Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 61: Chia Tay U Minh Hải

Trước Sau
"Đi thôi, lên thuyền rồi hãy nói tiếp. Quân sư, ngươi theo ta vào." Hoàng Thiên dứt lời, thân hình như ánh chớp lướt lên thuyền lớn. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua sóng biển mênh mông, như muốn xé toạc cả đại dương vô tận. Trên boong thuyền, gió mạnh cuốn phăng chiếc áo choàng đen, phô bày thân hình cường tráng và khí thế bức người, khiến không gian chìm vào sự uy nghiêm lạnh lẽo của hắn.

Hoàng Thiên xoay người, đôi mắt như kiếm sắc xuyên qua màn đêm vô tận, khẽ nhếch môi thành một nụ cười:

"Hoàng Hôn, ngươi tiến bộ nhanh hơn cả ta tưởng. Mấy năm qua chắc đã chém giết không ít kẻ thù, giờ đây ngươi đã đủ trưởng thành để tự mình đảm đương một phía!" Lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng ẩn chứa uy nghiêm và kỳ vọng sâu sắc.

Hoàng Hôn, đại thần tướng, cúi đầu cung kính, nhưng trong đôi mắt hắn lóe lên chút tự hào không giấu được:

"Đạo Chủ, người không biết đấy thôi, U Minh Hải không khác gì Càn Nguyên Đảo, nhưng võ lâm giang hồ chỉ là bề nổi. Đi sâu vào, đó là thế giới của tu tiên cường giả, nơi sát phạt không ngừng. Mỗi bước đi là một trận chiến sinh tử, ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi lại."

Hắn ngừng lại một chút, đôi mắt sâu thăm như đại dương rồi tiếp tục: "Bây giờ dưới trướng ta đã có sáu người, đều là cường giả Nguyên Anh kỳ. Trong đó, hai người là tỷ muội song sinh, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong." Giọng nói của Hoàng Hôn trở nên trầm lắng, như đang đè nén sự lo lắng mơ hồ trong lòng.

Hoàng Hôn hít sâu một hơi, tiếp tục: "Nhưng ta nghe nói, U Thông, con trai thứ chín trăm của U Minh Độc Giao Long, đang thống lĩnh U Thông Cung. Độc Giao Long tu vi đã đạt tới đỉnh cao, thông thiên nhập địa. Chỉ cần chúng ta đặt chân vào U Minh Cung, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Hắn có thể tiêu diệt chúng ta trong nháy mắt. Trước mặt hắn, mọi pháp lực đều trở nên vô dụng."

Lúc này, Mạnh Trường Sinh bước lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lo âu: "Đại ca, đó chính là lĩnh vực của Địa Tiên Cảnh. Một khi đã bước vào, toàn bộ thế giới đều nằm trong tay đối phương."

Hắn dừng lại, đôi mắt sáng như đèn pha chiếu vào màn đêm, rồi hỏi tiếp với vẻ nghi ngờ: "Đại ca, chẳng phải tiền bối Giao Long đã nói rằng thế giới này chỉ giới hạn đến Hợp Đạo đỉnh phong hay sao? Vì cớ gì lại xuất hiện một tồn tại Địa Tiên Cảnh?"

Hoàng Thiên khẽ nhíu mày, trầm ngâm: "Ta cũng không rõ. Nhưng nếu ngay cả Hợp Đạo cảnh khi bước vào lĩnh vực này cũng chỉ là con kiến hôi, có lẽ bố cục của chúng ta đã sai. Nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ không thể đến được Nam Thiên đại lục."

Không gian trên boong thuyền rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió biển rít gào và tiếng sóng vỗ bờ không ngừng.

Biển cả phía trước dần trở nên đen tối, mịt mù, như báo hiệu trước sự gian nan không thể tránh khỏi. Ba người, mỗi người chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng, cảm nhận rõ rệt cơn sóng ngầm đáng sợ đang ập tới.

Một lúc sau, Hoàng Thiên phá vỡ sự im lặng, ánh mắt lóe lên sự quyết đoán không gì lay chuyển: "Hạ lệnh rút quân. Hoàng Hôn, ngươi sẽ ở lại đây. Chiếm lấy tất cả các hải đảo xung quanh, thu về tài nguyên. Ta để lại hai chiến thuyền Hoàng Đình và Hoang Đông cùng hai vạn tinh binh cho ngươi. Hoàng Đình sẽ ở lại trợ giúp ngươi."

"Hoàng Đình?" Hoàng Hôn hơi ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt sáng lên khi nhớ lại thân phận của người này.



"Biểu đệ của ngài? Nếu vậy, ta hoàn toàn yên tâm.

Hoàng Thiên gật đầu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực: "Ta tin tưởng hắn, cũng như tin tưởng ngươi. Chúng ta sẽ trở lại, nhưng với một sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn."

Nói rồi, hắn lấy ra một túi trữ vật, đặt vào tay Hoàng Hôn: "Trong đây là đan dược, gồm Hồi Khí Đan, Tụ Khí Đan,

Phá Cảnh Đan, chỉ dành cho tu sĩ dưới Nguyên Anh Cảnh. Còn đây," hắn rút ra một viên đan màu xanh lá, "là Mộc Thần Đan, dành cho Nguyên Anh kỳ, có thể gia tăng hiệu quả hấp thu linh khí."'

Hoàng Thiên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Hôn, ánh mắt sắc lạnh như kiếm: "Nhớ kỹ, nếu sự việc liên quan đến tính mệnh, hãy lấy mệnh mình mà làm đại sự. Nếu mệnh không còn, thì đại sự là cái rắm."

Lời nói của Hoàng Thiên như sấm động, làm rung chuyển tâm can của Hoàng Hôn. Hắn hiểu rõ trọng trách mà mình đang gánh vác, và cũng hiểu rằng Đạo Chủ đã trao cho hắn niềm tin tuyệt đối.

Hoàng Thiên tiến thêm một bước, đặt tay lên vai Hoàng Hôn, giọng nói kiên định: "Ngươi là đại thần tướng đứng đầu dưới trướng ta. Khi Hắc Dạ Quân Vương xuất hiện, chỉ còn lại sự hủy diệt và sợ hãi. Hãy nhớ lấy điều đó."

Hoàng Hôn gật đầu, trong lòng trào dâng một cảm giác phức tạp. Trách nhiệm trên vai hắn bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Hắn không chỉ phải đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ mà còn phải bảo vệ tài nguyên và củng cố thế lực cho tương lai.

Sau khi trao đổi thêm vài chi tiết chiến lược với Mạnh Trường Sinh, Hoàng Thiên bước về phía mạn thuyền. Ánh mắt hắn hướng về phương xa, nơi Nam Thiên Đại Lục vẫn còn là một bí ẩn. Hắn biết rằng cuộc hành trình sắp tới sẽ đầy gian khổ, nhưng niềm tin và quyết tâm không bao giờ khiến hắn chùn bước.

Hoàng Thiên ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cảm nhận cơn gió biển mạnh mẽ thổi qua. "Đi thôi, trở về Càn Nguyên Đảo."

Chiến thuyền bắt đầu lướt nhẹ trên mặt nước, để lại sau lưng những làn sóng gợn lên như dấu ấn của quyết tâm và uy lực. Trên boong thuyền, Hoàng Thiên đứng vững chãi, tay nắm chặt Hoàng Thiên Họa Kích, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

Hoàng Hôn đứng trên không trung, dõi theo bóng lưng của Hoàng Thiên cho đến khi nó khuất hẳn. Trong lòng hắn, một ngọn lửa tự hào và khát vọng cháy bừng.

Hoàng Hôn quay lại, đôi mắt lạnh lùng quét qua các chiến thuyền và binh sĩ đang chuẩn bị. "Chuẩn bị tất cả!

Chúng ta sẽ đánh chiếm các hải đảo xung quanh và thu lấy tài nguyên! Hoàng Đình, theo ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau