Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 6: Rời đi
Bình minh ló rạng, xua tan màn đêm u tối, tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp núi rừng. Hoàng Thiên mở mắt, cảm nhận luồng linh khí tràn đầy trong cơ thể. Hắn mỉm cười rạng rỡ, niềm vui sướng vỡ òa trong lòng.
Hắn đã thành công! Sau một đêm miệt mài tu luyện, rốt cục hắn đã khai mở được kinh mạch, dẫn khí nhập thể, chính thức bước vào con đường tu tiên.
Hoàng Thiên đứng dậy, vươn vai hít thở sâu. Hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Mọi giác quan của hắn đều trở nên tinh nhạy hơn, có thể cảm nhận được những luồng linh khí mỏng manh len lỏi trong không gian.
Nhìn lên bầu trời rộng, Hoàng Thiên thầm nhủ: " Rồi có một ngày ta sẽ đăng lâm cửu trọng thiên, ngày này sẽ không xa!.
......
Nửa tháng sau, bên ngôi mộ Hoàng Thiên và trưởng thôn đang tế bái cha mẹ, Hoàng Thiên dẫn khí nhập môn trưởng thôn đã biết, chỉ là không có công pháp phần sau nên không biết tu luyện thế nào.
Hoàng Thiên quỳ gối bên mộ cha mẹ, hắn dập đầu khấu bái lẩm bẩm nói: “ cha mẹ linh thiêng nhớ phù hộ cho ta đắt đạo thành tiên.”
Lúc này đứng một bên thôn trưởng nghe thế khẽ lắc đầu, lão biết tên điên này ngày nào cũng muốn thành tiên.
“ Hoàng Thiên à, tiên đạo mờ mịt biết đi đâu mà tìm, hay là ngươi chu du thiên hạ mấy năm, biết đâu tại hồng trần ngươi tìm được tiên.” Lão trưởng thôn như có suy nghĩ nói ra.
Hoàng Thiên trong lòng chấn động thì thào nói: “đúng rồi hồng trần cũng có tiên, hồng trần tiên bọn hắn đi lịch luyện rũ bỏ phàm thai tiến lên tiên khu”.
“ haha haha” Hoàng Thiên như bắt được một bầu trời mới hắn vui vẻ cười to đứng lên nhìn thôn trưởng khom người bái : “ Trưởng thôn cảm ơn ngài mấy năm nay chiếu cố gia đình ta, ta đều ghi trong lòng, đợi ta tìm tiên không được thì trở về báo ân ngài.”
Nói xong hắn đứng lên nhìn về phía thôn làng, nơi đây đã không còn vướng bận rồi.
“ Trưởng thôn à ngài tiễn phật thì tiễn đến tây thiên a, cho ta một ngàn quan làm lộ phí đi.”
Nói xong hắn đưa tay về trưởng thôn đôi mắt chớp chớp.
“ Cút” một tiếng gầm vang kèm theo quải trượng quét ngang ra nhanh như cắt của trưởng thôn đánh tới, Hoàng Thiên lách người né tránh.
Hắc Liên sơn chi đỉnh
Hai người một già một trẻ vừa đi vừa trò chuyện tiến đến đỉnh núi, nhìn về phía chân trời.
Trưởng thôn chỉ tay về hướng Nam nói: “ đó là đại lục, là Nam vực, nếu đi về hướng bắc thì Bắc vực, hướng Tây là
Tây Vực, hướng đông là loạn tinh hải nếu đi xa hơn nữa sẽ đến U Minh hải, truyền thuyết nơi đó có giao long, có yêu ma quỷ quái.”
“ Trưởng thôn từ đây đi kinh thành mất bao xa, ta muốn hỏi một chút, chỉ là tò mò thôi?” Hoàng Thiên tò mò hỏi.
Lão nhìn về hướng cuối chân trời, “rất xa” Trần Vũ hờ hững nói.
“ rất xa là bao xa?” Hoàng Thiên nhìn lão chăm chăm hỏi tiếp.
Ta chưa đi nên cũng không biết.” lão bỏ lại một câu quay người chuồn mất.
Hoàng Thiên đứng trên đỉnh núi nhìn xa xăm ngẩn ngơ một hồi hắn trở về nhà thu dọn, hắn đến nhà trưởng thôn
chào trưởng thôn một tiếng.
“có thể mùa vụ này xong ta sẽ đi, khi đi có thể sẽ không nói với ai, hôm nay ta đến để chào ngài, trong thôn cùng trang lứa với ta đều ra biển hết, chỉ còn mỗi ngài nên ta đến đây!”.
Hắn nhìn lão với vẻ ngượng ngùng tay quơ quơ nói: “ ngài cũng biết ta thiếu một kiện vũ khí thuận tay, đại đao cha
ta để lại ta không dùng được, ngài có thể đổi đại đao với tinh thiết cho ta được không?” .
Không đợi trưởng thôn phản ứng, Hắn nói tiếp: “ ta muốn đúc một vũ khí thích hợp với ta, ta biết là ngài có!.” Hắn
nhìn trưởng thôn với vẻ mặt chờ mong.
“Được! coi như vì cha ngươi làm chút chuyện!” .
Thôn trưởng cười cười nói. “ đi theo ta” Hoàng Thiên theo lão vào hậu viện.
Lão chỉ vào một đống tinh thiết nằm la liệt và nói:
“nó là chiến lợi phẩm năm xưa Ngô Lâm phóng hỏa đốt thuyền tìm được, cha ngươi bảo chuyển về chỗ của ta, hôm nay tiện nghi ngươi.”
"Chà chà” trưởng thôn vuốt vuốt râu cười cười hỏi: “ ngươi rèn vũ khí gì, có cái này có thể tạo ra hơn mười bộ khải
giáp, hai mười thanh vũ khí, rất tiếc chúng ta không ai muốn tham quân, cũng chẳng nghĩ bán đi, vẫn dấu ở đây, nhân tâm hiểm ác ngươi cũng hiểu.”
Lão chậc chậc lưỡi than nhẹ một tiếng, có thể sống đến bây giờ đều lào lão nhân tinh.
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!” Hoàng Thiên thở dài nói.
Trưởng thôn giật mình nhìn Hoàng Thiên, từ ngày kia, hắn như đổi thành một người khác, luôn luôn nói ra những câu rất cao siêu.
Hoàng Thiên thấy lão nhìn mình, cũng lười giải thích, một ý niệm hiện lên hay là mình chiếm làm của riêng,
“không được, không được” Hoàng Thiên gạt ngay ý nghĩ hắn trầm tư suy nghĩ.
Sau đó nói: “ thế này đi, ngài cho ta một khối nhỏ ta chế một thanh vũ khí, còn lại cứ để đây, chuyện sau này, để
sau này tính đi.”
Thôn trưởng nghe vậy gật gật đầu xem như đồng ý.
“Trưởng thôn, ngài biết trong thôn ngoài Ngô thúc biết rèn nông cụ ra còn ai khác nữa không? ta muốn chế một kiện vũ khí!”
“ Ngươi đi tìm Trần Vũ lão là thợ rèn vũ khí tốt nhất thôn, hắn là trong quân ngũ ra!” , lão cười hiếp mắt đáp.
Hoàng Thiên trợn mắt nhìn lão, trưởng thôn không thèm đếm xỉa đến hắn và nói: “ tốt nhất mười tám năm về trước, hôm đó đại chiến hải tặc hắn đỡ cho phụ thân ngươi một đao, chỉ là bây giờ hắn còn có một chân.” lão quay người vào nhà chẳng thèm nhìn Hoàng Thiên đang hung hăng trợn mắt.
Trước cửa tiệm rèn, Hoàng Thiên nhìn thấy Trần Vũ đang nằm ngủ. Hắn gọi vọng vào: “Trần thúc ngài có thể chế tạo vũ khí không, ta muốn một thanh vũ khí” Hoàng Thiên nhìn lão già trước mặt thấy quá không đáng tin cậy lão già béo mập, đầu thì trọc, răng còn hai cái, nằm ngáy o o.
Lão Trần mắt vẫn nhắm thì thào nói: “ mười quan một kiện.” nói xong lão vẫn nằm im không nhúc nhích.
Hoàng Thiên không thèm suy nghĩ đáp ứng ngay “được, bắt đầu từ hôm nay”.
"đây là vũ khí ta tự vẽ ngài xem có rèn được không”. Hoàng Thiên đưa bản vẽ kích cho Trần Vũ xem.
“Cái này, cái này, kích này không giống với những kích khác ta từng gặp!"
Lão Trần ngồi bật dậy, lão nhìn bản vẽ lại nhìn Hoàng Thiên, lão chấn kinh rồi, lão đứng thẳng lên, nhìn Hoàng Thiên.
Trần lão mắng: “ tên điên này, ngươi biết vũ khí này không có thiên sinh thần lực, không có kích pháp không thể nào sử dụng không?”
Hoàng Thiên nhìn lão bình tĩnh đáp: “ ta biết chứ!” sau đó hắn đưa tay chỉ theo những nét vẽ và nói: “ ngài chỉ
cần làm một thanh trường thương, hắc long quấn quanh thân thương, thân thương cứng, rắn chắn hơn, nặng tầm tám mươi cân là được rồi, sau đó ngài thêm hai lưỡi thép hình bán nguyệt như phượng hoàng giương cánh ở hai bên là được, chi tiết như ta vẽ là được rồi”. Hắn nhớ hình dáng của chiến kích của Trấn Bắc Vương mà vẽ lại.
Lão Trần nhìn hắn môi rung rung thầm mắng “ đây là lời con người nói à!”, lão nằm dài trên ghế dũi cái chân còn lại
ra và nói: “vũ khí với thiết kế như vậy, kích không chỉ có thể đâm, rạch, đập như thương mà còn có các kỹ thuật như chặt, móc, kéo cơ thể hoặc vũ khí đối thủ, để dễ dàng sử dụng các kỹ thuật này, cán kích có phần cứng và ít dẻo hơn thương, điều quan trọng là phải có sức lực hơn người.”
Lão nói tiếp: “ ngươi suy nghĩ kỹ chưa, cha ngươi truyền cho ngươi đao pháp, ngươi lại chọn kích pháp”.
Hoàng Thiên dơ ngón tay cái lên nhìn về phía lão, “ không hổ là cao thủ, trước kia ngài trong quân ngũ à?”
Lão hít một hơi dài lâm vào hồi ức: “ ta trước kia là thiên phu trưởng thuộc hạ của cha ngươi, chúng ta từng đánh hải tặc ở Nam Hải, ta thấy cha giao đấu với địch tướng, địch tướng dùng song kích phụ thân ngươi và hắn không ai làm gì được ai, sau đó chúng ta xông lên vây quanh hắn cùng chặt hắn, mới đem hắn đánh chết.”
Lão Trần nằm xuống và nói: “ Kích cũng không phải lợi hại nhất, chỉ xem người dùng nó là ai!”.
“ Mười ngày sau đến lấy kích” lão đứng lên nói, lão chống nạn đi chuẩn bị dụng cụ rèn vũ khí.
“ Được! Khi nào xong ta sẽ sang thăm ngài!”. Hoàng Thiên gật gật đầu nói.
Nói xong hắn đi về đỉnh Hắc Liên sơn, hắn đi chung quanh đỉnh núi, nhìn núi rừng bao la hùng vĩ hắn, hắn thầm
nói: “ kiếp trước qua đi, chuyển thế đến kiếp này, thế giới này có thần tiên, có yêu ma, ta phải tìm con đường thành tiên, nếu không có thần tiên yêu ma thì cũng thôi đi, đã biết thế giới này có tiên thì ta phải tranh một chuyến, nếu không uổng sống lại một kiếp người.”
Hắn trầm tư suy nghĩ, kiếp này cũng không biết sẽ về đâu, ai nói trùng sinh chuyển thế sẽ là vương hầu, đế
vương, kiếm tiền để sống cũng là một điều quá khó khăn.
Hắn đã thành công! Sau một đêm miệt mài tu luyện, rốt cục hắn đã khai mở được kinh mạch, dẫn khí nhập thể, chính thức bước vào con đường tu tiên.
Hoàng Thiên đứng dậy, vươn vai hít thở sâu. Hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Mọi giác quan của hắn đều trở nên tinh nhạy hơn, có thể cảm nhận được những luồng linh khí mỏng manh len lỏi trong không gian.
Nhìn lên bầu trời rộng, Hoàng Thiên thầm nhủ: " Rồi có một ngày ta sẽ đăng lâm cửu trọng thiên, ngày này sẽ không xa!.
......
Nửa tháng sau, bên ngôi mộ Hoàng Thiên và trưởng thôn đang tế bái cha mẹ, Hoàng Thiên dẫn khí nhập môn trưởng thôn đã biết, chỉ là không có công pháp phần sau nên không biết tu luyện thế nào.
Hoàng Thiên quỳ gối bên mộ cha mẹ, hắn dập đầu khấu bái lẩm bẩm nói: “ cha mẹ linh thiêng nhớ phù hộ cho ta đắt đạo thành tiên.”
Lúc này đứng một bên thôn trưởng nghe thế khẽ lắc đầu, lão biết tên điên này ngày nào cũng muốn thành tiên.
“ Hoàng Thiên à, tiên đạo mờ mịt biết đi đâu mà tìm, hay là ngươi chu du thiên hạ mấy năm, biết đâu tại hồng trần ngươi tìm được tiên.” Lão trưởng thôn như có suy nghĩ nói ra.
Hoàng Thiên trong lòng chấn động thì thào nói: “đúng rồi hồng trần cũng có tiên, hồng trần tiên bọn hắn đi lịch luyện rũ bỏ phàm thai tiến lên tiên khu”.
“ haha haha” Hoàng Thiên như bắt được một bầu trời mới hắn vui vẻ cười to đứng lên nhìn thôn trưởng khom người bái : “ Trưởng thôn cảm ơn ngài mấy năm nay chiếu cố gia đình ta, ta đều ghi trong lòng, đợi ta tìm tiên không được thì trở về báo ân ngài.”
Nói xong hắn đứng lên nhìn về phía thôn làng, nơi đây đã không còn vướng bận rồi.
“ Trưởng thôn à ngài tiễn phật thì tiễn đến tây thiên a, cho ta một ngàn quan làm lộ phí đi.”
Nói xong hắn đưa tay về trưởng thôn đôi mắt chớp chớp.
“ Cút” một tiếng gầm vang kèm theo quải trượng quét ngang ra nhanh như cắt của trưởng thôn đánh tới, Hoàng Thiên lách người né tránh.
Hắc Liên sơn chi đỉnh
Hai người một già một trẻ vừa đi vừa trò chuyện tiến đến đỉnh núi, nhìn về phía chân trời.
Trưởng thôn chỉ tay về hướng Nam nói: “ đó là đại lục, là Nam vực, nếu đi về hướng bắc thì Bắc vực, hướng Tây là
Tây Vực, hướng đông là loạn tinh hải nếu đi xa hơn nữa sẽ đến U Minh hải, truyền thuyết nơi đó có giao long, có yêu ma quỷ quái.”
“ Trưởng thôn từ đây đi kinh thành mất bao xa, ta muốn hỏi một chút, chỉ là tò mò thôi?” Hoàng Thiên tò mò hỏi.
Lão nhìn về hướng cuối chân trời, “rất xa” Trần Vũ hờ hững nói.
“ rất xa là bao xa?” Hoàng Thiên nhìn lão chăm chăm hỏi tiếp.
Ta chưa đi nên cũng không biết.” lão bỏ lại một câu quay người chuồn mất.
Hoàng Thiên đứng trên đỉnh núi nhìn xa xăm ngẩn ngơ một hồi hắn trở về nhà thu dọn, hắn đến nhà trưởng thôn
chào trưởng thôn một tiếng.
“có thể mùa vụ này xong ta sẽ đi, khi đi có thể sẽ không nói với ai, hôm nay ta đến để chào ngài, trong thôn cùng trang lứa với ta đều ra biển hết, chỉ còn mỗi ngài nên ta đến đây!”.
Hắn nhìn lão với vẻ ngượng ngùng tay quơ quơ nói: “ ngài cũng biết ta thiếu một kiện vũ khí thuận tay, đại đao cha
ta để lại ta không dùng được, ngài có thể đổi đại đao với tinh thiết cho ta được không?” .
Không đợi trưởng thôn phản ứng, Hắn nói tiếp: “ ta muốn đúc một vũ khí thích hợp với ta, ta biết là ngài có!.” Hắn
nhìn trưởng thôn với vẻ mặt chờ mong.
“Được! coi như vì cha ngươi làm chút chuyện!” .
Thôn trưởng cười cười nói. “ đi theo ta” Hoàng Thiên theo lão vào hậu viện.
Lão chỉ vào một đống tinh thiết nằm la liệt và nói:
“nó là chiến lợi phẩm năm xưa Ngô Lâm phóng hỏa đốt thuyền tìm được, cha ngươi bảo chuyển về chỗ của ta, hôm nay tiện nghi ngươi.”
"Chà chà” trưởng thôn vuốt vuốt râu cười cười hỏi: “ ngươi rèn vũ khí gì, có cái này có thể tạo ra hơn mười bộ khải
giáp, hai mười thanh vũ khí, rất tiếc chúng ta không ai muốn tham quân, cũng chẳng nghĩ bán đi, vẫn dấu ở đây, nhân tâm hiểm ác ngươi cũng hiểu.”
Lão chậc chậc lưỡi than nhẹ một tiếng, có thể sống đến bây giờ đều lào lão nhân tinh.
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!” Hoàng Thiên thở dài nói.
Trưởng thôn giật mình nhìn Hoàng Thiên, từ ngày kia, hắn như đổi thành một người khác, luôn luôn nói ra những câu rất cao siêu.
Hoàng Thiên thấy lão nhìn mình, cũng lười giải thích, một ý niệm hiện lên hay là mình chiếm làm của riêng,
“không được, không được” Hoàng Thiên gạt ngay ý nghĩ hắn trầm tư suy nghĩ.
Sau đó nói: “ thế này đi, ngài cho ta một khối nhỏ ta chế một thanh vũ khí, còn lại cứ để đây, chuyện sau này, để
sau này tính đi.”
Thôn trưởng nghe vậy gật gật đầu xem như đồng ý.
“Trưởng thôn, ngài biết trong thôn ngoài Ngô thúc biết rèn nông cụ ra còn ai khác nữa không? ta muốn chế một kiện vũ khí!”
“ Ngươi đi tìm Trần Vũ lão là thợ rèn vũ khí tốt nhất thôn, hắn là trong quân ngũ ra!” , lão cười hiếp mắt đáp.
Hoàng Thiên trợn mắt nhìn lão, trưởng thôn không thèm đếm xỉa đến hắn và nói: “ tốt nhất mười tám năm về trước, hôm đó đại chiến hải tặc hắn đỡ cho phụ thân ngươi một đao, chỉ là bây giờ hắn còn có một chân.” lão quay người vào nhà chẳng thèm nhìn Hoàng Thiên đang hung hăng trợn mắt.
Trước cửa tiệm rèn, Hoàng Thiên nhìn thấy Trần Vũ đang nằm ngủ. Hắn gọi vọng vào: “Trần thúc ngài có thể chế tạo vũ khí không, ta muốn một thanh vũ khí” Hoàng Thiên nhìn lão già trước mặt thấy quá không đáng tin cậy lão già béo mập, đầu thì trọc, răng còn hai cái, nằm ngáy o o.
Lão Trần mắt vẫn nhắm thì thào nói: “ mười quan một kiện.” nói xong lão vẫn nằm im không nhúc nhích.
Hoàng Thiên không thèm suy nghĩ đáp ứng ngay “được, bắt đầu từ hôm nay”.
"đây là vũ khí ta tự vẽ ngài xem có rèn được không”. Hoàng Thiên đưa bản vẽ kích cho Trần Vũ xem.
“Cái này, cái này, kích này không giống với những kích khác ta từng gặp!"
Lão Trần ngồi bật dậy, lão nhìn bản vẽ lại nhìn Hoàng Thiên, lão chấn kinh rồi, lão đứng thẳng lên, nhìn Hoàng Thiên.
Trần lão mắng: “ tên điên này, ngươi biết vũ khí này không có thiên sinh thần lực, không có kích pháp không thể nào sử dụng không?”
Hoàng Thiên nhìn lão bình tĩnh đáp: “ ta biết chứ!” sau đó hắn đưa tay chỉ theo những nét vẽ và nói: “ ngài chỉ
cần làm một thanh trường thương, hắc long quấn quanh thân thương, thân thương cứng, rắn chắn hơn, nặng tầm tám mươi cân là được rồi, sau đó ngài thêm hai lưỡi thép hình bán nguyệt như phượng hoàng giương cánh ở hai bên là được, chi tiết như ta vẽ là được rồi”. Hắn nhớ hình dáng của chiến kích của Trấn Bắc Vương mà vẽ lại.
Lão Trần nhìn hắn môi rung rung thầm mắng “ đây là lời con người nói à!”, lão nằm dài trên ghế dũi cái chân còn lại
ra và nói: “vũ khí với thiết kế như vậy, kích không chỉ có thể đâm, rạch, đập như thương mà còn có các kỹ thuật như chặt, móc, kéo cơ thể hoặc vũ khí đối thủ, để dễ dàng sử dụng các kỹ thuật này, cán kích có phần cứng và ít dẻo hơn thương, điều quan trọng là phải có sức lực hơn người.”
Lão nói tiếp: “ ngươi suy nghĩ kỹ chưa, cha ngươi truyền cho ngươi đao pháp, ngươi lại chọn kích pháp”.
Hoàng Thiên dơ ngón tay cái lên nhìn về phía lão, “ không hổ là cao thủ, trước kia ngài trong quân ngũ à?”
Lão hít một hơi dài lâm vào hồi ức: “ ta trước kia là thiên phu trưởng thuộc hạ của cha ngươi, chúng ta từng đánh hải tặc ở Nam Hải, ta thấy cha giao đấu với địch tướng, địch tướng dùng song kích phụ thân ngươi và hắn không ai làm gì được ai, sau đó chúng ta xông lên vây quanh hắn cùng chặt hắn, mới đem hắn đánh chết.”
Lão Trần nằm xuống và nói: “ Kích cũng không phải lợi hại nhất, chỉ xem người dùng nó là ai!”.
“ Mười ngày sau đến lấy kích” lão đứng lên nói, lão chống nạn đi chuẩn bị dụng cụ rèn vũ khí.
“ Được! Khi nào xong ta sẽ sang thăm ngài!”. Hoàng Thiên gật gật đầu nói.
Nói xong hắn đi về đỉnh Hắc Liên sơn, hắn đi chung quanh đỉnh núi, nhìn núi rừng bao la hùng vĩ hắn, hắn thầm
nói: “ kiếp trước qua đi, chuyển thế đến kiếp này, thế giới này có thần tiên, có yêu ma, ta phải tìm con đường thành tiên, nếu không có thần tiên yêu ma thì cũng thôi đi, đã biết thế giới này có tiên thì ta phải tranh một chuyến, nếu không uổng sống lại một kiếp người.”
Hắn trầm tư suy nghĩ, kiếp này cũng không biết sẽ về đâu, ai nói trùng sinh chuyển thế sẽ là vương hầu, đế
vương, kiếm tiền để sống cũng là một điều quá khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất