Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con
Chương 47
"Bà ấy làm khó dễ ngươi?"
Kỷ Vãn giả vờ thoải mái, thở dài nói: "Còn gì nữa? Liễu phu nhân chỉ nói đi nói lại mấy câu đó thôi. Không có khó xử, chỉ là... tự bản thân ta không vui thôi."
Sở Nam Trúc cau mày: "Ngươi có gì không vui?"
Kỷ Vãn: "Ngươi đem nốt ruồi đỏ để chỗ nào rồi?!"
"Ngươi vì tìm thứ này nên không vui?"
Kỷ Vãn gật đầu: "Đúng vậy!"
Ngón tay Sở Nam Trúc gõ gõ đầu cậu một chút: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta đã tịch thu rồi sẽ không trả."
Kỷ Vãn: "Tại sao?"
Sở Nam Trúc nghe vậy, nhưng chỉ ấn người lên trên thân cây hôn nửa buổi: "Không có lý do gì cả, tịch thu nghĩa là tịch thu, đi thôi, thời tiết trở lạnh rồi chúng ta quay trở lại."
Kỷ Vãn ở sau lưng hắn bẹp miệng, không có nốt ruồi, có vẻ như nhiệm vụ này thực sự thất bại.
Nhưng xem ra nhiệm vụ dù thất bại tâm trạng cũng không tồi tệ mà còn có chút vui vẻ? Sao lại thế này?
°°°°°°
Yến tiệc mùa thu là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong nửa cuối năm, trừ năm mới, sáng sớm Kỷ Vãn đã bị thị nữ Tiểu Mẫn kéo đi trang điểm, sau khi sửa soạn rực rỡ hẳn lên, cậu được Sở Nam Trúc bế lên xe ngựa trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh.
Nơi tổ chức yến tiệc là ngoài trời, chỗ ngồi chính đương nhiên là của tướng quân và phu nhân, ngay cả Liễu phu nhân cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí thấp hơn bên trái.
Khi Kỷ Vãn vừa xuất hiện trên sân khấu, vô số cặp mắt nhìn sang, không chỉ đám người Sở Nam Trúc, mà còn có một số nam nữ mặc trang phục lộng lẫy mà Kỷ Vãn chưa từng thấy bao giờ.
Trong số đó, một nam nhân áo xanh nhìn Kỷ Vãn khá lâu, ngoại hình có hai phần giống với Sở Nam Trúc, Kỷ Vãn lại nhìn gã thêm hai lần.
Vừa muốn ngồi xuống vị trí của mình, Sở Nam Trúc ở trên đài cao nói: "Vãn phu nhân, tới ngồi ở đây."
Nói xong liền dời nửa vị trí ra, vỗ vỗ đệm: "Ngồi cùng ta là được."
Mệnh lệnh của tướng quân là tối cao, Kỷ Vãn gian nan nuốt nước miếng, chậm rãi tiến đến ngồi ở bên cạnh Sở Nam Trúc, còn chưa kịp ngồi yên đã bị người quen thuộc kia ôm vào trong lòng.
Ở vị trí cao, bên dưới ai cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, lần đầu tiên Kỷ Vãn được nhiều người chú ý đến như vậy, cậu lo lắng đến mức lòng bàn tay có chút mồ hôi.
"Ngươi sợ gì, ở bên cạnh ta, đừng sợ gì cả." Sở Nam Trúc siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của Kỷ Vãn.
Đại phu nhân bên cạnh liếc nhìn qua, nàng ta mang trà lên, không nặng không nhẹ, âm dương quái khí cười lạnh một tiếng: "Tướng quân, như vậy không hợp lễ nghĩa."
"Ta chính là lễ nghĩa, ta nói cái gì thì chính là cái đó."
Đại phu nhân bị Sở Nam Trúc làm cho sắc mặt tái xanh, nhưng cũng không dễ dàng chấn kinh, chỉ là nhỏ giọng nói cái gì đó.
Kỷ Vãn nghe thấy không rõ ràng lắm, hình như nàng ta đang mắng một câu tên khốn Nam Man.
Sở Nam Trúc không nhìn đối phương, cầm miếng bánh trên bàn đưa tới trước mặt Kỷ Vãn: "Ngươi ăn thử đi, hẳn là chưa ăn cái này bao giờ phải không?"
Kỷ Vãn mở miệng cắn một miếng, lại giữ chặt góc áo của Sở Nam Trúc nói: "Để tự ta ăn đi."
"Ừ." Sở Nam Trúc không miễn cưỡng, sau đó có bất kỳ món ăn ngon gì cũng đưa cho Kỷ Vãn trước.
Yến hội biểu diễn đủ loại kiểu dáng tiết mục, bao gồm các vũ nữ công biểu diễn các điệu múa, thế hệ trẻ của Sở gia biểu diễn múa kiếm.
Diễn được nửa buổi, nam nhân mặc áo xanh có vẻ ngoài hơi giống với Sở Nam Trúc đứng dậy, gã cười rất tươi, ôm quyền nói với tất cả mọi người có mặt: "Chư vị, hôm nay là yến tiệc mùa thu. Vừa lúc gặp được vị mỹ thiếp mới của tướng quân, ta Sở Nam Lâm vì tỏ vẻ chúc mừng, đặc biệt dâng một miếng ngọc thạch đánh cược cho Vãn phu nhân."
Gã vỗ tay vài cái, một thị nữ tiến lên cầm một cái mâm trong tay, Sở Nam Lâm xốc tấm vải lên, nhìn thấy bên trong có một cục đá hình bầu dục, Sở Nam Lâm mỉm cười nói: "Vãn phu nhân, đây là một ngọc thạch đánh cược, mời ngài nhận lấy xem như là lễ vật của ta."
Có người ngồi phía dưới hỏi: "Đại công tử, ngọc thạch đánh cược là cái gì?"
Sở Nam Lâm cho biết: "Đây là trò chơi phổ biến ở vùng biên giới Tây Bắc. Đánh cược vào ngọc thạch xem có ngọc trong đó không. Nhiều người bị ám ảnh bởi thứ này. Có người một lần mở ra là có mỹ ngọc giá trị, nhưng cũng có người cũng vì đánh cược ngọc này mà táng gia bại sản."
"Một tay già đời trong đổ thạch nói khối đá đã đưa cho Vãn phu nhân chắc chắn có ngọc, cho nên ta muốn Vãn phu nhân tự mình mở miếng ngọc ra để cầu may."
Kỷ Vãn nhìn cục đá rồi cầm lấy nó, trên tay nặng trĩu. Nhìn từ bên ngoài không thể biết bên trong có ngọc bích, chỉ nghĩ đó là một viên đá bình thường, cái tốt chỉ là mượt mà hơn một chút mà thôi.
"Vậy bây giờ ta có thể mở nó ra được không?" Kỷ Vãn chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng nó khá mới lạ, nóng lòng muốn mở nó ra.
"Vãn phu nhân đừng gấp. Theo quy củ đổ thạch, tốt nhất là đặt viên đá ở cùng chủ nhân cạnh nhau trong mười hai canh giờ sau đó lại mở. Vận may sẽ tốt hơn."
"Ừm, được, đa tạ lễ vật của ngươi."
Sở Nam Lâm lùi lại mấy bước, lẳng lặng trở về chỗ ngồi uống rượu.
Sở Nam Trúc nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay của Kỷ Vãn, có chút ghen tị, chua lòm nói: "Ngươi thích lắm hả?"
"Ừm... có một chút"
"So với những thứ ta đưa cho ngươi thì sao?"
Biết là hắn đang ăn dấm, Kỷ Vãn vươn tay nắm lấy tay Sở Nam Trúc: "Không ai có thể so sánh đồ vật của ngươi."
Sở Nam Trúc vừa lòng, Kỷ Vãn chơi một hồi liền đặt xuống, quay đầu tự hỏi Sở Nam Lâm này là ai, vừa lúc dưới đài bắt đầu tiết mục mới, hẳn là không ai để ý đến cậu nói cái gì.
Kỷ Vãn kề tai vào tai Sở Nam Trúc: "Sở Nam Lâm này, là gì của ngươi?"
Mí mắt Sở Nam Trúc rũ xuống: "Huynh trưởng."
"Ý, Nam Trúc ca ca, đó là ca ca của ngươi sao?"
"Cũng xem là vậy."
"Cũng xem vậy là sao?"
Sở Nam Trúc nhét một miếng hoa quả vào miệng Kỷ Vãn: "Cùng cha khác mẹ, những thứ này ngươi đừng quản, mau ăn nhiều một chút."
À... Được rồi, chẳng trách họ chỉ giống nhau một chút, nhìn qua bầu không khí lúc nãy, có vẻ như mặc dù hai người là huynh đệ, nhưng họ không thân thiết cho lắm.
Kỷ Vãn nhìn xuống Sở Nam Lâm, thấy gã dường như luôn nhìn mình, nhân tiện nâng chén lên. Kỷ Vãn ngoảnh mặt đi, không hiểu sao cậu lại không thích người này cho lắm, ngay cả khi gã vẫn luôn cười với mình.
Nhiều người trong bữa tiệc vì nịnh nọt đã tặng cho Kỷ Vãn rất nhiều món quà quý giá, đương nhiên Kỷ Vãn vui vẻ nhận lấy, còn Liễu phu nhân bên dưới thì im lặng, có vẻ như không có tinh thần tốt, thỉnh thoảng dùng khăn che miệng lại.
Sau khi biểu diễn xong, tiếp theo là buổi đi săn mùa thu, tất cả bọn trẻ đều cưỡi trên lưng ngựa, Sở Nam Trúc tỏ vẻ con cháu Sở gia hôm nay săn được nhiều con mồi nhất sẽ được trọng thưởng.
Khi Kỷ Vãn nhìn họ cưỡi ngựa chạy đi, cậu cũng muốn thử, Sở Nam Trúc phân phó Vệ Độ mang ngựa của hắn và ngựa của Kỷ Vãn cùng dắt lại đây.
Vừa mới muốn đi lên thì lúc này Liễu phu nhân lại xông ra, bà vẫn luôn ho khan, mấy ngày nay xem ra vẫn không thuyên giảm.
Liễu phu nhân nhìn thoáng qua Kỷ Vãn, Kỷ Vãn có một chút tội lỗi, quay đầu đi chỗ khác.
Sở Nam Trúc giữ chặt dây cương con ngựa: "Làm sao vậy?"
Liễu phu nhân ho khan vài tiếng nữa, Sở Nam Trúc nhíu mày, "Đã tìm đại phu chưa?"
Liễu phu nhân xua tay: "Không sao, không sao." Giọng bà đã có chút nghẹn ngào.
"Lão nô muốn thỉnh quân đi cùng ta."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tướng quân, khi nào ngài đến sẽ biết, hơn nữa..." Liễu phu nhân dừng lại nhìn thoáng qua Kỷ Vãn: "Mong ngài có thể đến một mình."
"Khụ khụ khụ." Nói xong bà bắt đầu ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt thậm chí đỏ bừng lên bất thường.
Kỷ Vãn nhéo góc áo, cười nói với Sở Nam Trúc: "Ngươi cùng Liễu phu nhân đi một chút đi, ta dẫn theo Tiểu Bạch đi dạo một vòng."
Sở Nam Trúc nghĩ nghĩ: "Vệ Độ!"
"Có thuộc hạ."
Sở Nam Trúc ném dây cương ngựa cho y: "Ngươi đi theo Vãn phu nhân, đi dạo một vòng gần đây, đừng đi xa."
Vệ Độ cúi đầu nói: "Rõ!"
Sở Nam Trúc lại ôm lấy Kỷ Vãn: "Ta sẽ sớm trở lại, đừng đi quá xa. Tiểu Hắc sẽ ở lại với ta, đến lúc đó nó sẽ dẫn ta đi tìm lão bà của nó."
"Tiểu Bạch là lão bà của nó?"
"Ừ." Sở Nam Trúc vuốt sống mũi Kỷ Vãn: "Ngươi là phu nhân của ta, Tiểu Bạch đương nhiên là lão bà của Tiểu Hắc."
Kỷ Vãn:... Quả nhiên Sở Nam Trúc rất thích lợi dụng loại chuyện này.
Kỷ Vãn xoay người lên ngựa, hất cằm nhìn hắn: "Vậy thì ta sẽ đi dạo loanh quanh, ngươi..." Cậu vốn muốn nói, ngươi nhanh đến tìm ta, nhưng dư quang nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của Liễu phu nhân, cảm thấy có chút không đành lòng, vì thế chỉ nói: "Ngươi cùng Liễu phu nhân nói chuyện vui vẻ, đừng lo lắng."
Sau đó Kỷ Vãn cưỡi Tiểu Bạch ra ngoài đi lang thang.
Kỷ Vãn cưỡi ngựa tương đối chậm, cậu thậm chí còn không kiểm soát phương hướng Tiểu Bạch đang đi, chỉ ngồi trên lưng ngựa phát ngốc, tùy tiện để nó chở đi khắp nơi.
Phía trước có một con thỏ chạy qua, Vệ Độ nhắc nhở: "Phu nhân, phía trước có một con thỏ, người có muốn bắt không?"
"Con thỏ đáng yêu như vậy, thả ra đi."
"Còn con nai thì sao?"
"Cũng dễ thương, đừng bắt!"
Vệ Độ để ý thấy Vãn phu nhân đến đây chơi nên không ra sức thuyết phục cậu đi săn nữa, mà im lặng trốn trong bóng tối không lên tiếng.
Thấy có hồ nước trước mặt, Kỷ Vãn dừng lại để Tiểu Bạch ăn cỏ, tự mình ngồi bên hồ nghỉ ngơi.
Cũng không biết Sở Nam Trúc bên kia thế nào? Kỷ Vãn có chút lo lắng cho hắn, thậm chí có thể nói là cậu đang suy nghĩ lung tung.
Liễu phu nhân nghĩ muốn giới thiệu cô nương cho Sở Nam Trúc, liệu hắn có đồng ý không? Nếu đồng ý thì sẽ thế nào?
Liệu có phải chia tay... chia tay... Kỷ Vãn chớp mắt hoang mang, có chút hoảng, cầm viên đá vụn bên cạnh ném xuống nước.
"Vãn phu nhân." Lúc này, Vệ Độ đang nấp sau lưng ngồi trên cây nói với cậu: "Ngọc đánh cược mà Vãn phu nhân nhận được có còn trên người không?"
"Còn ở, sao vậy?
"Người có thể lấy nó ra cho tại hạ nhìn một chút được không?"
"Có thể." Kỷ Vãn hào phóng lấy ngọc ra từ trong túi của mình. Nếu hôm nay có bất cứ điều gì để cậu hạnh phúc thì chính là cậu đã nhận được viên ngọc thạch này.
Dáng vẻ Vệ Độ nhìn viên đá này khác với những người không chuyên như Kỷ Vãn, góc độ y cầm lấy, tư thế cũng khá đặc biệt.
Chốc lát, Vệ Độ nhếch miệng cười: "Vãn phu nhân, xin chúc mừng người, trong ngọc thạch này có ngọc tốt."
"Ngươi còn biết nhìn cái này à?"
"À, trước đây cha tại hạ đã từng làm việc này để kiếm sống."
"Thật sự có ngọc tốt! Vậy tốt quá, ta muốn làm mặt dây chuyền ngọc cho tướng quân..."
Vệ Độ ngồi ở trên cây, y nhẹ ngẩng đầu nói: "Người cùng tướng quân có tình cảm thật tốt."
"À..." Kỷ Vãn gãi đầu có chút xấu hổ: "Phải không."
"Vãn phu nhân, trời sắp muộn rồi, người có muốn trở về tìm tướng quân không? "
Kỷ Vãn bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng, suy nghĩ một chút: "Đừng quay lại, ta cưỡi ngựa đi dạo chỗ khác."
Chỉ là không khỏi có chút chua chua, không nên quấy rầy yến tiệc thân cận của tướng quân!
Kỷ Vãn xoay người lên ngựa, cỏ trong miệng động động theo.
Cậu vỗ nhẹ vào đầu con ngựa ra hiệu rằng nó có thể đi, ai biết mắt Tiểu Bạch đột nhiên mở to... Cái đuôi của nó vung vẩy.
Nó giống như bị phát cuồng, chạy nhanh như điên về phía trước!
Kỷ Vãn giả vờ thoải mái, thở dài nói: "Còn gì nữa? Liễu phu nhân chỉ nói đi nói lại mấy câu đó thôi. Không có khó xử, chỉ là... tự bản thân ta không vui thôi."
Sở Nam Trúc cau mày: "Ngươi có gì không vui?"
Kỷ Vãn: "Ngươi đem nốt ruồi đỏ để chỗ nào rồi?!"
"Ngươi vì tìm thứ này nên không vui?"
Kỷ Vãn gật đầu: "Đúng vậy!"
Ngón tay Sở Nam Trúc gõ gõ đầu cậu một chút: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta đã tịch thu rồi sẽ không trả."
Kỷ Vãn: "Tại sao?"
Sở Nam Trúc nghe vậy, nhưng chỉ ấn người lên trên thân cây hôn nửa buổi: "Không có lý do gì cả, tịch thu nghĩa là tịch thu, đi thôi, thời tiết trở lạnh rồi chúng ta quay trở lại."
Kỷ Vãn ở sau lưng hắn bẹp miệng, không có nốt ruồi, có vẻ như nhiệm vụ này thực sự thất bại.
Nhưng xem ra nhiệm vụ dù thất bại tâm trạng cũng không tồi tệ mà còn có chút vui vẻ? Sao lại thế này?
°°°°°°
Yến tiệc mùa thu là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong nửa cuối năm, trừ năm mới, sáng sớm Kỷ Vãn đã bị thị nữ Tiểu Mẫn kéo đi trang điểm, sau khi sửa soạn rực rỡ hẳn lên, cậu được Sở Nam Trúc bế lên xe ngựa trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh.
Nơi tổ chức yến tiệc là ngoài trời, chỗ ngồi chính đương nhiên là của tướng quân và phu nhân, ngay cả Liễu phu nhân cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí thấp hơn bên trái.
Khi Kỷ Vãn vừa xuất hiện trên sân khấu, vô số cặp mắt nhìn sang, không chỉ đám người Sở Nam Trúc, mà còn có một số nam nữ mặc trang phục lộng lẫy mà Kỷ Vãn chưa từng thấy bao giờ.
Trong số đó, một nam nhân áo xanh nhìn Kỷ Vãn khá lâu, ngoại hình có hai phần giống với Sở Nam Trúc, Kỷ Vãn lại nhìn gã thêm hai lần.
Vừa muốn ngồi xuống vị trí của mình, Sở Nam Trúc ở trên đài cao nói: "Vãn phu nhân, tới ngồi ở đây."
Nói xong liền dời nửa vị trí ra, vỗ vỗ đệm: "Ngồi cùng ta là được."
Mệnh lệnh của tướng quân là tối cao, Kỷ Vãn gian nan nuốt nước miếng, chậm rãi tiến đến ngồi ở bên cạnh Sở Nam Trúc, còn chưa kịp ngồi yên đã bị người quen thuộc kia ôm vào trong lòng.
Ở vị trí cao, bên dưới ai cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, lần đầu tiên Kỷ Vãn được nhiều người chú ý đến như vậy, cậu lo lắng đến mức lòng bàn tay có chút mồ hôi.
"Ngươi sợ gì, ở bên cạnh ta, đừng sợ gì cả." Sở Nam Trúc siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của Kỷ Vãn.
Đại phu nhân bên cạnh liếc nhìn qua, nàng ta mang trà lên, không nặng không nhẹ, âm dương quái khí cười lạnh một tiếng: "Tướng quân, như vậy không hợp lễ nghĩa."
"Ta chính là lễ nghĩa, ta nói cái gì thì chính là cái đó."
Đại phu nhân bị Sở Nam Trúc làm cho sắc mặt tái xanh, nhưng cũng không dễ dàng chấn kinh, chỉ là nhỏ giọng nói cái gì đó.
Kỷ Vãn nghe thấy không rõ ràng lắm, hình như nàng ta đang mắng một câu tên khốn Nam Man.
Sở Nam Trúc không nhìn đối phương, cầm miếng bánh trên bàn đưa tới trước mặt Kỷ Vãn: "Ngươi ăn thử đi, hẳn là chưa ăn cái này bao giờ phải không?"
Kỷ Vãn mở miệng cắn một miếng, lại giữ chặt góc áo của Sở Nam Trúc nói: "Để tự ta ăn đi."
"Ừ." Sở Nam Trúc không miễn cưỡng, sau đó có bất kỳ món ăn ngon gì cũng đưa cho Kỷ Vãn trước.
Yến hội biểu diễn đủ loại kiểu dáng tiết mục, bao gồm các vũ nữ công biểu diễn các điệu múa, thế hệ trẻ của Sở gia biểu diễn múa kiếm.
Diễn được nửa buổi, nam nhân mặc áo xanh có vẻ ngoài hơi giống với Sở Nam Trúc đứng dậy, gã cười rất tươi, ôm quyền nói với tất cả mọi người có mặt: "Chư vị, hôm nay là yến tiệc mùa thu. Vừa lúc gặp được vị mỹ thiếp mới của tướng quân, ta Sở Nam Lâm vì tỏ vẻ chúc mừng, đặc biệt dâng một miếng ngọc thạch đánh cược cho Vãn phu nhân."
Gã vỗ tay vài cái, một thị nữ tiến lên cầm một cái mâm trong tay, Sở Nam Lâm xốc tấm vải lên, nhìn thấy bên trong có một cục đá hình bầu dục, Sở Nam Lâm mỉm cười nói: "Vãn phu nhân, đây là một ngọc thạch đánh cược, mời ngài nhận lấy xem như là lễ vật của ta."
Có người ngồi phía dưới hỏi: "Đại công tử, ngọc thạch đánh cược là cái gì?"
Sở Nam Lâm cho biết: "Đây là trò chơi phổ biến ở vùng biên giới Tây Bắc. Đánh cược vào ngọc thạch xem có ngọc trong đó không. Nhiều người bị ám ảnh bởi thứ này. Có người một lần mở ra là có mỹ ngọc giá trị, nhưng cũng có người cũng vì đánh cược ngọc này mà táng gia bại sản."
"Một tay già đời trong đổ thạch nói khối đá đã đưa cho Vãn phu nhân chắc chắn có ngọc, cho nên ta muốn Vãn phu nhân tự mình mở miếng ngọc ra để cầu may."
Kỷ Vãn nhìn cục đá rồi cầm lấy nó, trên tay nặng trĩu. Nhìn từ bên ngoài không thể biết bên trong có ngọc bích, chỉ nghĩ đó là một viên đá bình thường, cái tốt chỉ là mượt mà hơn một chút mà thôi.
"Vậy bây giờ ta có thể mở nó ra được không?" Kỷ Vãn chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng nó khá mới lạ, nóng lòng muốn mở nó ra.
"Vãn phu nhân đừng gấp. Theo quy củ đổ thạch, tốt nhất là đặt viên đá ở cùng chủ nhân cạnh nhau trong mười hai canh giờ sau đó lại mở. Vận may sẽ tốt hơn."
"Ừm, được, đa tạ lễ vật của ngươi."
Sở Nam Lâm lùi lại mấy bước, lẳng lặng trở về chỗ ngồi uống rượu.
Sở Nam Trúc nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay của Kỷ Vãn, có chút ghen tị, chua lòm nói: "Ngươi thích lắm hả?"
"Ừm... có một chút"
"So với những thứ ta đưa cho ngươi thì sao?"
Biết là hắn đang ăn dấm, Kỷ Vãn vươn tay nắm lấy tay Sở Nam Trúc: "Không ai có thể so sánh đồ vật của ngươi."
Sở Nam Trúc vừa lòng, Kỷ Vãn chơi một hồi liền đặt xuống, quay đầu tự hỏi Sở Nam Lâm này là ai, vừa lúc dưới đài bắt đầu tiết mục mới, hẳn là không ai để ý đến cậu nói cái gì.
Kỷ Vãn kề tai vào tai Sở Nam Trúc: "Sở Nam Lâm này, là gì của ngươi?"
Mí mắt Sở Nam Trúc rũ xuống: "Huynh trưởng."
"Ý, Nam Trúc ca ca, đó là ca ca của ngươi sao?"
"Cũng xem là vậy."
"Cũng xem vậy là sao?"
Sở Nam Trúc nhét một miếng hoa quả vào miệng Kỷ Vãn: "Cùng cha khác mẹ, những thứ này ngươi đừng quản, mau ăn nhiều một chút."
À... Được rồi, chẳng trách họ chỉ giống nhau một chút, nhìn qua bầu không khí lúc nãy, có vẻ như mặc dù hai người là huynh đệ, nhưng họ không thân thiết cho lắm.
Kỷ Vãn nhìn xuống Sở Nam Lâm, thấy gã dường như luôn nhìn mình, nhân tiện nâng chén lên. Kỷ Vãn ngoảnh mặt đi, không hiểu sao cậu lại không thích người này cho lắm, ngay cả khi gã vẫn luôn cười với mình.
Nhiều người trong bữa tiệc vì nịnh nọt đã tặng cho Kỷ Vãn rất nhiều món quà quý giá, đương nhiên Kỷ Vãn vui vẻ nhận lấy, còn Liễu phu nhân bên dưới thì im lặng, có vẻ như không có tinh thần tốt, thỉnh thoảng dùng khăn che miệng lại.
Sau khi biểu diễn xong, tiếp theo là buổi đi săn mùa thu, tất cả bọn trẻ đều cưỡi trên lưng ngựa, Sở Nam Trúc tỏ vẻ con cháu Sở gia hôm nay săn được nhiều con mồi nhất sẽ được trọng thưởng.
Khi Kỷ Vãn nhìn họ cưỡi ngựa chạy đi, cậu cũng muốn thử, Sở Nam Trúc phân phó Vệ Độ mang ngựa của hắn và ngựa của Kỷ Vãn cùng dắt lại đây.
Vừa mới muốn đi lên thì lúc này Liễu phu nhân lại xông ra, bà vẫn luôn ho khan, mấy ngày nay xem ra vẫn không thuyên giảm.
Liễu phu nhân nhìn thoáng qua Kỷ Vãn, Kỷ Vãn có một chút tội lỗi, quay đầu đi chỗ khác.
Sở Nam Trúc giữ chặt dây cương con ngựa: "Làm sao vậy?"
Liễu phu nhân ho khan vài tiếng nữa, Sở Nam Trúc nhíu mày, "Đã tìm đại phu chưa?"
Liễu phu nhân xua tay: "Không sao, không sao." Giọng bà đã có chút nghẹn ngào.
"Lão nô muốn thỉnh quân đi cùng ta."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tướng quân, khi nào ngài đến sẽ biết, hơn nữa..." Liễu phu nhân dừng lại nhìn thoáng qua Kỷ Vãn: "Mong ngài có thể đến một mình."
"Khụ khụ khụ." Nói xong bà bắt đầu ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt thậm chí đỏ bừng lên bất thường.
Kỷ Vãn nhéo góc áo, cười nói với Sở Nam Trúc: "Ngươi cùng Liễu phu nhân đi một chút đi, ta dẫn theo Tiểu Bạch đi dạo một vòng."
Sở Nam Trúc nghĩ nghĩ: "Vệ Độ!"
"Có thuộc hạ."
Sở Nam Trúc ném dây cương ngựa cho y: "Ngươi đi theo Vãn phu nhân, đi dạo một vòng gần đây, đừng đi xa."
Vệ Độ cúi đầu nói: "Rõ!"
Sở Nam Trúc lại ôm lấy Kỷ Vãn: "Ta sẽ sớm trở lại, đừng đi quá xa. Tiểu Hắc sẽ ở lại với ta, đến lúc đó nó sẽ dẫn ta đi tìm lão bà của nó."
"Tiểu Bạch là lão bà của nó?"
"Ừ." Sở Nam Trúc vuốt sống mũi Kỷ Vãn: "Ngươi là phu nhân của ta, Tiểu Bạch đương nhiên là lão bà của Tiểu Hắc."
Kỷ Vãn:... Quả nhiên Sở Nam Trúc rất thích lợi dụng loại chuyện này.
Kỷ Vãn xoay người lên ngựa, hất cằm nhìn hắn: "Vậy thì ta sẽ đi dạo loanh quanh, ngươi..." Cậu vốn muốn nói, ngươi nhanh đến tìm ta, nhưng dư quang nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của Liễu phu nhân, cảm thấy có chút không đành lòng, vì thế chỉ nói: "Ngươi cùng Liễu phu nhân nói chuyện vui vẻ, đừng lo lắng."
Sau đó Kỷ Vãn cưỡi Tiểu Bạch ra ngoài đi lang thang.
Kỷ Vãn cưỡi ngựa tương đối chậm, cậu thậm chí còn không kiểm soát phương hướng Tiểu Bạch đang đi, chỉ ngồi trên lưng ngựa phát ngốc, tùy tiện để nó chở đi khắp nơi.
Phía trước có một con thỏ chạy qua, Vệ Độ nhắc nhở: "Phu nhân, phía trước có một con thỏ, người có muốn bắt không?"
"Con thỏ đáng yêu như vậy, thả ra đi."
"Còn con nai thì sao?"
"Cũng dễ thương, đừng bắt!"
Vệ Độ để ý thấy Vãn phu nhân đến đây chơi nên không ra sức thuyết phục cậu đi săn nữa, mà im lặng trốn trong bóng tối không lên tiếng.
Thấy có hồ nước trước mặt, Kỷ Vãn dừng lại để Tiểu Bạch ăn cỏ, tự mình ngồi bên hồ nghỉ ngơi.
Cũng không biết Sở Nam Trúc bên kia thế nào? Kỷ Vãn có chút lo lắng cho hắn, thậm chí có thể nói là cậu đang suy nghĩ lung tung.
Liễu phu nhân nghĩ muốn giới thiệu cô nương cho Sở Nam Trúc, liệu hắn có đồng ý không? Nếu đồng ý thì sẽ thế nào?
Liệu có phải chia tay... chia tay... Kỷ Vãn chớp mắt hoang mang, có chút hoảng, cầm viên đá vụn bên cạnh ném xuống nước.
"Vãn phu nhân." Lúc này, Vệ Độ đang nấp sau lưng ngồi trên cây nói với cậu: "Ngọc đánh cược mà Vãn phu nhân nhận được có còn trên người không?"
"Còn ở, sao vậy?
"Người có thể lấy nó ra cho tại hạ nhìn một chút được không?"
"Có thể." Kỷ Vãn hào phóng lấy ngọc ra từ trong túi của mình. Nếu hôm nay có bất cứ điều gì để cậu hạnh phúc thì chính là cậu đã nhận được viên ngọc thạch này.
Dáng vẻ Vệ Độ nhìn viên đá này khác với những người không chuyên như Kỷ Vãn, góc độ y cầm lấy, tư thế cũng khá đặc biệt.
Chốc lát, Vệ Độ nhếch miệng cười: "Vãn phu nhân, xin chúc mừng người, trong ngọc thạch này có ngọc tốt."
"Ngươi còn biết nhìn cái này à?"
"À, trước đây cha tại hạ đã từng làm việc này để kiếm sống."
"Thật sự có ngọc tốt! Vậy tốt quá, ta muốn làm mặt dây chuyền ngọc cho tướng quân..."
Vệ Độ ngồi ở trên cây, y nhẹ ngẩng đầu nói: "Người cùng tướng quân có tình cảm thật tốt."
"À..." Kỷ Vãn gãi đầu có chút xấu hổ: "Phải không."
"Vãn phu nhân, trời sắp muộn rồi, người có muốn trở về tìm tướng quân không? "
Kỷ Vãn bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng, suy nghĩ một chút: "Đừng quay lại, ta cưỡi ngựa đi dạo chỗ khác."
Chỉ là không khỏi có chút chua chua, không nên quấy rầy yến tiệc thân cận của tướng quân!
Kỷ Vãn xoay người lên ngựa, cỏ trong miệng động động theo.
Cậu vỗ nhẹ vào đầu con ngựa ra hiệu rằng nó có thể đi, ai biết mắt Tiểu Bạch đột nhiên mở to... Cái đuôi của nó vung vẩy.
Nó giống như bị phát cuồng, chạy nhanh như điên về phía trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất