Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 57: Hóa Long Kinh Thiên

Trước Sau
Trong cơn bão lửa và sấm sét, Hoàng Thiên đứng vững trên không trung, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua chiến trường. Khí thế cuồn cuộn của hắn như muốn xé tan cả bầu trời, sấm rền vang, mây đen tụ lại như muốn nuốt chửng tất cả. Từng tia chớp trắng xóa xé toạc màn đêm, phản chiếu lên gương mặt quyết đoán, kiên định của hắn, khiến cho cả không gian xung quanh trở nên như bị lôi điện chi phối. Giữa cơn cuồng phong, vóc dáng của Hoàng Thiên dường như lớn hơn, mang theo khí phách không gì có thể lay chuyển.

Từ trong làn nước biển đen kịt, thân hình U Bạch Cơ bất ngờ trỗi dậy, một tiếng rống vang như tiếng sấm xuyên qua không gian. Nước biển bắn lên cao như thác đổ, tạo thành một bức màn nước khổng lồ, bao trùm lấy thân hình nàng. Cơn sóng dữ dội đập mạnh vào bờ, gây nên tiếng vang ầm ầm như hàng ngàn con thú dữ gầm rú.

Thân thể nàng đã hóa thành một con đại giao khổng lồ, vảy bạc sáng lấp lánh dưới ánh lôi quang, từng chiếc vảy lớn như tấm khiên, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như ngọc quý.

Từng mảng vảy đen bóng được khảm bằng ánh sáng trắng bạc, tạo nên một bức tường phòng ngự bất khả xâm phạm. Đôi mắt nàng đỏ ngầu, không còn chút gì của sự quyến rũ hay yếu đuối. Đây chính là U Bạch Cơ thực sự - một tôn Hóa Thần kỳ hàng thật giá thật đã tu luyện qua ngàn năm, nắm trong tay sức mạnh kinh thiên động địa.

Từng hơi thở của nàng đều mang theo khí thế bá đạo, chấn động cả vùng trời đất.

Hoàng Thiên không chút nao núng, ánh mắt hắn vẫn bình thản nhưng bên trong lại lóe lên sự quyết tâm không thể lay chuyển. Hắn nghĩ đến chí bảo đạo bào mà Càn Nguyên lão tổ để lại, sự tự tin lại ùa về, chỉ cần thần hồn hắn không bị tổn thương thì hắn sẽ không chết. Ánh mắt hắn trở nên kiên định, một tia lạnh lùng hiện lên nơi khóe miệng, tay siết chặt Hoàng Thiên Họa Kích, linh lực lôi điện bắt đầu tỏa ra bao phủ toàn thân, khiền không gian xung quanh hắn như bị lôi điện khống chế.

"Ngươi nghĩ có thể dọa được ta sao, U Bạch Cơ?" Hắn cười lạnh, lời nói như tiếng sét giữa bầu trời u ám, vang vọng khắp không gian. Hắn giơ cao cây Hoàng Thiên Họa Kích, lôi điện từ thân kích phóng ra xung quanh, từng tia lôi quang như những con rắn điện quấn quanh người hắn, tạo thành một lớp giáp bảo vệ mạnh mẽ. Sức mạnh từ cây kích này không chỉ nằm ở lôi điện mà còn ẩn chứa uy lực của thiên địa, kết hợp với thần hồn của Hoàng Thiên, trở thành một vũ khí vô cùng đáng sợ.

U Bạch Cơ rít lên, khí độc ngập trời tỏa ra từ miệng nàng. Những làn khói đen đậm đặc lan tỏa khắp nơi, độc khí đủ để thiêu đốt bất kỳ ai hít phải. Mặt biến dưới chân nàng bốc khói, nước biển sôi sục trong tích tắc, biển cả dường như trở nên đen kịt, như bị nhuộm bởi khí độc vô tận của nàng. Cùng lúc đó, nàng thi triển bí pháp "Cửu Long Phản Hồn," thân hình nàng hóa thành chín con Ngân Long, bao quanh Hoàng Thiên từ mọi phía. Mỗi con

Ngân Long mang theo sát khí hừng hực, ánh mắt chúng lạnh lùng, sắc bén như muốn xé toạc linh hồn của đối phương.

"Đến đây!" Hoàng Thiên thét lớn, lôi quang từ cây kích phóng ra như những con Lôi Long, cuộn tròn, đan xen, hóa thành một vòng tròn bảo vệ hắn. Chín con Ngân Long gào thét, nhào vào tấn công, từng cú đâm mạnh mẽ của chúng như muốn xé toạc không gian, phá nát tất cả mọi thứ trên đường đi của chúng. Tiếng rít gào của chúng vang vọng khắp không gian, khiến cho mặt đất rung chuyển, trời đất cũng như đang run rẩy trước sức mạnh khủng khiếp của chúng.

Nhưng Hoàng Thiên đã có sự chuẩn bị sẵn. Hắn tung người lên cao, cơ thể xoay vòng trong không trung, đồng thời thi triển tuyệt kỹ "Sát Na Phương Hoa." Hàng ngàn tia lôi điện hội tụ lại thành một thanh Kích khổng lồ, rạch nát không gian, chém xuống với tốc độ kinh hoàng. Thanh Kích này không chỉ mang theo sức mạnh lôi điện mà còn ẩn chứa uy lực của thiên địa, mỗi cú chém đều mang theo lực phá hủy vô cùng lớn.

Chín con Ngân Long bị lôi kích chém xuyên qua, biển mất như khói mây. Những làn khói trắng bốc lên từ những nơi mà lôi kích đi qua, tạo thành những vệt sáng trong không trung. U Bạch Cơ tức giận gầm lên, thân hình đại giao khổng lồ của nàng rung chuyển dữ dội.



Tiếng gầm của nàng vang vọng khắp vùng biển, khiến cho mặt nước dậy sóng, biển cả như muốn nuốt chửng mọi thứ. Nhưng ngay lập tức, nàng cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu như máu, tiếp tục lao về phía Hoàng Thiên với tất cả sức mạnh còn lại. Khí thế của nàng không hề giảm sút, ngược lại còn trở nên hung dữ hơn, như một con thú điên cuồng, quyết tâm giết chết kẻ thù bằng mọi giá

Hoàng Thiên không hề lùi bước. Hắn hiếu rằng đây là lúc quyết định, nếu không giết được U Bạch Cơ, thì Càn Nguyên Phủ sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, đôi tay siết chặt Hoàng Thiên Họa Kích, lôi điện bắt đầu tụ tập xung quanh hắn, tạo thành những vầng sáng rực rỡ. Tập trung toàn bộ linh lực vào cây kích, hắn tung ra chiêu cuối cùng: "Sát Lục Chi Thiên."

Cây Hoàng Thiên Họa Kích rực sáng như một ngôi sao giữa bầu trời, linh lực từ trời đất hội tụ vào lưỡi kích, tạo thành một luồng sáng khổng lồ, chiếu rọi cả vùng biển đen tối. Từng tia sáng từ lưỡi kích bắn ra như hàng ngàn mũi tên, đâm thẳng vào không trung, khiến bầu trời bị xé toạc. Lưỡi kích chém xuống, mang theo sức mạnh đủ để xé nát cả trời đất, tạo thành một trận cuồng phong khủng khiếp, quét qua mọi thứ trên đường đi của nó.

"Chết đi!" Hoàng Thiên gầm lên, tiếng gầm của hắn vang dội khắp không gian, mang theo sự quyết tâm không thể lay chuyển. Hắn tung ra một kích kèm theo thần hồn của hắn. Lưỡi kích đâm thẳng vào U Bạch Cơ, xuyên qua thân hình đại giao của nàng, tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa. Cả mặt biển như nổ tung, sóng nước cuộn trào, trời đất rung chuyển dữ dội. Tiếng nổ vang vọng khắp không gian, tạo thành một cơn sóng âm thanh khủng khiếp, lan tỏa ra khắp bốn phương.

U Bạch Cơ thét lên một tiếng cuối cùng, âm thanh đau đớn của nàng vang vọng khắp chiến trường, khiến cho lòng người không khỏi run sợ. Thân hình khổng lồ của nàng rơi xuống biển, tạo nên một cơn sóng thần khổng lồ.

Mặt nước bốc hơi thành sương mù, bao phủ cả chiến trường. Trên bầu trời, những tia chớp vẫn tiếp tục lóe sáng, tạo thành những mảng sáng tối trong đêm đen.

Khi sương mù tan đi, chỉ còn lại thân thể khổng lồ của U Bạch Cơ nổi lềnh bềnh trên mặt biển, máu đỏ thấm đẫm nước, tạo thành những vệt dài màu đỏ rực. Thân thể nàng đã bị xé nát, nhưng ánh mắt nàng vẫn còn giữ lại chút gì đó của sự kiên cường, quyết tâm không lùi bước. Hoàng Thiên đứng trên không trung, nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng. Hắn biết rằng, trận chiến này đã kết thúc, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.

Lôi điện dần tan đi, để lại một vùng trời đêm yên tĩnh. Hoàng Thiên thu lại cây kích, thân hình hắn từ từ rơi xuống đất, cơ thể mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời Hóa Thần cũng có thể đánh cái ngang tay.

Phương xa Nguyên Thần U Bạch Cơ đã thủy độn bỏ chạy, hắn có lòng muốn giết chết U Bạch Cơ chỉ là lực bất tòng tâm, bây giờ hắn đã không thể di động.

Hắn biết rằng, còn rất nhiều thử thách đang chờ hắn ở phía trước, bây giờ chỉ còn trông chờ vào các huynh đệ,

Hóa Thần Kỳ cũng không phải dễ trêu nhưng lúc này, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, lấy lại sức lực để chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau