Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 55: Cuộc Gặp Gỡ Ngượng Ngùng

Trước Sau
Bầu không khí đặc quánh sự căng thẳng và ngượng ngùng, ai ai cũng không biết nói gì vào giờ phút này, hy vọng bao nhiêu rồi lại thất vọng bấy nhiêu.

" Các vị, phía sau ta là Bách Vạn, Đại Quân thân binh của quân sư phái đến giúp các vị." Thiên Quân đột nhiên phá tan sự im lặng ngượng ngùng bằng giọng nói uy nghiêm và đầy quyết tâm.

"Quá tốt rồi, ta nói rồi mà, vị đại ca kia là người tốt, hắn phái trăm vạn đại quân đến giúp chúng ta!" Thần Hy vui mừng hớn hở, ánh mắt rực sáng.

"Đa tạ nhị vị đến đây tương trợ, chỉ là kẻ địch rất mạnh, nếu chư vị thấy nguy hiểm có thể bỏ đi ngay!" Một người khác cẩn thận cảnh báo, đôi mắt vẫn đầy lo lắng.

"Đi thôi đến biên giới, chúng ta hội họp với đại quân của các ngươi." Thanh niên cầm đầu nói, ánh mắt quyết liệt.

Khi đoàn người đến biên giới, U Minh đại quân đã đứng sẵn, bao vây xung quanh đoàn người như một bức tường không thể xuyên thủng.

Thanh niên nhìn U Thông, ánh mắt đầy sự tò mò và quyết đoán, hỏi: "Chúng ta không rõ vì chuyện gì ngươi lại hưng sư động chúng, huy động mấy chục vạn quân chỉ để giết chúng ta?"

U Thông cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự căm hận: "Ngươi giả vờ ngu thật hay là ngu giả, mấy năm trước ngươi đến U Minh hải, có phải ngươi từng bắt một con yêu thú Kim Mao Sư Vương làm thú cưỡi?"

Thanh niên cười khinh bỉ, trả lời: "Ồ hoá ra vì chuyện này, nếu không ta trả lại cho ngươi!"

"Con bà nó, nó là đệ đệ thứ hai ngàn của ta, ngươi cưỡi nó khác nào đè đầu cưỡi cổ ta!" U Thông gầm lên, giọng nói như sấm dậy.

Thanh niên phá lên cười, khiêu khích: "Ta lại thích cưỡi vợ ngươi."



"Ngươi..." U Thông tức giận, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung. Hắn chuẩn bị tấn công thì một chiến phi chu từ xa bay đến.

Thần Hy vui mừng hét lên: "Viện binh, trăm vạn đại quân đến rồi!"

U Bạch Cơ tiến lên, đứng song song với U Thông, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.

U Thông cũng không vội động thủ mà nhìn xem đối phương đến là ai.

Trên thuyền bay ra hai người, họ bay đến chỗ Thiên Quân Vạn Mã, chắp tay chào mọi người: "Tại hạ Mạnh Bách Vạn, Mạnh Đại Quân đến trợ trận!"

Lần này không phải là Y Lâm mà là Thần Hy phun máu, không thể tưởng tượng nổi lại có một kỳ nhân như vậy.

U Thông cười vang: "Haha cười chết ta, ta tưởng viện quân thế nào, hoá ra là hai tên Nguyên Anh sơ kỳ."

U Bạch Xà đứng phía sau, cười lạnh: "Làm bà cô này sợ hết hồn."

Thanh niên kia triệt để thua rồi, thầm nghĩ không biết tên nào mà thủ hạ toàn kỳ nhân.

Chỉ một thoáng chần chờ, U Thông đã lao tới như tia chớp, đôi mắt đỏ rực như lửa.

Thanh niên cũng không hề nao núng, cầm lấy thanh họa kích, múa tung bay, ra sát chiêu "Sát Na Phương Hoa." Khuôn viên mười dặm bị bao phủ, từng thanh kích từ trên trời giáng xuống như những tia sét thần công.

U Thông sử dụng thần thông "Khống Thuỷ," tạo ra một bức tường nước cao hơn trăm trượng, rồi há miệng phun ra một mũi tên nước màu đen, hôi thối vô cùng.



Thanh niên nhanh chóng huy chưởng "Càn Nguyên Vấn Tông Chưởng" đánh bay mũi tên màu đen, rồi bay lên trời, lăng không hai vòng, một bàn tay to chụp xuống: "Chưởng Trung Phật Quốc." Mặt nước lún xuống trăm trượng, U Thông bay ngược về sau, lùi ba bước mới dừng lại được.

Lúc hai bên đang đánh nhau quyết liệt thì mười một chiến thuyền từ xa bay đến, chiến thuyền đầu tiên đi chính giữa cũng là chiến thuyền chỉ huy, bên trên rất nhiều cường giả đứng trên boong thuyền quan chiến.

Đập vào mắt mọi người là một thanh niên đầu tóc tung bay, ngoài phủ giáp, thắt đai hổ phù, mình mặc chiến bào đỏ, ngoài khoác áo giáp đỏ liên hoàn, tay cầm họa kích đang chiến đấu dữ dội với một tên giao nhân.

Thanh niên này như một vị chiến thần, một mình áp chế tên giao nhân và chấn nhiếp rất nhiều quân địch.

Thấy năm tên Nguyên Anh cảnh tiếp viện cho giao nhân, thanh niên một mình đấu sáu người mà không rơi vào hạ phong, kích mang vù vù không một khe hở.

Trên thun, mi ngi gunhnchchúogThn, bivì tn thanhnn ny ging voCh ny như vậy, ăn mặc, vũ khí, và chiêu thức rất giống.

Thanh niên nhân bây giờ có vẻ như rơi vào thế thủ, từng bước lùi dần.

Mạnh Trường Sinh lo lắng hỏi: "Đại ca, ngài có thể đánh mấy tên như này không?"

Hoàng Thiên đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Ta cũng làm được như hắn, có khi ta làm tốt hơn, nếu họ đứng im bất động cho ta đánh."

Trên thuyền, ai cũng nhìn hắn, lời này là của con người nói ra sao.

Hoàng Thiên tiến đến đầu thuyền, bay lên không trung, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía hắn, thần sắc ngưng trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau