Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên
Chương 79: Cuồng Phong Truy Sát
Chương Ngư đứng uy nghi trên boong chiến thuyền, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua màn đêm đen tối mịt mờ. Trời đất tựa hồ hòa quyện thành một, chỉ còn lại một màu đen thăm thăm. Đám mây dày đặc bao phủ, che khuất ánh trăng, khiến không gian thêm phần u ám và đáng sợ. Gió gào thét cuồng nộ, từng đợt sóng dữ dội từ đại dương trào dâng như những mãnh thú, điên cuồng lao vào thân thuyền, tựa như muốn nuốt chửng tất cả.
Trên chiến thuyền của Càn Nguyên Phủ, từng tia sáng pháp bảo lóe lên trong đêm tối như lời cảnh báo về sự hiện diện của kẻ thù đang đến gần. Phong Ma Thiên Vương, một trong tứ đại thiên vương danh trấn Càn Nguyên Đảo, giọng nói trầm đặc nhưng đầy uy lực vang lên: "Nhanh chóng tiến lên! Không để chúng phát hiện!"
Ngay lập tức, tám bóng đen biến mất vào hư không, thân pháp như ảo ảnh, nhanh chóng di chuyển qua không gian, để lại dư âm như tiếng gió rít. Khí tức hùng mạnh từ họ khuấy động không gian, khiến thiên địa rung chuyển. Phong Ma Thiên Vương chợt dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng như băng giá. Hắn vung tay, từ lòng bàn tay hiện ra một quả cầu lửa đỏ rực, mang theo sức nóng hủy diệt. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng mọi dấu vết phía sau, khiến không gian xung quanh bừng lên ánh sáng chết chóc, làm giảm khả năng truy tìm của kẻ địch.
Chương Ngư, cảm nhận được biến động trong thiên địa, sắc mặt hắn trầm xuống. Từ hư không, hắn triệu hồi ra một con Bạch Sa khổng lồ. Con Bạch Sa uốn mình trong bóng tối, nhanh như tia chớp lao đi, đôi mắt Chương Ngư sáng rực như hai ngọn đèn pha giữa đêm đen, soi rõ từng dấu vết nhỏ nhất. Hắn khẽ nhếch mép, giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên: "Các ngươi tưởng rằng có thể thoát khỏi tay ta sao? kiệt kiệt kiệt!"
Khi hắn tiếp cận gần hơn, một luồng năng lượng cường đại từ pháp trận của đối phương bất ngờ bùng nổ, tạo nên một trận sóng lực cuộn trào, đẩy lùi mọi thứ xung quanh. Chương Ngư không chút nao núng, hắn cười lạnh, hai tay kết ấn, tung ra tuyệt kỹ "Bát Tí Thần Cái." Tám xích tu khổng lồ hiện ra trên bầu trời, như những cánh tay của thần linh giáng xuống, đánh mạnh vào trận pháp, khiến cả không gian như sụp đổ.
Phong Ma Thiên Vương, nhận ra tình hình nguy cấp, lập tức ra lệnh: "Tấn công! Không thể để hắn phá trận!" Hỏa Vũ Thiên Vương nhanh chóng đáp lời, một bức tường lửa khổng lồ hiện ra trước mặt, ngọn lửa đỏ rực bùng lên như biển lửa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bức tường lửa bị xích tu của Chương Ngư xé toạc, tạo nên một tiếng nổ vang rền, cả hòn đảo rung chuyển dữ dội.
Không chút chậm trễ, Chương Ngư dẫn đầu yêu tướng xông vào doanh trại địch như một cơn bão dữ. Xích tu trong tay hắn như thần binh, chém xuyên qua không gian, đánh tan mọi phòng thủ. Địa Tạng tướng quân thấy vậy, nghiến răng ra lệnh: "Dốc toàn lực, giết hắn!" Nhưng Chương Ngư chỉ cười khẩy, thân ảnh hắn như quỷ mị, né tránh mọi đòn tấn công, tiếng hét vang lên như sấm: "Hôm nay các ngươi không ai thoát!"
Cuộc chiến nổ ra dữ dội, các yêu tướng của Chương Ngư lao vào trận đấu, khiến khắp nơi trở nên hỗn loạn. Pháp bảo bay loạn xạ, ánh sáng và lửa đan xen, biển hòn đảo thành một biển lửa. Mỗi đòn tấn công mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, khiến mặt đất nứt toác, ánh sáng pháp thuật và ngọn lửa giao nhau, tạo nên những cơn sóng xung kích mạnh mẽ.
Phong Ma Thiên Vương, nhận ra tình thế nguy cấp, gầm lên: "Rút lui! Chúng ta không thế chết ở đây!" Những người còn lại nhanh chóng thu hồi pháp bảo, kích hoạt truyền tống trận, biến mất trong không gian, chỉ còn lại
Chương Ngư và quân đội của hắn đứng giữa những tàn tích đổ nát.
Chương Ngư đứng trên chiến trường, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những tàn tích, đầy giận dữ. "Các ngươi nghĩ rằng có thể thoát sao? Hừ!" Hắn quay người lại, ra lệnh: "Tiến lên! Không để một tên nào sống sót!" Tiếng hô vang dội từ các chiến thuyền, chúng lập tức lao đi, tiến về phía trước, chuẩn bị cho cuộc tàn sát tiếp theo.
Tại một khu vực núi non hiểm trở phía bắc đại hải, tứ đại thiên vương và tứ đại tướng quân đã tập trung lại. Phong Ma Thiên Vương, dù bị thương nặng, vẫn đứng vững, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa.
"Chúng ta đều bị thương nặng, Hóa Thần Sơ Kỳ không phải dễ đối phó," Phong Ma Thiên Vương nghiêm nghị nói. "Bây giờ chỉ còn cách chạy về hướng Hoàng Đình tướng quân, nơi đó đã bố trí sẵn truyền tống trận."
Chiến thuyền của Chương Ngư càng lúc càng tiến gần khu vực núi non, hắn cảm nhận được sự hiện diện của pháp lực trong không khí. Hắn ra lệnh dừng lại, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn về phía trước. Các yêu binh đã sẵn sàng, tay nắm chặt pháp bảo, ánh mắt tập trung vào hòn đảo phía trước.
Chương Ngư bước lên, cầm thanh kiếm trong tay, ánh mắt bùng lên sát khí. "Trước mặt là doanh trại địch. Giết!
Không tha một ai!"
Tiếng hô đồng thanh vang lên từ các yêu binh, khí thế chiến đấu ngút trời. Chiến thuyền từ từ tiến vào trung tâm, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, một chiếc linh chu phá không bay vọt lên trời cao, đám yêu binh đều ngước nhìn, ánh mắt kinh ngạc.
Chương Ngư không do dự, giận dữ lao lên không trung, xích tu trong tay vung mạnh, tiếng hét vang vọng: "Chết đi!"
Trên chiến thuyền của Càn Nguyên Phủ, từng tia sáng pháp bảo lóe lên trong đêm tối như lời cảnh báo về sự hiện diện của kẻ thù đang đến gần. Phong Ma Thiên Vương, một trong tứ đại thiên vương danh trấn Càn Nguyên Đảo, giọng nói trầm đặc nhưng đầy uy lực vang lên: "Nhanh chóng tiến lên! Không để chúng phát hiện!"
Ngay lập tức, tám bóng đen biến mất vào hư không, thân pháp như ảo ảnh, nhanh chóng di chuyển qua không gian, để lại dư âm như tiếng gió rít. Khí tức hùng mạnh từ họ khuấy động không gian, khiến thiên địa rung chuyển. Phong Ma Thiên Vương chợt dừng lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng như băng giá. Hắn vung tay, từ lòng bàn tay hiện ra một quả cầu lửa đỏ rực, mang theo sức nóng hủy diệt. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng mọi dấu vết phía sau, khiến không gian xung quanh bừng lên ánh sáng chết chóc, làm giảm khả năng truy tìm của kẻ địch.
Chương Ngư, cảm nhận được biến động trong thiên địa, sắc mặt hắn trầm xuống. Từ hư không, hắn triệu hồi ra một con Bạch Sa khổng lồ. Con Bạch Sa uốn mình trong bóng tối, nhanh như tia chớp lao đi, đôi mắt Chương Ngư sáng rực như hai ngọn đèn pha giữa đêm đen, soi rõ từng dấu vết nhỏ nhất. Hắn khẽ nhếch mép, giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên: "Các ngươi tưởng rằng có thể thoát khỏi tay ta sao? kiệt kiệt kiệt!"
Khi hắn tiếp cận gần hơn, một luồng năng lượng cường đại từ pháp trận của đối phương bất ngờ bùng nổ, tạo nên một trận sóng lực cuộn trào, đẩy lùi mọi thứ xung quanh. Chương Ngư không chút nao núng, hắn cười lạnh, hai tay kết ấn, tung ra tuyệt kỹ "Bát Tí Thần Cái." Tám xích tu khổng lồ hiện ra trên bầu trời, như những cánh tay của thần linh giáng xuống, đánh mạnh vào trận pháp, khiến cả không gian như sụp đổ.
Phong Ma Thiên Vương, nhận ra tình hình nguy cấp, lập tức ra lệnh: "Tấn công! Không thể để hắn phá trận!" Hỏa Vũ Thiên Vương nhanh chóng đáp lời, một bức tường lửa khổng lồ hiện ra trước mặt, ngọn lửa đỏ rực bùng lên như biển lửa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bức tường lửa bị xích tu của Chương Ngư xé toạc, tạo nên một tiếng nổ vang rền, cả hòn đảo rung chuyển dữ dội.
Không chút chậm trễ, Chương Ngư dẫn đầu yêu tướng xông vào doanh trại địch như một cơn bão dữ. Xích tu trong tay hắn như thần binh, chém xuyên qua không gian, đánh tan mọi phòng thủ. Địa Tạng tướng quân thấy vậy, nghiến răng ra lệnh: "Dốc toàn lực, giết hắn!" Nhưng Chương Ngư chỉ cười khẩy, thân ảnh hắn như quỷ mị, né tránh mọi đòn tấn công, tiếng hét vang lên như sấm: "Hôm nay các ngươi không ai thoát!"
Cuộc chiến nổ ra dữ dội, các yêu tướng của Chương Ngư lao vào trận đấu, khiến khắp nơi trở nên hỗn loạn. Pháp bảo bay loạn xạ, ánh sáng và lửa đan xen, biển hòn đảo thành một biển lửa. Mỗi đòn tấn công mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, khiến mặt đất nứt toác, ánh sáng pháp thuật và ngọn lửa giao nhau, tạo nên những cơn sóng xung kích mạnh mẽ.
Phong Ma Thiên Vương, nhận ra tình thế nguy cấp, gầm lên: "Rút lui! Chúng ta không thế chết ở đây!" Những người còn lại nhanh chóng thu hồi pháp bảo, kích hoạt truyền tống trận, biến mất trong không gian, chỉ còn lại
Chương Ngư và quân đội của hắn đứng giữa những tàn tích đổ nát.
Chương Ngư đứng trên chiến trường, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những tàn tích, đầy giận dữ. "Các ngươi nghĩ rằng có thể thoát sao? Hừ!" Hắn quay người lại, ra lệnh: "Tiến lên! Không để một tên nào sống sót!" Tiếng hô vang dội từ các chiến thuyền, chúng lập tức lao đi, tiến về phía trước, chuẩn bị cho cuộc tàn sát tiếp theo.
Tại một khu vực núi non hiểm trở phía bắc đại hải, tứ đại thiên vương và tứ đại tướng quân đã tập trung lại. Phong Ma Thiên Vương, dù bị thương nặng, vẫn đứng vững, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa.
"Chúng ta đều bị thương nặng, Hóa Thần Sơ Kỳ không phải dễ đối phó," Phong Ma Thiên Vương nghiêm nghị nói. "Bây giờ chỉ còn cách chạy về hướng Hoàng Đình tướng quân, nơi đó đã bố trí sẵn truyền tống trận."
Chiến thuyền của Chương Ngư càng lúc càng tiến gần khu vực núi non, hắn cảm nhận được sự hiện diện của pháp lực trong không khí. Hắn ra lệnh dừng lại, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn về phía trước. Các yêu binh đã sẵn sàng, tay nắm chặt pháp bảo, ánh mắt tập trung vào hòn đảo phía trước.
Chương Ngư bước lên, cầm thanh kiếm trong tay, ánh mắt bùng lên sát khí. "Trước mặt là doanh trại địch. Giết!
Không tha một ai!"
Tiếng hô đồng thanh vang lên từ các yêu binh, khí thế chiến đấu ngút trời. Chiến thuyền từ từ tiến vào trung tâm, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, một chiếc linh chu phá không bay vọt lên trời cao, đám yêu binh đều ngước nhìn, ánh mắt kinh ngạc.
Chương Ngư không do dự, giận dữ lao lên không trung, xích tu trong tay vung mạnh, tiếng hét vang vọng: "Chết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất