Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con
Chương 17
[Nhật ký] Vì người lớn không cho mình ra ngoài, nên ban đêm mình đã lẻn ra khỏi nhà bằng đường cửa sổ sau đó chui xuống ống thoát nước. Mình đã đến nhiều nơi, công viên, trường học và thư viện. Mỗi một chỗ đều là nơi mình và Nhân Nhân đã từng đi qua, nhưng thậm chí không tìm thấy một sợi tóc nào của em ấy. Mình ngồi trên cầu trượt trong công viên cả một đêm, đến khi trời rạng sáng, người lớn tìm thấy mình, nhưng mình vẫn không đợi được Nhân Nhân trở về. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Tiếng chụp hình vang lên không ngừng, Sở Nam Trúc đứng ở vị trí chính giữa thoải mái tiếp nhận cuộc phỏng vấn. Trước mặt có một đống micro. Giới truyền thông bên dưới chủ yếu hỏi một số câu hỏi thường thấy trong kịch bản, Sở Nam Trúc trả lời dễ dàng, tất nhiên, cũng có một số phóng viên sẽ hỏi một số câu hỏi khó.
Ví dụ, lựa chọn bạn đời như thế nào, và mối quan hệ tình cảm của bạn gần đây có tiến triển gì không?
Trước đây Quý Mộc Ly không phải lo lắng về vấn đề này, nhưng bây giờ thì khác, cô linh cảm mơ hồ rằng không biết Sở Nam Trúc có đột nhiên muốn công khai tình yêu với Kỷ Vãn hay không? Nghĩ lại có hơi đáng sợ.
May mắn thay, Sở Nam Trúc luôn giả ngu giả ngơ, Sở Nam Trúc cũng không có hành động gì thái quá cho đến khi kết thúc cuộc họp báo.
Quý Mộc Ly trong lòng thở dài, cô cầm ly nước đến gần Sở Nam Trúc đưa cho hắn: “Uống chút nước đi, em có mệt không?”
“Em không sao.” Sở Nam Trúc uống xong vài ngụm: “Em ấy đâu chị?"
Quý Mộc Ly: "Có việc bận, với fans của em."
Sở Nam Trúc hơi cau mày: "Fans?"
"Ừa." Quý Mộc Ly lấy lại chiếc ly không từ Sở Nam Trúc: "Chị bảo em ấy đi ra ngoài sân giúp duy trì trật tự cho các fan. Yên tâm, chuyện này không khó, em ấy sẽ không sao đâu."
"Chạy tới chạy lui, trời nắng nóng như thế này để em ấy phơi nắng bên ngoài, chắc em ấy phải đổ mồ hôi nhiều lắm. Không được em phải đi tìm em ấy." Sở Nam Trúc lập tức rời đi, Quý Mộc Ly ở sau lưng gọi hắn lại: "Nam Trúc đợi đã!"
Quý Mộc Ly đuổi kịp nói: "Quan hệ của hai người cũng tốt quá. Ài, đôi tình nhân nhỏ như keo sơn, không giống như chị và chồng chị, nhưng Nam Trúc, chị phải nhắc nhở em, chị đã nói với Kỷ Vãn điều tương tự rồi." Quý Mộc Ly thở dài, "Chú ý một chút~"
Sở Nam Trúc mặt không biểu cảm, theo sau trả lời: “Được rồi, em đã biết, em đi ra ngoài trước, mấy việc còn lại giao cho chị đó.” Sau đó liền vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Quý Mộc Ly, một bộ dáng người từng trải sự đời ở phía sau hắn lắc đầu, đôi tình nhân thật ngọt ngào.
Ảnh đế Sở Nam Trúc vốn ít khi giao lưu offline với người hâm mộ, xuất hiện trước mặt họ cũng không nhiều, khi Sở Nam Trúc đi ra tới, người đầu tiên phát hiện hắn là nhóm fan của Nam Nhị Gia.
"Ù uôi! Đó không phải là Sở Nam Trúc hả?"
"Mẹ ơi! Đối thủ của chúng ta xuất hiện!"
"Câm miệng! Nói nhỏ chút đi, nếu ai đó ghi âm, họ sẽ dẫm chúng ta là ở trước mặt chính chủ trèo tường!"
"Đẹp trai quá ~ ah!!!"
"Tỉnh đi em gái, người đó là đối thủ!"
Lúc Sở Nam Trúc tìm thấy căn lều lớn của mình, mặt trời cũng sắp lặn, fans cổ vũ cũng đã tiến vào hết, đồ vật cơ bản cũng phát xong. Sau khi phân phát xong, chỉ còn lại một số hộp rỗng. Hội trưởng cùng một số thành viên chính của hậu viện hội đang dọn đồ thừa, chuẩn bị cho trò chơi rút thăm trúng thưởng Weibo để phát quà. Đột nhiên có người gọi họ: "Các em có nhìn thấy một cậu bé cao cao gầy gầy, khuôn mặt rất dễ thương không? Tên em ấy là Kỷ Vãn."
"Hả?" Hội trưởng mờ mịt ngẩng đầu lên, cô cứng người vài giây sau khi nhìn rõ người vừa lên tiếng hỏi, sau đó cô che miệng lại, chỉ để lộ một vài tiếng hét bị bóp nghẹt qua kẽ tay.
Các fan bên cạnh không thể nhịn nổi, được thấy thần tượng ở cự ly gần, một trận quỷ khóc sói gào vang lên, thiếu chút nữa lật mái nhà.
Sở Nam Trúc đối với loại tình huống này nhiều nên cũng không trách: "Xin chào, cảm ơn mọi người đã yêu thích, tôi muốn hỏi một chút các em có thấy người mà tôi vừa đề cập không?"
Hội trưởng đè nén kích động trong lòng. Cô suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra: "A, anh nói là anh trai nhỏ đó, anh ấy nói sẽ giúp em đến nhà kho chuyển đồ. Em rời đi một lát rồi quay lại thấy đồ đạc vẫn còn nhưng người thì không thấy đâu hết, tưởng anh ấy đi làm về nên em đã đóng cửa kho rồi đi, anh ấy chỉ tới như vậy lúc sau cũng không ở cùng tụi em."
"Nhiệm vụ của em ấy hôm nay là giúp các em, không thể đi xa được."
Hội trưởng cũng rất bối rối: “Chuyện đó thì em không biết.”
Trong lòng Sở Nam Trúc đột nhiên có dự cảm không tốt, tim đập nhanh, vội hỏi: “Kho hàng ở đâu?”
“Anh đi về hướng bên phải, có một nhà xưởng màu xanh lam, đó là nhà kho mà chúng em thuê."
"Cảm ơn..." Sở Nam Trúc càng đi càng nhanh, ở một bên bấm số của Kỷ Vãn, nhưng liên tục hiển thị rằng không gọi được, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì!
May mắn thay, trên điện thoại di động hắn bấm vào một phần mềm màu xanh lục, đó là hệ thống định vị, Sở Nam Trúc sợ Kỷ Vãn đột nhiên biến mất như lúc nhỏ nên đã cài định vị vào mặt dây chuyền ngọc bích.
Màn hình hiển thị vị trí của Kỷ Vãn vẫn luôn bất động, phía trước chỉ vài trăm mét, mà chỗ đó chính là nhà kho mà hội trưởng nói.
°°°°°°
Một trận ánh sáng trắng chói mắt, Kỷ Vãn nghe thấy tiếng ve sầu kêu rất ồn ào, trước mặt là bóng đổ của những chiếc lá vào đầu hè.
“Nhân Nhân.” Một giọng nói êm tai của một người đàn ông vang lên từ trên đầu cậu, ngẩng đầu lên, là một người đàn ông rất đẹp trai đang nắm tay cậu.
“Nhân Nhân đang nhìn gì vậy?” Người đàn ông cười nhẹ: “Chờ lát nữa dẫn con đi gặp mẹ, có vui không?”
“Vui ạ.” Đây là giọng của một đứa trẻ.
Huh? Tại sao mình lại phát ra âm thanh? Tình huống như thế nào.
“Vậy thì Nhân Nhân thích baba hay mẹ hơn?”
“Dạ ~” Đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Con thích anh Nam Trúc hơn.”
Người đàn ông giả vờ tức giận: “A, thế mà là anh Nam Trúc. Vậy baba sẽ ném con đến nhà bọn họ làm con dâu nuôi từ bé luôn."
"Dạ được dạ được, baba~" Đứa trẻ ngã vào lòng người đàn ông: "Con nhớ anh Nam Trúc, khi nào con có thể quay lại tìm anh ấy?"
"Con đó." Người đàn ông bất lực: "Sau khi gặp mẹ, baba sẽ gửi con trở lại nhà của anh Nam Trúc được không?"
"Dạ được!"
“Nhanh lên nắm tay baba, xe đến rồi chúng ta chuẩn bị khởi hành.”
Một chiếc xe buýt đang chầm chậm chạy tới trước mặt. Làn sóng nóng bốc hơi trên mặt đường nhựa, tỏa ra một mùi hăng hắc. Cánh cửa mở ra, máy lạnh bên trong tỏa ra làm cho người ta một hơi thoải mái, người đàn ông lên xe trước vừa định kéo đứa trẻ đi lên.
Vừa rồi trên bầu trời nóng nực không một gợn mây, không biết từ đâu có một cơn gió thổi qua, thổi bay cát và đá đi, khiến người ta không tài nào mở mắt ra được.
Mặt trời nhỏ ấm áp trong lòng bàn tay người đàn ông đột nhiên biến mất. Chỉ có hai bàn tay trống rỗng của y đang treo rũ trên không trung.
“Cửa xe sắp đóng!” Trong xe vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lùng.
"Con trai tôi đâu! Dừng xe! Dừng xe!"
°°°°°°
Tất cả những âm thanh dường như chìm trong nước, lúc xa lúc gần, chợt gần chợt xa, tất cả các đốm sáng dần dần biến mất.
Trong một tấc vuông nhỏ, không có một tia sáng chiếu vào, cậu bé khóc đến khản cả cổ, cậu liều mạng giãy giụa, vùng vẫy trong tuyệt vọng, vừa đói vừa lạnh, dưỡng khí loãng, thở cũng rất khó khăn.
Điều hỏng nhất là dần dần có nước tràn vào, nửa người của cậu bé bị chìm dần, cũng may nước không tiếp tục xuống tràn vào, nhưng cậu không thể chịu nổi nữa, cậu đã ngất đi hoàn toàn.
Khi tỉnh dậy, cậu không còn nhớ rõ mọi chuyện, có một người đàn ông tốt bụng đã vớt cậu bé lên khỏi mặt nước, giao cho cảnh sát rồi đưa đến trại trẻ mồ côi.
Vì từ nhỏ cậu đã ốm yếu hơn nữa bị si ngốc nên không ai nguyện ý muốn nhận cậu làm con nuôi.
Cho đến giữa mùa hè năm nọ, lại có thêm một đợt cát bay đá bay, thiếu niên nhỏ đột nhiên tỉnh táo lại, từ đó không còn ngốc nghếch nữa, dần dần đi học như một đứa trẻ bình thường, thi đại học, tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.
Một người bận rộn mỗi ngày, sáng đi chiều về. Mặc dù rất bận nhưng cậu cũng không biết mình đang bận gì. Cậu luôn cảm thấy cuộc sống của mình luôn bận rộn cũng không hề có ý nghĩa.
Cậu luôn thức giấc vào lúc nửa đêm, trong đêm dài chậm rãi, nhìn ra ban công, nỗi cô đơn càng sâu như màn đêm.
Đây là quá khứ 24 năm qua của cậu.
Trong đêm tối Kỷ Vãn từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra rồi vẫn là màn đêm tối, cậu đã ở trong nhà kho rất lâu, không có cách nào để mở cửa từ bên trong, dùng sức cạy cũng không được. Kiệt sức hơn nữa môi trường chật chội khiến cậu muốn phát điên.
Cố chịu đựng cảm giác khó chịu buồn nôn, thà ngất xỉu ngược lại sẽ tốt hơn, thức dậy như thế này quả thực là cực hình.
Không biết còn phải ở đây bao lâu… Cũng không biết Sở Nam Trúc có tới tìm hay không.
Nếu đi ra ngoài, cậu muốn nói với họ một ít chuyện.
“Bang bang bang bang!” Cửa cuốn phát ra âm thanh bạo liệt, Kỷ Vãn sờ sờ mồ hôi trên mặt, tập trung kêu to: “Sở… Nam Trúc?”
“Đệt! Quả nhiên em ở bên trong! Chờ anh một chút! Anh lập tức tới ngay!"
Anh ấy thực sự đã đến.
Sở Nam Trúc đi ra ngoài nhặt một thanh sắt gỉ, dùng sức cạy khóa, chỉ một lúc sau, cửa cuốn đã bị mở ra một cách thô bạo, Sở Nam Trúc quỳ rạp trên mặt đất, hướng bên trong hô lên: “Nhân Nhân, em lại đây!”
Mặc dù cả người Kỷ Vãn mềm nhũn, nhưng cậu cũng cũng cố giãy giụa bò tới, vươn tay từ trong khe hở ra, lập tức bị Sở Nam Trúc bắt lấy: "Chờ anh một chút, lập tức dẫn em ra ngay."
"Anh Nam Trúc.” Kỷ Vãn chỉ nhẹ nhàng gọi.
Sở Nam Trúc bên ngoài đột nhiên ngừng động, im lặng một hồi, cách một cánh cửa không thấy được biểu cảm trên mặt, chỉ nói một câu khác thường: "Nhớ ra?"
"Ừm...... nhưng không phải là tất cả, chỉ có một phần."
Sở Nam Trúc như cười như khóc: "Còn không nhớ ra, anh thật sự muốn đánh em."
"Vậy nếu em vẫn luôn không nhớ ra thì làm sao bây giờ?"
Khóa đã hoàn toàn bị bẻ, chỉ cần kéo cửa ra nữa thôi, Sở Nam Trúc siết chặt tay Kỷ Vãn, nghiêm túc nói: "Vậy thì đợi, đợi đến khi nào em nhớ ra."
Kỷ Vãn nắm tay Sở Nam Trúc, còn dùng lực hơn cả hắn: “Cả đời không nhớ nổi cũng được sao?”
"Rầm" một tiếng, chướng ngại vật cuối cùng cũng xong, Sở Nam Trúc ném thanh sắt trong tay xuống đất, "loảng xoảng" một tiếng, thanh sắt lăn nhẹ đến chân Kỷ Vãn.
Không rõ ai chủ động trước, tóm lại hai người ôm rất chặt, Kỷ Vãn dùng sức bám lên Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc dùng sức siết chặt Kỷ Vãn.
Sở Nam Trúc khẽ hôn lên cổ Kỷ Vãn, đôi môi ấm áp áp dán lên phần thịt mềm mại trên cổ cậu, lời nói có chút mơ hồ, nhưng Kỷ Vãn lại nghe rõ: “Không nhớ cũng không sao, còn có ký ức mới có thể tạo ra, chỉ cần em trở về bên anh là được."
—————————————————
Tội con tui quá ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽, hết ngược rồi khum sao đâu.
Tiếng chụp hình vang lên không ngừng, Sở Nam Trúc đứng ở vị trí chính giữa thoải mái tiếp nhận cuộc phỏng vấn. Trước mặt có một đống micro. Giới truyền thông bên dưới chủ yếu hỏi một số câu hỏi thường thấy trong kịch bản, Sở Nam Trúc trả lời dễ dàng, tất nhiên, cũng có một số phóng viên sẽ hỏi một số câu hỏi khó.
Ví dụ, lựa chọn bạn đời như thế nào, và mối quan hệ tình cảm của bạn gần đây có tiến triển gì không?
Trước đây Quý Mộc Ly không phải lo lắng về vấn đề này, nhưng bây giờ thì khác, cô linh cảm mơ hồ rằng không biết Sở Nam Trúc có đột nhiên muốn công khai tình yêu với Kỷ Vãn hay không? Nghĩ lại có hơi đáng sợ.
May mắn thay, Sở Nam Trúc luôn giả ngu giả ngơ, Sở Nam Trúc cũng không có hành động gì thái quá cho đến khi kết thúc cuộc họp báo.
Quý Mộc Ly trong lòng thở dài, cô cầm ly nước đến gần Sở Nam Trúc đưa cho hắn: “Uống chút nước đi, em có mệt không?”
“Em không sao.” Sở Nam Trúc uống xong vài ngụm: “Em ấy đâu chị?"
Quý Mộc Ly: "Có việc bận, với fans của em."
Sở Nam Trúc hơi cau mày: "Fans?"
"Ừa." Quý Mộc Ly lấy lại chiếc ly không từ Sở Nam Trúc: "Chị bảo em ấy đi ra ngoài sân giúp duy trì trật tự cho các fan. Yên tâm, chuyện này không khó, em ấy sẽ không sao đâu."
"Chạy tới chạy lui, trời nắng nóng như thế này để em ấy phơi nắng bên ngoài, chắc em ấy phải đổ mồ hôi nhiều lắm. Không được em phải đi tìm em ấy." Sở Nam Trúc lập tức rời đi, Quý Mộc Ly ở sau lưng gọi hắn lại: "Nam Trúc đợi đã!"
Quý Mộc Ly đuổi kịp nói: "Quan hệ của hai người cũng tốt quá. Ài, đôi tình nhân nhỏ như keo sơn, không giống như chị và chồng chị, nhưng Nam Trúc, chị phải nhắc nhở em, chị đã nói với Kỷ Vãn điều tương tự rồi." Quý Mộc Ly thở dài, "Chú ý một chút~"
Sở Nam Trúc mặt không biểu cảm, theo sau trả lời: “Được rồi, em đã biết, em đi ra ngoài trước, mấy việc còn lại giao cho chị đó.” Sau đó liền vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Quý Mộc Ly, một bộ dáng người từng trải sự đời ở phía sau hắn lắc đầu, đôi tình nhân thật ngọt ngào.
Ảnh đế Sở Nam Trúc vốn ít khi giao lưu offline với người hâm mộ, xuất hiện trước mặt họ cũng không nhiều, khi Sở Nam Trúc đi ra tới, người đầu tiên phát hiện hắn là nhóm fan của Nam Nhị Gia.
"Ù uôi! Đó không phải là Sở Nam Trúc hả?"
"Mẹ ơi! Đối thủ của chúng ta xuất hiện!"
"Câm miệng! Nói nhỏ chút đi, nếu ai đó ghi âm, họ sẽ dẫm chúng ta là ở trước mặt chính chủ trèo tường!"
"Đẹp trai quá ~ ah!!!"
"Tỉnh đi em gái, người đó là đối thủ!"
Lúc Sở Nam Trúc tìm thấy căn lều lớn của mình, mặt trời cũng sắp lặn, fans cổ vũ cũng đã tiến vào hết, đồ vật cơ bản cũng phát xong. Sau khi phân phát xong, chỉ còn lại một số hộp rỗng. Hội trưởng cùng một số thành viên chính của hậu viện hội đang dọn đồ thừa, chuẩn bị cho trò chơi rút thăm trúng thưởng Weibo để phát quà. Đột nhiên có người gọi họ: "Các em có nhìn thấy một cậu bé cao cao gầy gầy, khuôn mặt rất dễ thương không? Tên em ấy là Kỷ Vãn."
"Hả?" Hội trưởng mờ mịt ngẩng đầu lên, cô cứng người vài giây sau khi nhìn rõ người vừa lên tiếng hỏi, sau đó cô che miệng lại, chỉ để lộ một vài tiếng hét bị bóp nghẹt qua kẽ tay.
Các fan bên cạnh không thể nhịn nổi, được thấy thần tượng ở cự ly gần, một trận quỷ khóc sói gào vang lên, thiếu chút nữa lật mái nhà.
Sở Nam Trúc đối với loại tình huống này nhiều nên cũng không trách: "Xin chào, cảm ơn mọi người đã yêu thích, tôi muốn hỏi một chút các em có thấy người mà tôi vừa đề cập không?"
Hội trưởng đè nén kích động trong lòng. Cô suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra: "A, anh nói là anh trai nhỏ đó, anh ấy nói sẽ giúp em đến nhà kho chuyển đồ. Em rời đi một lát rồi quay lại thấy đồ đạc vẫn còn nhưng người thì không thấy đâu hết, tưởng anh ấy đi làm về nên em đã đóng cửa kho rồi đi, anh ấy chỉ tới như vậy lúc sau cũng không ở cùng tụi em."
"Nhiệm vụ của em ấy hôm nay là giúp các em, không thể đi xa được."
Hội trưởng cũng rất bối rối: “Chuyện đó thì em không biết.”
Trong lòng Sở Nam Trúc đột nhiên có dự cảm không tốt, tim đập nhanh, vội hỏi: “Kho hàng ở đâu?”
“Anh đi về hướng bên phải, có một nhà xưởng màu xanh lam, đó là nhà kho mà chúng em thuê."
"Cảm ơn..." Sở Nam Trúc càng đi càng nhanh, ở một bên bấm số của Kỷ Vãn, nhưng liên tục hiển thị rằng không gọi được, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì!
May mắn thay, trên điện thoại di động hắn bấm vào một phần mềm màu xanh lục, đó là hệ thống định vị, Sở Nam Trúc sợ Kỷ Vãn đột nhiên biến mất như lúc nhỏ nên đã cài định vị vào mặt dây chuyền ngọc bích.
Màn hình hiển thị vị trí của Kỷ Vãn vẫn luôn bất động, phía trước chỉ vài trăm mét, mà chỗ đó chính là nhà kho mà hội trưởng nói.
°°°°°°
Một trận ánh sáng trắng chói mắt, Kỷ Vãn nghe thấy tiếng ve sầu kêu rất ồn ào, trước mặt là bóng đổ của những chiếc lá vào đầu hè.
“Nhân Nhân.” Một giọng nói êm tai của một người đàn ông vang lên từ trên đầu cậu, ngẩng đầu lên, là một người đàn ông rất đẹp trai đang nắm tay cậu.
“Nhân Nhân đang nhìn gì vậy?” Người đàn ông cười nhẹ: “Chờ lát nữa dẫn con đi gặp mẹ, có vui không?”
“Vui ạ.” Đây là giọng của một đứa trẻ.
Huh? Tại sao mình lại phát ra âm thanh? Tình huống như thế nào.
“Vậy thì Nhân Nhân thích baba hay mẹ hơn?”
“Dạ ~” Đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Con thích anh Nam Trúc hơn.”
Người đàn ông giả vờ tức giận: “A, thế mà là anh Nam Trúc. Vậy baba sẽ ném con đến nhà bọn họ làm con dâu nuôi từ bé luôn."
"Dạ được dạ được, baba~" Đứa trẻ ngã vào lòng người đàn ông: "Con nhớ anh Nam Trúc, khi nào con có thể quay lại tìm anh ấy?"
"Con đó." Người đàn ông bất lực: "Sau khi gặp mẹ, baba sẽ gửi con trở lại nhà của anh Nam Trúc được không?"
"Dạ được!"
“Nhanh lên nắm tay baba, xe đến rồi chúng ta chuẩn bị khởi hành.”
Một chiếc xe buýt đang chầm chậm chạy tới trước mặt. Làn sóng nóng bốc hơi trên mặt đường nhựa, tỏa ra một mùi hăng hắc. Cánh cửa mở ra, máy lạnh bên trong tỏa ra làm cho người ta một hơi thoải mái, người đàn ông lên xe trước vừa định kéo đứa trẻ đi lên.
Vừa rồi trên bầu trời nóng nực không một gợn mây, không biết từ đâu có một cơn gió thổi qua, thổi bay cát và đá đi, khiến người ta không tài nào mở mắt ra được.
Mặt trời nhỏ ấm áp trong lòng bàn tay người đàn ông đột nhiên biến mất. Chỉ có hai bàn tay trống rỗng của y đang treo rũ trên không trung.
“Cửa xe sắp đóng!” Trong xe vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lùng.
"Con trai tôi đâu! Dừng xe! Dừng xe!"
°°°°°°
Tất cả những âm thanh dường như chìm trong nước, lúc xa lúc gần, chợt gần chợt xa, tất cả các đốm sáng dần dần biến mất.
Trong một tấc vuông nhỏ, không có một tia sáng chiếu vào, cậu bé khóc đến khản cả cổ, cậu liều mạng giãy giụa, vùng vẫy trong tuyệt vọng, vừa đói vừa lạnh, dưỡng khí loãng, thở cũng rất khó khăn.
Điều hỏng nhất là dần dần có nước tràn vào, nửa người của cậu bé bị chìm dần, cũng may nước không tiếp tục xuống tràn vào, nhưng cậu không thể chịu nổi nữa, cậu đã ngất đi hoàn toàn.
Khi tỉnh dậy, cậu không còn nhớ rõ mọi chuyện, có một người đàn ông tốt bụng đã vớt cậu bé lên khỏi mặt nước, giao cho cảnh sát rồi đưa đến trại trẻ mồ côi.
Vì từ nhỏ cậu đã ốm yếu hơn nữa bị si ngốc nên không ai nguyện ý muốn nhận cậu làm con nuôi.
Cho đến giữa mùa hè năm nọ, lại có thêm một đợt cát bay đá bay, thiếu niên nhỏ đột nhiên tỉnh táo lại, từ đó không còn ngốc nghếch nữa, dần dần đi học như một đứa trẻ bình thường, thi đại học, tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.
Một người bận rộn mỗi ngày, sáng đi chiều về. Mặc dù rất bận nhưng cậu cũng không biết mình đang bận gì. Cậu luôn cảm thấy cuộc sống của mình luôn bận rộn cũng không hề có ý nghĩa.
Cậu luôn thức giấc vào lúc nửa đêm, trong đêm dài chậm rãi, nhìn ra ban công, nỗi cô đơn càng sâu như màn đêm.
Đây là quá khứ 24 năm qua của cậu.
Trong đêm tối Kỷ Vãn từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra rồi vẫn là màn đêm tối, cậu đã ở trong nhà kho rất lâu, không có cách nào để mở cửa từ bên trong, dùng sức cạy cũng không được. Kiệt sức hơn nữa môi trường chật chội khiến cậu muốn phát điên.
Cố chịu đựng cảm giác khó chịu buồn nôn, thà ngất xỉu ngược lại sẽ tốt hơn, thức dậy như thế này quả thực là cực hình.
Không biết còn phải ở đây bao lâu… Cũng không biết Sở Nam Trúc có tới tìm hay không.
Nếu đi ra ngoài, cậu muốn nói với họ một ít chuyện.
“Bang bang bang bang!” Cửa cuốn phát ra âm thanh bạo liệt, Kỷ Vãn sờ sờ mồ hôi trên mặt, tập trung kêu to: “Sở… Nam Trúc?”
“Đệt! Quả nhiên em ở bên trong! Chờ anh một chút! Anh lập tức tới ngay!"
Anh ấy thực sự đã đến.
Sở Nam Trúc đi ra ngoài nhặt một thanh sắt gỉ, dùng sức cạy khóa, chỉ một lúc sau, cửa cuốn đã bị mở ra một cách thô bạo, Sở Nam Trúc quỳ rạp trên mặt đất, hướng bên trong hô lên: “Nhân Nhân, em lại đây!”
Mặc dù cả người Kỷ Vãn mềm nhũn, nhưng cậu cũng cũng cố giãy giụa bò tới, vươn tay từ trong khe hở ra, lập tức bị Sở Nam Trúc bắt lấy: "Chờ anh một chút, lập tức dẫn em ra ngay."
"Anh Nam Trúc.” Kỷ Vãn chỉ nhẹ nhàng gọi.
Sở Nam Trúc bên ngoài đột nhiên ngừng động, im lặng một hồi, cách một cánh cửa không thấy được biểu cảm trên mặt, chỉ nói một câu khác thường: "Nhớ ra?"
"Ừm...... nhưng không phải là tất cả, chỉ có một phần."
Sở Nam Trúc như cười như khóc: "Còn không nhớ ra, anh thật sự muốn đánh em."
"Vậy nếu em vẫn luôn không nhớ ra thì làm sao bây giờ?"
Khóa đã hoàn toàn bị bẻ, chỉ cần kéo cửa ra nữa thôi, Sở Nam Trúc siết chặt tay Kỷ Vãn, nghiêm túc nói: "Vậy thì đợi, đợi đến khi nào em nhớ ra."
Kỷ Vãn nắm tay Sở Nam Trúc, còn dùng lực hơn cả hắn: “Cả đời không nhớ nổi cũng được sao?”
"Rầm" một tiếng, chướng ngại vật cuối cùng cũng xong, Sở Nam Trúc ném thanh sắt trong tay xuống đất, "loảng xoảng" một tiếng, thanh sắt lăn nhẹ đến chân Kỷ Vãn.
Không rõ ai chủ động trước, tóm lại hai người ôm rất chặt, Kỷ Vãn dùng sức bám lên Sở Nam Trúc, Sở Nam Trúc dùng sức siết chặt Kỷ Vãn.
Sở Nam Trúc khẽ hôn lên cổ Kỷ Vãn, đôi môi ấm áp áp dán lên phần thịt mềm mại trên cổ cậu, lời nói có chút mơ hồ, nhưng Kỷ Vãn lại nghe rõ: “Không nhớ cũng không sao, còn có ký ức mới có thể tạo ra, chỉ cần em trở về bên anh là được."
—————————————————
Tội con tui quá ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽, hết ngược rồi khum sao đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất