Chương 3
10.
“Không thể, nhà của hạ quan thô sơ, sợ thất lễ với Cửu hoàng tử.” Yến đại nhân nói vậy.
Tiểu Vương gia nhất thời nghẹn lời.
Thật ra lời này của Yến đại nhân vô cùng khiêm tốn, tổ tiên của Yến gia đều là trọng thần triều đình, phụ thân là lão Yến đại nhân từ quan quy ẩn nhiều năm trước, đẩy đứa con độc nhất vào cung tiếp tục thuần phục triều đình.
Yến phủ cũng không đơn sơ, thậm chí có thể nói là có không ít của cải, cho một vị hoàng tử ngủ lại có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nhưng Yến đại nhân vẫn thấy không ổn, kiên trì muốn đưa tiểu Vương gia về cung.
Tiểu Vương gia không chịu, ôm cây cột đỏ thẫm trước cửa ra vào không buông tay.
Yến đại nhân cau mày thúc thủ vô sách (bó tay), rất đau đầu.
Lúc này lão quản gia vừa khéo đẩy cửa đi ra, cười nói: “Khó trách ta nghe thấy tiếng nói chuyện, thì ra đại nhân đã về rồi. Ồ, vị tiểu công tử này là?”
Yến đại nhân nghiêm mặt nói: “Nhặt được.”
Tiểu Vương gia bĩu môi, trong lòng kín đáo phê bình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đi đâu có thể nhặt được người đáng yêu như ta chứ.”
Lão quản gia còn cho là thật, tưởng là tiểu thiếu gia nhà ai lạc đường, nhiệt tình mời tiểu Vương gia vào cửa.
Yến đại nhân ngăn không kịp, đành phân phó hạ nhân thu dọn một gian phòng khách cho tiểu Vương gia, định bụng theo ý y, sáng mai sẽ đưa y về cung.
11.
Tiểu Vương gia lớn như thế rồi lại là lần đầu tiên qua đêm ngoài cung, cực kì hưng phấn, một mình nhìn đông chuyển tây trong phòng, còn tự tiêu khiển chạy tới trốn vào tủ quần áo.
Nhưng mà lúc sau nhớ lại cũng sẽ không có ai tới tìm y, đành mất mặt mà chui ra.
Tóm lại mãi cho đến canh ba (23h-1h) cũng không hề buồn ngủ.
Gian phòng của y ở sát vách Yến đại nhân, ở giữa hai bên lấp kín một bức tường, tiểu Vương gia mất ngủ liền gõ cửa phòng Yến đại nhân.
Yến đại nhân còn chưa đi vào giấc ngủ, tựa vào đầu giường mình một khối ngọc bội đến mê mẩn, nghe thấy tiếng đập cửa sau đó rời giường mở cửa phòng ra.
Ngoại bào Yến đại nhân mặc ban ngày đã cởi ra, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng thấu, phác thảo rõ ràng các đường cơ trên ngực và chiếc eo.
Tiểu Vương gia ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Yến đại nhân trông như bị quấy rầy, trong tiếng nói bao hàm một chút tức giận: “Cửu hoàng tử còn có chuyện gì sao?”
Tiểu Vương gia rụt đầu lại, sợ rồi, nhỏ giọng hỏi: “Ta không ngủ được, Yến ca ca ngủ với ta được không?”
Yến đại nhân uy hiếp: “Không ngủ được thì về cung!”
Tiểu Vương gia nghe xong, quả nhiên chạy nhanh như chớp về phòng mình, đóng chặt cửa phòng không chút tiếng động.
Tiểu Vương gia nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, y cảm thấy vừa nãy Yến đại nhân có chút hung dữ.
Tuy nhiên hung dữ vẫn rất đẹp, tiểu Vương gia muốn.
Nghĩ vậy, hình ảnh trong đầu y không tự chủ được mà đã biến thành thân thể hữu lực của Yến đại nhân được bao trong trung y, tiếp theo lại xúc cảm được ôm vào ngực lúc ban ngày.
Lúc đó trái tim tiểu Vương gia đập nhanh hơn, không chỉ có mặt nóng lên, mà bụng dưới cũng dâng lên cảm giác quái dị.
12.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, tiểu Vương gia phát hiện trên quần ẩm ướt, có chút dinh dính.
Tiểu Vương gia mặc dù không biết đo là cái gì, nhưng tóm lại không phải là thứ gì đứng đắn, vì vậy đỏ mặt thu dọn qua loa, không dám ho nha hoàn Yến phủ tới hầu hạ thay quần áo.
Chờ y chỉnh đốn xong đẩy cửa ra, Yến đại nhân đã chực ngoài cửa phòng rồi, hắn nói: “Nhuyễn kiệu cho Cửu hoàng tử đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Yến đại nhân đã khôi phục bình tĩnh tỉnh táo như ngày thường, không dễ giận như tối hôm qua.
Có điều ánh mắt tiểu Vương gia bối rối, không hề chú ý tới điều đó, trực tiếp từ chỗ Yến đại nhân lóe lên một cái, nhanh nhẹn chui vào bên trong kiệu.
Yến đại nhân vốn đã định bụng ba thúc bốn mời, vậy mà không thể dùng tới, thuận lợi như thế khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
“Không thể, nhà của hạ quan thô sơ, sợ thất lễ với Cửu hoàng tử.” Yến đại nhân nói vậy.
Tiểu Vương gia nhất thời nghẹn lời.
Thật ra lời này của Yến đại nhân vô cùng khiêm tốn, tổ tiên của Yến gia đều là trọng thần triều đình, phụ thân là lão Yến đại nhân từ quan quy ẩn nhiều năm trước, đẩy đứa con độc nhất vào cung tiếp tục thuần phục triều đình.
Yến phủ cũng không đơn sơ, thậm chí có thể nói là có không ít của cải, cho một vị hoàng tử ngủ lại có lẽ cũng không thành vấn đề.
Nhưng Yến đại nhân vẫn thấy không ổn, kiên trì muốn đưa tiểu Vương gia về cung.
Tiểu Vương gia không chịu, ôm cây cột đỏ thẫm trước cửa ra vào không buông tay.
Yến đại nhân cau mày thúc thủ vô sách (bó tay), rất đau đầu.
Lúc này lão quản gia vừa khéo đẩy cửa đi ra, cười nói: “Khó trách ta nghe thấy tiếng nói chuyện, thì ra đại nhân đã về rồi. Ồ, vị tiểu công tử này là?”
Yến đại nhân nghiêm mặt nói: “Nhặt được.”
Tiểu Vương gia bĩu môi, trong lòng kín đáo phê bình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đi đâu có thể nhặt được người đáng yêu như ta chứ.”
Lão quản gia còn cho là thật, tưởng là tiểu thiếu gia nhà ai lạc đường, nhiệt tình mời tiểu Vương gia vào cửa.
Yến đại nhân ngăn không kịp, đành phân phó hạ nhân thu dọn một gian phòng khách cho tiểu Vương gia, định bụng theo ý y, sáng mai sẽ đưa y về cung.
11.
Tiểu Vương gia lớn như thế rồi lại là lần đầu tiên qua đêm ngoài cung, cực kì hưng phấn, một mình nhìn đông chuyển tây trong phòng, còn tự tiêu khiển chạy tới trốn vào tủ quần áo.
Nhưng mà lúc sau nhớ lại cũng sẽ không có ai tới tìm y, đành mất mặt mà chui ra.
Tóm lại mãi cho đến canh ba (23h-1h) cũng không hề buồn ngủ.
Gian phòng của y ở sát vách Yến đại nhân, ở giữa hai bên lấp kín một bức tường, tiểu Vương gia mất ngủ liền gõ cửa phòng Yến đại nhân.
Yến đại nhân còn chưa đi vào giấc ngủ, tựa vào đầu giường mình một khối ngọc bội đến mê mẩn, nghe thấy tiếng đập cửa sau đó rời giường mở cửa phòng ra.
Ngoại bào Yến đại nhân mặc ban ngày đã cởi ra, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng thấu, phác thảo rõ ràng các đường cơ trên ngực và chiếc eo.
Tiểu Vương gia ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Yến đại nhân trông như bị quấy rầy, trong tiếng nói bao hàm một chút tức giận: “Cửu hoàng tử còn có chuyện gì sao?”
Tiểu Vương gia rụt đầu lại, sợ rồi, nhỏ giọng hỏi: “Ta không ngủ được, Yến ca ca ngủ với ta được không?”
Yến đại nhân uy hiếp: “Không ngủ được thì về cung!”
Tiểu Vương gia nghe xong, quả nhiên chạy nhanh như chớp về phòng mình, đóng chặt cửa phòng không chút tiếng động.
Tiểu Vương gia nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, y cảm thấy vừa nãy Yến đại nhân có chút hung dữ.
Tuy nhiên hung dữ vẫn rất đẹp, tiểu Vương gia muốn.
Nghĩ vậy, hình ảnh trong đầu y không tự chủ được mà đã biến thành thân thể hữu lực của Yến đại nhân được bao trong trung y, tiếp theo lại xúc cảm được ôm vào ngực lúc ban ngày.
Lúc đó trái tim tiểu Vương gia đập nhanh hơn, không chỉ có mặt nóng lên, mà bụng dưới cũng dâng lên cảm giác quái dị.
12.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, tiểu Vương gia phát hiện trên quần ẩm ướt, có chút dinh dính.
Tiểu Vương gia mặc dù không biết đo là cái gì, nhưng tóm lại không phải là thứ gì đứng đắn, vì vậy đỏ mặt thu dọn qua loa, không dám ho nha hoàn Yến phủ tới hầu hạ thay quần áo.
Chờ y chỉnh đốn xong đẩy cửa ra, Yến đại nhân đã chực ngoài cửa phòng rồi, hắn nói: “Nhuyễn kiệu cho Cửu hoàng tử đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Yến đại nhân đã khôi phục bình tĩnh tỉnh táo như ngày thường, không dễ giận như tối hôm qua.
Có điều ánh mắt tiểu Vương gia bối rối, không hề chú ý tới điều đó, trực tiếp từ chỗ Yến đại nhân lóe lên một cái, nhanh nhẹn chui vào bên trong kiệu.
Yến đại nhân vốn đã định bụng ba thúc bốn mời, vậy mà không thể dùng tới, thuận lợi như thế khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất