Chương 36:
Vân Tự khẽ thở ra, nếu phân vị của Lư Tài nhân cao hơn một chút thì tốt rồi, nhưng Lư Tài nhân vừa tiến cung, muốn tăng phân vị trong thời gian ngắn e là không dễ.
Sắc đêm bên ngoài ngày càng tối, Vân Tự ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thứ để nàng có thể dựa vào quá ít, cái nào cũng vô cùng quý giá, không cho phép nàng không trân trọng.
Hôm sau, giờ thỉnh an.
Lư Tài nhân hiếm khi không cần ai gọi, nàng ta dậy sớm. Vân Tự vừa vào trong điện thì Lư Tài nhân đã ngồi trước bàn trang điểm rồi, Vân Tự đi tới nhận lấy bút kẻ mày, vẽ hàng mày thanh tú cho nàng ta. Không thể không nói, hôm nay tinh thần của Lư Tài nhân vô cùng tốt.
Có lẽ có chuyện vui nên người cũng phấn chấn.
Lúc đến cung Khôn Ninh, mọi người đều đã đông đủ. Đức phi nương nương và Dung Chiêu nghi đang nói nói chuyện, một tay Dung Chiêu nghi chống cằm, vẻ mặt hờn dỗi, nhưng trông tinh thần có vẻ tốt hơn mấy ngày trước.
Dương Tiệp dư đến trễ, nàng ta mặc y phục màu san hô, đầu cài trâm ngọc vàng, đẹp đến mức khiến người ta hơi lóa mắt. Sau khi ngồi xuống, không đợi mọi người nói chuyện, Hoàng hậu nương nương đã đi ra, như thể đang cố ý ra ngay vào lúc này.
Thấy Dương Tiệp dư không nói cười, Lư Tài nhân bất mãn trề môi, ở nơi không ai chú ý, Tô Mỹ nhân nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta, trong mắt lóe lên một vài cảm xúc.
Không lâu sau là Tết Trung thu, Hoàng hậu nương nương giao một số việc, thời gian thỉnh an hôm nay lâu hơn mọi khi một chút.
Tiệc Trung thu tổ chức ở điện Thái Hòa, lúc nói đến đây, Hoàng hậu nhìn về phía Đức phi: “Năm nay vẫn phải phiền muội muội bận tâm giúp bổn cung rồi.”
Đức phi dịu dàng cười, khiêm tốn nói: “Nương nương tin tưởng, là điều thần thiếp nên làm.”
Lư Tài nhân hơi ngạc nhiên, đợi ra khỏi cung Khôn Ninh, nàng ta mới hỏi Vân Tự: “Lúc thỉnh an, lời nương nương nói là ý gì? Tiệc Trung thu trước đây đều do Đức phi nương nương làm sao?”
Tổ chức yến tiệc thì cũng không thiếu được Trung Tỉnh điện, Vân Tự quả thực cũng có chút hiểu biết về chuyện này, nàng nhìn xung quanh rồi mới khẽ nói: “Năm đầu tiên Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng hậu nương nương bất cẩn sảy thai, tiệc Trung thu không thể tham gia. Nô tì nghe nói tiệc Trung thu năm đó là do Đức phi nương nương chủ trì.”
Nàng cẩn thận dùng từ nghe nói, bởi vì năm đầu tiên Hoàng thượng đăng cơ, nàng vẫn chưa được chọn tiến cung.
“Năm thứ hai, Hoàng hậu nương nương theo Thái hậu nương nương ra ngoài cung lễ Phật, không kịp hồi cung, nên cũng là Đức phi nương nương chủ trì.”
“Năm ngoái Hoàng hậu nương nương nhiễm phong hàn, Hoàng thượng bèn để Đức phi nương nương giúp đỡ việc tổ chức tiệc Trung thu.” Nói đến đây, Vân Tự gật đầu: “Tính ra thì sau khi Hoàng thượng đăng cơ, tiệc Trung thu mỗi năm đều do Đức phi nương nương phụ trách.”
Lư Tài nhân nghe hơi bối rối, những năm trước thì vẫn ổn, Hoàng hậu nương nương đều có điều bất tiện nên tiệc Trung thi do Đức phi nương nương làm, cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng hôm nay nàng ta thấy Hoàng hậu nương nương hình như cũng không có gì không khỏe, sao vẫn giao cho Đức phi nương nương phụ trách chuyện này?
Trước đây ở nhà, Lư Tài nhân là đích nữ, trong ấn tượng của nàng ta, mẫu thân sẽ không để các thê thiếp có một nửa quyền quản gia của mình.
Cách làm của Hoàng hậu nương nương khiến nàng ta hơi bất ngờ.
Vân Tự nhận ra vẻ bối rối trên mặt Lư Tài nhân, nàng bèn thấp giọng nhắc nhở: “Đây là chuyện của các nương nương, không liên quan đến chúng ta.”
Dù trong đó có nội tình gì thì cũng không phải chuyện mà bọn họ quan tâm được.
Lư Tài nhân nghe được ẩn ý trong câu của nàng, phân vị thấp, dù biết một số chuyện không đơn giản như bề ngoài thì nàng ta cũng chỉ có thể giả vờ mắc điếc tai ngơ. Lư Tài nhân cau mày, nàng ta không thích cảm giác này.
Nàng ta chán chường đáp lời rồi không nói gì nữa.
Sắc đêm bên ngoài ngày càng tối, Vân Tự ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thứ để nàng có thể dựa vào quá ít, cái nào cũng vô cùng quý giá, không cho phép nàng không trân trọng.
Hôm sau, giờ thỉnh an.
Lư Tài nhân hiếm khi không cần ai gọi, nàng ta dậy sớm. Vân Tự vừa vào trong điện thì Lư Tài nhân đã ngồi trước bàn trang điểm rồi, Vân Tự đi tới nhận lấy bút kẻ mày, vẽ hàng mày thanh tú cho nàng ta. Không thể không nói, hôm nay tinh thần của Lư Tài nhân vô cùng tốt.
Có lẽ có chuyện vui nên người cũng phấn chấn.
Lúc đến cung Khôn Ninh, mọi người đều đã đông đủ. Đức phi nương nương và Dung Chiêu nghi đang nói nói chuyện, một tay Dung Chiêu nghi chống cằm, vẻ mặt hờn dỗi, nhưng trông tinh thần có vẻ tốt hơn mấy ngày trước.
Dương Tiệp dư đến trễ, nàng ta mặc y phục màu san hô, đầu cài trâm ngọc vàng, đẹp đến mức khiến người ta hơi lóa mắt. Sau khi ngồi xuống, không đợi mọi người nói chuyện, Hoàng hậu nương nương đã đi ra, như thể đang cố ý ra ngay vào lúc này.
Thấy Dương Tiệp dư không nói cười, Lư Tài nhân bất mãn trề môi, ở nơi không ai chú ý, Tô Mỹ nhân nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta, trong mắt lóe lên một vài cảm xúc.
Không lâu sau là Tết Trung thu, Hoàng hậu nương nương giao một số việc, thời gian thỉnh an hôm nay lâu hơn mọi khi một chút.
Tiệc Trung thu tổ chức ở điện Thái Hòa, lúc nói đến đây, Hoàng hậu nhìn về phía Đức phi: “Năm nay vẫn phải phiền muội muội bận tâm giúp bổn cung rồi.”
Đức phi dịu dàng cười, khiêm tốn nói: “Nương nương tin tưởng, là điều thần thiếp nên làm.”
Lư Tài nhân hơi ngạc nhiên, đợi ra khỏi cung Khôn Ninh, nàng ta mới hỏi Vân Tự: “Lúc thỉnh an, lời nương nương nói là ý gì? Tiệc Trung thu trước đây đều do Đức phi nương nương làm sao?”
Tổ chức yến tiệc thì cũng không thiếu được Trung Tỉnh điện, Vân Tự quả thực cũng có chút hiểu biết về chuyện này, nàng nhìn xung quanh rồi mới khẽ nói: “Năm đầu tiên Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng hậu nương nương bất cẩn sảy thai, tiệc Trung thu không thể tham gia. Nô tì nghe nói tiệc Trung thu năm đó là do Đức phi nương nương chủ trì.”
Nàng cẩn thận dùng từ nghe nói, bởi vì năm đầu tiên Hoàng thượng đăng cơ, nàng vẫn chưa được chọn tiến cung.
“Năm thứ hai, Hoàng hậu nương nương theo Thái hậu nương nương ra ngoài cung lễ Phật, không kịp hồi cung, nên cũng là Đức phi nương nương chủ trì.”
“Năm ngoái Hoàng hậu nương nương nhiễm phong hàn, Hoàng thượng bèn để Đức phi nương nương giúp đỡ việc tổ chức tiệc Trung thu.” Nói đến đây, Vân Tự gật đầu: “Tính ra thì sau khi Hoàng thượng đăng cơ, tiệc Trung thu mỗi năm đều do Đức phi nương nương phụ trách.”
Lư Tài nhân nghe hơi bối rối, những năm trước thì vẫn ổn, Hoàng hậu nương nương đều có điều bất tiện nên tiệc Trung thi do Đức phi nương nương làm, cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng hôm nay nàng ta thấy Hoàng hậu nương nương hình như cũng không có gì không khỏe, sao vẫn giao cho Đức phi nương nương phụ trách chuyện này?
Trước đây ở nhà, Lư Tài nhân là đích nữ, trong ấn tượng của nàng ta, mẫu thân sẽ không để các thê thiếp có một nửa quyền quản gia của mình.
Cách làm của Hoàng hậu nương nương khiến nàng ta hơi bất ngờ.
Vân Tự nhận ra vẻ bối rối trên mặt Lư Tài nhân, nàng bèn thấp giọng nhắc nhở: “Đây là chuyện của các nương nương, không liên quan đến chúng ta.”
Dù trong đó có nội tình gì thì cũng không phải chuyện mà bọn họ quan tâm được.
Lư Tài nhân nghe được ẩn ý trong câu của nàng, phân vị thấp, dù biết một số chuyện không đơn giản như bề ngoài thì nàng ta cũng chỉ có thể giả vờ mắc điếc tai ngơ. Lư Tài nhân cau mày, nàng ta không thích cảm giác này.
Nàng ta chán chường đáp lời rồi không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất