Chương 26:
Hứa Thuận Phúc lòng thấy sai sai, hắn ta cũng không thấy Vân Tự cô nương đắc tội gì với Hoàng thượng mà?
Nhưng dù sao Hoàng thượng cũng là người kiêu ngạo, thường ngày đều là người khác bám lấy y, thế nên không hạ mình cũng là điều bình thường.
Đàm Viên Sơ gỡ tay Lư Tài nhân ra, tâm trạng y không tốt, tất nhiên sẽ không quan tâm đến người khác, cũng không cần phải che giấu cảm xúc. Y lạnh lùng nói: “Không có gì.”
Mấy ngày trước tiền triều hơi bận, Đàm Viên Sơ mãi không có thời gian vào cung, tâm tư của y dành cho Vân Tự nói nặng thì thực ra cũng không nặng, nhưng hôm nay khi Hứa Thuận Phúc hỏi y có muốn vào hậu cung hay không, trong đầu y hiện lên bóng dáng của Vân Tự, và cả gương mặt cúi gằm xuống để cố giấu đi tâm tư của nữ tử.
Chẳng trách thường có người thấy sắc nổi ý xấu, không có được thì luôn khó quên.
Thế là hôm nay có tin điện Hòa Nghi thị tẩm.
Lư Tài nhân vẫn muốn nói gì đó, Đàm Viên Sơ dứt khoát cắt ngang: “Nghỉ ngơi đi.”
Lư Tài nhân câm nín, nàng ta đợi Hoàng thượng đã lâu, đến giờ vẫn chưa dùng bữa tối, nhưng nàng ta không dám nói ra câu này, chỉ đành nghe lời nắm tay Hoàng thượng vào nội điện.
*
Hôm nay là Vân Tự trực đêm, sau khi bị ướt mưa, nàng không vội quay về điện hầu hạ mà về sương phòng thay y phục. Y phục của cung nữ cũng có quy củ, mỗi mùa có hai bộ để thay ra thay vào. Nô tài được yêu thích thì mới có thể được chủ tử ban thưởng, được một ít vải gấm, khéo tay hơn một chút thì may một hai bộ y phục đẹp.
Trước đây Vân Tự được Lưu công công xem trọng, chức vị của Lưu công công thường phân phát tiền và đồ vật giá trị cho tần phi hậu cung, dù ít dù nhiều thì cũng đều đầy túi. Ông ấy giơ tay tỏ ý một chút là đủ để Vân Tự ăn no mặc ấm, cho nên Vân Tự thật sự không thiếu vải vóc.
Nhưng nàng không trái với lệ thường, chỉ thay một chiếc trường sam màu xanh ngọc, tà váy vừa đủ che mắt cá chân. Lúc nàng quay lại trước điện, Hứa Thuận Phúc đã dẫn cung nhân ra ngoài.
Tụng Nhung thấy dáng vẻ từ tốn của Vân Tự thì hơi bất mãn: “Người đi đâu đấy?”
Vân Tự: “Bị mưa ướt y phục, sợ thất lễ trước chủ tử nên về thay y phục.”
Nghe vậy, Hứa Thuận Phúc không khỏi nhìn nàng, gần như vui vẻ.
Không ai có thể nói Vân Tự nói dối, nàng chỉ không nói hết sự thật ra mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, Vân Tự nhìn sang hắn ta, nàng hơi căng thẳng mím môi, như thể sợ bị hắn ta vạch trần. Hứa Thuận Phúc rời mắt đi, hắn ta cũng không phải kẻ điên mà dám lắm lời chuyện giữa nàng và Hoàng thượng.
Tụng Nhung trề môi, cô ả có không ưa Vân Tự thế nào đi nữa thì cũng không thể làm được gì nàng, chỉ có thể tức tối quay về sương phòng.
Có phòng bên cạnh cho Hứa Thuận Phúc và những người khác nghỉ ngơi, Hứa Thuận Phúc ngày nào cũng theo hầu hạ Hoàng thượng, hắn ta luôn phải đảm bảo tinh thần và sức lực. Không lâu sau, trước điện chỉ còn lại một mình Vân Tự.
Đêm đen kịt, màn sương mờ, mặc dù là mùa hạ nhưng trước đó vừa đổ mưa nên đêm vẫn hơi lạnh, trên bức tường trong cùng đốt vài ngọn đèn lồng, vì vậy không còn quá tối.
Vân Tự cúi đầu đứng đó, nửa người dựa lên tường, chợp mắt.
Làm nô tì tất nhiên phải học cách trộm lười biếng, cũng không thể đứng cả đêm không ngủ.
Nhưng khi Vân Tự vừa thiu thiu ngủ thì trong điện có động tĩnh, Vân Tự lập tức đứng thẳng người. Nàng đưa tay vỗ má, xác nhận đã tỉnh táo hơn thì mới cúi đầu đẩy cửa đi vào điện.
Trong điện mờ tối, Vân Tự không dám nhìn nhiều. Một lúc sau, đến gần giường, nàng mới ngẩng đầu nhìn. Lư Tài nhân sớm đã ngủ say, còn Hoàng thượng thì nửa người tựa trên đầu giường, đôi mắt lạnh lùng của y hơi cụp xuống, hờ hững nhìn nàng.
Tình cảnh này khiến người ta không khỏi căng thẳng.
Nhưng dù sao Hoàng thượng cũng là người kiêu ngạo, thường ngày đều là người khác bám lấy y, thế nên không hạ mình cũng là điều bình thường.
Đàm Viên Sơ gỡ tay Lư Tài nhân ra, tâm trạng y không tốt, tất nhiên sẽ không quan tâm đến người khác, cũng không cần phải che giấu cảm xúc. Y lạnh lùng nói: “Không có gì.”
Mấy ngày trước tiền triều hơi bận, Đàm Viên Sơ mãi không có thời gian vào cung, tâm tư của y dành cho Vân Tự nói nặng thì thực ra cũng không nặng, nhưng hôm nay khi Hứa Thuận Phúc hỏi y có muốn vào hậu cung hay không, trong đầu y hiện lên bóng dáng của Vân Tự, và cả gương mặt cúi gằm xuống để cố giấu đi tâm tư của nữ tử.
Chẳng trách thường có người thấy sắc nổi ý xấu, không có được thì luôn khó quên.
Thế là hôm nay có tin điện Hòa Nghi thị tẩm.
Lư Tài nhân vẫn muốn nói gì đó, Đàm Viên Sơ dứt khoát cắt ngang: “Nghỉ ngơi đi.”
Lư Tài nhân câm nín, nàng ta đợi Hoàng thượng đã lâu, đến giờ vẫn chưa dùng bữa tối, nhưng nàng ta không dám nói ra câu này, chỉ đành nghe lời nắm tay Hoàng thượng vào nội điện.
*
Hôm nay là Vân Tự trực đêm, sau khi bị ướt mưa, nàng không vội quay về điện hầu hạ mà về sương phòng thay y phục. Y phục của cung nữ cũng có quy củ, mỗi mùa có hai bộ để thay ra thay vào. Nô tài được yêu thích thì mới có thể được chủ tử ban thưởng, được một ít vải gấm, khéo tay hơn một chút thì may một hai bộ y phục đẹp.
Trước đây Vân Tự được Lưu công công xem trọng, chức vị của Lưu công công thường phân phát tiền và đồ vật giá trị cho tần phi hậu cung, dù ít dù nhiều thì cũng đều đầy túi. Ông ấy giơ tay tỏ ý một chút là đủ để Vân Tự ăn no mặc ấm, cho nên Vân Tự thật sự không thiếu vải vóc.
Nhưng nàng không trái với lệ thường, chỉ thay một chiếc trường sam màu xanh ngọc, tà váy vừa đủ che mắt cá chân. Lúc nàng quay lại trước điện, Hứa Thuận Phúc đã dẫn cung nhân ra ngoài.
Tụng Nhung thấy dáng vẻ từ tốn của Vân Tự thì hơi bất mãn: “Người đi đâu đấy?”
Vân Tự: “Bị mưa ướt y phục, sợ thất lễ trước chủ tử nên về thay y phục.”
Nghe vậy, Hứa Thuận Phúc không khỏi nhìn nàng, gần như vui vẻ.
Không ai có thể nói Vân Tự nói dối, nàng chỉ không nói hết sự thật ra mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, Vân Tự nhìn sang hắn ta, nàng hơi căng thẳng mím môi, như thể sợ bị hắn ta vạch trần. Hứa Thuận Phúc rời mắt đi, hắn ta cũng không phải kẻ điên mà dám lắm lời chuyện giữa nàng và Hoàng thượng.
Tụng Nhung trề môi, cô ả có không ưa Vân Tự thế nào đi nữa thì cũng không thể làm được gì nàng, chỉ có thể tức tối quay về sương phòng.
Có phòng bên cạnh cho Hứa Thuận Phúc và những người khác nghỉ ngơi, Hứa Thuận Phúc ngày nào cũng theo hầu hạ Hoàng thượng, hắn ta luôn phải đảm bảo tinh thần và sức lực. Không lâu sau, trước điện chỉ còn lại một mình Vân Tự.
Đêm đen kịt, màn sương mờ, mặc dù là mùa hạ nhưng trước đó vừa đổ mưa nên đêm vẫn hơi lạnh, trên bức tường trong cùng đốt vài ngọn đèn lồng, vì vậy không còn quá tối.
Vân Tự cúi đầu đứng đó, nửa người dựa lên tường, chợp mắt.
Làm nô tì tất nhiên phải học cách trộm lười biếng, cũng không thể đứng cả đêm không ngủ.
Nhưng khi Vân Tự vừa thiu thiu ngủ thì trong điện có động tĩnh, Vân Tự lập tức đứng thẳng người. Nàng đưa tay vỗ má, xác nhận đã tỉnh táo hơn thì mới cúi đầu đẩy cửa đi vào điện.
Trong điện mờ tối, Vân Tự không dám nhìn nhiều. Một lúc sau, đến gần giường, nàng mới ngẩng đầu nhìn. Lư Tài nhân sớm đã ngủ say, còn Hoàng thượng thì nửa người tựa trên đầu giường, đôi mắt lạnh lùng của y hơi cụp xuống, hờ hững nhìn nàng.
Tình cảnh này khiến người ta không khỏi căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất