Chương 3:
Ngày mười một tháng bảy năm Khâu Hàm thứ ba, các phi tần mới trong lần tuyển tú này lần lượt nhập cung.
Vân Tự cũng ra khỏi Trung Tỉnh điện, Lư Tài nhân được phân vào điện Hòa Nghi, nằm ở phía Đông của cung Trùng Hoa. Cung Trùng Hoa không có chủ, xem như là một chuyện may. Nhưng phía Tây có Khưu Tài nhân ở, là một người cũ ở Tiềm để theo Hoàng thượng, luôn được Hoàng thượng ân sủng, chẳng trách Lư Tài nhân vừa vào cũng đã có thể vượt qua nàng ta, ở phía Đông.
Một ngày trước khi phi tần mới nhập cung, nàng đã chuyển vào điện Hòa Nghi. Giữa các cung nhân cũng có phân cấp, Lư Tài nhân có tổng cộng sáu người hầu, trong đó có hai cung nữ chỉ phụ trách quét dọn sân viện, nói nghiêm túc thì cũng không hoàn toàn được xem là người của điện Hòa Nghi.
Lúc ở Trung Tỉnh điện, Vân Tự luôn được Lưu công công coi trọng, cung nữ được phân đến điện Hòa Nghi lần này cũng lờ mờ lấy nàng làm chủ, về việc này, Vân Tự nheo mắt, không cảm thấy đây là chuyện tốt.
Nhưng cuối cùng vẫn phải xem Lư Tài nhân có tính cách thế nào.
Vân Tự phân công cho cung nữ dọn dẹp sạch sẽ điện Hòa Nghi, không được lọt một hạt bụi nào. Nàng cũng bận rộn luôn tay, sợ trong điện có đồ không phù hợp với thân phận của Lư Tài nhân. Kiểm tra một lượt, lúc xong xuôi, bên ngoài đã tối, Vân Tự nhìn xung quanh, nghi ngờ: “Công công sắp xếp cho điện Hòa Nghi vẫn chưa tới sao?”
Cung nhân của Tài nhân gồm bốn cung nữ và hai công công, trong đó có hai cung nữ vào điện hầu hạ, hai người còn lại là cung tì làm việc nặng, bình thường không được vào trong điện. Nhưng lúc này, điện Hòa Nghi mới chỉ có bốn cung nữ và một công công.
Công công đó biết cụ thể, gãi đầu nói: “Nghe nói là điều động ban đầu có vấn đề, Lưu công công đã đổi người rồi, có lẽ đến muộn một chút.”
Quả thật là vậy, chẳng mấy chốc người đã đến.
Nhưng Vân Tự lại cau mày, đợi sắp xếp xong mọi việc, sắc mặt nàng thay đổi, nàng xoay người ra khỏi chủ điện, Tiểu Dung Tử cúi đầu, vội vàng đi theo.
Quả nhiên, Tiểu Dung Tử vừa ra ngoài thì thấy Vân Tự tỷ tỷ trong hành lang ngoài điện, hắn ta không dám đi tới.
Vân Tự hơi giận, nhưng vẫn có chừng mực, nàng nén thấp giọng, nói: “Đệ không ngoan ngoãn ở trong Trung Tỉnh điện, đi theo làm gì?”
Tiểu Dung Tử nghẹn giọng: “Mạng của ta là tỷ cứu, tỷ ở đâu thì ta ở đó.”
Vân Tự nghẹn lời, sắp bị cái tên ngốc này làm tức chết rồi.
Rốt cuộc hắn ta có biết Lưu công công luôn có ý thu nhận đồ đệ hay không, trên danh nghĩa là đồ đề, nhưng thực tế là làm con nuôi. Sau khi nàng rời khỏi Trung Tỉnh điện, Tiểu Dung Tử là người có cơ hội lọt vào mắt Lưu công công nhất, cung nữ khác với thái giám, Tiểu Dung Tử ở lại Trung Tỉnh điện sẽ có tiền đồ hơn đến hầu hạ hậu phi nhiều.
Nhưng Tiểu Dung Tử cứ cúi đầu không lên tiếng, Vân Tự biết là nàng không khuyên được người ta.
Vân Tự lắc đầu, cũng hơi tức giận: “Tùy đệ.”
Tiểu Dung Tử vội bước theo kéo vạt áo Vân Tự rồi lại lập tức buông ra, hắn ta nói: “Tỷ chưa từng rời khỏi Trung Tỉnh điện, ta muốn theo tỷ, ta sẽ được việc mà.”
Hắn ta thân thiết với tỷ tỷ, tất nhiên có thể nhận ra một vài suy nghĩ của tỷ tỷ, dù tỷ muốn làm gì, hắn ta cũng muốn giúp tỷ tỷ.
Vân Tự ngước mắt nhìn Tiểu Dung Tử hồi lâu, xung quanh yên tĩnh, ánh trăng chìm trong tĩnh lặng. Một lúc sau, Vân Tự nhắm mắt, khẽ nói: “Biết rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai Tài nhân sẽ vào cung.”
Nhưng Tiểu Dung Tử lại lắc đầu, Vân Tự không hiểu.
Chốc lát sau, nghe thấy tiếng canh, Tiểu Dung Tử cúi đầu lục trong tay áo, lấy một chiếc túi tiền ra, là kiểu thường thấy nhất trong cung, túi tiền mà Trung Tỉnh điện phát hàng tháng.
Vân Tự bối rối nhìn Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, sanh thần vui vẻ.”
Vân Tự ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn trời, đã qua nửa đêm, theo thời gian thì lúc này là mười một tháng bảy rồi, là sanh thần của nàng.
Chỉ là dạo gần đây nàng bận rộn chuyển ra khỏi Trung Tỉnh điện, không ngờ ngay cả sanh thần của mình cũng quên mất, còn làm khó Tiểu Dung Tử nhớ cho nàng. Sắc mặt Vân Tự dịu lại, nàng nhận lấy túi tiền, áng chừng trọng lượng, gần như bật cười thành tiếng: “Đệ tặng hết tiền một năm cho ta à?”
Vân Tự cũng ra khỏi Trung Tỉnh điện, Lư Tài nhân được phân vào điện Hòa Nghi, nằm ở phía Đông của cung Trùng Hoa. Cung Trùng Hoa không có chủ, xem như là một chuyện may. Nhưng phía Tây có Khưu Tài nhân ở, là một người cũ ở Tiềm để theo Hoàng thượng, luôn được Hoàng thượng ân sủng, chẳng trách Lư Tài nhân vừa vào cũng đã có thể vượt qua nàng ta, ở phía Đông.
Một ngày trước khi phi tần mới nhập cung, nàng đã chuyển vào điện Hòa Nghi. Giữa các cung nhân cũng có phân cấp, Lư Tài nhân có tổng cộng sáu người hầu, trong đó có hai cung nữ chỉ phụ trách quét dọn sân viện, nói nghiêm túc thì cũng không hoàn toàn được xem là người của điện Hòa Nghi.
Lúc ở Trung Tỉnh điện, Vân Tự luôn được Lưu công công coi trọng, cung nữ được phân đến điện Hòa Nghi lần này cũng lờ mờ lấy nàng làm chủ, về việc này, Vân Tự nheo mắt, không cảm thấy đây là chuyện tốt.
Nhưng cuối cùng vẫn phải xem Lư Tài nhân có tính cách thế nào.
Vân Tự phân công cho cung nữ dọn dẹp sạch sẽ điện Hòa Nghi, không được lọt một hạt bụi nào. Nàng cũng bận rộn luôn tay, sợ trong điện có đồ không phù hợp với thân phận của Lư Tài nhân. Kiểm tra một lượt, lúc xong xuôi, bên ngoài đã tối, Vân Tự nhìn xung quanh, nghi ngờ: “Công công sắp xếp cho điện Hòa Nghi vẫn chưa tới sao?”
Cung nhân của Tài nhân gồm bốn cung nữ và hai công công, trong đó có hai cung nữ vào điện hầu hạ, hai người còn lại là cung tì làm việc nặng, bình thường không được vào trong điện. Nhưng lúc này, điện Hòa Nghi mới chỉ có bốn cung nữ và một công công.
Công công đó biết cụ thể, gãi đầu nói: “Nghe nói là điều động ban đầu có vấn đề, Lưu công công đã đổi người rồi, có lẽ đến muộn một chút.”
Quả thật là vậy, chẳng mấy chốc người đã đến.
Nhưng Vân Tự lại cau mày, đợi sắp xếp xong mọi việc, sắc mặt nàng thay đổi, nàng xoay người ra khỏi chủ điện, Tiểu Dung Tử cúi đầu, vội vàng đi theo.
Quả nhiên, Tiểu Dung Tử vừa ra ngoài thì thấy Vân Tự tỷ tỷ trong hành lang ngoài điện, hắn ta không dám đi tới.
Vân Tự hơi giận, nhưng vẫn có chừng mực, nàng nén thấp giọng, nói: “Đệ không ngoan ngoãn ở trong Trung Tỉnh điện, đi theo làm gì?”
Tiểu Dung Tử nghẹn giọng: “Mạng của ta là tỷ cứu, tỷ ở đâu thì ta ở đó.”
Vân Tự nghẹn lời, sắp bị cái tên ngốc này làm tức chết rồi.
Rốt cuộc hắn ta có biết Lưu công công luôn có ý thu nhận đồ đệ hay không, trên danh nghĩa là đồ đề, nhưng thực tế là làm con nuôi. Sau khi nàng rời khỏi Trung Tỉnh điện, Tiểu Dung Tử là người có cơ hội lọt vào mắt Lưu công công nhất, cung nữ khác với thái giám, Tiểu Dung Tử ở lại Trung Tỉnh điện sẽ có tiền đồ hơn đến hầu hạ hậu phi nhiều.
Nhưng Tiểu Dung Tử cứ cúi đầu không lên tiếng, Vân Tự biết là nàng không khuyên được người ta.
Vân Tự lắc đầu, cũng hơi tức giận: “Tùy đệ.”
Tiểu Dung Tử vội bước theo kéo vạt áo Vân Tự rồi lại lập tức buông ra, hắn ta nói: “Tỷ chưa từng rời khỏi Trung Tỉnh điện, ta muốn theo tỷ, ta sẽ được việc mà.”
Hắn ta thân thiết với tỷ tỷ, tất nhiên có thể nhận ra một vài suy nghĩ của tỷ tỷ, dù tỷ muốn làm gì, hắn ta cũng muốn giúp tỷ tỷ.
Vân Tự ngước mắt nhìn Tiểu Dung Tử hồi lâu, xung quanh yên tĩnh, ánh trăng chìm trong tĩnh lặng. Một lúc sau, Vân Tự nhắm mắt, khẽ nói: “Biết rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai Tài nhân sẽ vào cung.”
Nhưng Tiểu Dung Tử lại lắc đầu, Vân Tự không hiểu.
Chốc lát sau, nghe thấy tiếng canh, Tiểu Dung Tử cúi đầu lục trong tay áo, lấy một chiếc túi tiền ra, là kiểu thường thấy nhất trong cung, túi tiền mà Trung Tỉnh điện phát hàng tháng.
Vân Tự bối rối nhìn Tiểu Dung Tử.
Tiểu Dung Tử nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, sanh thần vui vẻ.”
Vân Tự ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn trời, đã qua nửa đêm, theo thời gian thì lúc này là mười một tháng bảy rồi, là sanh thần của nàng.
Chỉ là dạo gần đây nàng bận rộn chuyển ra khỏi Trung Tỉnh điện, không ngờ ngay cả sanh thần của mình cũng quên mất, còn làm khó Tiểu Dung Tử nhớ cho nàng. Sắc mặt Vân Tự dịu lại, nàng nhận lấy túi tiền, áng chừng trọng lượng, gần như bật cười thành tiếng: “Đệ tặng hết tiền một năm cho ta à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất