Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 12: Càn Nguyên Kinh
Hoàng Thiên ngồi trong Ngọc Thiên Lâu, nhấp một ngụm trà nóng hổi, lật giở từng trang sách Càn Nguyên Kinh. Quyển sách cũ kỹ với giấy ố vàng, chữ viết phai mờ theo thời gian.
Càn Nguyên Kinh ghi chép lại những kiến thức cơ bản về tu luyện, bao gồm các loại linh thảo, linh khoáng, pháp bảo, phù lục và cách thức sử dụng. Tuy nhiên, Hoàng Thiên không tìm thấy bất kỳ công pháp tu luyện nào trong sách.
Thất vọng, hắn lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ. Nhịp tim đập dồn dập, tâm trạng bất an khiến hắn tin rằng có liên quan đến Càn Nguyên Kinh. Liệu bí mật được giấu kín ở đâu đó trong sách?
Hoàng Thiên quyết định đọc kỹ từng trang sách, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn đọc từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối, mắt không rời khỏi trang sách.
Cuối cùng, vào lúc chạng vạng, hắn phát hiện ra điểm kỳ lạ. Trên trang cuối cùng của sách, có một dòng chữ viết: "Nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau."
Hoàng Thiên nhíu mày suy nghĩ. Ánh sáng và bóng tối giao nhau? Chẳng lẽ là...
Hắn vội vàng đứng dậy, bước ra khỏi Ngọc Thiên Lâu. Trời đã tối, bầu trời đầy sao. Hoàng Thiên nhìn lên bầu trời, rồi quay sang nhìn bóng mình dưới ánh trăng. Bóng của hắn đổ dài trên mặt đất, tạo thành một vạch phân cách rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối.
Hoàng Thiên chợt nhớ lại lời trong sách: "Nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau." Hắn bước lên vạch phân cách, nhắm mắt lại và tập trung tinh thần lật từng trang sách.
Mắt Hoàng Thiên mở choáng, tim đập rộn ràng. Hắn đưa tay run run sờ vào trang sách, cảm nhận từng đường nét chữ viết cổ xưa. Niềm vui sướng vỡ òa trong lòng hắn. Sau một ngày tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra bí mật của Càn Nguyên Kinh.
Hắn vội vàng hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó, hắn bắt đầu đọc kỹ từng dòng chữ trong bản công pháp.
Chỉ thấy dưới ánh trăng Càn Nguyên Kinh hiện lên. Đây là một bản công pháp tu luyện đến hóa Thần kỳ. Tuy nhiên chỉ có phần hạ còn trung và thượng bộ công pháp hoàn chỉnh nguyên bộ thì phải đến được Càn Nguyên quan.
Hôm sau, Thiên Vương chân run run, bước xuống lầu để tìm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn hắn cười nói: "Thiên Vương lão tử cũng đến lúc phải quỳ ha ha ha". Thiên Vương trợn mắt nhìn hắn nói: "Con người... sống ở trên đời, cuối cùng... là vì cái gì!"
Hoàng Thiên không nói gì, sau khi ăn xong hắn nói: "Hôm nay ta phải đi, đa tạ ngươi đã bồi ta một đoạn đường."
Ngọc Thiên Vương buông đũa xuống và nói: "Đại ca đi đâu, ta cũng đang đi về Thành Nam Cung!". Hoàng Thiên uống một hớp nước và nói, ta muốn về Hoàng gia thôn, chỉ là ta không biết Hoàng gia thôn đi hướng nào".
Thiên Vương vỗ vai Hoàng Thiên nói: "Ta biết, đại ca thu xếp hành lý đi, một canh giờ nữa chúng xuất phát."
Một canh giờ sau.
Hoàng Thiên và Thiên Vương vội vã lên đường tiến về Hoàng Gia Thôn. Họ đi men theo con đường mòn uốn lượn qua những cánh rừng rậm rạp, vượt qua những ngọn núi cao chót vót.
Hai người thi triển khinh công cứ thế mà lên hướng bắc, đi mất ba ngày một đêm cuối cùng cũng đến Hoàng gia thôn. Nhìn vào thôn, họ thấy cảnh vật thanh bình, người dân chất phác, hiền lành.
Hoàng Thiên thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
Thiên Vương thấy vậy bèn hỏi: "Đại ca có ưu phiền à?"
"Không, ta không biết khung cảnh này sẽ còn giữ được bao lâu." Hoàng Thiên buồn bã nói.
Thiên Vương trầm mặt hồi đáp: “ có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa”.
Hoàng Thiên dò hỏi Thiên Vương: "Ngươi biết thiên hạ này ai là mạnh nhất không, ta chỉ nghe thiên sư nói cảnh giới chứ không biết cường giả thật sự sẽ mạnh như thế nào, lúc nào ta mới có thể ngự không phi hành."
Thiên Vương lườm hắn sau đó nói: "Ngươi hỏi ta về thế đạo, về nơi ăn chơi, mỹ nữ ta sẽ biết, ngươi hỏi cái này cố ý làm khó hả?" Thiên Vương nói tiếp: “ đại ca muốn ngự không phi hành chí ít phải là luyện khí hậu kỳ, ngươi mới sơ kỳ, phi cái chim!”.
Hoàng Thiên cười cười nói: "Đi thôi, làm chuyện cuối cùng cho phụ thân."
Hai người sóng vai mà đi, vào trong thôn Hoàng Thiên hỏi thăm nhà trưởng thôn.
"Cốc cốc. Trưởng thôn có hai vị tiểu huynh đệ từ ngoài vào, muốn tìm ngài!"
Một thôn dân dẫn Hoàng Thiên vào nói.
Tiếp sau đó một lão già râu tóc bạc phơ, chống quải trượng bước ra, nhìn nhìn chung quanh thấy Hoàng Thiên lão giật mình sau đó lão nói:"Hoàng Thượng đi rồi sao?"
Hoàng Thiên chắp tay cúi đầu: "Phụ thân trước khi chết bảo ta đến đây một chuyến."
"Vào đi" trưởng thôn mời hai người vào nhà.
Trong nhà đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, rất nhanh có người mang lên trà nước.
Trưởng thôn nhìn Hoàng Thiên một lược sau đó nói: "Ta là Hoàng Trung, cha ngươi là đại ca của ta, ta cũng chỉ có một đứa con trai tên là Hoàng Vũ, là đệ tử nội môn của Thính Phong Các."
"Ngươi theo ta ta có việc cùng ngươi nói" Hoàng Trung nói với Hoàng Thiên.
Hậu viện, trên linh đường Hoàng Trung đang lau một bài vị vừa mới làm xong và đặt lên nói: "Bài vị này của cha ngươi, ta vừa cho người làm xong, ngươi đến tế bái liệt tổ liệt tông và cha ngươi."
Hoàng Thiên tiến lên chắp tay cúi người quỳ xuống nói: "Liệt tổ liệt tông, cha, tôn tử đời thứ năm là Hoàng Thiên
nay quay về nhận tổ quy tông, mong các ngài sống khôn thác thiêng, nhớ phù hộ cho ta tìm được trường sinh bất tử."
Hoàng Trung nghe xong khóe miệng giật giật co quắp, thầm nói “Bà mẹ nó, lời này cũng dám nói, đại ca a... ngươi sinh được nhi tử tốt nha”.
Hoàng Thiên đứng lên chắp tay với Hoàng Trung nói: "Thúc phụ nhà chúng ta sao lại không có gì ngoài mấy cái bàn, chẳng lẽ sa sút tới nỗi trong nhà đem bán hết?"
Hoàng Trung thở dài nhìn về xa xăm nói: "Năm đó cha mẹ ngươi rời nhà đi, cứ mười ngày nửa tháng người của Nam Cung gia lại đến đập phá một lần, cha ngươi từng làm giáo úy, tuy là giáo úy nhưng bổng lộc cũng được hai trăm quan một năm, ngươi tính xem hơn ba mươi năm chúng thay nhau đập còn cái nhà cũng tốt rồi."
Hoàng Trung than thở một tiếng nói tiếp.
"Nếu chúng không kiêng kỵ Hoàng Vũ sau lưng là Thính Phong Các thì chúng đã phá từ đường rồi."
Hoàng Thiên nhìn chung quanh từ đường một lượt sau đó nói: "Sau này ta sẽ mang từ đường nhà họ Nam Cung về đây cho ngài."
Hoàng Trung hoảng hốt vội xua tay nói: “ Xui xẻo, nếu có cơ hội, thì gặp Cậu ngươi một lần, năm đó mẹ ngươi bị trục xuất, Ngoại tổ mẫu và cậu của ngươi đã đứng lên phản đối, mấy năm sau cũng bị trục xuất chỉ là không biết ở nơi nào!”.
Hắn nắm chặt nắm đấm thầm nói “ chờ ta thực lực đủ mạnh, nhất định sẽ tiêu diệt Nam Cung gia”.
“ Vâng, có cơ hội ta sẽ tìm ngoại tổ mẫu và cậu về”. Hoàng Thiên kiên định nói.
Nói xong hắn đi một vòng quanh nhà hít lấy không khí của gia đình, hắn buồn bã nói:
"Lần này ta đi tìm cơ duyên, có lẽ đây là lần cuối ta gặp thúc, ở đây có hai mươi quan mong thúc nhận cho."
Sau đó Hoàng Thiên đưa cho thúc phụ hai mươi quan. Hắn nhìn Hoàng Trung và hỏi: "Thúc có biết Càn Nguyên quan ở đâu không?"
Hoàng Trung giật mình vội nói: "Ta chỉ biết núi Càn Nguyên, chứ chưa bao giờ nghe Càn Nguyên Quan, có điều Núi Càn Nguyên không phải ai cũng tìm được, nghe nói có tiên nhân lưu lại trận pháp, nên người có tiên duyên mới có thể tiến nhập."
Hoàng Trung chỉ tay về hướng bắc nói: "Càn Nguyên nơi đó, người có duyên mới đến được."
Hoàng Thiên và Thiên Vương chắp tay cúi người chào thúc phụ. Hai người tiếp tục lên hướng bắc.
Càn Nguyên Kinh ghi chép lại những kiến thức cơ bản về tu luyện, bao gồm các loại linh thảo, linh khoáng, pháp bảo, phù lục và cách thức sử dụng. Tuy nhiên, Hoàng Thiên không tìm thấy bất kỳ công pháp tu luyện nào trong sách.
Thất vọng, hắn lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ. Nhịp tim đập dồn dập, tâm trạng bất an khiến hắn tin rằng có liên quan đến Càn Nguyên Kinh. Liệu bí mật được giấu kín ở đâu đó trong sách?
Hoàng Thiên quyết định đọc kỹ từng trang sách, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Hắn đọc từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối, mắt không rời khỏi trang sách.
Cuối cùng, vào lúc chạng vạng, hắn phát hiện ra điểm kỳ lạ. Trên trang cuối cùng của sách, có một dòng chữ viết: "Nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau."
Hoàng Thiên nhíu mày suy nghĩ. Ánh sáng và bóng tối giao nhau? Chẳng lẽ là...
Hắn vội vàng đứng dậy, bước ra khỏi Ngọc Thiên Lâu. Trời đã tối, bầu trời đầy sao. Hoàng Thiên nhìn lên bầu trời, rồi quay sang nhìn bóng mình dưới ánh trăng. Bóng của hắn đổ dài trên mặt đất, tạo thành một vạch phân cách rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối.
Hoàng Thiên chợt nhớ lại lời trong sách: "Nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau." Hắn bước lên vạch phân cách, nhắm mắt lại và tập trung tinh thần lật từng trang sách.
Mắt Hoàng Thiên mở choáng, tim đập rộn ràng. Hắn đưa tay run run sờ vào trang sách, cảm nhận từng đường nét chữ viết cổ xưa. Niềm vui sướng vỡ òa trong lòng hắn. Sau một ngày tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra bí mật của Càn Nguyên Kinh.
Hắn vội vàng hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Sau đó, hắn bắt đầu đọc kỹ từng dòng chữ trong bản công pháp.
Chỉ thấy dưới ánh trăng Càn Nguyên Kinh hiện lên. Đây là một bản công pháp tu luyện đến hóa Thần kỳ. Tuy nhiên chỉ có phần hạ còn trung và thượng bộ công pháp hoàn chỉnh nguyên bộ thì phải đến được Càn Nguyên quan.
Hôm sau, Thiên Vương chân run run, bước xuống lầu để tìm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn hắn cười nói: "Thiên Vương lão tử cũng đến lúc phải quỳ ha ha ha". Thiên Vương trợn mắt nhìn hắn nói: "Con người... sống ở trên đời, cuối cùng... là vì cái gì!"
Hoàng Thiên không nói gì, sau khi ăn xong hắn nói: "Hôm nay ta phải đi, đa tạ ngươi đã bồi ta một đoạn đường."
Ngọc Thiên Vương buông đũa xuống và nói: "Đại ca đi đâu, ta cũng đang đi về Thành Nam Cung!". Hoàng Thiên uống một hớp nước và nói, ta muốn về Hoàng gia thôn, chỉ là ta không biết Hoàng gia thôn đi hướng nào".
Thiên Vương vỗ vai Hoàng Thiên nói: "Ta biết, đại ca thu xếp hành lý đi, một canh giờ nữa chúng xuất phát."
Một canh giờ sau.
Hoàng Thiên và Thiên Vương vội vã lên đường tiến về Hoàng Gia Thôn. Họ đi men theo con đường mòn uốn lượn qua những cánh rừng rậm rạp, vượt qua những ngọn núi cao chót vót.
Hai người thi triển khinh công cứ thế mà lên hướng bắc, đi mất ba ngày một đêm cuối cùng cũng đến Hoàng gia thôn. Nhìn vào thôn, họ thấy cảnh vật thanh bình, người dân chất phác, hiền lành.
Hoàng Thiên thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
Thiên Vương thấy vậy bèn hỏi: "Đại ca có ưu phiền à?"
"Không, ta không biết khung cảnh này sẽ còn giữ được bao lâu." Hoàng Thiên buồn bã nói.
Thiên Vương trầm mặt hồi đáp: “ có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa”.
Hoàng Thiên dò hỏi Thiên Vương: "Ngươi biết thiên hạ này ai là mạnh nhất không, ta chỉ nghe thiên sư nói cảnh giới chứ không biết cường giả thật sự sẽ mạnh như thế nào, lúc nào ta mới có thể ngự không phi hành."
Thiên Vương lườm hắn sau đó nói: "Ngươi hỏi ta về thế đạo, về nơi ăn chơi, mỹ nữ ta sẽ biết, ngươi hỏi cái này cố ý làm khó hả?" Thiên Vương nói tiếp: “ đại ca muốn ngự không phi hành chí ít phải là luyện khí hậu kỳ, ngươi mới sơ kỳ, phi cái chim!”.
Hoàng Thiên cười cười nói: "Đi thôi, làm chuyện cuối cùng cho phụ thân."
Hai người sóng vai mà đi, vào trong thôn Hoàng Thiên hỏi thăm nhà trưởng thôn.
"Cốc cốc. Trưởng thôn có hai vị tiểu huynh đệ từ ngoài vào, muốn tìm ngài!"
Một thôn dân dẫn Hoàng Thiên vào nói.
Tiếp sau đó một lão già râu tóc bạc phơ, chống quải trượng bước ra, nhìn nhìn chung quanh thấy Hoàng Thiên lão giật mình sau đó lão nói:"Hoàng Thượng đi rồi sao?"
Hoàng Thiên chắp tay cúi đầu: "Phụ thân trước khi chết bảo ta đến đây một chuyến."
"Vào đi" trưởng thôn mời hai người vào nhà.
Trong nhà đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, rất nhanh có người mang lên trà nước.
Trưởng thôn nhìn Hoàng Thiên một lược sau đó nói: "Ta là Hoàng Trung, cha ngươi là đại ca của ta, ta cũng chỉ có một đứa con trai tên là Hoàng Vũ, là đệ tử nội môn của Thính Phong Các."
"Ngươi theo ta ta có việc cùng ngươi nói" Hoàng Trung nói với Hoàng Thiên.
Hậu viện, trên linh đường Hoàng Trung đang lau một bài vị vừa mới làm xong và đặt lên nói: "Bài vị này của cha ngươi, ta vừa cho người làm xong, ngươi đến tế bái liệt tổ liệt tông và cha ngươi."
Hoàng Thiên tiến lên chắp tay cúi người quỳ xuống nói: "Liệt tổ liệt tông, cha, tôn tử đời thứ năm là Hoàng Thiên
nay quay về nhận tổ quy tông, mong các ngài sống khôn thác thiêng, nhớ phù hộ cho ta tìm được trường sinh bất tử."
Hoàng Trung nghe xong khóe miệng giật giật co quắp, thầm nói “Bà mẹ nó, lời này cũng dám nói, đại ca a... ngươi sinh được nhi tử tốt nha”.
Hoàng Thiên đứng lên chắp tay với Hoàng Trung nói: "Thúc phụ nhà chúng ta sao lại không có gì ngoài mấy cái bàn, chẳng lẽ sa sút tới nỗi trong nhà đem bán hết?"
Hoàng Trung thở dài nhìn về xa xăm nói: "Năm đó cha mẹ ngươi rời nhà đi, cứ mười ngày nửa tháng người của Nam Cung gia lại đến đập phá một lần, cha ngươi từng làm giáo úy, tuy là giáo úy nhưng bổng lộc cũng được hai trăm quan một năm, ngươi tính xem hơn ba mươi năm chúng thay nhau đập còn cái nhà cũng tốt rồi."
Hoàng Trung than thở một tiếng nói tiếp.
"Nếu chúng không kiêng kỵ Hoàng Vũ sau lưng là Thính Phong Các thì chúng đã phá từ đường rồi."
Hoàng Thiên nhìn chung quanh từ đường một lượt sau đó nói: "Sau này ta sẽ mang từ đường nhà họ Nam Cung về đây cho ngài."
Hoàng Trung hoảng hốt vội xua tay nói: “ Xui xẻo, nếu có cơ hội, thì gặp Cậu ngươi một lần, năm đó mẹ ngươi bị trục xuất, Ngoại tổ mẫu và cậu của ngươi đã đứng lên phản đối, mấy năm sau cũng bị trục xuất chỉ là không biết ở nơi nào!”.
Hắn nắm chặt nắm đấm thầm nói “ chờ ta thực lực đủ mạnh, nhất định sẽ tiêu diệt Nam Cung gia”.
“ Vâng, có cơ hội ta sẽ tìm ngoại tổ mẫu và cậu về”. Hoàng Thiên kiên định nói.
Nói xong hắn đi một vòng quanh nhà hít lấy không khí của gia đình, hắn buồn bã nói:
"Lần này ta đi tìm cơ duyên, có lẽ đây là lần cuối ta gặp thúc, ở đây có hai mươi quan mong thúc nhận cho."
Sau đó Hoàng Thiên đưa cho thúc phụ hai mươi quan. Hắn nhìn Hoàng Trung và hỏi: "Thúc có biết Càn Nguyên quan ở đâu không?"
Hoàng Trung giật mình vội nói: "Ta chỉ biết núi Càn Nguyên, chứ chưa bao giờ nghe Càn Nguyên Quan, có điều Núi Càn Nguyên không phải ai cũng tìm được, nghe nói có tiên nhân lưu lại trận pháp, nên người có tiên duyên mới có thể tiến nhập."
Hoàng Trung chỉ tay về hướng bắc nói: "Càn Nguyên nơi đó, người có duyên mới đến được."
Hoàng Thiên và Thiên Vương chắp tay cúi người chào thúc phụ. Hai người tiếp tục lên hướng bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất