Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 72: Hoàng Hôn và Cuộc Chiến Đảo Vô Danh

Trước Sau
Bầu trời phía đông bắt đầu nhuốm màu đỏ rực khi hoàng hôn buông xuống. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những đám mây đen, phủ một tấm màn u tối lên cảnh vật. Không khí trên biển ngột ngạt, từng đợt sóng dữ ập vào bờ đá như tiếng gầm thét của quái vật khổng lồ đang trỗi dậy từ biển sâu.

Hoàng Đình dẫn đầu đội quân của mình, vượt qua ngàn dặm sóng gió để đặt chân lên một hòn đảo hoang sơ.

Hắn gọi nơi này là Hoàng Đình Đảo, một căn cứ chiến lược chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới. Dưới sự chỉ huy của Hoàng Đình, các thuộc hạ nhanh chóng dựng pháp trận, thiết lập truyền tống trận, tạo nên một hệ thống phòng thủ kiên cố.

"Lập trận pháp phòng ngự xong chưa?" Giọng nói của Hoàng Đình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua các đội trưởng.

"Đã hoàn tất, đại nhân!" Một phó tướng kính cẩn báo cáo. "Trận pháp "Càn Nguyên ngũ hành trận" đã được kích hoạt, truyền tống trận cũng sẵn sàng. Chỉ cần ngài hạ lệnh, đại quân có thể tiếp viện ngay."

Hoàng Đình khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư. Gió biển rít lên từng hồi, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào đá tạo thành một khúc nhạc nền đầy u ám. Bầu không khí trên đảo căng như dây đàn, mọi thứ đều sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt.

Bắc U Minh Hải - U Khởi Cung

Nửa đêm trong U Khởi Cung, ánh sáng mờ ảo từ những viên linh thạch tỏả ra, hòa quyện cùng làn sương lạnh tạo nên bầu không khí huyền bí và đầy ma mị. Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng những tấm lụa mềm mại lướt nhẹ qua gió. Bất chợt, tiếng bước chân vội vã vang lên, phá tan sự yên bình.

"Cấp báo, cấp báo! Cung chủ, Ô thừa tướng có việc khẩn cấp cần bẩm báo!" Một thị nữ hấp tấp bước vào, quỳ xuống trước bàn ngọc, nét mặt lộ rõ sự lo lắng.

U Khởi, một trung niên nhân kiêu hãnh với vẻ ngoài bình thản, đang thư giãn trên giường. Hắn lười biếng đáp: "Ta đã dặn rồi, không có việc gì quan trọng thì không cần vội. Sao vẫn còn hoảng hốt thế này?" Giọng nói của hắn mang đầy vẻ chế giễu.

Thị nữ, dù cố kìm nén, vẫn không giấu được sự căng thẳng: "Thưa cung chủ, Ô thừa tướng phát hiện một mỏ linh thạch..."

Trước khi nàng kịp dứt lời, U Khởi đã biến mất. Thị nữ chỉ biết lắc đầu thở dài: "Nói bình tĩnh, nhưng vừa nghe linh thạch là đã biến mất, thật không biết thế nào là bình tĩnh!"

Tại đại điện, Ô thừa tướng Ô Quy đang chờ đợi, U Khởi lập tức bay tới hỏi dồn: "Ở đâu? Mỏ linh thạch ở đâu?"

Ô Quy cung kính chắp tay: "Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ phát hiện mỏ linh thạch ở phương nam, cách đây năm ngàn dặm. Nhưng linh thạch yếu ớt, số lượng có lẽ không nhiều."



U Khởi trầm ngâm bước qua bước lại, tay xoa cằm như đang cân nhắc. Hắn cuối cùng ra lệnh: "Dù ít cũng không thể bỏ qua. Thịt muỗi ít cũng là thịt. Phái Chương Ngư tướng quân đi khai thác, không được lãng phí."

"À, còn một chuyện nữa, điều Xích Giải tướng quân đến phía nam xem sét, ta phát hiện có một thế lực đang hoạt động tại đây".

"Vâng, thuộc hạ sẽ lo liệu ngay." Ô Quy kính cẩn cáo lui.

U Khởi đứng lặng giữa đại điện, ánh sáng lờ mờ từ linh thạch phản chiếu lên gương mặt đầy toan tính của hắn.

Hắn lẩm bẩm: "Phụ thân sắp phi thăng, có lẽ ta cũng không còn xa nữa. Đại lục này sẽ là sân khấu cho ta sớm thôi. Không biết các đại ca đã chuẩn bị tới đâu rồi?"

Đảo Vô Danh

Trên h Đảo Vô Danh, Hàng Hôn đứng lặng lẽ nhìn về phía chân trời. Linh khí từm linh thạch dưới chân hắn cuộn trào như những đợt sóng không thể kìm nén, tạo thành một cơn bão năng lượng khó kiểm soát. Ánh sáng kỳ lạ từ linh thạch phát ra, soi rọi qua lớp sương mù, khiến cảnh vật xung quanh thêm phần huyền ảo và đầy áp lực.

Sức mạnh từ mỏ linh thạch ngày càng lớn, khiến Hoàng Hôn cảm nhận rõ sự nặng nề và áp lực đè nén. Những mảnh linh thạch lấp lánh như ngọn lửa trong đêm, chiếu sáng cả vùng núi hoang vu. Hắn biết rằng không thể kéo dài tình trạng này mãi. Khi linh khí bộc phát mạnh hơn, các thế lực xung quanh chắc chắn sẽ phát hiện và tranh giành.

Hoàng Y Lâm tiến tới từ phía sau, giọng trầm đầy lo lắng: "Đại ca, linh khí ngày càng mạnh, chúng ta không áp chế được lâu nữa. Đợi đạo chủ đến thì liệu có kịp không?"

Hoàng Hôn khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi chân trời xa xôi: "Ta biết. Thời gian không đứng về phía chúng ta. Các thế lực khác chắc chắn đang nhòm ngó. Nhưng chúng ta không thể để mất lợi thế này. Gia cố thêm trận pháp, hy vọng Hoang Đông tướng quân có thể phân tán sự chú ý của chúng."

Hoàng Y Lâm lo lăng nhíu mày: "Nhưng nếu tình hình xấu đi, chúng ta liệu có nên rút lui?"

Hoàng Hôn nở nụ cười sắc bén: "Yên tâm, nếu phải đánh, ta đã nắm chắc phần thắng. Kẻ nào dám đến đây, ta sẽ khiến chúng phải trả giá."

Gió vẫn thét gào, nhưng giờ đây nó chỉ còn là lời cảnh báo về cơn bão sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau