Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 70: Đoạn Đường Sinh Tử
Dưới mặt biển cuồng loạn, những cơn sóng dữ như quái thú gầm thét, bầu trời bị xé toạc bởi hàng loạt tia chớp uốn lượn, lóe sáng như những lưỡi dao sắc bén. Cả không gian như bị khí tức tử vong bao phủ. Trong màn đêm tăm tối, Hoàng Thiên cảm nhận rõ từng nhịp thở đầy nặng nề, hòa quyện cùng tử khí lạnh lẽo đang không ngừng thấm sâu vào cơ thế. Lòng hắn dấy lên sự bất an khôn nguôi. Chỉ một sai lầm nhỏ, hắn có thể bị vùi lấp trong biển sâu vô tận.
Phía sau hắn, âm thanh gầm rú kinh thiên động địa dần lớn lên, mang theo áp lực khủng bố như muốn nghiền nát vạn vật. Những đợt gió mạnh cuốn theo bọt biển lạnh ngắt, rít lên từng hồi đầy hung tợn, khiến đôi mắt hắn cay xè, mờ đi trong chớp mắt. Hoàng Thiên ngoái đầu lại, và hình ảnh xuất hiện khiến máu trong người hắn như đông cứng lại.
"Không thể nào! Đây là yêu thú Luyện Hư Kỳ đỉnh phong?" Hoàng Thiên thầm kinh hãi, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch. Con quái vật khổng lồ kia trông chẳng khác nào một hải đảo đang di chuyển, toàn thân phủ kín lớp vảy đen dày cộm như băng đá ngàn năm. Mỗi lần nó cử động, không gian như bị xé nát bởi sức mạnh hủy diệt.
Đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục bừng bừng sát ý, chiếu thẳng về phía Hoàng Thiên, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Không chút do dự, Hoàng Thiên bạo phát toàn bộ pháp lực, phi độn lao vút như một tia sáng băng qua những đợt sóng cuộn trào dữ dội. Hắn hiểu rõ, lôi châu trên tay dù mạnh đến đâu cũng không đủ sức ngăn chặn cơn cuồng nộ của con quái thú này nếu không tìm ra biện pháp.
Chạy càng xa, Hoàng Thiên càng cảm nhận sự tuyệt vọng đeo bám không rời. Từ phía xa, một dãy núi băng khổng lồ như bức tường thành sừng sững mọc lên, chặn đứng mọi lối thoát. Hắn cắn răng, dồn hết pháp lực xuyên qua những khe hở hẹp giữa các đỉnh băng, nhưng từng bước đi như chìm trong vô vọng. Không khí quanh hắn ngày càng bị áp bức, khiến pháp lực trì trệ, vận chuyển khó khăn.
Tiếng gầm rú từ phía sau đột nhiên vang lên chấn động, như tiếng sấm giữa trời quang. Hoàng Thiên quay lại, chỉ thấy con quái vật đã đuổi kịp, cái đuôi khổng lồ của nó quét tới với tốc độ không tưởng, mang theo tử khí cuồng loạn lan tràn khắp nơi. Một cú quét duy nhất đã đủ xé toạc biển cả, nước biển bắn lên như thác đổ, hóa thành những ngọn sóng đen ngòm, phủ lấp cả bầu trời.
"Không thể dừng lại! Không thể chết ở đây!" Hoàng Thiên tự nhủ, ánh mắt hắn lóe lên tia kiên định. Dù biết rõ cơ hội sống sót mong manh, hắn vẫn cắn chặt răng, tìm kiếm từng sơ hở nhỏ nhất giữa những đợt tấn công điên cuồng. Linh lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, nhưng hắn không ngừng lách qua những làn sóng tử vong, phi độn với tốc độ cực hạn, lao mình vào từng cơn cuồng phong.
Đúng lúc hắn tưởng rằng đã tìm được lối thoát, từ trên bầu trời đen kịt, một luồng sáng băng lãnh đột ngột chém xuống. Đó là lưỡi đao khổng lồ của con quái vật, sáng rực như ánh trăng, mang theo sát khí ngập tràn. Trong khoảnh khắc sinh tử, Hoàng Thiên lập tức bộc phát thần thức, cảm nhận từng biến động của không gian, né tránh trong đường tơ kẽ tóc. Tuy nhiên, sóng khí từ lưỡi đao vẫn cắt qua vai hắn, để lại một vệt máu dài, đau buốt đến tận xương tủy.
"Lần này... ta thực sự đã đến giới hạn rồi..." Hoàng Thiên cười khổ. Máu từ vết thương thấm đẫm y phục, từng giọt nhỏ xuống biển cả, tan biến trong màn đêm. Nhưng dù toàn thân đầy rẫy thương tích, ý chí của hắn chưa hề bị khuất phục. Với một động tác dứt khoát, hắn ném hàng loạt "Chấn Thiên Lôi Châu" về phía sau. Những quả lôi châu bùng nổ dữ dội, tạo ra từng cột sét rực sáng giữa đêm tối, cản trở bước tiến của con quái vật trong chốc lát.
Cả không gian xung quanh như bị biến thành chiến trường địa ngục, nơi sóng gió, băng tuyết và lôi điện giao tranh dữ dội. Thân hình Hoàng Thiên như muốn sụp đổ, đôi mắt dần trở nên mờ mịt, nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng, dồn hết pháp lực cuối cùng bay lên cao, vượt qua tầng mây đen dày đặc.
Cuộc truy đuổi không ngừng nghỉ kéo dài tưởng như vô tận. Hoàng Thiên hiểu rõ rằng nếu không tìm cách thoát thân sớm, tử khí lạnh lẽo này sẽ nuốt chửng hắn. Đúng lúc cảm giác tuyệt vọng bắt đầu dâng lên trong tâm trí, một tia sáng vàng kim chợt lóe lên từ phía chân trời, xuyên qua màn đêm tối tăm. Ánh sáng ấy không chỉ chiếu rọi toàn bộ biển khơi mà còn thắp lên trong lòng hắn hy vọng mới.
"Cơ hội đã tới!" Hoàng Thiên hét lớn, không do dự lao mình về phía ánh sáng vàng kim ấy, bỏ lại phía sau con quái vật vẫn đang điên cuồng gầm thét. Hắn dốc hết toàn bộ sinh lực còn lại, như một mũi tên lao thẳng về phía ánh sáng, bất chấp nguy hiểm. Trong lòng hắn bừng lên một quyết tâm sắt đá: dù phía trước là gì đi nữa, hắn nhất định không để số phận mình bị vùi lấp trong biển tử khí này.
Chỉ còn một khoảng cách ngắn, hắn sẽ thoát ra khỏi vùng tử vong khủng khiếp này. Nhưng trước khi niềm hy vọng trở thành hiện thực, từ dưới mặt biển, những cột băng sắc lạnh đột ngột trồi lên, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh, như muốn khép chặt mọi lối thoát. Bên dưới, con quái vật khổng lồ đã đuổi sát, đôi mắt đỏ rực như máu lóe lên hung tợn, vươn thẳng đến nơi Hoàng Thiên đang tiến tới.
Phía sau hắn, âm thanh gầm rú kinh thiên động địa dần lớn lên, mang theo áp lực khủng bố như muốn nghiền nát vạn vật. Những đợt gió mạnh cuốn theo bọt biển lạnh ngắt, rít lên từng hồi đầy hung tợn, khiến đôi mắt hắn cay xè, mờ đi trong chớp mắt. Hoàng Thiên ngoái đầu lại, và hình ảnh xuất hiện khiến máu trong người hắn như đông cứng lại.
"Không thể nào! Đây là yêu thú Luyện Hư Kỳ đỉnh phong?" Hoàng Thiên thầm kinh hãi, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch. Con quái vật khổng lồ kia trông chẳng khác nào một hải đảo đang di chuyển, toàn thân phủ kín lớp vảy đen dày cộm như băng đá ngàn năm. Mỗi lần nó cử động, không gian như bị xé nát bởi sức mạnh hủy diệt.
Đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục bừng bừng sát ý, chiếu thẳng về phía Hoàng Thiên, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Không chút do dự, Hoàng Thiên bạo phát toàn bộ pháp lực, phi độn lao vút như một tia sáng băng qua những đợt sóng cuộn trào dữ dội. Hắn hiểu rõ, lôi châu trên tay dù mạnh đến đâu cũng không đủ sức ngăn chặn cơn cuồng nộ của con quái thú này nếu không tìm ra biện pháp.
Chạy càng xa, Hoàng Thiên càng cảm nhận sự tuyệt vọng đeo bám không rời. Từ phía xa, một dãy núi băng khổng lồ như bức tường thành sừng sững mọc lên, chặn đứng mọi lối thoát. Hắn cắn răng, dồn hết pháp lực xuyên qua những khe hở hẹp giữa các đỉnh băng, nhưng từng bước đi như chìm trong vô vọng. Không khí quanh hắn ngày càng bị áp bức, khiến pháp lực trì trệ, vận chuyển khó khăn.
Tiếng gầm rú từ phía sau đột nhiên vang lên chấn động, như tiếng sấm giữa trời quang. Hoàng Thiên quay lại, chỉ thấy con quái vật đã đuổi kịp, cái đuôi khổng lồ của nó quét tới với tốc độ không tưởng, mang theo tử khí cuồng loạn lan tràn khắp nơi. Một cú quét duy nhất đã đủ xé toạc biển cả, nước biển bắn lên như thác đổ, hóa thành những ngọn sóng đen ngòm, phủ lấp cả bầu trời.
"Không thể dừng lại! Không thể chết ở đây!" Hoàng Thiên tự nhủ, ánh mắt hắn lóe lên tia kiên định. Dù biết rõ cơ hội sống sót mong manh, hắn vẫn cắn chặt răng, tìm kiếm từng sơ hở nhỏ nhất giữa những đợt tấn công điên cuồng. Linh lực trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, nhưng hắn không ngừng lách qua những làn sóng tử vong, phi độn với tốc độ cực hạn, lao mình vào từng cơn cuồng phong.
Đúng lúc hắn tưởng rằng đã tìm được lối thoát, từ trên bầu trời đen kịt, một luồng sáng băng lãnh đột ngột chém xuống. Đó là lưỡi đao khổng lồ của con quái vật, sáng rực như ánh trăng, mang theo sát khí ngập tràn. Trong khoảnh khắc sinh tử, Hoàng Thiên lập tức bộc phát thần thức, cảm nhận từng biến động của không gian, né tránh trong đường tơ kẽ tóc. Tuy nhiên, sóng khí từ lưỡi đao vẫn cắt qua vai hắn, để lại một vệt máu dài, đau buốt đến tận xương tủy.
"Lần này... ta thực sự đã đến giới hạn rồi..." Hoàng Thiên cười khổ. Máu từ vết thương thấm đẫm y phục, từng giọt nhỏ xuống biển cả, tan biến trong màn đêm. Nhưng dù toàn thân đầy rẫy thương tích, ý chí của hắn chưa hề bị khuất phục. Với một động tác dứt khoát, hắn ném hàng loạt "Chấn Thiên Lôi Châu" về phía sau. Những quả lôi châu bùng nổ dữ dội, tạo ra từng cột sét rực sáng giữa đêm tối, cản trở bước tiến của con quái vật trong chốc lát.
Cả không gian xung quanh như bị biến thành chiến trường địa ngục, nơi sóng gió, băng tuyết và lôi điện giao tranh dữ dội. Thân hình Hoàng Thiên như muốn sụp đổ, đôi mắt dần trở nên mờ mịt, nhưng hắn vẫn không ngừng cố gắng, dồn hết pháp lực cuối cùng bay lên cao, vượt qua tầng mây đen dày đặc.
Cuộc truy đuổi không ngừng nghỉ kéo dài tưởng như vô tận. Hoàng Thiên hiểu rõ rằng nếu không tìm cách thoát thân sớm, tử khí lạnh lẽo này sẽ nuốt chửng hắn. Đúng lúc cảm giác tuyệt vọng bắt đầu dâng lên trong tâm trí, một tia sáng vàng kim chợt lóe lên từ phía chân trời, xuyên qua màn đêm tối tăm. Ánh sáng ấy không chỉ chiếu rọi toàn bộ biển khơi mà còn thắp lên trong lòng hắn hy vọng mới.
"Cơ hội đã tới!" Hoàng Thiên hét lớn, không do dự lao mình về phía ánh sáng vàng kim ấy, bỏ lại phía sau con quái vật vẫn đang điên cuồng gầm thét. Hắn dốc hết toàn bộ sinh lực còn lại, như một mũi tên lao thẳng về phía ánh sáng, bất chấp nguy hiểm. Trong lòng hắn bừng lên một quyết tâm sắt đá: dù phía trước là gì đi nữa, hắn nhất định không để số phận mình bị vùi lấp trong biển tử khí này.
Chỉ còn một khoảng cách ngắn, hắn sẽ thoát ra khỏi vùng tử vong khủng khiếp này. Nhưng trước khi niềm hy vọng trở thành hiện thực, từ dưới mặt biển, những cột băng sắc lạnh đột ngột trồi lên, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh, như muốn khép chặt mọi lối thoát. Bên dưới, con quái vật khổng lồ đã đuổi sát, đôi mắt đỏ rực như máu lóe lên hung tợn, vươn thẳng đến nơi Hoàng Thiên đang tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất