Chương 14
48.
Trên đường về tiểu Vương gia vẫn nắm chặt tay Yến đại nhân, nháy mắt liền tới trước cửa Vương phủ.
Lúc tiểu Vương gia nhìn ba chữ “Thụy Vương phủ” mình tự tay đề, đáy lòng dâng lên một hồi mất mát, y cảm thấy Yến đại nhân chắc chắn đưa mình đi đường tắt, nếu không sao cách một con phố lại đi nhanh thế được.
Yến đại nhân không hiểu tâm tư của tiểu Vương gia, buông tay y ra nói: “Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi nhé.”
Tiểu Vương gia không chịu nghe, mượn rượu can đảm nắm lấy tay áo Yến đại nhân không buông.
May mà bây giờ Yến đại nhân cũng coi như đã được khai thông, nhanh chóng lĩnh ngộ, cúi đầu chạm một cái trên môi tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia nhếch môi, tuy chưa thỏa mãn lắm, nhưng nhớ lại vẫn còn nhiều thời gian, bèn thả Yến đại nhân về.
Yến đại nhân đi rồi, ngón tay tiểu Vương gia cứ đặt trên môi sờ không ngừng, cả đường lén vui sướng nhảy nhót về phòng.
Nhưng trong phút chốc đứng trước cửa phòng, nụ cười trên mặt tiểu Vương gia hoàn toàn cứng lại.
Trên giá sách trong phòng, chỗ hốc tối bị mở toang, mà chiếu thư bên trong cũng biến mất không thấy đâu.
49.
Sắc mặt tiểu Vương gia trắng bệch, cả người cũng run rẩy, lúc lao ra khỏi phòng hai chân vô lực, suýt nữa bị vấp vào bậc cửa. Y kinh hoảng gọi tên Trân Châu, sau khi Trân Châu nghe thấy vội vội vàng vàng chạy tới.
“Tối nay… tối nay có ai tới đây?” Tiểu Vương gia đứng cũng không vững, giữ chặt Trân Châu để ổn định thân hình.
Trân Châu đi theo tiểu Vương gia đã nhiều năm, chưa từng thấy y thất thố như thế, há miệng run rẩy trả lời: “Vương gia ngài đi cùng Yến đại nhân rồi, bọn hạ nhân bèn trở lại hạ phòng, không hề tới gần phòng này.”
Tiểu Vương gia không đáp, hôm nay y rời khỏi Vương phủ, thủ vệ canh cửa lại bị Yến đại nhân dời đi, ai ai cũng có thể dễ dàng ra vào…
Bỗng nhiên, trong đêm đông giá rét nơi này, trên lưng tiểu Vương gia rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt y phờ phạc trắng như tờ giấy, lắc đầu tự thì thào: “Không đâu, hắn nhất định không phải cố ý mà.”
Trân Châu cẩn thận từng tí một đỡ tiểu Vương gia, sợ hãi đến khóc lên: “Vương gia ngài sao vậy chứ, ngài nói hắn là ai?”
Tiểu Vương gia vùng tay Trân Châu ra, ánh mắt trống rỗng, người vừa rồi còn dí dỏm đáng yêu, chẳng mấy chốc đã tựa như mất hồn.
Y bước lảo đảo về phía phòng mình, đi chưa được mấy đã ngã xuống đám tuyết trắng phau phau bất tỉnh.
50.
Tiểu Vương gia hôn mê một ngày một đêm, cho tới chập tối ngày thứ hai mới yếu ớt tỉnh lại.
Trân Châu ngồi xổm bên giường nhỏ giọng khóc nức nở, thấy tiểu Vương gia mở mắt liền vội vàng tới hỏi han: “Vương gia ngài sao rồi?”
Tiểu Vương gia ngây ngốc nhìn màn trường trên nóc giường, cảnh tượng đêm qua lại bay vọt vào đầu đầu, quậy cho đầu y đau muốn nứt ra.
Tiểu Vương gia khàn giọng hỏi: “Yến đại nhân đã từng tới chưa?”
Trân Châu nói: “Chưa từng.”
Tiểu Vương gia nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt y chậm rãi chảy xuống, trượt vào giữa những sợi tóc mai.
Sau đó tiểu Vương gia vẫn nằm trên giường hai ngày nữa, thời gian ăn uống rất ít, tỉnh lại là cứ nhìn chằm chằm vào rèm che mà ngẩn cả người, chẳng nói lời nào cả.
Trân Châu cho rằng tiểu Vương gia mắc bệnh lạ, đặc biệt tiến cung mời ngự y tới khám và chữa bệnh, ngự y lắc đầu, bảo rằng đây là tâm bệnh.
51.
Sáng sớm hai ngày sau, tiểu thái giám nội cung đột nhiên xuất hiện, bảo rằng sắp qua năm mới (*) rồi, tối nay Hoàng thượng thiết yến trong cung, mời Thụy vương cùng nhau tham dự.
(*) nguyên văn là niên quan, nghĩa là cửa ải cuối năm, ý chỉ cả năm mắc nợ gì ai thì phải trả hết vào lúc này để còn bước qua năm mới.
Trân Châu khó xử nhìn tiểu Vương gia hồn bay phách lạc, nào đâu đoán được tiểu Vương đột nhiên khôi phục tinh thần, đứng dậy khỏi giường, nói với tiểu thái giám: “Làm phiền công công truyền đạt, thỉnh Hoàng thượng yên tâm, bản vương nhất định có mặt đúng giờ.”
Đêm đó tiểu Vương gia một thân một mình tiến cung, mặc chiếc áo màu đỏ mình thích nhất, ngồi ở bàn thấp gần long ỷ của Hoàng đế nhất.
Quần thần đều đã ngồi vào vị trí của mình, Hoàng đế khoan thai đến chậm. Tiểu Vương gia trông qua hướng của Hoàng đế, chỉ thấy Yến đại nhân nhiều ngày nay chưa từng xuất hiện đang theo sát phía sau, còn vừa đi vừa nói gì đó với Hoàng đế.
Tiểu Vương siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt luôn khóa trên người Yến đại nhân, Yến đại nhân hình như cũng cảm ứng được, nhìn lại hướng của tiểu Vương gia.
Ngay lúc bốn mắt nhìn nhau chốc lát, trong mắt Yến đại nhân từ trước đến nay luôn trầm tĩnh trấn định, ngoài ý muốn hiện lên chút bối rối.
Trên đường về tiểu Vương gia vẫn nắm chặt tay Yến đại nhân, nháy mắt liền tới trước cửa Vương phủ.
Lúc tiểu Vương gia nhìn ba chữ “Thụy Vương phủ” mình tự tay đề, đáy lòng dâng lên một hồi mất mát, y cảm thấy Yến đại nhân chắc chắn đưa mình đi đường tắt, nếu không sao cách một con phố lại đi nhanh thế được.
Yến đại nhân không hiểu tâm tư của tiểu Vương gia, buông tay y ra nói: “Thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi nhé.”
Tiểu Vương gia không chịu nghe, mượn rượu can đảm nắm lấy tay áo Yến đại nhân không buông.
May mà bây giờ Yến đại nhân cũng coi như đã được khai thông, nhanh chóng lĩnh ngộ, cúi đầu chạm một cái trên môi tiểu Vương gia.
Tiểu Vương gia nhếch môi, tuy chưa thỏa mãn lắm, nhưng nhớ lại vẫn còn nhiều thời gian, bèn thả Yến đại nhân về.
Yến đại nhân đi rồi, ngón tay tiểu Vương gia cứ đặt trên môi sờ không ngừng, cả đường lén vui sướng nhảy nhót về phòng.
Nhưng trong phút chốc đứng trước cửa phòng, nụ cười trên mặt tiểu Vương gia hoàn toàn cứng lại.
Trên giá sách trong phòng, chỗ hốc tối bị mở toang, mà chiếu thư bên trong cũng biến mất không thấy đâu.
49.
Sắc mặt tiểu Vương gia trắng bệch, cả người cũng run rẩy, lúc lao ra khỏi phòng hai chân vô lực, suýt nữa bị vấp vào bậc cửa. Y kinh hoảng gọi tên Trân Châu, sau khi Trân Châu nghe thấy vội vội vàng vàng chạy tới.
“Tối nay… tối nay có ai tới đây?” Tiểu Vương gia đứng cũng không vững, giữ chặt Trân Châu để ổn định thân hình.
Trân Châu đi theo tiểu Vương gia đã nhiều năm, chưa từng thấy y thất thố như thế, há miệng run rẩy trả lời: “Vương gia ngài đi cùng Yến đại nhân rồi, bọn hạ nhân bèn trở lại hạ phòng, không hề tới gần phòng này.”
Tiểu Vương gia không đáp, hôm nay y rời khỏi Vương phủ, thủ vệ canh cửa lại bị Yến đại nhân dời đi, ai ai cũng có thể dễ dàng ra vào…
Bỗng nhiên, trong đêm đông giá rét nơi này, trên lưng tiểu Vương gia rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt y phờ phạc trắng như tờ giấy, lắc đầu tự thì thào: “Không đâu, hắn nhất định không phải cố ý mà.”
Trân Châu cẩn thận từng tí một đỡ tiểu Vương gia, sợ hãi đến khóc lên: “Vương gia ngài sao vậy chứ, ngài nói hắn là ai?”
Tiểu Vương gia vùng tay Trân Châu ra, ánh mắt trống rỗng, người vừa rồi còn dí dỏm đáng yêu, chẳng mấy chốc đã tựa như mất hồn.
Y bước lảo đảo về phía phòng mình, đi chưa được mấy đã ngã xuống đám tuyết trắng phau phau bất tỉnh.
50.
Tiểu Vương gia hôn mê một ngày một đêm, cho tới chập tối ngày thứ hai mới yếu ớt tỉnh lại.
Trân Châu ngồi xổm bên giường nhỏ giọng khóc nức nở, thấy tiểu Vương gia mở mắt liền vội vàng tới hỏi han: “Vương gia ngài sao rồi?”
Tiểu Vương gia ngây ngốc nhìn màn trường trên nóc giường, cảnh tượng đêm qua lại bay vọt vào đầu đầu, quậy cho đầu y đau muốn nứt ra.
Tiểu Vương gia khàn giọng hỏi: “Yến đại nhân đã từng tới chưa?”
Trân Châu nói: “Chưa từng.”
Tiểu Vương gia nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt y chậm rãi chảy xuống, trượt vào giữa những sợi tóc mai.
Sau đó tiểu Vương gia vẫn nằm trên giường hai ngày nữa, thời gian ăn uống rất ít, tỉnh lại là cứ nhìn chằm chằm vào rèm che mà ngẩn cả người, chẳng nói lời nào cả.
Trân Châu cho rằng tiểu Vương gia mắc bệnh lạ, đặc biệt tiến cung mời ngự y tới khám và chữa bệnh, ngự y lắc đầu, bảo rằng đây là tâm bệnh.
51.
Sáng sớm hai ngày sau, tiểu thái giám nội cung đột nhiên xuất hiện, bảo rằng sắp qua năm mới (*) rồi, tối nay Hoàng thượng thiết yến trong cung, mời Thụy vương cùng nhau tham dự.
(*) nguyên văn là niên quan, nghĩa là cửa ải cuối năm, ý chỉ cả năm mắc nợ gì ai thì phải trả hết vào lúc này để còn bước qua năm mới.
Trân Châu khó xử nhìn tiểu Vương gia hồn bay phách lạc, nào đâu đoán được tiểu Vương đột nhiên khôi phục tinh thần, đứng dậy khỏi giường, nói với tiểu thái giám: “Làm phiền công công truyền đạt, thỉnh Hoàng thượng yên tâm, bản vương nhất định có mặt đúng giờ.”
Đêm đó tiểu Vương gia một thân một mình tiến cung, mặc chiếc áo màu đỏ mình thích nhất, ngồi ở bàn thấp gần long ỷ của Hoàng đế nhất.
Quần thần đều đã ngồi vào vị trí của mình, Hoàng đế khoan thai đến chậm. Tiểu Vương gia trông qua hướng của Hoàng đế, chỉ thấy Yến đại nhân nhiều ngày nay chưa từng xuất hiện đang theo sát phía sau, còn vừa đi vừa nói gì đó với Hoàng đế.
Tiểu Vương siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt luôn khóa trên người Yến đại nhân, Yến đại nhân hình như cũng cảm ứng được, nhìn lại hướng của tiểu Vương gia.
Ngay lúc bốn mắt nhìn nhau chốc lát, trong mắt Yến đại nhân từ trước đến nay luôn trầm tĩnh trấn định, ngoài ý muốn hiện lên chút bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất