Chương 19
Ở sân sau đã được tu sửa đơn giản qua trở nên đẹp đẽ hơn, làm ý tâm cũng tốt lên không ít. Nhìn thế này không ai có thể tưởng tượng được phong cảnh hoang sơ, cỏ dại mọc um tùm lúc trước.
Mục Lâm Vãn đi theo tú bà tiến vào trong, trong lòng còn tính hỏi thăm vài điều, nhưng nhìn thấy các hạ nhân xung quanh điều có sắc mặt không được thân thiện.
Từ sau khi cậu tiến vào sân thì những hạ nhân kia dù vô tình hay cố ý đều đảo mắt đến trên người cậu. Lúc phát hiện như vậy Mục Lâm Vãn cũng thả chậm bước chân lại một chút để quanh sát, nhìn bọn họ không giống các hạ nhân ở những gia đình bình thường khác.
Nhưng cũng đúng, nhìn sự phô trương lúc Ngọc Vận dọn vào đây, một vị hoàng tử thất sủng chắc chắn bên người cũng có không ít người có ác ý. Bây giờ bên người hắn thật giả khó phân, sợ là tạo ra không ít phiền phức.
"Y có ổn không?" Mục Lâm Vãn hỏi.
"Cũng sắp tới nơi rồi, sao công tử không tự hỏi chủ nhân?" Tú bà cười cười.
"Đã tới rồi, tiểu công tử đẩy cửa vào, có chủ nhân đang đợi ngài bên trong." Tú bà dừng lại trước cửa nói.
Sau cửa chính là Ngọc Vận.. một thân phận khác của Ngọc Vận.
Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, thời điểm tay đặt trên cửa còn có chút run rẩy, thoáng dùng sức đẩy, cửa phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, sau đó mới chậm rãi mở ra.
Đúng như tú bà nói, Ngọc Vận ở bên trong đang ngồi cạnh bàn trà.
Thời điểm gặp nhau trên phố, Mục Lâm Vãn đã quá kinh ngạc nên còn chưa kịp nhìn kĩ. Hiện tại xem như đã nhìn rõ, Ngọc Vận gầy đi không ít, thần sắc cũng tiều tụy hơn trước nhiều, mặt cũng có chút sạm đen, có lẽ đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon.
"Ngọc.. Tham kiến hoàng tử." Mục Lâm Vãn vội sửa lời nói, hiện tại thân phận hai người có sự khác biệt, Ngọc Vận là hoàng tử trân quý, chính mình tuy rằng là con của chính thê thừa tướng, nhưng kỳ thật cũng chỉ có một thân phận này thôi.
"Tiểu công tử vì sao lại làm như không biết ta?" Ngọc Vận hỏi.
Mục Lâm Vãn ngẩng đầu, nhìn Ngọc Vận, nói: "Ngài thân là hoàng tử, ta chẳng qua là một thảo dân bình thường thôi, không dám trèo cao điện hạ."
Hai người bây hắn có thân phận khác biệt, dù hắn có là vị hoàng tử bị thất sủng thì chính mình cũng không có thể trèo cao, Mục Lâm Vãn biết rõ chuyện này.
"Tiểu công tử này chính là giận dỗi sao?" Ngọc Vận bỗng dưng tiến lại sát bên, nhu vậy càng làm cho Mục Lâm Vãn có thể thấy rõ đôi mắt đen sâu hút của hắn.
"Không dám."
"Tiểu công tử hãy gọi ta là Ngọc Vận. Gọi là hoàng tử có chút không quen."
Mục Lâm Vãn mím chặt môi nhìn ánh mắt đầy ôn hòa của Ngọc Vận, nói: "Vậy người bay giờ vẫn là Ngọc Vận ở hoa lâu sao?"
"Ta chỉ là Ngọc Vận của tiểu công tử thôi." Ngọc Vận cười trả lời.
Mục Lâm Vãn cúi đầu lẩm bẩm một tiếng gì đó, Ngọc Vận không nghe rõ lại hỏi câu: "Tiểu công tử nói gì đó?"
Mục Lâm Vãn lắc đầu: "Chỉ là ta vừa tiết kiệm được hoàng kim vạn lượng thôi."
Ngọc Vận cứng họng, lúc này mới nhớ tới chính mình trước kia đã lừa Mục Lâm Vãn rằng phí chuộc thân cho mình là hoàng kim vạn lượng. Mục Lâm Vãn hiện giờ lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là thật đã tìm đủ ngân lượng?
Mục Lâm Vãn thật sự nghiêm túc sao?
"Hoàng kim vạn lượng.." Ngọc Vận cân nhắc từng câu từng chữ.
Mục Lâm Vãn nghe được thanh âm của Ngọc Vận mới ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì liền ho nhẹ hai tiếng, lập tức lảng sang vấn đề khác.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Cậu chờ mong nhìn Ngọc Vận.
Tuy có vài chuyện cậu có thế tự đoán được, nhưng vẫn là muốn nghe được Ngọc Vận chính miệng nói ra.
"Tiểu công tử tinh nhuệ như thế, hẳn là đã biết được tám chín phần rồi chứ." Ngọc Vận khẽ cười.
Mục Lâm Vãn có chút trầm mặc, nhìn đến ấm trà cùng ly ở trên bàn, tay liền châm hai ly, một cho Ngọc Vận một cho cậu.
Kỳ thật cậu không khát, chỉ là muốn dùng nước trà để giảm bớt một chút khẩn trương trong lòng thôi.
"Trong trà có độc!"
Vào thời điểm Mục Lâm Vãn đem chén trà đặt bên miệng, Ngọc Vận liền duỗi tay chặn lại.
Chén trà và cả tay của Ngọc Vận theo lực đạo vừa rồi cùng chạm phải môi của Mục Lâm Vãn.
Xúc cảm mềm mại, ấm áp làm cho Mục Lâm Vãn cho chút sửng sốt, tận nửa ngày mới phản ứng lại được là chính mình vừa hôn tay Ngọc Vận.
Cậu vội vàng bỏ khăn trên tay xuống, vừa há miệng định nói gì đó thì bàn tay kia cùng với ly trà chẳng những không rời đi mà vẫn dính bên miệng cậu, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn trên môi cậu.
"Ngọc.. Ngọc Vận!" Mục Lâm Vãn sợ tới mức lui về sau một bước, hai mắt mở to nhìn Ngọc Vận.
Động tác kia là có ý gì chứ.. có vẻ như là hơi quá gần rồi.
Mục Lâm Vãn lấy tay che miệng mình lại, nơi đó tựa hồ vẫn còn cảm giác ngón tay của Ngọc Vận.
"Với tí cam đảm này của tiểu công tử, làm sao có thể dám một mình đi tới thanh lâu chứ?" Ngọc Vận cười cười.
Mục Lâm Vãn nhìn chằm chằm vào cái tay Ngọc Vận vừa mới chạm vào mình, không nghe được hắn nói gì.
Chính là cái tay kia, mới vừa rồi còn làm xằng làm bậy với mình aaa!
"Ngươi.. ngươi gần nhất như thế nào rồi?"
Vốn định chất vấn Ngọc Vận vì sao làm như vậy, nhưng lời nói ra thì biến thành hỏi câu như vậy.
"Tiểu công tử chắc cũng thấy rồi, ta là hoàng tử đột nhiên xuất hiện ở trong cung, ngươi nói ta như vậy là có tốt hay không?"
Không đợi Mục Lâm Vãn có phản ứng gì, Ngọc Vận tiếp tục nói: "Từ nhỏ đến lớn ta đều sống ở hoa lâu, cùng với các tú bà và ca kỹ học cầm kỳ thi họa. Bất quá sau này.. tiểu công tử cũng nên biết, ai là chủ chân chính của hoa lâu này."
"Tính ra ta còn phải cảm tạ tiểu công tử, nếu không phải tiểu công tử đem ta đưa tới yến hội thì ta cũng sẽ không có cơ hội đi tiếp cận Dung quý phi, càng sẽ không có cơ hội trở thành hoàng tử."
Mục Lâm Vãn nghe xong trầm mặc thật lâu, nói: "Ta không hiểu."
"Tiểu công tử nơi nào không hiểu?"
"Ngươi chính là lợi dụng ta, kia vì sao ngươi lại lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện ngươi là hoàng tử, rồi bỗng nhiên ngươi lại trở thành hoàng tử."
"Linh miêu đổi thái tử ngươi đã nghe qua chưa?" Ngọc Vận hỏi lại.
Mục Lâm Vãn lại ngồi vào bàn bên, kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là.."
"Đứa con đầu tiên Dung quý phi sinh ra chính là một hoàng tử, những người có dã tâm liền tìm đứa con của một kỹ nữ ở thanh lâu đổi lấy con trai của Dung quý phi đi, sau đó đem người diệt khẩu. Ta cũng thật lâu sau này mới biết tin đó."
"Nói đến cũng buồn cười, hoàng tử lưu lạc bên ngoài trở thành một kỹ tử, còn là hoa khôi nữa chứ. Nhưng cũng là do có thân phận thấp kém nên không ai để ý, người trong cung cũng chẳng chú ý tới ta liền tự nhiên không ai phát hiện ta và Dung quý phi có bảy phần tương tự."
"Bây giờ người kia ở trong cung đang rất hưởng thụ phúc khí a, thê thiếp xung quanh, bản tính phóng đãng, chẳng làm nên trò trống gì cả. Đích thật là một tên hoàng tử giả."
"Tiểu công tử a, người sinh ra trong phủ thừa tướng, trên có hai vị huynh trưởng ưu tú, chưa từng có ai dám bắt nạt ngươi chuyện gì, chính là từ nhỏ dến lớn luôn vui vui vẻ vẻ như thế. Vậy ngươi biết ta nhiều năm như vậy luôn ẩn nhẫn là vì cái gì không?"
Ánh mắt kia liền trở nên lạnh lẽo, cảm giác áp bách mãnh giống như cảm giác mà Mục lão gia mang tới.
Hiện tại Ngọc Vận so Mục lão có khí thế hơn hẳn.
Chỉ là nghe Ngọc Vận nói những lời đó, Mục Lâm Vãn cũng biết được Ngọc Vận có thể lớn tới như thế này thật là không dễ dàng gì.
"Cho nên từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn lợi dụng ta? Bao gồm cả những ám chỉ kia.. Những lời nói ám muội kia, kỳ thật chỉ là vì đem ta càng lún sâu, không nghi ngờ mà vẫn nghe lời ngươi." Mục Lâm Vãn thấp giọng nói.
"Ừm." Ngọc Vận giọng khàn khàn nói, "Từ lúc bắt đầu, ta chính là cố ý tiếp cận ngươi. Bao gồm cả việc lướt qua nhau trên phố kia, còn có việc cố ý bỏ thuốc để cậu thiết đi rồi đem ngươi để qua ở một bên, đợi thời cơ không sai biệt lắm thì mới đi gặp ngươi."
"Thứ mà ta bỏ ra duy chỉ có dung mạo này thôi." Ngọc Vận đưa tay vuốt ve mặt mình, chính là cái tay ban nãy chạm vào môi Mục Lâm Vãn.
"Chuyện này cũng đã kết thúc, tiểu công tử bây giờ đã không có giá trị lợi dụng, có thể rời đi rồi."
Mục Lâm Vãn nhìn Ngọc Vận, tâm tình thập phần phức tạp, có phẫn nộ, còn chợt hiểu ra tất cả. Trước kia hắn cảm thấy có chút không khoẻ, chỉ là không nghĩ đến việc này thôi.
"Ngươi đuổi ta đi?" Mục Lâm Vãn chống bàn đứng lên, cúi xuống sát mặt Ngọc Vận cười lạnh một tiếng.
Cậu đưa tay ôm lấy cổ Ngọc Vận, giữa hai người là cái bàn gỗ, cậu làm như vậy khiến cho góc bàn cấn vào bụng, nhưng cậu không quá để ý.
Cậu ở bên tai Ngọc Vận từng câu từng chữ nói: "Đã muộn rồi, ngươi muốn đuổi nhưng ta không muốn đi. Nếu ngươi đã mời ta vào cửa, còn nói những lời như vậy nữa, sao ta có thể đi như vậy chứ. Nhớ kỹ, ngươi là người của ta, dù có chết trong hoàng cung thì ta cũng sẽ mang xác ngươi về."
"Tới bây giờ muốn đuổi ta đi? Chắc chắn đã muộn màng rồi. Sau khi trở thành hoàng tử liền đem ta hung hăng đá đi, thay vì mang bên mình làm tùy tùng. Ta sẽ quấn lấy ngươi thật chặt như đám bèo nước, rồi kéo ngươi xuống vực sâu."
Mục Lâm Vãn nói xong, thoáng lui về phía sau, gần gũi nhìn Ngọc Vận, thấy được sự khiếp sợ trong mắt hắn làm Mục Lâm Vãn cảm thấy thật sảng khoái.
Cậu đè đầu Ngọc Vận ra sau, ở trên đôi môi đỏ hồng nặng nề hôn xuống, thừa dịp người kia còn kịp chưa hoàn hồn liền bắt đầu cắn xé thật mạnh.
Thật lâu sau, cậu mới buông Ngọc Vận ra, tự mình ngồi trở lại đến bên cạnh bàn.
Với tư thế vữa này thì chân Mục Lâm Vãn luôn tì bên bàn, sợ là sẽ để lại vết bầm tím.
Môi răng giao nhau còn mang theo một ít mùi máu tươi, tâm tình Mục Lâm Vãn bây giờ tốt lên không ít.
Cậu nhìn Ngọc Vận, lại lần nữa nói: "Ngươi không thể đá ta đi được đâu."
Nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tiểu công tử thật đúng là.. Càn rỡ." Âm thanh từ phía sau truyền đến làm thân mình Mục Lâm Vãn cứng đờ trong nháy mắt, sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn nhà.
Bên tai cậu ửng lên một mảnh hồng, chính là nghỉ tới hành động xấu hổ vừa nãy.
Cậu đang giận lắm, nhưng trong giọng nói ban nãy Ngọc Vận cứ như không hề có chút tức giận nào, nhưng mình lại trực tiếp rời đi, này không phải là đồng ý với lời nói của Ngọc Vận sao? Những hành động vừa đều là do cậu nhất thời xúc động thôi aaa.
Nhưng nụ hôn đầu của Ngọc Vận..
Chỉ là nghĩ lại liền cảm thấy ngại ngùng không thôi. Hơn nữa Ngọc Vận thế nhưng lại nói cậu càn rỡ! Nếu không phải lúc trước Ngọc Vận thì sao cậu có thể nghĩ đến những việc này? Người không có tư cách nói nhất ở đây chính là Ngọc Vận, này đúng là trộm la lớn để bắt trộm mà.
Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, bước nhanh đi tới phía trước, nhanh cứ như chuẩn bị chạy tới nơi vậy.
Cậu nhanh chóng rời khỏi cái sân này, trên đường lại gặp được những hạ nhân kia nhưng vẫn là thần sắc có chút kì lạ. Lúc nãy do có tú bà dẫn cậu đi nên họ có chút thu liễm, nhưng giờ thì không kiêng nể gì.
Nếu Ngọc Vận muốn có chỗ đứng trong cung, thì chắc chắn phải đuổi đám hạ nhân này đi mới được. Vậy những lời mình nói với Ngọc Vận.. có phải cũng bị người khác nghe trộm không?
Mục Lâm Vãn nghĩ nghĩ, cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
- -
"Chủ nhân, tiểu công tử đi rồi." Tú bà đi đến, nói.
"Ngài không phải muốn tiểu công tử tới trợ giúp sao? Vì cái gì lại muốn đuổi hắn đi? Đây cũng là một trong những kế hoạch của người sao?"
Ngọc Vận lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi cũng tới rồi, đem những tên hạ nhân kia xử lý hết đi, thay vào thành người của mình, hành động sạch sẽ chút, đừng làm cho người khác phát hiện."
"Vâng." tú bà cáo lui.
Sự tình hôm nay nằm trong kế hoạch sao? Có lẽ đi.
Ngọc Vận đưa tay sờ lên vết thương trên, rồi nhẹ nhàng bật cười.
Mục Lâm Vãn đi theo tú bà tiến vào trong, trong lòng còn tính hỏi thăm vài điều, nhưng nhìn thấy các hạ nhân xung quanh điều có sắc mặt không được thân thiện.
Từ sau khi cậu tiến vào sân thì những hạ nhân kia dù vô tình hay cố ý đều đảo mắt đến trên người cậu. Lúc phát hiện như vậy Mục Lâm Vãn cũng thả chậm bước chân lại một chút để quanh sát, nhìn bọn họ không giống các hạ nhân ở những gia đình bình thường khác.
Nhưng cũng đúng, nhìn sự phô trương lúc Ngọc Vận dọn vào đây, một vị hoàng tử thất sủng chắc chắn bên người cũng có không ít người có ác ý. Bây giờ bên người hắn thật giả khó phân, sợ là tạo ra không ít phiền phức.
"Y có ổn không?" Mục Lâm Vãn hỏi.
"Cũng sắp tới nơi rồi, sao công tử không tự hỏi chủ nhân?" Tú bà cười cười.
"Đã tới rồi, tiểu công tử đẩy cửa vào, có chủ nhân đang đợi ngài bên trong." Tú bà dừng lại trước cửa nói.
Sau cửa chính là Ngọc Vận.. một thân phận khác của Ngọc Vận.
Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, thời điểm tay đặt trên cửa còn có chút run rẩy, thoáng dùng sức đẩy, cửa phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, sau đó mới chậm rãi mở ra.
Đúng như tú bà nói, Ngọc Vận ở bên trong đang ngồi cạnh bàn trà.
Thời điểm gặp nhau trên phố, Mục Lâm Vãn đã quá kinh ngạc nên còn chưa kịp nhìn kĩ. Hiện tại xem như đã nhìn rõ, Ngọc Vận gầy đi không ít, thần sắc cũng tiều tụy hơn trước nhiều, mặt cũng có chút sạm đen, có lẽ đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon.
"Ngọc.. Tham kiến hoàng tử." Mục Lâm Vãn vội sửa lời nói, hiện tại thân phận hai người có sự khác biệt, Ngọc Vận là hoàng tử trân quý, chính mình tuy rằng là con của chính thê thừa tướng, nhưng kỳ thật cũng chỉ có một thân phận này thôi.
"Tiểu công tử vì sao lại làm như không biết ta?" Ngọc Vận hỏi.
Mục Lâm Vãn ngẩng đầu, nhìn Ngọc Vận, nói: "Ngài thân là hoàng tử, ta chẳng qua là một thảo dân bình thường thôi, không dám trèo cao điện hạ."
Hai người bây hắn có thân phận khác biệt, dù hắn có là vị hoàng tử bị thất sủng thì chính mình cũng không có thể trèo cao, Mục Lâm Vãn biết rõ chuyện này.
"Tiểu công tử này chính là giận dỗi sao?" Ngọc Vận bỗng dưng tiến lại sát bên, nhu vậy càng làm cho Mục Lâm Vãn có thể thấy rõ đôi mắt đen sâu hút của hắn.
"Không dám."
"Tiểu công tử hãy gọi ta là Ngọc Vận. Gọi là hoàng tử có chút không quen."
Mục Lâm Vãn mím chặt môi nhìn ánh mắt đầy ôn hòa của Ngọc Vận, nói: "Vậy người bay giờ vẫn là Ngọc Vận ở hoa lâu sao?"
"Ta chỉ là Ngọc Vận của tiểu công tử thôi." Ngọc Vận cười trả lời.
Mục Lâm Vãn cúi đầu lẩm bẩm một tiếng gì đó, Ngọc Vận không nghe rõ lại hỏi câu: "Tiểu công tử nói gì đó?"
Mục Lâm Vãn lắc đầu: "Chỉ là ta vừa tiết kiệm được hoàng kim vạn lượng thôi."
Ngọc Vận cứng họng, lúc này mới nhớ tới chính mình trước kia đã lừa Mục Lâm Vãn rằng phí chuộc thân cho mình là hoàng kim vạn lượng. Mục Lâm Vãn hiện giờ lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là thật đã tìm đủ ngân lượng?
Mục Lâm Vãn thật sự nghiêm túc sao?
"Hoàng kim vạn lượng.." Ngọc Vận cân nhắc từng câu từng chữ.
Mục Lâm Vãn nghe được thanh âm của Ngọc Vận mới ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì liền ho nhẹ hai tiếng, lập tức lảng sang vấn đề khác.
"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Cậu chờ mong nhìn Ngọc Vận.
Tuy có vài chuyện cậu có thế tự đoán được, nhưng vẫn là muốn nghe được Ngọc Vận chính miệng nói ra.
"Tiểu công tử tinh nhuệ như thế, hẳn là đã biết được tám chín phần rồi chứ." Ngọc Vận khẽ cười.
Mục Lâm Vãn có chút trầm mặc, nhìn đến ấm trà cùng ly ở trên bàn, tay liền châm hai ly, một cho Ngọc Vận một cho cậu.
Kỳ thật cậu không khát, chỉ là muốn dùng nước trà để giảm bớt một chút khẩn trương trong lòng thôi.
"Trong trà có độc!"
Vào thời điểm Mục Lâm Vãn đem chén trà đặt bên miệng, Ngọc Vận liền duỗi tay chặn lại.
Chén trà và cả tay của Ngọc Vận theo lực đạo vừa rồi cùng chạm phải môi của Mục Lâm Vãn.
Xúc cảm mềm mại, ấm áp làm cho Mục Lâm Vãn cho chút sửng sốt, tận nửa ngày mới phản ứng lại được là chính mình vừa hôn tay Ngọc Vận.
Cậu vội vàng bỏ khăn trên tay xuống, vừa há miệng định nói gì đó thì bàn tay kia cùng với ly trà chẳng những không rời đi mà vẫn dính bên miệng cậu, ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn trên môi cậu.
"Ngọc.. Ngọc Vận!" Mục Lâm Vãn sợ tới mức lui về sau một bước, hai mắt mở to nhìn Ngọc Vận.
Động tác kia là có ý gì chứ.. có vẻ như là hơi quá gần rồi.
Mục Lâm Vãn lấy tay che miệng mình lại, nơi đó tựa hồ vẫn còn cảm giác ngón tay của Ngọc Vận.
"Với tí cam đảm này của tiểu công tử, làm sao có thể dám một mình đi tới thanh lâu chứ?" Ngọc Vận cười cười.
Mục Lâm Vãn nhìn chằm chằm vào cái tay Ngọc Vận vừa mới chạm vào mình, không nghe được hắn nói gì.
Chính là cái tay kia, mới vừa rồi còn làm xằng làm bậy với mình aaa!
"Ngươi.. ngươi gần nhất như thế nào rồi?"
Vốn định chất vấn Ngọc Vận vì sao làm như vậy, nhưng lời nói ra thì biến thành hỏi câu như vậy.
"Tiểu công tử chắc cũng thấy rồi, ta là hoàng tử đột nhiên xuất hiện ở trong cung, ngươi nói ta như vậy là có tốt hay không?"
Không đợi Mục Lâm Vãn có phản ứng gì, Ngọc Vận tiếp tục nói: "Từ nhỏ đến lớn ta đều sống ở hoa lâu, cùng với các tú bà và ca kỹ học cầm kỳ thi họa. Bất quá sau này.. tiểu công tử cũng nên biết, ai là chủ chân chính của hoa lâu này."
"Tính ra ta còn phải cảm tạ tiểu công tử, nếu không phải tiểu công tử đem ta đưa tới yến hội thì ta cũng sẽ không có cơ hội đi tiếp cận Dung quý phi, càng sẽ không có cơ hội trở thành hoàng tử."
Mục Lâm Vãn nghe xong trầm mặc thật lâu, nói: "Ta không hiểu."
"Tiểu công tử nơi nào không hiểu?"
"Ngươi chính là lợi dụng ta, kia vì sao ngươi lại lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện ngươi là hoàng tử, rồi bỗng nhiên ngươi lại trở thành hoàng tử."
"Linh miêu đổi thái tử ngươi đã nghe qua chưa?" Ngọc Vận hỏi lại.
Mục Lâm Vãn lại ngồi vào bàn bên, kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là.."
"Đứa con đầu tiên Dung quý phi sinh ra chính là một hoàng tử, những người có dã tâm liền tìm đứa con của một kỹ nữ ở thanh lâu đổi lấy con trai của Dung quý phi đi, sau đó đem người diệt khẩu. Ta cũng thật lâu sau này mới biết tin đó."
"Nói đến cũng buồn cười, hoàng tử lưu lạc bên ngoài trở thành một kỹ tử, còn là hoa khôi nữa chứ. Nhưng cũng là do có thân phận thấp kém nên không ai để ý, người trong cung cũng chẳng chú ý tới ta liền tự nhiên không ai phát hiện ta và Dung quý phi có bảy phần tương tự."
"Bây giờ người kia ở trong cung đang rất hưởng thụ phúc khí a, thê thiếp xung quanh, bản tính phóng đãng, chẳng làm nên trò trống gì cả. Đích thật là một tên hoàng tử giả."
"Tiểu công tử a, người sinh ra trong phủ thừa tướng, trên có hai vị huynh trưởng ưu tú, chưa từng có ai dám bắt nạt ngươi chuyện gì, chính là từ nhỏ dến lớn luôn vui vui vẻ vẻ như thế. Vậy ngươi biết ta nhiều năm như vậy luôn ẩn nhẫn là vì cái gì không?"
Ánh mắt kia liền trở nên lạnh lẽo, cảm giác áp bách mãnh giống như cảm giác mà Mục lão gia mang tới.
Hiện tại Ngọc Vận so Mục lão có khí thế hơn hẳn.
Chỉ là nghe Ngọc Vận nói những lời đó, Mục Lâm Vãn cũng biết được Ngọc Vận có thể lớn tới như thế này thật là không dễ dàng gì.
"Cho nên từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn lợi dụng ta? Bao gồm cả những ám chỉ kia.. Những lời nói ám muội kia, kỳ thật chỉ là vì đem ta càng lún sâu, không nghi ngờ mà vẫn nghe lời ngươi." Mục Lâm Vãn thấp giọng nói.
"Ừm." Ngọc Vận giọng khàn khàn nói, "Từ lúc bắt đầu, ta chính là cố ý tiếp cận ngươi. Bao gồm cả việc lướt qua nhau trên phố kia, còn có việc cố ý bỏ thuốc để cậu thiết đi rồi đem ngươi để qua ở một bên, đợi thời cơ không sai biệt lắm thì mới đi gặp ngươi."
"Thứ mà ta bỏ ra duy chỉ có dung mạo này thôi." Ngọc Vận đưa tay vuốt ve mặt mình, chính là cái tay ban nãy chạm vào môi Mục Lâm Vãn.
"Chuyện này cũng đã kết thúc, tiểu công tử bây giờ đã không có giá trị lợi dụng, có thể rời đi rồi."
Mục Lâm Vãn nhìn Ngọc Vận, tâm tình thập phần phức tạp, có phẫn nộ, còn chợt hiểu ra tất cả. Trước kia hắn cảm thấy có chút không khoẻ, chỉ là không nghĩ đến việc này thôi.
"Ngươi đuổi ta đi?" Mục Lâm Vãn chống bàn đứng lên, cúi xuống sát mặt Ngọc Vận cười lạnh một tiếng.
Cậu đưa tay ôm lấy cổ Ngọc Vận, giữa hai người là cái bàn gỗ, cậu làm như vậy khiến cho góc bàn cấn vào bụng, nhưng cậu không quá để ý.
Cậu ở bên tai Ngọc Vận từng câu từng chữ nói: "Đã muộn rồi, ngươi muốn đuổi nhưng ta không muốn đi. Nếu ngươi đã mời ta vào cửa, còn nói những lời như vậy nữa, sao ta có thể đi như vậy chứ. Nhớ kỹ, ngươi là người của ta, dù có chết trong hoàng cung thì ta cũng sẽ mang xác ngươi về."
"Tới bây giờ muốn đuổi ta đi? Chắc chắn đã muộn màng rồi. Sau khi trở thành hoàng tử liền đem ta hung hăng đá đi, thay vì mang bên mình làm tùy tùng. Ta sẽ quấn lấy ngươi thật chặt như đám bèo nước, rồi kéo ngươi xuống vực sâu."
Mục Lâm Vãn nói xong, thoáng lui về phía sau, gần gũi nhìn Ngọc Vận, thấy được sự khiếp sợ trong mắt hắn làm Mục Lâm Vãn cảm thấy thật sảng khoái.
Cậu đè đầu Ngọc Vận ra sau, ở trên đôi môi đỏ hồng nặng nề hôn xuống, thừa dịp người kia còn kịp chưa hoàn hồn liền bắt đầu cắn xé thật mạnh.
Thật lâu sau, cậu mới buông Ngọc Vận ra, tự mình ngồi trở lại đến bên cạnh bàn.
Với tư thế vữa này thì chân Mục Lâm Vãn luôn tì bên bàn, sợ là sẽ để lại vết bầm tím.
Môi răng giao nhau còn mang theo một ít mùi máu tươi, tâm tình Mục Lâm Vãn bây giờ tốt lên không ít.
Cậu nhìn Ngọc Vận, lại lần nữa nói: "Ngươi không thể đá ta đi được đâu."
Nói xong, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tiểu công tử thật đúng là.. Càn rỡ." Âm thanh từ phía sau truyền đến làm thân mình Mục Lâm Vãn cứng đờ trong nháy mắt, sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn nhà.
Bên tai cậu ửng lên một mảnh hồng, chính là nghỉ tới hành động xấu hổ vừa nãy.
Cậu đang giận lắm, nhưng trong giọng nói ban nãy Ngọc Vận cứ như không hề có chút tức giận nào, nhưng mình lại trực tiếp rời đi, này không phải là đồng ý với lời nói của Ngọc Vận sao? Những hành động vừa đều là do cậu nhất thời xúc động thôi aaa.
Nhưng nụ hôn đầu của Ngọc Vận..
Chỉ là nghĩ lại liền cảm thấy ngại ngùng không thôi. Hơn nữa Ngọc Vận thế nhưng lại nói cậu càn rỡ! Nếu không phải lúc trước Ngọc Vận thì sao cậu có thể nghĩ đến những việc này? Người không có tư cách nói nhất ở đây chính là Ngọc Vận, này đúng là trộm la lớn để bắt trộm mà.
Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, bước nhanh đi tới phía trước, nhanh cứ như chuẩn bị chạy tới nơi vậy.
Cậu nhanh chóng rời khỏi cái sân này, trên đường lại gặp được những hạ nhân kia nhưng vẫn là thần sắc có chút kì lạ. Lúc nãy do có tú bà dẫn cậu đi nên họ có chút thu liễm, nhưng giờ thì không kiêng nể gì.
Nếu Ngọc Vận muốn có chỗ đứng trong cung, thì chắc chắn phải đuổi đám hạ nhân này đi mới được. Vậy những lời mình nói với Ngọc Vận.. có phải cũng bị người khác nghe trộm không?
Mục Lâm Vãn nghĩ nghĩ, cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
- -
"Chủ nhân, tiểu công tử đi rồi." Tú bà đi đến, nói.
"Ngài không phải muốn tiểu công tử tới trợ giúp sao? Vì cái gì lại muốn đuổi hắn đi? Đây cũng là một trong những kế hoạch của người sao?"
Ngọc Vận lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi cũng tới rồi, đem những tên hạ nhân kia xử lý hết đi, thay vào thành người của mình, hành động sạch sẽ chút, đừng làm cho người khác phát hiện."
"Vâng." tú bà cáo lui.
Sự tình hôm nay nằm trong kế hoạch sao? Có lẽ đi.
Ngọc Vận đưa tay sờ lên vết thương trên, rồi nhẹ nhàng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất