Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 32: Thiên Bồng Phẫn Nộ: Cuộc Đại Chiến Tử Ngọ Cốc

Trước Sau
Thiên Bồng Nguyên Soái, bị sự kháng cự ngoan cường của Nam Cung gia làm cho điên cuồng, gầm lên đầy phẫn nộ:

"Giết! Giết! Phá tan Tử Ngọ Cốc! Lấy đầu Trương Tùng!" - Tiếng gầm rú của Thiên Bồng Nguyên Soái vang vọng khắp chiến trường, khiến tinh thần binh sĩ như bùng cháy.

Quân Càn Nguyên Quan dâng trào như sóng dữ, xông pha mãnh liệt. Trên bầu trời, hàng ngàn chiến cơ lấp lánh lao vun vút, phóng ra những quả cầu lửa rực cháy, thiêu rụi thành trì như những tia chớp đen tối.

Trong Tử Ngọ Cốc, Trương Tùng, tướng lĩnh dũng mãnh của Nam Cung gia, đứng hiên ngang trên thành trì, tay cầm trường thương, ánh mắt ngùn ngụt chiến ý như lửa.

"Các chiến binh Nam Cung! Bảo vệ quê hương! Chiến đấu đến cùng!" - Trương Tùng hô vang, cổ vũ tinh thần quân sĩ như một cơn bão lửa.

Quân Nam Cung, dù ít hơn về số lượng, nhưng chiến đấu với lòng dũng cảm kiên cường. Họ liều mạng chống trả, đẩy lùi từng đợt tấn công ác liệt của quân Càn Nguyên Quan.

Trên chiến trường, các màn đọ sức diễn ra không ngừng. Kiếm quang lấp lánh như sao băng, pháp thuật rực rỡ như ánh sáng chói lọi, tiếng va chạm như sấm sét. Máu và mồ hôi hòa quyện, nhuộm đỏ từng tấc đất chiến trường.

Thiên Bồng Nguyên Soái, không thể chấp nhận sự kháng cự ngoan cường của Nam Cung gia, gầm lên đầy phẫn nộ:

"Cửu Xỉ Luân Hồi!" - Hắn gầm lên, vung đinh ba khổng lồ, tung ra đòn tấn công chí mạng.

Quả đinh ba xoay tròn như một cơn lốc cuồng phong, càn quét qua chiến trường. Thành trì Tử Ngọ Cốc rung chuyển dữ dội, nhiều binh sĩ Nam Cung bị cuốn vào cơn bão chết chóc, ngã xuống thương vong.

Trương Tùng, không chịu lùi bước, vung trường thương, thi triển tuyệt kỹ "Long Đằng Vạn Lý".

Một con rồng lửa khổng lồ lao vút lên trời, va chạm dữ dội với cơn lốc xoáy của Thiên Bồng Nguyên Soái.

Hai luồng sức mạnh va chạm nhau, tạo nên một vụ nổ kinh hoàng. Bầu trời rực sáng như ngày tận thế, sấm sét vang dội như thiên lôi.



Thiên Bồng bị hất tung ra sau, nôn ra một ngụm máu tươi. Hắn ta kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng đứng vững.

Từ phương xa, một tướng quân thanh tú, cơ thể như hổ, tay vượn, bụng beo lưng sói, mặc giáp đen, tay cầm thanh trường thương, lăng không bay đến và hét lớn: "Ta là Vũ Canh, đến đầu nhập vào Hoàng Thiên Thiên Sư!"

Vũ Canh, với tu vi Kim Đan trung kỳ, bạo phát sức mạnh đánh về phía Trương Tùng.

Trương Tùng hoành thương quét ra, hét lớn: "Long Chiến Vũ Dã!" - Một thương mạnh nhất, chỉ thấy từ trên không trung một con thần long gào thét, uốn lượn thân mình đập về phía Thiên Bồng. Lúc này, ba người đều không dám chủ quan, đồng loạt tung ra tuyệt chiêu của mình.

Thiên Bồng Nguyên Soái hét lớn, sử dụng tuyệt kỹ "Cửu Xỉ Phá Thiên", biến "Cửu Xỉ Đinh Ba" thành một vũ khí khổng lồ gấp trăm lần, đập mạnh về phía Trương Tùng.

Vũ Canh cũng phát động tuyệt chiêu "Thương Long Nhất Kích", một con Hoàng Long bay thẳng về phía Trương Tùng, đâm vào yết hầu.

Hoàng Đình vung đao "Phong Đao Trảm Thần", đao phong vù vù đầy trời, chém mạnh về phía đầu Trương Tùng.

"Ầm!" "Ầm!" Tường thành sụp đổ như bị sét đánh.

Trương Tùng bay ra, ngã xuống đất, miệng phun ra máu tươi. Ba người liên thủ một kích, đánh bại Trương Tùng, khiến thành trì vỡ vụn dưới sức mạnh bão táp.

"Thành còn người còn, thành phá người vong!" Trương Tùng gầm lên, bay về phía Thiên Bồng, biết rằng chỉ cần giết chết chủ tướng thì cuộc chiến sẽ kết thúc.

Nhưng đời không như mơ. Vũ Canh đâm một kích xuyên qua bụng Trương Tùng, Hoàng Đình nhân cơ hội chém đầu hắn. Đầu lâu bay lên, hai vị phó tướng xoay người thi triển độn thuật chuồn đi, chỉ tiếc là bị năm người bao vây, bị chém chết.

Tử Ngọ Cốc bị phá hủy, trận chiến kéo dài mười ngày mới hoàn tất.

Cửu Thiên Bồng lệnh Thổ Thần Quân bày trận pháp thủ Tử Ngọ Cốc, hắn dẫn theo năm vạn nhân mã, giờ chỉ còn ba vạn. Truyền lệnh cho Kim Thần Quân thám thính hướng đi của quân địch.

Trên bầu trời, những mảnh vỡ từ các trận pháp và pháp khí tỏa sáng như những viên ngọc trong đêm tối. Âm thanh vỡ vụn vang vọng khắp nơi, càng làm cho bầu không khí thêm phần ngột ngạt.



Tại Đại Doanh của Càn Nguyên Quân

Trong một gian phòng bế quan, Hoàng Thiên nhắm mắt lại, tâm thần hòa nhập với thế giới vũ trụ. Trong không gian rộng lớn của mình, ánh sáng từ Càn Nguyên Kinh bừng lên, những ký tự cổ xưa hiện ra, xoay quanh hắn như một trận pháp hoàn hảo.

Hắn cảm nhận được luồng linh khí trong không khí đang dâng lên. Để đạt được cảnh giới Nguyên Anh, hắn cần phải để Kim Đan hóa Anh, điều khiển linh khí và tìm hiểu pháp tắc của thiên địa.

Binh lâm thành hạ. Đại quân vây quanh Nam Kinh.

Lúc này, Nam Cung gia đã di chuyển về Tây Hà Thành. Người mạnh nhất, lão tổ, đã trọng thương, còn lại chỉ là

Kim Đan trung kỳ, không đủ sức xoay chuyển tình thế. Thiên Thanh Thánh Địa đã lui binh.

Thuận Thiên năm thứ mười, Nam Vực một phần hai rơi vào tay Càn Nguyên Quan.

Trung Vực, Nam Cung Quan, Phi Chu Lục Đô Đốc hiện ra trên không trung, bày trận tại Nam Cung Quan, phòng ngừa thế lực khác thừa cơ vào.

Tuy nhiên, binh lực không theo kịp chiến tuyến, Lục Đô Đốc chỉ co lại một khu vực, chờ lệnh từ Hoàng Thiên.

Hôm nay, trời đất biến động.

Bắc Vực chia thành bốn phần, một phần phía nam thuộc về Nam Cung Thế Gia, Đại Nam, Linh Sơn Mạnh Trường Sinh và Bắc Minh thế gia.

Kinh Thành

Trên triều, hôm nay quần thần đều vui mừng. Ngô Nam Đế cuối cùng cũng nhận được tin vui. Hải Vực đã thần phục...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau