Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 90

Trước Sau
Theo thanh âm, mấy người đồng thời nhìn về phía cửa, ở cửa Lưu Ngạo Vân mặt mang băng sương, lạnh lùng đi đến trước mặt Thẩm Hàm, kéo Thẩm Hàm tới vùng bên người, trầm giọng nói: “Người trong lòng điện hạ là ta.”

Lần này hai vị thị lang đại nhân đều sửng sốt, bởi vì bọn họ muốn duy trì Thẩm Hàm, nhưng không nghĩ tới hắn có đoạn tụ chi phích, nhưng không sao cả, trong sách sử cũng có hoàng đế có loại ham mê này, chỉ cần còn lập hậu cung, còn con nối dõi.

Hai người sau khi cả kinh, lại dần dần bình tĩnh trở lại, rồi sau đó Hình Bộ thị lang hướng Lưu Ngạo Vân hơi hơi cúi đầu, nói: “Lưu Đại tướng quân không cần lo, vi thần có gia có thất, cũng không đoạn tụ.”

Lưu Ngạo Vân lúc này mới gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hắn vừa vào cửa liền nghe Hình Bộ thị lang nói, vì thế nhịn không được thượng hoả, nhịn không được mất thái độ bình thường, giờ phút này đứng trước mặt Thẩm Hàm, hắn lại có chút hối hận, bởi vì hiện tại quan hệ hai người cho hấp thụ ánh sáng đối Thẩm Hàm thập phần bất lợi, đặc biệt nếu Hoàng Thượng biết hắn cũng tham dự chi tranh, lựa chọn một phương, phỏng chừng lại muốn hộc máu một lần.

Thẩm Hàm lại không thèm để ý, keo Lưu Ngạo Vân nói: “Đúng vậy, bổn vương cùng Lưu tướng quân đã tâm ý tương thông, cho nên hai vị lựa chọn, vẫn suy nghĩ một chút đi.”

Lúc này Lễ Bộ thị lang đứng dậy, tiếng nói có chút khàn khàn, trên mặt đã mang theo nếp nhăn, nhìn về phía Thẩm Hàm ánh mắt thực ôn hòa, ông nói: “Điện hạ, Nhu quý nhân đã mất xem như cố nhân, vi thần sẽ không sửa đổi.”

“Cố nhân?”

Lễ Bộ thị lang gật gật đầu trả lời: “Nhu quý nhân gia bần, huynh tuổi nhỏ tiến vào nhà vi thần, gia phụ nuôi lớn, cùng vi thần tuy không có huyết thống nhưng có thể coi như huynh đệ.”

Thẩm Hàm cười, chưa nói cái gì, hắn không nghĩ hỏi Lễ Bộ thị lang vì cái gì ngay từ đầu chọn ủng hộ Thái Tử, kỳ thật cũng không cần hỏi, đang ở trong triều, có thể giống Lễ Bộ thị lang cùng Lưu Ngạo Vân không nhiều lắm, cho nên rất nhiều người không thể không lựa chọn trận doanh, nếu không thể không chọn thì cứ chọn bên tương đối lợi hại, này không đáng trách.

Hiện tại Thái Tử đã chết, nói cách khác người ủng hộ Thái Tử sụp đổ, lúc này rất nhiều người cũng có quyền lựa chọn.

Hình Bộ thị lang vừa rồi đã tỏ thái độ, cho nên hắn cũng không nói thêm nữa, một phòng bốn người đều đều an tĩnh lại, cuối cùng Thẩm Hàm cười, nói: “Nếu thế, vậy chúc chúng ta thành công.”

Ba người khác hơi hơi mỉm cười, cúi đầu khom lưng với Thẩm Hàm, “Nguyện chúng ta thành công.”

Đến đây, Thẩm Hàm xem như cũng có thế lực cùng vây cánh, kể từ đó, hắn cũng không cần nơi chốn bị cản tay, đặc biệt là chuyện ngoài cung.

Thái Tử chết, Nhị hoàng tử xem như là có thế lực lớn nhất, Thập hoàng tử tuy quân lực chiếm ưu thế, nhưng đại quân cũng không dễ tiến cung, huống hồ Thập hoàng tử cũng không hiểu ngoài cung, cho nên rất nhiều chuyện hắn phản ứng sẽ chậm một chút.

Sau khi Thái Tử chết một tháng rưỡi, Nhị hoàng tử cùng Thập hoàng tử vừa khéo đi gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhìn hai đứa nhỏ, hữu khí vô lực mà nói: “Hoàng nhi, đáp ứng phụ hoàng, vô luận ai làm hoàng đế, đều thả huynh đệ một con ngựa.”

Nhị hoàng tử cùng Thập hoàng tử đối diện, đều trả lời bọn họ nhất định sẽ không huynh đệ tương tàn, Hoàng Thượng thấy hai người đáp ứng, lại lần nữa hôn mê.

Sau khi ông hôn mê, Nhị hoàng tử chợt cười, tươi cười âm u, bên cạnh nháy mắt nhảy ra hơn 20 đại nội thị vệ, bọn thị vệ vây quanh Thập hoàng tử, Thập hoàng tử hoảng sợ mà nhìn về phía Nhị hoàng tử, “Hoàng huynh, ngươi…… Ngươi làm gì?”

“Không làm cái gì, hoàng đệ, vừa rồi bổn vương đáp ứng Hoàng Thượng, làm hoàng đế thả ngươi một con ngựa, nếu ta đáp ứng rồi, sẽ làm được, đến lúc đó bổn vương chặt đứt tứ chi ngươi, dưỡng ngươi nhất sinh nhất thế, hoàng đệ cảm thấy thế nào?” Nói xong, Nhị hoàng tử ha ha ha cười, sau hắn, đương kim thánh thượng còn hôn mê.

Thập hoàng tử nhìn hai bên, phát hiện tẩm cung Hoàng Thượng không có hạ nhân hầu hạ, ở đây, chỉ còn Hỉ Nhạc, toàn bộ đều chết, mà Hỉ Nhạc lúc này cũng đứng sau Nhị hoàng tử, thậm chí còn hạ giọng nói: “Chúc mừng điện hạ.”



Nhị hoàng tử lại cười to, hắn không để ý tới Thập hoàng tử bị khống chế, xoay người hỏi Hỉ Nhạc, “Lão đông tây còn có thể sống bao lâu?”

Hỉ Nhạc khom người trả lời: “Thái y nói, nhiều nhất còn một tháng, nhưng Hoàng Thượng hiện tại thời gian thanh tỉnh mỗi ngày cũng ít hơn, có khi một ngày không đến một canh giờ.”

Nhị hoàng tử đến gần giường bệnh, nhìn phụ thân sắc mặt tái nhợt trên giường, khóe miệng nhếch lên: “Một khi đã như vậy, liền lưu lại đi, giết cũng không thú vị, đơn giản là chờ một tháng, bổn vương chờ được.”

Nói xong, Nhị hoàng tử cười hì hì đi rồi, Thập hoàng tử bị Nhị hoàng tử giam lỏng, người quanh Hoàng Thượng cũng đều thay đổi, trừ Hỉ Nhạc còn hầu hạ, mặt khác, trong cung rất nhiều người đều không hiểu được biến mất, lại không hiểu được mất một nhóm người.

Những việc này Thẩm Hàm cùng Lưu Ngạo Vân đều biết, nhưng hai người bọn họ lại làm bộ không biết, bởi vì bọn họ dù sao cũng phải tìm cớ, mới có thể động Nhị hoàng tử.

Thập hoàng tử bị giam lỏng thực nhanh truyền ra, có người muốn hướng Hoàng Thượng xin chỉ thị, đáp lại là Hoàng Thượng hôn mê, không thể gặp khách.

Duy trì Thập hoàng tử bắt đầu sốt ruột, Thái Tử chết hai tháng, hơn mười vị trọng thần trong triều, chờ bên ngoài, cầu kiến đương kim thánh thượng.

Mấy chục người quỳ một canh giờ, mới thấy Nhị hoàng tử khoan thai từ tẩm cung Hoàng Thượng đi ra, hắn thậm chí mặc long bào, đội đế miện, Nhị hoàng tử chỉ nhìn cái trước mắt cũng hoàn toàn hiển lộ.

Đinh Minh thấy Nhị hoàng tử, lửa trong lòng lập tức thiêu lên, đứng dậy căm tức nhìn Nhị hoàng tử, quát lớn nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng khoẻ mạnh, điện hạ mặc long bào là đại bất kính, tử tội, nên tru.”

Nhị hoàng tử cười nói: “Đinh tướng quân, ngươi tru bổn vương một cái xem.”

“Ngươi……”

“Hoàng Thượng thân thể đã đến đại nạn, Thập hoàng tử vô năng, ở Tĩnh Tâm các đóng cửa ăn năn, Lục hoàng tử cũng không ra điện, Thất hoàng tử hai chân sớm phế, Đại Thẩm này còn ai có thể tiếp nhận chức vụ hoàng đế, chẳng lẽ không phải bổn vương? Bổn vương sớm mặc thử long bào mấy ngày thì có làm sao?”

Phía dưới có người duy trì Thập hoàng tử, còn có hai vị duy trì Thẩm Hàm Hình Bộ thị lang cùng Lễ Bộ thị lang. Duy trì Thập hoàng tử không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Thập hoàng tử ở trong tay Nhị hoàng tử, nhưng hai người này thì không giống, bọn họ thong dong mà đứng dậy, một trầm tĩnh, một thong dong.

Hình Bộ thị lang đi đến trước mặt Nhị hoàng tử, cao giọng nói: “Nhị hoàng tử mặc long bào, đại nghịch bất đạo, luận tội đương trảm. Hoàng tử phạm pháp cùng thứ dân cùng tội, tất cả thị vệ ở đây nghe lệnh, nếu trung quân, nên làm Nhị hoàng tử nhận tội đền tội, nếu trung quốc, càng nên vì Đại Thẩm, diệt kẻ nhân lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, thâu tóm quốc gia!”

Hình Bộ thị lang ở trong triều luôn luôn độc lập, nhưng bởi vì làm quan công chính, cho nên đại đa số người đều kính trọng hắn, hắn nói cho hết lời, mọi người sôi nổi ở nội tâm vì hắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Nhị hoàng tử lại cười, nói: “Hình Bộ thị lang đúng không? Thủ vệ trong cung này, có ai nghe ngươi, ngươi như vậy ra không phải tìm chết sao?”

Nói xong Nhị hoàng tử cao giọng cười to, tiếng cười làm người nghe thập phần khiếp người, hắn cuồng tiếu một phen mới nói: “Người tới, bắt lấy Hình Bộ thị lang cho ta.”

“Vâng!” Có thị vệ đi ra.

Nhưng đồng thời lại có mấy thị vệ cũng đi ra, bọn họ ngăn mấy người muốn tróc nã Hình Bộ thị lang, nhỏ giọng mà nói: “Ta cảm thấy không thể trợ Trụ vi ngược, rõ ràng Nhị hoàng tử đại bất kính.”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy. Các huynh đệ, các ngươi tiến vào không nghĩ sao?”



Không hiểu sao, mấy thị vệ nhỏ giọng trong trường hợp này rất có lực sát thương, mấy người mặc kệ triều thần trong triều, mặc kệ Nhị hoàng tử, nhìn qua dị thường buồn cười.

Đương nhiên, người của Nhị hoàng tử coi như được huấn luyện, nhưng mấy người ngăn cản, cũng không phải nhân vật đơn giản, bọn họ theo Lưu Ngạo Vân mười năm, lời nói ra, nhìn không bình thường, lại trước nay chưa từng thất bại.

Mà mấy người theo Nhị hoàng tử không thể hiểu được đã bị thuyết phục, ít nhất bọn họ dao động, bọn họ nghi hoặc mà dừng tay, cùng vài vị ngăn cản người đứng qua một bên, tiếp tục làm thị vệ.

Nhị hoàng tử giận dữ, lại rống một lần: “Người tới, bắt Hình Bộ thị lang cho ta.”

Lúc này, bỗng có một thanh âm ra tới, thanh âm này trầm thấp lại chân thật đáng tin, hắn lạnh giọng nói: “Nhị hoàng tử sớm mặc long bào, giam lỏng hoàng tử, luận tội đương trảm, người tới bắt Nhị hoàng tử lại!”

Người tới đúng là Lưu Ngạo Vân, hắn tới, đồng thời mang theo đội ngũ, không nhiều không ít ba ngàn người, mà binh lực Nhị hoàng tử xếp trong cung cũng là ba ngàn người.

Vì thế trong hoàng cung nổ trận đầu chiến đấu, Lưu Ngạo Vân để các đại thần tránh lui, đồng thời Đinh Minh nhanh chóng tìm người liên hệ, tuy đại quân không ở kinh thành, nhưng kinh giao huấn luyện doanh vẫn có năm ngàn binh lực có thể điều động.

Nhị hoàng tử ở kinh giao cũng có binh lực, nhưng cùng Đinh Minh so, binh lực của hắn đạt một vạn người.

Một vạn người, nói nhiều hay không, nhưng so với Đinh Minh có năm ngàn cũng đủ nhiều.

Trong cung bắt đầu hỗn loạn, Thẩm Hàm hạ cờ vây, hạ cờ đem, Thẩm Hàm ngẩng đầu nới với Lai Thuận: “Đi gọi người đóng cửa cung lại, nói Hoàng Thượng hạ mệnh lệnh.”

Lai Thuận nhỏ giọng nói: “Giả truyền thánh chỉ?”

Thẩm Hàm lắc đầu nói: “Chúng ta không phải giả truyền, bởi vì ta tin Hoàng Thượng tỉnh lại, cũng nhất định sẽ khoá cửa cung, bởi vì việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đặc biệt là chuyện xấu hoàng thất.”

“Vâng, nô tìm người đi làm.”

“Đi thôi, cẩn thận một chút, hiện tại trong cung loạn.”

“Dạ.”

Lai Thuận đi xuống, Thẩm Hàm vung tay lên, gần 20 ám vệ xuống, giữ lại hai, Thẩm Hàm nói: “Đi, lặng lẽ đưa Lục hoàng tử ra cung đi.”

Mấy ám vệ nhìn xem, không có nhúc nhích, bởi vì bọn họ đi rồi, thì không thể bảo đảm Thẩm Hàm an toàn, ám vệ có vài người là Hoàng Thượng phái tới, có người là Lưu Ngạo Vân đưa tới, mục đích của họ đều là bảo hộ Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm thấy mấy ám vệ không nhúc nhích, lời ít mà ý nhiều nói: “Đây là bổn vương giao cho các ngươi nhiệm vụ, đi giúp ta hoàn thành!”

Ám vệ cuối cùng vẫn nghe lệnh, đi tìm Lục hoàng tử. Trong hoàng cung như địa ngục, trước kia Thẩm Hàm luôn cảm thấy hoàng cung lớn, đi một vòng có đôi khi đều không thấy được vài người, hiện tại hơn sáu ngàn người ở trong hoàng cung chém giết, hắn lại phát hiện hoàng cung kỳ thật quá nhỏ, bên trong tranh đấu quá lớn.

Thôi, Thẩm Hàm tiếp tục chơi cờ, một đời trước thiếu Lục hoàng tử, một đời này trả lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau