Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con
Chương 21
[Nhật ký] Bây giờ em ấy đã về, vậy chuyện giữa chúng ta cần phải đưa lên bàn nghị sự, cần giải quyết ba vợ mẹ vợ, ừm... để anh nghĩ cách. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.
“Thiến!” Trần Thanh Thư nói: “Em bị sao vậy? Nam Trúc không phải rất tốt sao? Tại sao em lại nhắm vào con nó như vậy? Em không thể ghen tị chỉ vì con nó đẹp hơn em được.”
Tưởng Thiến bị sốc: "Cái gì? Anh cho rằng thằng nhóc này đẹp hơn em?"
Kỷ Vãn không nói nên lời, đây là trọng điểm mẹ chú ý sao?
Trần Thanh Thư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ừm... Anh nghĩ con nó quả thực đẹp hơn em một chút. Không có biện pháp, chúng ta đều đã già rồi. Làm sao có thể so sánh với một người trẻ tuổi mới hơn 20 tuổi? "
"Em..." Tưởng Thiến chống tay xuống bàn, thân thể như không xương, cô trượt xuống ghế, mắt nhìn trời, tịch mịch cô đơn, một bộ dáng tuyệt vọng: “Tôi thua rồi.”
“Tôi thua rất thảm, chồng và con trai đã bị câu đi mất.”
Vương Hiểu Huyên lại đổ thêm dầu vào lửa: “Thiến Thiến, đừng buồn, chúng ta có thể thảo luận về ngày kết hôn sau bữa tối!"
Lão Sở: "Đúng đúng đúng, để tôi tính cái quẻ, chọn ngày lành tháng tốt để lo liệu chuyện của hai đứa nhỏ."
Sở Nam Trúc chủ động đề nghị: "Con nghĩ là ngày mai."
Kỷ Vãn giẫm lên chân Sở Nam Trúc, sử dụng ánh mắt uy hiếp nhắc hắn không được đắc ý vênh váo, sau đó nói với bốn người lớn đã phát điên: "Chúng ta ăn cơm trước được không? Con đói bụng quá."
Má ơi, mọi chuyện sao lại phát triển nhanh như vậy? Tại sao họ ở đây bàn về chuyện kết hôn? Không phải chỉ vừa mới ở bên nhau thôi sao?
Bọn họ tiếp tục ăn, cơm no rượu say, bát của Kỷ Vãn lúc nào cũng đầy ắp, không phải Sở Nam Trúc gắp cho cậu, thì cũng là Trần Thanh Thư và Tưởng Thiến điên cuồng gắp đầy thịt cho cậu, Vương Hiểu Huyên ở bên cạnh như hổ rình mồi lúc nào cũng sẵn sàng cho cậu thêm cơm, bữa ăn này làm cho bụng của cậu tròn vo.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trên ghế sô pha xem TV để tiêu hóa, hầu hết họ vây quanh Kỷ Vãn, hỏi xem cậu thế nào trong suốt những năm qua. Học tập và làm việc như thế nào? Có phải chịu nhiều thiệt thòi không?
Kỷ Vãn trả lời từng người một, nhưng cậu giấu rất nhiều chuyện buồn không kể ra hết, tuyến lệ của Trần Thanh Thư thật sự rất phát triển, nhưng hễ cảm thấy hơi tủi thân là nước mắt tuôn ra ngay lập tức, Kỷ Vãn thật sự không thể chống đỡ nổi.
Đột nhiên, điện thoại của Trần Thanh Thư đổ chuông, khi y vừa bắt máy, y phát hiện những loại thuốc bổ khác nhau vừa được đặt hàng đã đến.
Đi tới cửa đem hộp thuốc bổ này trở lại, mở ra kiểm tra từng cái, Tưởng Thiến đi tới giúp y, nhìn mấy đồ vật dài dài kỳ quái này, nghi ngờ hỏi: "Thanh Thư, anh mua cái gì vậy? Nhìn sao thấy lạ lạ vậy?”
“Bổ sung cơ thể cho tụi nhỏ.”
“Bổ sung loại gì cho cơ thể?”
Trần Thanh Thư cười mà không nói lời nào. Chung sống với chồng nửa đời người, Tưởng Thiến làm sao có thể không biết biểu hiện của chồng mình là như thế nào?
Sự khó chịu của Tưởng Thiến vừa mới nguôi ngoai thì đột nhiên lại nổi lên.
Sở Nam Trúc liếc mắt nhìn thời gian, không còn sớm, đã đến giờ, cần phải bắt cóc Kỷ Vãn để ăn nữa, vì vậy Sở Nam Trúc đề nghị: "Nhân Nhân cảm thấy buồn ngủ, con dẫn em ấy lên nghỉ ngơi trước đã."
“Hả? Em có buồn ngủ sao?” Kỷ Vãn ngơ ngác nhìn lên. Cậu đang thảo luận với Vương Hiểu Huyên đầy hứng thú, cũng không biết hắn muốn làm gì.
“Em đã rất buồn ngủ rồi, ngoan chúng ta lên lầu đi.” Sở Nam Trúc vỗ nhẹ lên tóc Kỷ Vãn, Kỷ Vãn ngẩng đầu nhìn thời gian, quả nhiên đã gần nửa đêm, vì vậy cậu nói với bọn họ: “Vậy ba mẹ, dì chú, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, con và Sở Nam Trúc lên trước.”
Khóe môi Sở Nam Trúc hơi cong lên, kế hoạch thông.
“Chờ một chút,” Tưởng Thiến bẻ đốt ngón tay kêu vang, hai người nhìn nhau, không khí nồng đậm khói thuốc súng.
“Tối nay Nhân Nhân ngủ với Thanh Thư, còn cậu…” Tưởng Thiến nói một cách tàn nhẫn: “Ngủ với tôi!”
Trần Thanh Thư, Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc:????
“Thiến… em?” Trần Thanh Thư không thể tin được, Tưởng Thiến lập tức biết những gì cô nói đã khiến mọi người hiểu lầm, liền giải thích: “Không phải ý như vậy! Ý em là để thằng nhóc này ngủ với em... Tôi phi."
“Không đúng, là để nó ở bên cạnh em… Tôi phi, cũng không phải!”
“Nói tóm lại, Sở Nam Trúc không thể rời khỏi tầm mắt của em, ai u…” Tưởng Thiến càng giải thích, càng hiểu lầm. Khoé mắt của Trần Thanh Thư đỏ bừng, thấy chồng sắp vỡ bờ đê, Tưởng Thiến hốt hoảng: "Không phải, em không phải có ý như vậy."
"Anh không ngờ..." Trần Thanh Thư nghẹn ngào lên: "Thiến, em thế mà là trâu già gặm cỏ non."
Tưởng Thiến, Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc:????
Trần Thanh Thư trong mắt sáng lấp lánh, y ngẩng đầu lên 45 độ quật cường liếc cô: "Con trai, đi thôi, mặc kệ bọn họ đi."
Sau đó, y kéo tay Kỷ Vãn vào phòng rồi đóng sầm cửa lại một cách tàn nhẫn.
Vương Hiểu Huyên cùng Lão Sở ngồi xem kịch, cái thùng rác đầu tiên đựng hạt dưa không vừa, đành phải đổi một cái túi rác khác để đổ đầy hạt dưa, hai người ăn đến nỗi cuối cùng phun ra hết, khoang miệng bị lở loét, cảm thấy không thể ăn hạt dưa trong vài ngày tới.
Vương Hiểu Huyên trước khi đi ngủ cũng không quên trêu chọc họ: “Chậc chậc chậc chậc.”
Sau đó trong phòng khách chỉ còn dư lại Sở Nam Trúc và Tưởng Thiến mắt to trừng mắt nhỏ.
***
Kỷ Vãn vào nhà vệ sinh tắm rửa, khi cậu bước ra, Trần Thanh Thư đang nằm trên giường đọc vài cuốn sách, Kỷ Vãn nghĩ nghĩ, cậu cầm máy sấy tóc trên bàn chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh để sấy tóc của mình, không làm phiền y đọc sách.
Thấy cậu bỏ đi, Trần Thanh Thư thậm chí còn không mang vớ, dùng chân trần bước xuống sàn, vội vàng chạy tới lấy máy sấy tóc nói: “Baba sấy cho con!” Rồi đè Kỷ Vãn xuống giường, bật máy sấy tóc, thổi điên cuồng vào mặt cậu.
Suýt nữa thì thổi khiến Kỷ Vãn bị liệt mặt, nhưng tóc của cậu vẫn không được sấy nhiều thêm miếng nào.
Ngay trước khi Trần Thanh Thư suýt sấy khiến Kỷ Vãn phát điên, cậu đã kịp giật lại máy sấy tóc: “Ba ơi, tóc khô rồi, chúng ta đi ngủ đi.”
“Này, nhưng tóc con vẫn còn nhỏ nước.”
“Ba, con buồn ngủ rồi, không sao đâu, con muốn ngủ..."
"Chờ, chờ một chút," Trần Thanh Thư nằm ở trong chăn bông trước mặt, thân thể như ngọc nằm ngang, một tay co lại, nháy mắt nhìn Kỷ Vãn, tựa như mấy bộ phim truyền hình phi tần hậu cung muốn dụ dỗ hoàng đế.
Không thể nào... Kỷ Vãn tự nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay muốn diễn vở kịch chuyện tình cảm ba con cấm kỵ?
Thấy cậu không có động tĩnh gì, Trần Thanh Thư vỗ xuống giường: “Vào nằm trong vòng tay của baba.”
Kỷ Vãn nheo mắt, mọi chuyện dường như càng ngày càng phức tạp, mình có nên đi hay không? Nếu như đi thì không chỉ cắm xanh Sở Nam Trúc, mà cắm xanh cho mẹ nữa.
Lý trí tự nhủ không thể đi, nhưng thực tế là Trần Thanh Thư thấy cậu vẫn bất động, liền chủ động kéo Kỷ Vãn vào lòng, ôm thật chặt, chụt chụt chụt ba cái, hôn Kỷ Vãn đầy mặt nước miếng.
Sau đó Trần Thanh Thư cọ cọ đầu Kỷ Vãn, để cậu nằm trong vòng tay mình, cầm lấy cuốn sách y đang đọc giơ lên trước mặt Kỷ Vãn: "Nhân Nhân, tối nay con muốn nghe câu chuyện xưa nào?"
Kỷ Vãn ngước nhìn ba mình, cậu nằm trong vòng tay của người đàn ông đẹp trai không nhìn được tuổi này, cảm thấy trong lòng chua xót, bản thân cậu đã lớn như vậy rồi còn đối xử với cậu như trẻ con, thật là... muốn từ chối nhưng không đành lòng.
“Nhìn baba làm gì, hehehe, Nhân Nhân nhà chúng ta thật đáng yêu, chụt chụt chụt chụt.” Trần Thanh Thư thơm thơm cậu đến trời đất rung chuyển.
Được rồi, bị thơm thơm đến choáng váng.
Cuối cùng, Trần Thanh Thư kể cho cậu nghe về "Hoàng tử bé", đương nhiên Kỷ Vãn đã nghe truyện này, nhưng so với "Vịt con xấu xí" và "Bạch Tuyết" thì Kỷ Vãn thấy vẫn nên chọn Hoàng tử bé, như vậy đỡ xấu hổ hơn.
Kỷ Vãn được ba ôm vào lòng ngủ. Vốn cậu rất thoải mái, nhưng thói quen ngủ của Trần Thanh Thư thực sự rất khó diễn tả. Y hết đấm rồi lại đá vào chăn. Khi y đá chăn ra khỏi giường lần thứ ba, Kỷ Vãn giận dữ đứng dậy, cậu quyết định đi ra phòng khách lấy vài sợi dây thừng để trói Trần Thanh Thư và chăn bông lại với nhau.
Cậu rón rén đi xuống lầu, trong phòng khách truyền đến tiếng ngáy rung chuyển trời đất, phòng khách rất tối, ánh trăng lọt vào, chiếu vào người đang ngồi im trong bóng tối như một tấm phim màu trắng bạc.
Tưởng Thiến ngủ say ở bên cạnh, Sở Nam Trúc chỉ nằm yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hai người này sao lại không quay về phòng ngủ? Thấy không ai trong số họ có gì để đắp, Kỷ Vãn đầu tiên quay trở lại phòng, tìm hai chiếc mền mỏng trong tủ, đắp cho Tưởng Thiến và Sở Nam Trúc.
Máy điều hòa chỉ tiếp xúc với Sở Nam Trúc, hai mắt của hắn đột nhiên mở to, Kỷ Vãn giật mình, Sở Nam Trúc đột nhiên lôi kéo Kỷ Vãn, để cậu ngồi trên đùi mình, dùng miệng chặn lại tất cả những câu kinh hô của cậu.
Tiếng nước dính dính vang dội trong phòng một hồi, tiếng ngáy của Tưởng Thiến đột ngột dừng lại, Kỷ Vãn sửng sốt, Sở Nam Trúc vung tay, lồng hai người vào trong chăn bông, mọi âm thanh mơ hồ đều bị chặn lại, từ bên ngoài nhìn đến, chỉ thấy chăn bông ngẫu nhiên rung chuyển, khiến người mơ màng.
Tiếng ngáy như lợn của Tưởng Thiến lại bắt đầu, Kỷ Vãn trong chăn cảm thấy nhẹ nhõm.
Như nhận ra sự phân tâm của cậu, Sở Nam Trúc bất mãn cắn môi cậu một cái, đau muốn chết, Kỷ Vãn không muốn chịu thua kém, dùng sức cắn lại, sau đó cậu nghe thấy tiếng ậm ừ nghẹn ngào của Sở Nam Trúc, hehe hehe.
“Quỷ nghịch ngợm thích gây sự.” Sở Nam Trúc buông môi Kỷ Vãn ra thì thầm.
“Như nhau như nhau thôi.” Kỷ Vãn trong lòng có chút vui mừng.
Sở Nam Trúc điều chỉnh tư thế ôm Kỷ Vãn trong vòng tay, để cậu thoải mái dựa vào: “Em không ngủ sao lại chạy xuống?”
“Nhìn anh đó.”
Sở Nam Trúc cười nhẹ, “Em nhớ chồng rồi sao?"
"Nonono, em là chồng, còn anh là vợ em."
Sở Nam Trúc vẫn cười, Kỷ Vãn cảm thấy mình bị coi thường, giận dữ nói: "Anh chờ xem."
"Được, anh sẽ chờ." Sở Nam Trúc không cho là đúng.
Đệt, Kỷ Vãn ghi nhớ điều này, rồi sẽ có một ngày anh nghi ngờ cuộc đời của mình thôi.
“Em không muốn bất hòa với anh đâu, em đi tìm sợi dây thừng.” Kỷ Vãn chui ra khỏi chăn, định xem trong bếp có cái nào không thì Sở Nam Trúc cũng theo sau, hỏi cậu: "Em tìm dây thừng làm gì?"
"Trói ba em lại. Ba luôn đá vào chăn bông. Em muốn trói ba và chăn bông lại với nhau."
"Không cần phiền phức như vậy. Anh đoán là có người có thể chữa trị cho ba em." Sở Nam Trúc kéo xuống chăn bông, chỉ vào người phụ nữ đang ngủ hình chữ X.
Cả hai cùng tính toán, chồng chồng chung tay khiêng Tưởng Thiến ngủ như chết đến bên cạnh Trần Thanh Thư. Tưởng Thiến mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra, nhìn thấy chồng mình lại đá chăn bông vào góc, cô theo thói quen cuốn mình cùng chồng cùng nhau chui vào chăn, giây tiếp theo, tiếng ngáy như lợn lại bắt đầu.
Thật là một cặp vợ chồng kỳ diệu, trời đất tạo nên cặp đôi hoàn hảo.
“Chúng ta đi ngủ một lát đi?” Sở Nam Trúc hỏi Kỷ Vãn, “Đến ghế sô pha ôm em nhé?”
Cũng đã gần 5 giờ, bầu trời chỉ là một màu xám mờ mịt, Kỷ Vãn ngáp: "Nhắm mắt một lát, sau đó chúng ta đi làm. Ở nhà bị bọn họ chú ý cũng quá mệt."
"Được." Sau đó Sở Nam Trúc ôm lấy Kỷ Vãn nằm trên ghế sô pha, buổi sáng 6:30, bốn người trung niên và cao tuổi vẫn còn ngủ say, hai người xuất phát đi làm.
Chính xác mà nói, là tránh ánh mắt của ba mẹ, đi đến thế giới hai người.
––————————————————
*Sở Nam Trúc chiến thắng mẹ vợ*
“Thiến!” Trần Thanh Thư nói: “Em bị sao vậy? Nam Trúc không phải rất tốt sao? Tại sao em lại nhắm vào con nó như vậy? Em không thể ghen tị chỉ vì con nó đẹp hơn em được.”
Tưởng Thiến bị sốc: "Cái gì? Anh cho rằng thằng nhóc này đẹp hơn em?"
Kỷ Vãn không nói nên lời, đây là trọng điểm mẹ chú ý sao?
Trần Thanh Thư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ừm... Anh nghĩ con nó quả thực đẹp hơn em một chút. Không có biện pháp, chúng ta đều đã già rồi. Làm sao có thể so sánh với một người trẻ tuổi mới hơn 20 tuổi? "
"Em..." Tưởng Thiến chống tay xuống bàn, thân thể như không xương, cô trượt xuống ghế, mắt nhìn trời, tịch mịch cô đơn, một bộ dáng tuyệt vọng: “Tôi thua rồi.”
“Tôi thua rất thảm, chồng và con trai đã bị câu đi mất.”
Vương Hiểu Huyên lại đổ thêm dầu vào lửa: “Thiến Thiến, đừng buồn, chúng ta có thể thảo luận về ngày kết hôn sau bữa tối!"
Lão Sở: "Đúng đúng đúng, để tôi tính cái quẻ, chọn ngày lành tháng tốt để lo liệu chuyện của hai đứa nhỏ."
Sở Nam Trúc chủ động đề nghị: "Con nghĩ là ngày mai."
Kỷ Vãn giẫm lên chân Sở Nam Trúc, sử dụng ánh mắt uy hiếp nhắc hắn không được đắc ý vênh váo, sau đó nói với bốn người lớn đã phát điên: "Chúng ta ăn cơm trước được không? Con đói bụng quá."
Má ơi, mọi chuyện sao lại phát triển nhanh như vậy? Tại sao họ ở đây bàn về chuyện kết hôn? Không phải chỉ vừa mới ở bên nhau thôi sao?
Bọn họ tiếp tục ăn, cơm no rượu say, bát của Kỷ Vãn lúc nào cũng đầy ắp, không phải Sở Nam Trúc gắp cho cậu, thì cũng là Trần Thanh Thư và Tưởng Thiến điên cuồng gắp đầy thịt cho cậu, Vương Hiểu Huyên ở bên cạnh như hổ rình mồi lúc nào cũng sẵn sàng cho cậu thêm cơm, bữa ăn này làm cho bụng của cậu tròn vo.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trên ghế sô pha xem TV để tiêu hóa, hầu hết họ vây quanh Kỷ Vãn, hỏi xem cậu thế nào trong suốt những năm qua. Học tập và làm việc như thế nào? Có phải chịu nhiều thiệt thòi không?
Kỷ Vãn trả lời từng người một, nhưng cậu giấu rất nhiều chuyện buồn không kể ra hết, tuyến lệ của Trần Thanh Thư thật sự rất phát triển, nhưng hễ cảm thấy hơi tủi thân là nước mắt tuôn ra ngay lập tức, Kỷ Vãn thật sự không thể chống đỡ nổi.
Đột nhiên, điện thoại của Trần Thanh Thư đổ chuông, khi y vừa bắt máy, y phát hiện những loại thuốc bổ khác nhau vừa được đặt hàng đã đến.
Đi tới cửa đem hộp thuốc bổ này trở lại, mở ra kiểm tra từng cái, Tưởng Thiến đi tới giúp y, nhìn mấy đồ vật dài dài kỳ quái này, nghi ngờ hỏi: "Thanh Thư, anh mua cái gì vậy? Nhìn sao thấy lạ lạ vậy?”
“Bổ sung cơ thể cho tụi nhỏ.”
“Bổ sung loại gì cho cơ thể?”
Trần Thanh Thư cười mà không nói lời nào. Chung sống với chồng nửa đời người, Tưởng Thiến làm sao có thể không biết biểu hiện của chồng mình là như thế nào?
Sự khó chịu của Tưởng Thiến vừa mới nguôi ngoai thì đột nhiên lại nổi lên.
Sở Nam Trúc liếc mắt nhìn thời gian, không còn sớm, đã đến giờ, cần phải bắt cóc Kỷ Vãn để ăn nữa, vì vậy Sở Nam Trúc đề nghị: "Nhân Nhân cảm thấy buồn ngủ, con dẫn em ấy lên nghỉ ngơi trước đã."
“Hả? Em có buồn ngủ sao?” Kỷ Vãn ngơ ngác nhìn lên. Cậu đang thảo luận với Vương Hiểu Huyên đầy hứng thú, cũng không biết hắn muốn làm gì.
“Em đã rất buồn ngủ rồi, ngoan chúng ta lên lầu đi.” Sở Nam Trúc vỗ nhẹ lên tóc Kỷ Vãn, Kỷ Vãn ngẩng đầu nhìn thời gian, quả nhiên đã gần nửa đêm, vì vậy cậu nói với bọn họ: “Vậy ba mẹ, dì chú, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, con và Sở Nam Trúc lên trước.”
Khóe môi Sở Nam Trúc hơi cong lên, kế hoạch thông.
“Chờ một chút,” Tưởng Thiến bẻ đốt ngón tay kêu vang, hai người nhìn nhau, không khí nồng đậm khói thuốc súng.
“Tối nay Nhân Nhân ngủ với Thanh Thư, còn cậu…” Tưởng Thiến nói một cách tàn nhẫn: “Ngủ với tôi!”
Trần Thanh Thư, Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc:????
“Thiến… em?” Trần Thanh Thư không thể tin được, Tưởng Thiến lập tức biết những gì cô nói đã khiến mọi người hiểu lầm, liền giải thích: “Không phải ý như vậy! Ý em là để thằng nhóc này ngủ với em... Tôi phi."
“Không đúng, là để nó ở bên cạnh em… Tôi phi, cũng không phải!”
“Nói tóm lại, Sở Nam Trúc không thể rời khỏi tầm mắt của em, ai u…” Tưởng Thiến càng giải thích, càng hiểu lầm. Khoé mắt của Trần Thanh Thư đỏ bừng, thấy chồng sắp vỡ bờ đê, Tưởng Thiến hốt hoảng: "Không phải, em không phải có ý như vậy."
"Anh không ngờ..." Trần Thanh Thư nghẹn ngào lên: "Thiến, em thế mà là trâu già gặm cỏ non."
Tưởng Thiến, Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc:????
Trần Thanh Thư trong mắt sáng lấp lánh, y ngẩng đầu lên 45 độ quật cường liếc cô: "Con trai, đi thôi, mặc kệ bọn họ đi."
Sau đó, y kéo tay Kỷ Vãn vào phòng rồi đóng sầm cửa lại một cách tàn nhẫn.
Vương Hiểu Huyên cùng Lão Sở ngồi xem kịch, cái thùng rác đầu tiên đựng hạt dưa không vừa, đành phải đổi một cái túi rác khác để đổ đầy hạt dưa, hai người ăn đến nỗi cuối cùng phun ra hết, khoang miệng bị lở loét, cảm thấy không thể ăn hạt dưa trong vài ngày tới.
Vương Hiểu Huyên trước khi đi ngủ cũng không quên trêu chọc họ: “Chậc chậc chậc chậc.”
Sau đó trong phòng khách chỉ còn dư lại Sở Nam Trúc và Tưởng Thiến mắt to trừng mắt nhỏ.
***
Kỷ Vãn vào nhà vệ sinh tắm rửa, khi cậu bước ra, Trần Thanh Thư đang nằm trên giường đọc vài cuốn sách, Kỷ Vãn nghĩ nghĩ, cậu cầm máy sấy tóc trên bàn chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh để sấy tóc của mình, không làm phiền y đọc sách.
Thấy cậu bỏ đi, Trần Thanh Thư thậm chí còn không mang vớ, dùng chân trần bước xuống sàn, vội vàng chạy tới lấy máy sấy tóc nói: “Baba sấy cho con!” Rồi đè Kỷ Vãn xuống giường, bật máy sấy tóc, thổi điên cuồng vào mặt cậu.
Suýt nữa thì thổi khiến Kỷ Vãn bị liệt mặt, nhưng tóc của cậu vẫn không được sấy nhiều thêm miếng nào.
Ngay trước khi Trần Thanh Thư suýt sấy khiến Kỷ Vãn phát điên, cậu đã kịp giật lại máy sấy tóc: “Ba ơi, tóc khô rồi, chúng ta đi ngủ đi.”
“Này, nhưng tóc con vẫn còn nhỏ nước.”
“Ba, con buồn ngủ rồi, không sao đâu, con muốn ngủ..."
"Chờ, chờ một chút," Trần Thanh Thư nằm ở trong chăn bông trước mặt, thân thể như ngọc nằm ngang, một tay co lại, nháy mắt nhìn Kỷ Vãn, tựa như mấy bộ phim truyền hình phi tần hậu cung muốn dụ dỗ hoàng đế.
Không thể nào... Kỷ Vãn tự nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay muốn diễn vở kịch chuyện tình cảm ba con cấm kỵ?
Thấy cậu không có động tĩnh gì, Trần Thanh Thư vỗ xuống giường: “Vào nằm trong vòng tay của baba.”
Kỷ Vãn nheo mắt, mọi chuyện dường như càng ngày càng phức tạp, mình có nên đi hay không? Nếu như đi thì không chỉ cắm xanh Sở Nam Trúc, mà cắm xanh cho mẹ nữa.
Lý trí tự nhủ không thể đi, nhưng thực tế là Trần Thanh Thư thấy cậu vẫn bất động, liền chủ động kéo Kỷ Vãn vào lòng, ôm thật chặt, chụt chụt chụt ba cái, hôn Kỷ Vãn đầy mặt nước miếng.
Sau đó Trần Thanh Thư cọ cọ đầu Kỷ Vãn, để cậu nằm trong vòng tay mình, cầm lấy cuốn sách y đang đọc giơ lên trước mặt Kỷ Vãn: "Nhân Nhân, tối nay con muốn nghe câu chuyện xưa nào?"
Kỷ Vãn ngước nhìn ba mình, cậu nằm trong vòng tay của người đàn ông đẹp trai không nhìn được tuổi này, cảm thấy trong lòng chua xót, bản thân cậu đã lớn như vậy rồi còn đối xử với cậu như trẻ con, thật là... muốn từ chối nhưng không đành lòng.
“Nhìn baba làm gì, hehehe, Nhân Nhân nhà chúng ta thật đáng yêu, chụt chụt chụt chụt.” Trần Thanh Thư thơm thơm cậu đến trời đất rung chuyển.
Được rồi, bị thơm thơm đến choáng váng.
Cuối cùng, Trần Thanh Thư kể cho cậu nghe về "Hoàng tử bé", đương nhiên Kỷ Vãn đã nghe truyện này, nhưng so với "Vịt con xấu xí" và "Bạch Tuyết" thì Kỷ Vãn thấy vẫn nên chọn Hoàng tử bé, như vậy đỡ xấu hổ hơn.
Kỷ Vãn được ba ôm vào lòng ngủ. Vốn cậu rất thoải mái, nhưng thói quen ngủ của Trần Thanh Thư thực sự rất khó diễn tả. Y hết đấm rồi lại đá vào chăn. Khi y đá chăn ra khỏi giường lần thứ ba, Kỷ Vãn giận dữ đứng dậy, cậu quyết định đi ra phòng khách lấy vài sợi dây thừng để trói Trần Thanh Thư và chăn bông lại với nhau.
Cậu rón rén đi xuống lầu, trong phòng khách truyền đến tiếng ngáy rung chuyển trời đất, phòng khách rất tối, ánh trăng lọt vào, chiếu vào người đang ngồi im trong bóng tối như một tấm phim màu trắng bạc.
Tưởng Thiến ngủ say ở bên cạnh, Sở Nam Trúc chỉ nằm yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hai người này sao lại không quay về phòng ngủ? Thấy không ai trong số họ có gì để đắp, Kỷ Vãn đầu tiên quay trở lại phòng, tìm hai chiếc mền mỏng trong tủ, đắp cho Tưởng Thiến và Sở Nam Trúc.
Máy điều hòa chỉ tiếp xúc với Sở Nam Trúc, hai mắt của hắn đột nhiên mở to, Kỷ Vãn giật mình, Sở Nam Trúc đột nhiên lôi kéo Kỷ Vãn, để cậu ngồi trên đùi mình, dùng miệng chặn lại tất cả những câu kinh hô của cậu.
Tiếng nước dính dính vang dội trong phòng một hồi, tiếng ngáy của Tưởng Thiến đột ngột dừng lại, Kỷ Vãn sửng sốt, Sở Nam Trúc vung tay, lồng hai người vào trong chăn bông, mọi âm thanh mơ hồ đều bị chặn lại, từ bên ngoài nhìn đến, chỉ thấy chăn bông ngẫu nhiên rung chuyển, khiến người mơ màng.
Tiếng ngáy như lợn của Tưởng Thiến lại bắt đầu, Kỷ Vãn trong chăn cảm thấy nhẹ nhõm.
Như nhận ra sự phân tâm của cậu, Sở Nam Trúc bất mãn cắn môi cậu một cái, đau muốn chết, Kỷ Vãn không muốn chịu thua kém, dùng sức cắn lại, sau đó cậu nghe thấy tiếng ậm ừ nghẹn ngào của Sở Nam Trúc, hehe hehe.
“Quỷ nghịch ngợm thích gây sự.” Sở Nam Trúc buông môi Kỷ Vãn ra thì thầm.
“Như nhau như nhau thôi.” Kỷ Vãn trong lòng có chút vui mừng.
Sở Nam Trúc điều chỉnh tư thế ôm Kỷ Vãn trong vòng tay, để cậu thoải mái dựa vào: “Em không ngủ sao lại chạy xuống?”
“Nhìn anh đó.”
Sở Nam Trúc cười nhẹ, “Em nhớ chồng rồi sao?"
"Nonono, em là chồng, còn anh là vợ em."
Sở Nam Trúc vẫn cười, Kỷ Vãn cảm thấy mình bị coi thường, giận dữ nói: "Anh chờ xem."
"Được, anh sẽ chờ." Sở Nam Trúc không cho là đúng.
Đệt, Kỷ Vãn ghi nhớ điều này, rồi sẽ có một ngày anh nghi ngờ cuộc đời của mình thôi.
“Em không muốn bất hòa với anh đâu, em đi tìm sợi dây thừng.” Kỷ Vãn chui ra khỏi chăn, định xem trong bếp có cái nào không thì Sở Nam Trúc cũng theo sau, hỏi cậu: "Em tìm dây thừng làm gì?"
"Trói ba em lại. Ba luôn đá vào chăn bông. Em muốn trói ba và chăn bông lại với nhau."
"Không cần phiền phức như vậy. Anh đoán là có người có thể chữa trị cho ba em." Sở Nam Trúc kéo xuống chăn bông, chỉ vào người phụ nữ đang ngủ hình chữ X.
Cả hai cùng tính toán, chồng chồng chung tay khiêng Tưởng Thiến ngủ như chết đến bên cạnh Trần Thanh Thư. Tưởng Thiến mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra, nhìn thấy chồng mình lại đá chăn bông vào góc, cô theo thói quen cuốn mình cùng chồng cùng nhau chui vào chăn, giây tiếp theo, tiếng ngáy như lợn lại bắt đầu.
Thật là một cặp vợ chồng kỳ diệu, trời đất tạo nên cặp đôi hoàn hảo.
“Chúng ta đi ngủ một lát đi?” Sở Nam Trúc hỏi Kỷ Vãn, “Đến ghế sô pha ôm em nhé?”
Cũng đã gần 5 giờ, bầu trời chỉ là một màu xám mờ mịt, Kỷ Vãn ngáp: "Nhắm mắt một lát, sau đó chúng ta đi làm. Ở nhà bị bọn họ chú ý cũng quá mệt."
"Được." Sau đó Sở Nam Trúc ôm lấy Kỷ Vãn nằm trên ghế sô pha, buổi sáng 6:30, bốn người trung niên và cao tuổi vẫn còn ngủ say, hai người xuất phát đi làm.
Chính xác mà nói, là tránh ánh mắt của ba mẹ, đi đến thế giới hai người.
––————————————————
*Sở Nam Trúc chiến thắng mẹ vợ*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất