Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 3

Trước Sau
Cuối cùng Mục Lâm Vãn vẫn là đi theo hắn tới, hai người tới trước một đại sảnh, bên trên cửa có treo ba chữ "Đại Lý Tự".

"Hôm nay lại muốn ta xem gì?" Mục Lâm Vãn hỏi.

Huyền Bảo thở dài một hơi, nói: Có một nữ nhân bị hạ độc chết, nhưng người nhà nàng không cho ngọ tác khám nghiệm, ta chỉ có thể mang cậu đến chỗ này xem. "

Hắn mang theo Mục Lâm Vãn vào trong, tay lấy ra lệnh bài đưa thị vệ canh cửa nhìn, mới được thông qua.

" Án tử này sáng nay vừa được tiếp nhận, tướng công của nữ tử kia là một thợ săn đã ra ngoài săn cả đêm, lúc quay trở về thấy nhà không một tiếng động liền đi vào, phát hiện nương tử đã nằm bất động trên mặt đất. Niềm vui chưa kịp nói ra thì lại biến thành phẫn nộ, cũng may có người ngăn lại kịp thời mời không lại gây ra gắt rối rồi "Huyền Bảo nói.

" Nói ra thì kỳ lạ, theo như những người hàng xóm nói, người nữ tử kia hôm trước còn rất tốt, vừa cười vừa cùng láng giềng buôn chuyện, vậy mà mới một buổi tối thì.. liền có chuyện? "Huyền Bảo lắc đầu khó hiểu.

Mục Lâm Vãn cũng không nhìn thấy có chuyện gì kỳ quái, vốn dĩ là cậu bị Huyền Bảo mời tới để xem thi thể, cung cấp manh mối giúp họ phá án, phần còn lại thì cậu không thể lo quá nhiều.

Huyền Bảo dắt cậu đi nhưng lại không phải đi trên đường lớn phía ngoài, mà lại quẹo vào hẻm nhỏ, đi lòng vòng một hồi rồi mới tới trước một căn nhà ở nơi khá hẻo lánh.

" Thi thể kia nằm ở chỗ này, bên trong đã có vài ngọ tác tới trước. Nhà nữ tử đó không cho chúng ta làm tổn thương thi thể nàng, bởi thế chỉ có thể quan sát ở bên ngoài, kết quả thì cậu cũng biết rồi đấy, không phát hiện ra manh mối gì "

Huyền Bảo đẩy cửa vào trong, cánh cửa cũ kĩ phát lên tiếng kẽo kẹt khó nghe.

Giống như đã được nói trước, bên trong nhà có một cỗ thi thể nằm trên mặt đất, mặt tái xanh. Hai ngọ tác đã đến trước đó mở to mắt quan sát cậu thật kĩ, tay nâng cánh tay của thi thể để tìm ra manh mối mới.

" Các ngươi đã nhìn lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra điều gì bất thường sao? "Người đứng bên cạnh tay ôm thanh đao vào ngực, nhìn hai ngọ tác hỏi.

Ngọ tác kia cũng thực khó xử:" Không cho nghiệm thi, bọn ta có thể nhìn ra điều gì chứ, lại không có nhãn lực của tiểu công tử thì chỉ có thể tìm ra được đến vậy là cùng. Đã chết được vài giờ mà cơ thể cũng không bị biến đổi thì đúng là kì lạ. "

" Chậc, mau mau đến xem đi! Có thể nhìn ra gì thì liền nhìn, hàng xóm đều đang chờ đợi, có thể tìm được manh mối mới thì coi như cũng an ủi họ phần nào. "

Đột nhiên có người bị độc chết, còn tìm không ra hung thủ, chung quanh hàng xóm láng giềng đều lo lắng đề phòng, sợ rằng người tiếp theo cái chết chính là mình.

Hiện tại có rất nhiều người đều hối thúc muốn có kết quả ngay, bọn họ đã chịu áp lực rất lớn.



" Trên cơ thể không có vết thương hở nào, cũng không có dấu vết phản kháng, trong phòng cũng không có vật dụng nào dính chất độc, đến cuối cùng thì tại sao lại bị hạ độc chết? ".

Mục Lâm Vãn nói đến rõ ràng đểm mọi người đều nghe rõ được, nghi hoặc nhìn Huyền Bảo.

" Chính là như vậy, thi thể hôm nay được đưa đến, sự tình cũng vừa phát sinh hôm nay. "Huyền Bảo nói.

Trong phòng nhìn qua chỉ có vài người, hai ngọ tác kia thấy được Mục Lâm Vãn ánh mắt liền phát sáng, vội lùi ra hai bên để lộ thi thể bên trong. Lúc này Mục Lâm Vãn mới thấy rõ.

Thi thể sắc mặt trắngxanh, vài phần thân thể lộ ra ngoài cũng là màu trắng bệch vô hồn, môi tái ngắt chuyển sang tím, vừa nhìn chính là dáng vẻ bị hạ độc. Nhưng mà..

Mục Lâm Vãn khẽ nhíu mày, đi đến chỗ thi thể rồi ngồi xổm ngay bên cạnh, cẩn thận quan sát.

" Đã nhìn ra cái gì rồi sao? "Huyền Bảo cũng đi qua theo hỏi.

Người nhà của nử tử này cũng thật bướng, người đã chết, không cho ngọ tác khám nghiệm nhưng lại chạy đến đòi lời giải thích, muốn tìm ra hung thủ. Thiệt là..

Nhìn không ra chút manh mối nào, nếu giờ Diêm vương xuất hiện sợ cũng không biết ai là hung thủ ấy chứ.

Hiện tại bọn họ đem hy vọng ký thác vào đôi mắt của Mục Lâm Vãn, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối.

" Cô ta bị trúng độc, các ngươi vì cái gì không đi tới nhà cô ấy tìm thử mà cứ muốn kiểm tra trên cơ thể này chứ? "Mục Lâm Vãn hỏi.

" Chính là không thể tìm được gì nên mới tìm đến tiểu công tử, cậu nhìn thấy được gì sao? "Huyền Bảo nhìn Mục Lâm Vãn hỏi.

Mục Lâm Vãn cẩn thận quan sát một lát, đem tay đặt ở trên cánh tay của thi thể để nhìn kỹ hơn.

Cậu vẫn ngồi yên bất động, cả căn phòng như chìm vào khoảng lặng, mọi sự chú ý dồn hết vào người Mục Lâm Vãn, ngay cả tiếng hít thở cũng như biến mất.

Thật lâu sau, cậu mới đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, nhìn hai cái ngọ tác, nói:" Các ngươi xem kiểu gì vậy hả, nàng ta còn chưa có chết đó. "

Cùng là ngọ tác, mà còn là ngọ tác của Đại Lý Tự, thế mà ngay cả một người cũng không phát hiện ra người đã chết hay chưa. Đúng thật là..



Không thể trách Huyền Bảo lại nói ngọ tác chỗ này toàn vô dụng.

Lời này vừa nói ra, ngay cả Huyền Bảo đều sợ ngây người. Hai vị ngọ tác theo bản năng phản bác lại:" Sao có thể! Không có tiếng động, không có mạch đập, người này lẽ ra đã chết từ sớm, như thế nào lại.. "

Bọn họ chưa từ bỏ ý định, tiến về phía trước nào là gãi mí mắt, lại bắt mạch tượng, nhưng họ không nhìn ra người này còn sống.

" Không thể nào còn sống được. Đây là đã chết từ lâu rồi, không có khả năng còn sống! "Ngọ tác chắc chắn với lời nói của mình.

Mục Lâm Vãn chỉ nhìn Huyền Bảo, không để ý đến mấy người còn lại.

Huyền Bảo hoàn hồn lại, nói:" Nói cẩn thận cho ta nghe. "

Mục Lâm Vãn gật đầu:" Lúc ta tiến vào cũng cho rằng cô ta đã chết. Nhưng quan sát kĩ hơn lại thấy ngực nàng có hơi hơi phập phồng, chính là đang hô hấp. "

" Ta vẫn còn chút nghi ngờ, điều tra cẩn thận hơn thì sẽ chắc chắn rằng nàng còn sống hay không. "

" Bắt mạch không thấy là do mạch đập quá yếu, khó để cảm nhận được, vì thế cũng không thấp hô hấp là điều dễ hiểu. Những vụ việc trước đó cũng có, việc người chết sống lại, các ngươi không nhớ sao? "

Mục Lâm Vãn mím môi, nhìn vị nữ tử kia.

Huyền Bảo phản ứng cực nhanh, vội vàng gọi đại phu tới đây. Đại phu bình thường cũng không được, phải là tinh thông y thuật, đem hắn từ nhà đi thẳng tới đây.

Đa phần các vị ở đây có tuổi đời khá trẻ, chưa tiếp xúc qua việc" người chết sống lại ". Huyền Bảo đã từng nên chỉ có chút kinh ngạc, liền lập tức khôi phục tinh thần.

Cũng may là những ngọ tác này không được khám nghiệm, nếu cứ mổ bụng như vậy thì dù không chết cũng phải chết dưới mũi dao của họ.

Huyền Bảo đột nhiên cảm thấy thật may, nếu cẩn thận nghĩ lại, có phải trước kia cũng có rất nhiều người chưa chết nhưng rơi vào trạng thái này, người khác nghĩ là đã tử vong, bị ngọ tác mổ bụng, rồi sau đó mới chết sao?"

(Thấy ghê quá à, mổ người sống đó :()

Chỉ tưởng tượng thôi cũng làm Huyền Bảo lạnh sống lưng. Nếu là vậy thật thì Đại Lý Tự và đạo phủ có khác gì nhau đâu chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau