Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 44: Đại Chiến Sắp Đến
Trong không gian tĩnh lặng của Động Thiên Càn Nguyên, ánh sáng mờ ảo từ những viên dạ minh châu phản chiếu lên tường đá, tạo nên một khung cảnh huyền ảo đầy bí ẩn. Không khí mát lạnh và thanh khiết, như thể thời gian nơi đây đã ngừng lại. Hoàng Thiên và Mạnh Trường Sinh nằm trên cánh đồng cỏ rộng lớn, trầm tư suy nghĩ về đạo pháp và kế hoạch tương lai. Mặc dù khung cảnh thanh bình, nhưng sự căng thẳng ngấm ngầm của những kế hoạch lớn lao lại rõ ràng trong ánh mắt và cử chỉ của họ.
"Chủ công, nghe Bát Thương Nhân nói trên Loạn Tinh Hải có biển U Minh, không biết thế nào?" Mạnh Trường Sinh hỏi với ánh mắt đầy tò mò, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Hoàng Thiên trừng mắt nhìn hắn, giọng nghiêm nghị: "Sau này ngươi gọi ta là đại ca, chúng ta là huynh đệ không nên câu nệ tiểu tiết."
Mạnh Trường Sinh hơi ngập ngừng rồi sửa lại: "Đại ca, trước kia thế giới của ta là thế giới tu tiên, tông môn san sát. Ta có rất nhiều đan phương, trận pháp, phù lục. Nếu có thể, ta sẽ chép ra thêm vào Càn Nguyên Kinh. Có lẽ kinh này đúng là của Càn Nguyên lão tổ để lại, cao hơn công pháp kiếp trước ta sử dụng."
Hoàng Thiên gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng: "Tốt, việc đó sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường tu tiên của chúng ta."
"Còn về phi thăng tiên giới, khi nào đại ca đến Hợp Đạo đỉnh phong pháp tắc viên mãn thì sẽ độ kiếp phi thăng.
Lúc đó, thế giới này sẽ không chịu nổi sức mạnh của chúng ta nên cưỡng ép đưa chúng ta ra ngoài và đẩy vào thế giới lớn hơn."
Ánh mắt Hoàng Thiên sắc bén như lưỡi kiếm, nhìn xa xăm vào khoảng không vô tận: "Vậy là khi phi thăng, chúng ta sẽ đáp xuống bốn Giới Vực.
"Đúng vậy! ngày xưa ta phi thăng vào ngay Đông Ly Tiên Vực. Tiên giới có Tứ đại Tiên Vực và vô số vực nhỏ, trong đó có Bắc Hàn Tiên Vực với vực chủ Hàn Lão Ma, Hàn Thiên Tôn; Đông Ly Tiên Vực với Ly Sơn Thiên Tôn;
Tây Thiên Tiên Vực với Thiên Kiến Thiên Tôn; và Nam Sơn Tiên Vực với Sơn Quân Thiên Tôn, cùng rất nhiều thế lực khác." Mạnh Trường Sinh mỉm cười đáp.
Hoàng Thiên trầm tư: "Nếu vậy, khả năng chúng ta phi thăng sẽ không cùng một chỗ. Chúng ta nên lên kế hoạch làm sao để tránh được Thiên Tiên quỷ tốt."
"Đại ca chưa nói về U Minh Hải?" Mạnh Trường Sinh hỏi tiếp, giọng nói của hắn như xé toạc không gian yên tĩnh.
"Chờ Đại Thần Tướng Hắc Dạ Tử quay về, ta sẽ biết rõ hơn về U Minh Hải," Hoàng Thiên đáp.
Ngoài động, gió thổi nhẹ qua những tán cây cổ thụ, tạo nên âm thanh xào xạc như những tiếng thì thầm bí ẩn.
Những cánh hoa đào rơi lả tả, tô điểm cho cảnh vật thêm phần thi vị. Ánh trăng bạc chiếu rọi qua khe lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất.
"Vô Nhai Tử à, trước kia ngươi có người yêu không? Ngươi có tông môn không?" Hoàng Thiên nằm trên đồng cỏ hỏi, ánh mắt hướng lên bầu trời đêm đầy sao.
"Ta từng gia nhập Lưu Ly Tông và từng là phong chủ của Lưu Ly Tông, ta yêu một sư muội trong tông, chúng ta kết làm đạo lữ. Ba ngàn năm trước, đại địch tấn công, tông môn bị diệt, người yêu ta bị bắt đi, ta thì bị chém chết khi tu vi đã là Thiên Tiên đỉnh phong," Mạnh Trường Sinh hồi tưởng với giọng buồn bã, ánh mắt xa xăm.
"Ngươi còn đỡ hơn ta, chí ít còn yêu nhau được ba ngàn năm. Ta đây yêu một hồn ma, ngươi tin không?" Hoàng Thiên nói, bỗng nhớ đến điều gì hắn hỏi tiếp: "Trường Sinh, ngươi biết Bồng Lai tiên đảo ở đâu không? Ta đi hết
Đại Nam cũng không thấy núi nào gọi là Bồng Lai. Ta nghĩ nó ở U Minh Hải."
"Ớ Tiên Vực cũng không có đảo nào tên Bồng Lai, hoặc ta không biết. Trong "Đông Ly Biên Niên Sử" cũng không ghi chép gì về nó," Mạnh Trường Sinh gãi đầu nói.
"Ài! yêu ai không yêu lại yêu hồn ma, thế giới này cũng có nhất kiến chung tình à, thật là thê thảm," Hoàng Thiên thở dài thì thầm, cảm giác cô đơn tràn ngập.
Bỗng một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh: "Đạo Chủ, quân sư, Nhị vị hộ pháp có việc cầu kiến," thị nữ đứng ngoài đại điện gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự khẩn trương.
"Ta biết rồi," Hoàng Thiên rời động thiên đi ra, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
"Chủ công, theo tin tức mới nhất, Đại Nam đã chiếm lĩnh Tây Vực. Huyền Đô, Địa Tạng thua trận đã rút quân về
Tây Hà Thành.
Ngọc Thiên gia lão tổ bỏ mình. Ngọc Thiên Hành dẫn gia tộc chạy về Nam Vực, đã được Kim Thần Quân tiếp ứng. chỉ là Đông Phương thế gia với Bắc Minh Vương và Nam Cung gia tộc đã hợp lại với nhau đầu hàng Đại Nam," Thiên Quân báo cáo, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự lo lắng.
"Ta biết rồi, các ngươi tiếp tục tu luyện đi, mau chóng tăng cao tu vi," Hoàng Thiên ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ và quyết đoán.
"Trường Sinh, ngươi cũng nên đột phá. Chúng ta cần kết thúc loạn thế này!" Hoàng Thiên nhìn trời nói, ánh mắt như đốm lửa bừng cháy trong đêm tối.
Ở một nơi rất xa trên tiên vực, bốn vị Thiên Tôn đang bàn luận trong một cung điện nguy nga, nơi ánh sáng từ những viên bảo ngọc chiếu rọi khắp không gian, tạo nên một khung cảnh tráng lệ và uy nghi.
"Hàn lão ma, Ly Sơn, Thiên Kiếm, năm trăm năm nữa sẽ là sơ trường thí luyện. Khi đó, chúng ta sẽ chọn nhân tuyển tốt nhất để thí luyện. Nếu người nào thắng, thì sẽ lấy đi Càn Khôn đỉnh," Sơn Quân nói, giọng nói vang vọng khắp không gian, như xuyên thấu qua thời gian và không gian, để lại những âm hưởng lạnh lẽo và đầy ma mị.
"Tốt, ta đồng ý." "Ta cũng đồng ý." "Ta không có vấn đề gì." Ba giọng nói khác vang lên, mỗi giọng mang một sắc thái khác biệt, hòa quyện vào nhau, tạo nên một giai điệu kỳ bí và khó quên.
Ngay sau đó, bốn bóng người lặng lẽ tan biến giữa thiên địa, để lại một khoảng không gian yên ắng đầy bí ẩn.
Ánh sáng từ bảo ngọc vẫn lung linh, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình đang âm thầm chuyển động.
Tại Đông Phương thế gia, Gia chủ Đông Phương Hàm trầm tư đi qua đi lại trong đại sảnh, không biết phải làm thế nào trước tình hình nguy nan.
Đông Phương Hàn nói: "Cha, hay là đầu hàng Đại Nam đi. Chúng ta không thể theo bước chân của Bắc Minh gia và Tây Môn gia."
"Lão tổ đã bế quan, chuyện này thật khó quyết định," Đông Phương Hàm nói, giọng nói trầm tư đầy lo lắng.
"Nếu không đánh thức lão tổ xem lão tổ nói gì?" Đông Phương Hàn tiếp tục.
"Bây giờ chỉ còn cách này," Đông Phương Hàm gật đầu đồng ý, ánh mắt đầy quyết tâm.
Tại Đại Nam
"Bệ Hạ, Đông Phương thế gia dân biểu xin đầu hàng, mời bệ hạ thu nhận," dưới điện, một sứ giả bước vào hoàng cung, giọng nói trang trọng và kính cẩn.
Ngô Nam Đế nói: "Được, ta đồng ý. Chỉ là mời lão tổ đến đây, ta sẽ sắp xếp trận chiến với Càn Nguyên."
Hiện giờ Đại Nam đã kiểm soát tam Vực chi địa, có mười vị Nguyên Anh cảnh. Tuy nhiên, cái giá phải trả thật thê thảm, Thái Sư Dương Khôn và Thái Úy Đỗ Tùng Vân đã chiến tử, đổi lại sự hủy diệt Ngọc Thiên gia.
Muốn đánh Càn Nguyên sơn chỉ là chuyện sớm muộn. Theo thực lực, Đại Nam mạnh hơn, nhưng trung tầng chiến lực không bằng Càn Nguyên.
Ngô Nam Đế ra lệnh: "Toàn quân tiến lên, đến biên giới. Ta sẽ truyền lệnh tam quân, quyết một trận tử chiến."
"Nhất chiến định càn khôn." Chúng ta sẽ đánh Càn Nguyên, chuẩn bị lương thảo khí giới, một năm sau sẽ tấn công..."
"Chủ công, nghe Bát Thương Nhân nói trên Loạn Tinh Hải có biển U Minh, không biết thế nào?" Mạnh Trường Sinh hỏi với ánh mắt đầy tò mò, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Hoàng Thiên trừng mắt nhìn hắn, giọng nghiêm nghị: "Sau này ngươi gọi ta là đại ca, chúng ta là huynh đệ không nên câu nệ tiểu tiết."
Mạnh Trường Sinh hơi ngập ngừng rồi sửa lại: "Đại ca, trước kia thế giới của ta là thế giới tu tiên, tông môn san sát. Ta có rất nhiều đan phương, trận pháp, phù lục. Nếu có thể, ta sẽ chép ra thêm vào Càn Nguyên Kinh. Có lẽ kinh này đúng là của Càn Nguyên lão tổ để lại, cao hơn công pháp kiếp trước ta sử dụng."
Hoàng Thiên gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng: "Tốt, việc đó sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường tu tiên của chúng ta."
"Còn về phi thăng tiên giới, khi nào đại ca đến Hợp Đạo đỉnh phong pháp tắc viên mãn thì sẽ độ kiếp phi thăng.
Lúc đó, thế giới này sẽ không chịu nổi sức mạnh của chúng ta nên cưỡng ép đưa chúng ta ra ngoài và đẩy vào thế giới lớn hơn."
Ánh mắt Hoàng Thiên sắc bén như lưỡi kiếm, nhìn xa xăm vào khoảng không vô tận: "Vậy là khi phi thăng, chúng ta sẽ đáp xuống bốn Giới Vực.
"Đúng vậy! ngày xưa ta phi thăng vào ngay Đông Ly Tiên Vực. Tiên giới có Tứ đại Tiên Vực và vô số vực nhỏ, trong đó có Bắc Hàn Tiên Vực với vực chủ Hàn Lão Ma, Hàn Thiên Tôn; Đông Ly Tiên Vực với Ly Sơn Thiên Tôn;
Tây Thiên Tiên Vực với Thiên Kiến Thiên Tôn; và Nam Sơn Tiên Vực với Sơn Quân Thiên Tôn, cùng rất nhiều thế lực khác." Mạnh Trường Sinh mỉm cười đáp.
Hoàng Thiên trầm tư: "Nếu vậy, khả năng chúng ta phi thăng sẽ không cùng một chỗ. Chúng ta nên lên kế hoạch làm sao để tránh được Thiên Tiên quỷ tốt."
"Đại ca chưa nói về U Minh Hải?" Mạnh Trường Sinh hỏi tiếp, giọng nói của hắn như xé toạc không gian yên tĩnh.
"Chờ Đại Thần Tướng Hắc Dạ Tử quay về, ta sẽ biết rõ hơn về U Minh Hải," Hoàng Thiên đáp.
Ngoài động, gió thổi nhẹ qua những tán cây cổ thụ, tạo nên âm thanh xào xạc như những tiếng thì thầm bí ẩn.
Những cánh hoa đào rơi lả tả, tô điểm cho cảnh vật thêm phần thi vị. Ánh trăng bạc chiếu rọi qua khe lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất.
"Vô Nhai Tử à, trước kia ngươi có người yêu không? Ngươi có tông môn không?" Hoàng Thiên nằm trên đồng cỏ hỏi, ánh mắt hướng lên bầu trời đêm đầy sao.
"Ta từng gia nhập Lưu Ly Tông và từng là phong chủ của Lưu Ly Tông, ta yêu một sư muội trong tông, chúng ta kết làm đạo lữ. Ba ngàn năm trước, đại địch tấn công, tông môn bị diệt, người yêu ta bị bắt đi, ta thì bị chém chết khi tu vi đã là Thiên Tiên đỉnh phong," Mạnh Trường Sinh hồi tưởng với giọng buồn bã, ánh mắt xa xăm.
"Ngươi còn đỡ hơn ta, chí ít còn yêu nhau được ba ngàn năm. Ta đây yêu một hồn ma, ngươi tin không?" Hoàng Thiên nói, bỗng nhớ đến điều gì hắn hỏi tiếp: "Trường Sinh, ngươi biết Bồng Lai tiên đảo ở đâu không? Ta đi hết
Đại Nam cũng không thấy núi nào gọi là Bồng Lai. Ta nghĩ nó ở U Minh Hải."
"Ớ Tiên Vực cũng không có đảo nào tên Bồng Lai, hoặc ta không biết. Trong "Đông Ly Biên Niên Sử" cũng không ghi chép gì về nó," Mạnh Trường Sinh gãi đầu nói.
"Ài! yêu ai không yêu lại yêu hồn ma, thế giới này cũng có nhất kiến chung tình à, thật là thê thảm," Hoàng Thiên thở dài thì thầm, cảm giác cô đơn tràn ngập.
Bỗng một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh: "Đạo Chủ, quân sư, Nhị vị hộ pháp có việc cầu kiến," thị nữ đứng ngoài đại điện gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự khẩn trương.
"Ta biết rồi," Hoàng Thiên rời động thiên đi ra, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
"Chủ công, theo tin tức mới nhất, Đại Nam đã chiếm lĩnh Tây Vực. Huyền Đô, Địa Tạng thua trận đã rút quân về
Tây Hà Thành.
Ngọc Thiên gia lão tổ bỏ mình. Ngọc Thiên Hành dẫn gia tộc chạy về Nam Vực, đã được Kim Thần Quân tiếp ứng. chỉ là Đông Phương thế gia với Bắc Minh Vương và Nam Cung gia tộc đã hợp lại với nhau đầu hàng Đại Nam," Thiên Quân báo cáo, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự lo lắng.
"Ta biết rồi, các ngươi tiếp tục tu luyện đi, mau chóng tăng cao tu vi," Hoàng Thiên ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ và quyết đoán.
"Trường Sinh, ngươi cũng nên đột phá. Chúng ta cần kết thúc loạn thế này!" Hoàng Thiên nhìn trời nói, ánh mắt như đốm lửa bừng cháy trong đêm tối.
Ở một nơi rất xa trên tiên vực, bốn vị Thiên Tôn đang bàn luận trong một cung điện nguy nga, nơi ánh sáng từ những viên bảo ngọc chiếu rọi khắp không gian, tạo nên một khung cảnh tráng lệ và uy nghi.
"Hàn lão ma, Ly Sơn, Thiên Kiếm, năm trăm năm nữa sẽ là sơ trường thí luyện. Khi đó, chúng ta sẽ chọn nhân tuyển tốt nhất để thí luyện. Nếu người nào thắng, thì sẽ lấy đi Càn Khôn đỉnh," Sơn Quân nói, giọng nói vang vọng khắp không gian, như xuyên thấu qua thời gian và không gian, để lại những âm hưởng lạnh lẽo và đầy ma mị.
"Tốt, ta đồng ý." "Ta cũng đồng ý." "Ta không có vấn đề gì." Ba giọng nói khác vang lên, mỗi giọng mang một sắc thái khác biệt, hòa quyện vào nhau, tạo nên một giai điệu kỳ bí và khó quên.
Ngay sau đó, bốn bóng người lặng lẽ tan biến giữa thiên địa, để lại một khoảng không gian yên ắng đầy bí ẩn.
Ánh sáng từ bảo ngọc vẫn lung linh, nhưng dường như có một sức mạnh vô hình đang âm thầm chuyển động.
Tại Đông Phương thế gia, Gia chủ Đông Phương Hàm trầm tư đi qua đi lại trong đại sảnh, không biết phải làm thế nào trước tình hình nguy nan.
Đông Phương Hàn nói: "Cha, hay là đầu hàng Đại Nam đi. Chúng ta không thể theo bước chân của Bắc Minh gia và Tây Môn gia."
"Lão tổ đã bế quan, chuyện này thật khó quyết định," Đông Phương Hàm nói, giọng nói trầm tư đầy lo lắng.
"Nếu không đánh thức lão tổ xem lão tổ nói gì?" Đông Phương Hàn tiếp tục.
"Bây giờ chỉ còn cách này," Đông Phương Hàm gật đầu đồng ý, ánh mắt đầy quyết tâm.
Tại Đại Nam
"Bệ Hạ, Đông Phương thế gia dân biểu xin đầu hàng, mời bệ hạ thu nhận," dưới điện, một sứ giả bước vào hoàng cung, giọng nói trang trọng và kính cẩn.
Ngô Nam Đế nói: "Được, ta đồng ý. Chỉ là mời lão tổ đến đây, ta sẽ sắp xếp trận chiến với Càn Nguyên."
Hiện giờ Đại Nam đã kiểm soát tam Vực chi địa, có mười vị Nguyên Anh cảnh. Tuy nhiên, cái giá phải trả thật thê thảm, Thái Sư Dương Khôn và Thái Úy Đỗ Tùng Vân đã chiến tử, đổi lại sự hủy diệt Ngọc Thiên gia.
Muốn đánh Càn Nguyên sơn chỉ là chuyện sớm muộn. Theo thực lực, Đại Nam mạnh hơn, nhưng trung tầng chiến lực không bằng Càn Nguyên.
Ngô Nam Đế ra lệnh: "Toàn quân tiến lên, đến biên giới. Ta sẽ truyền lệnh tam quân, quyết một trận tử chiến."
"Nhất chiến định càn khôn." Chúng ta sẽ đánh Càn Nguyên, chuẩn bị lương thảo khí giới, một năm sau sẽ tấn công..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất