Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 51: Đạo Chủ Vô Sỉ và Cuộc Chiến Quyết Định

Trước Sau
Chiến trường lặng ngắt như tờ, không một ai nói gì, không một ai động đậy. Tất cả đều đang rung động trước lời lẽ sắc bén, đanh thép và thô bỉ của Hoàng Thiên.

"Miệng thật là tiện a," ai đó thầm thì.

Một lúc sau, Hoàng Thiên lên tiếng: "Chư vị bá quan văn võ, Hoàng đế đã chết, các vị muốn đầu hàng hay là muốn chiến?"

Đại cung phụng Ngô Thiên Hoành hỏi: "Chiến thế nào?"

Đôi mắt Hoàng Thiên sáng lên: "Ngươi muốn đơn đấu hay quần ẩu?"

Đại cung phụng không suy nghĩ: "Đơn đấu."

Hoàng Thiên cười: "Đơn đấu là mình ngươi đấu với chúng ta."

Đại cung phụng tức giận gầm thét: "Vậy quần ẩu đi!"

Hoàng Thiên nói: "Quần ẩu là hết chúng ta đánh một mình ngươi."

Đại cung phụng thẹn quá hóa giận, hét lớn: "Con bà nó, vậy có gì khác nhau đâu!"

Hắn hô to: "Giết!" Tám người bay lên không trung, bạo phát Nguyên Anh kỳ tu vi. Bên Hoàng Thiên cũng bay lên, nhưng chỉ có năm người.

"Giết!" Hoàng Thiên hô lên. Hắn lấy một địch hai, rồi nói: "Các vị không bằng gia nhập chúng ta, dù sao đều là tu tiên giả. Các ngươi cũng không muốn bị chôn vùi nơi đây chứ? Không bằng theo ta thế nào?"

Đại cung phụng Ngô Thiên Hoành nhìn chằm chằm hắn: "Trừ khi ngươi đánh thắng ta."

Hoàng Thiên cười: "Con người ta xưa nay luôn lấy đức phục người, nếu không phục, ta đánh đến khi phục mới thôi."

Nói xong, Hoàng Thiên đánh về phía hai người, phong bao lôi điện giăng đầy trời. Từng đạo lôi điện to như cột đình rơi xuống. Hai vị cung phụng hợp lực phòng thủ, lúc này Hoàng Thiên bay lên cao, từ trên không chụp xuống, "Càn Nguyên Vấn Tông Chưởng" như lưu tinh xé toang bầu trời.

Hai vị cung phụng hợp kích, một trái một phải đón đỡ. Đại cung phụng hét lên: "Băng phong vạn lý!" Bầu trời nóng rang, lôi điện xé toang bầu trời, giờ lại đông cứng. Băng phong va chạm với lôi điện, "đùng đùng" chỉ thấy băng phong không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.

Vị còn lại thừa cơ đánh lén, hét lên: "Thủy Lưu Tinh!" Một cột nước từ trên trời giáng xuống, bao quanh Hoàng Thiên. Sau đó từng viên lưu tinh bay đến tấn công hắn.

Hoàng Thiên vung kích lên tung ra "Bát Môn Kim Tỏa", xung quanh mười dặm đều là kích mang vây quanh bảo vệ hắn.

Hoàng Thiên ném kích về phía đại cung phụng, sau đó hắn chuyển mình về sau, "Hoàng Thiên lôi", lôi điện ngập trời bao phủ lấy Hoàng Thiên tựa như thần ma.

Hoàng Thiên vung tay ra, "Chấn thiên lôi châu" bay ra, từng đạo sét đánh "oành oành" về hướng hai vị cung phụng.

Đại cung phụng lúc này băng phong đã vỡ hết, hắn quay sang nói với Trần Hạo: "Nhị cung phụng, dùng nước bao lấy hắn, ta dùng băng phong đông chết hắn."

Nhị cung phụng Trân Hạo lập tức đáp: "Được!" Sau đó miệng phun ra một tiếu kỳ, cầm trong tay lay lay, tức thì nước trên trời rơi xuống như mưa, chỉ là hạt mưa này mang theo sát khí và to như cái bát ăn cơm.

Nhị cung phụng vừa xuất thần thông xong thì bị lôi điện xâm nhập vào người, cả người bốc khói, tóc dựng ngược, quần áo không còn một mảnh, trần truồng nằm dưới đất co quắp giật giật không rõ sống chết.

Đại cung phụng Ngô Thiên Hoành thấy cơ hội đến lập tức sử dụng "Băng phong vạn lý".



Hoàng Thiên thấy mưa đá rơi xuống uy lực không tầm thường. Hắn hét lên với đại cung phụng: "Đã ngươi ra sát chiêu thì cũng không nên trách ta."

Hoàng Thiên xoay kích quanh người để phòng hộ, hắn ném ra mười tám thanh tiểu kích, sử dụng đại chiêu

"Hoàng Thiên Nộ", gầm lên: "Kích Đến!" Tiếp đó mười tám lôi kích bay về phía đại cung phụng.

Ngô Thiên Hoành không đỡ nổi, định quay người bỏ chạy. Cuối cùng, hắn bị mười tám lôi kích xuyên qua, đóng trên mặt đất.

Hoàng Thiên tiến đến nhìn Ngô Thiên Hoành hỏi: "Thế nào, có phục hay không?"

Đại cung phụng thì thào: "Phục, ta phục rồi. Mời chủ công thu nhận."

Hoàng Thiên nhìn hắn cười: "Rất tốt. Chờ Mạnh Trường Sinh đem các ngươi còn lại năm người đánh phục nữa là xong!"

Đại cung phụng vội hỏi: "Chủ công, không biết ngài cho bọn ta đảm nhiệm chức gì? Chúng ta dù sao cũng từng là hoàng thất."

Hoàng Thiên nhìn xa xa: "Cơ hội đã cho ngươi, chỉ là ngươi không nhận lấy. Cũng như đại tiện ra ngoài rồi thì không thể nhét vào lại được."

Nói xong, Hoàng Thiên bay lên trên chiến trường. Năm người đang đánh nhau, hắn gọi lớn: "Quân sư, tứ đại thiên vương, lui vê."

Hoàng Thiên tung chưởng, chưởng phong mù mịt kèm theo cương phong lôi điện đánh về phía năm vị cung phụng của Đại Nam. Chưởng phong kéo dài qua trăm vạn đại quân của Đại Nam. Sau đó, không có sau đó, trăm vạn đại quân đều ngã nhào xuống đất hôn mê bất tỉnh, miệng sùi bọt mép.

Sáu vị Nguyên Anh cảnh, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, đều trúng độc.

Hoàng Thiên hét: "Đưa các heo mẹ lên đây, khẩn trương!"

Vương Bài Tinh Anh mang theo sáu con heo mập mạp xấu xí đến trước Hoàng Thiên.

Sáu tên Nguyên Anh kỳ như nhớ ra điều gì, mặt đều hốt hoảng.

"Con bà nó, Hoàng Thiên, ngươi không nói võ đức."

"Trời đánh tên nhà ngươi, người già ngươi cũng không tha."

"Sĩ khả sát bất khả nhục."

Lại có người lên tiếng: "Ta đầu hàng, ngươi tha cho ta được không?"

"Đúng, đúng, ta đầu hàng, van xin ngươi cho ta thuốc giải." Năm người có người đầu hàng, có người xin đầu hàng.

Hoàng Thiên cười: "Ta chỉ đem heo đến khao thưởng thôi, làm gì các ngươi sợ hãi vậy."

"Lão bà chín mươi tuổi cũng điên cuồng, ta không nỡ dùng. Ta chỉ để lại cho huynh đệ ta dùng khi lần đầu tiên."

Hoàng Thiên vui vẻ nói.



Năm mươi vạn đại quân phía sau ai cũng sợ hãi, lỡ Đạo Chủ nổi hứng cho bọn ta dùng thì chỉ có chết mới rửa sạch vết nhơ.

Năm người cung phụng đường đồng thanh quỳ xuống: "'Chúng ta nguyện ý đầu hàng, mời chủ công thu lưu."

"Ta xưa nay luôn lấy đức phục người, các ngươi đã phục thì ta sẽ nhận." Hoàng Thiên cười nói.

"Nhị cung phụng còn sống không?" Hoàng Thiên hỏi người cháy khét lẹt nằm im bất động.

"Có, ta còn sống, ta đầu hàng," nhị cung phụng thều thào nói.

Hoàng Thiên bay lên lơ lửng giữa trời, hét lớn: "Phong Thiên!" Quân đội hai bên đều ngã xuống, chỉ còn rất ít người đứng vững. Hắn nhìn quanh một hồi rồi dõng dạc nói:

"Thượng Thiên đã chết, Hoàng Thiên đương lập. Nay ta có lời muốn nói chư quân."

Hoàng Thiên đứng giữa trời, ánh mắt như lưỡi dao quét qua từng gương mặt, giọng nói đầy uy lực vang lên:

"Đại lục này cũng không phải là đại lục, nó chỉ là một hải đảo. Có người tu vi thông thiên pháp lực vô biên, dùng đại thần thông phong bế thiên địa."

Không ai trong số những người đứng đó có thể ngờ rằng họ chỉ là những con cá bị nuôi nhốt trong một chiếc chậu lớn, không thể vượt qua giới hạn của mình để đạt được tầng cao hơn. Hoàng Thiên tiếp tục, giọng nói trầm hùng:

"Không ai có thể đột phá tầng cao hơn, bởi vì muốn đột phá tầng cao hơn thì phải đến Nam Thiên Đại Lục, cách chúng ta khá xa."

Lời nói của Hoàng Thiên như một lưỡi dao đâm thắng vào lòng mọi người, khiến họ nhận ra sự thật đau đớn mà họ đã vô tình bỏ qua bấy lâu nay.

"Ta nói đến đây, chư quân cũng hiểu rồi. Chúng ta chỉ là con cá bị nuôi nhốt trong chậu, đợi đến lúc trưởng thành thì sẽ bị người ta thịt."

Một sự im lặng bao trùm cả chiến trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Thiên, người mà giờ đây họ coi như hy vọng duy nhất để thoát khỏi cảnh giam cầm này.

"Vì bí mật này, ta thiên khổ vạn khổ, nếm mật nằm gai, đêm quên ăn, ngày quên ngủ. Ta phải làm trâu cho người ta cưỡi mỗi đêm, khổ không thể tả. Ta chỉ biết là ngoài kia có bao nhiêu người đang như chúng ta, bị chí cường giả nuôi nhốt."

Lời nói của Hoàng Thiên chứa đầy sự bi phẫn và quyết tâm. hắn tiếp tục kể về những gì hắn đã phải trải qua đề tìm ra sự thật:

"Ta bán đi tôn nghiêm của mình, trinh tiết của ta để tìm được bí mật chôn giấu ngàn năm."

Một làn sóng kinh ngạc lan tỏa khắp nơi, ai nấy đều không thể tin vào tai mình. Hoàng Thiên, người bí ẩn và mạnh mẽ mà họ luôn kính trọng, đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ đau chỉ để tìm ra sự thật này.

"Cho nên chúng ta hiện tại là cùng một phe, cùng một lứa, cùng một hướng. Nếu không, chúng ta chỉ mãi mãi là con cóc trong giếng, không biết ngoài kia bao la hùng vĩ đến thế nào."

Hoàng Thiên nhìn xung quanh, ánh mắt trầm tư và đầy ý nghĩa. hắn biết rằng đây là khoảnh khắc quyết định, và hắn cần sự đồng lòng của tất cả mọi người:

"Vậy nên không ai có thể đột phá tầng cao hơn, bởi vì muốn đột phá thì phải nhảy ra hải đảo này."

Hắn ngừng lại một chút, để lời nói của mình thấm sâu vào lòng mọi người, rồi tiếp tục:

"Chư vị, chư vị có muốn cùng ta thoát ra ngoài không?"

Toàn trường im lặng, không một ai dám nói gì, bởi vì ai cũng hiểu rằng Hoàng Thiên chính là người duy nhất có thể dẫn dắt họ phá tan sự giam cầm này. Họ chỉ có một con đường duy nhất, và đó là theo chân Hoàng Thiên, người Đạo Chủ duy nhất của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau