Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 6: Lấy đầu người

Trước Sau
Vốn dĩ Phạm Vô Cứu muốn đi theo cậu, nhưng Thời Nhạc cảm thấy chuyện đi moi vàng này, nếu có người khác ở bên cạnh nhìn, cứ cảm thấy không được tốt lắm.

Vì thế, Thời Nhạc nói Phạm Vô Cứu đợi mình, cậu đi một chút sẽ trở lại.

Những tòa nhà vàng óng đó, rất dễ nhận biết.

Thời Nhạc cầm túi, vừa cẩn thận quan sát xem có quỷ gì xuất hiện hay không, vừa chậm rãi đi về phía vàng.

Một lát sau.

Cậu đi tới trước hai cây cột lớn, cây cột lớn có màu vàng rất hợp tâm ý.

Thời Nhạc móc dao nhỏ đã chuẩn bị từ trước từ trong túi ra, chuẩn bị thử xem có thể cạy được mấy miếng.

Một dao đi xuống

Cây cột lớn bị lột trần toàn bộ.

Thời Nhạc: "?"

Vàng của địa phủ sao lại mềm như gỗ thế này.

Hơn nữa, cậu cầm dao chọc chọc, cây cột vàng này không chỉ mềm như gỗ, gió thổi qua, vụn gỗ còn rì rào rơi xuống.

Thời Nhạc hứng vụn gỗ, ngón tay vân vê xoa xoa, còn phai màu.

Vẻ mặt cậu ngơ ngác: "Mình, có phải là mình chưa trải việc đời quá không."

Nếu không, sao cậu lại không nhận ra đây là loại vàng nào?

Sau khi đâm hai cây cột vàng xong, Thời Nhạc ngồi bệt dưới đất, nhìn vụn gỗ phai màu trong lòng bàn tay, cậu hiểu, cậu triệt để hiểu.

"Đây không phải vàng." Cậu lẩm bẩm nói.

Trong địa phủ hoang vắng này, thứ duy nhất làm Thời Nhạc cảm thấy vừa lòng là có thể nhìn thấy vàng khắp nơi.

Nhưng bây giờ, vàng cũng là giả.

Cậu ngẩng đầu, chết lặng nhìn bốn phía một chút.

Địa phủ rách nát này, vàng là giả, tiền âm phủ không thể dùng, đã đến năm 2020 rồi, ngay cả internet cũng không có.

Mấy năm nay cha cậu dốc sức làm chỉ để bớt cô đơn thôi sao?

Không biết Thời Nhạc ngồi bao lâu, cuối cùng, cậu không tin tà đi dạo toàn bộ kiến trúc vàng óng trước mặt một vòng.

Cuối cùng, cậu xách theo túi không trở về.

"Đại nhân."

Phạm Vô Cứu cũng sửa lại xưng hô với cậu, thấy cậu cúi đầu quay lại, trên mặt không có biểu cảm gì, cẩn thận gọi một tiếng: "Ngài làm sao vậy?"

"Không sao cả, nhận rõ một chuyện mà thôi."

Thời Nhạc nhét quần áo Vô Thường vào túi vải cậu mang theo khi đến đây.

Nhét xong, cậu hờ hững nhìn Phạm Vô Cứu: "Chúng ta đi thôi."

Cho dù tan nát cõi lòng, cậu cũng muốn quay về nhân gian rồi tan nát cõi lòng.

Phạm Vô Cứu chần chờ gật đầu, dẫn cậu ra ngoài.

Hai người vẫn đi vòng đường nhỏ như cũ, đường nhỏ ít quỷ, thế nhưng không phải hoàn toàn không có quỷ.

Sau khi Thời Nhạc bị dọa hai lần, cuối cùng cũng ra khỏi Địa phủ.

Nhìn mấy cái quan tài lớn để ở trong sân, còn có những món đồ cổ chắc chắn là lấy ra từ trong mộ ai đó, Thời Nhạc vậy mà sinh ra một cảm giác an tâm kỳ lạ.

Ít nhất nơi này, vẫn là nhân gian.

Nhân gian có internet, có lẩu, có đối tượng trái tim cậu chọn!

Phạm Vô Cứu đặt bánh bao nhỏ đang thất thần ở trên giữa ghế như bày đồ cúng, rồi đặt túi vải của cậu ở bên chân cậu.

"Đại nhân."

"Đêm nay ngài muốn đi theo tôi bắt đầu làm việc không?"

Thời Nhạc hơi hơi hoàn hồn: "Làm việc? Làm việc gì?"

Phạm Vô Cứu nhanh chóng biến hoá, mặc quần áo Vô Thường, mang theo mũ có đỉnh cao, cầm xích sắt trong tay xuất hiện ở trước mặt cậu.

"Chúng ta sẽ đi ra ngoài câu hồn nha."

Thời Nhạc sửng sốt.

Hình như là vậy, chỉ là, bây giờ cậu rời khỏi Địa phủ rồi, hoàn toàn có thể bỏ gánh không làm.

Thời Nhạc vừa bị hố, thái độ đối với công việc bây giờ cực kỳ tiêu cực.

"Đại nhân, ngài đã đồng ý với Thôi Phán Quan rồi." Phạm Vô Cứu nhìn ra chút manh mối, chủ động nhắc nhở.

"Thôi Phán Quan không ở đây."

Thời Nhạc ỉu xìu nói: "Bây giờ tôi rất khổ sở, tôi muốn yên tĩnh."

Vàng mà cậu luôn thương nhớ, tất cả đều là giả, cái đả kích này với cậu mà nói, thật sự không thể chịu đựng nổi.

Thời Nhạc nằm sấp trên ghế, đau buồn nghĩ, tui chỉ là con yêu quái nhỏ yếu ớt đáng thương lại vô tội tôi.

Vì sao vận mệnh lại trêu đùa tui như thế.

Rõ ràng cậu chỉ muốn bị ông xã đẹp trai trêu đùa, không muốn bị vận mệnh trêu đùa đâu.

"Thôi Phán Quan ở địa phủ cũng có thể giám sát Ngài, Địa phủ có tấm gương, Thôi Phán Quan có thể nhìn thấy ngài làm gì, không làm gì."



Thời Nhạc: "......"

Thời Nhạc khiếp sợ: "Cái địa phủ rách nát kia mà cũng có camera á?"

Phạm Vô Cứu nghẹn họng.

Một lúc sau, y nhìn Thời Nhạc đang mắt nhỏ trừng mắt to với y, miễn cưỡng giải thích: "Địa phủ chúng ta vẫn có mấy món bảo vật."

"Tóm lại, ngài không thể bỏ bê công việc."

"Tôi cứ bỏ."

Thời Nhạc nhỏ giọng uy hiếp: "Tôi là đại nhân, các anh không thể dĩ hạ phạm thượng."

"Nhưng Thôi Phán Quan nhìn thấy ngài bỏ bê công việc, nói không chừng sẽ bảo quỷ đi hù dọa ngài, ví dụ như, mỗi đêm xuất hiện trong mơ của ngài, mỗi ngày cản đường của ngài." Phạm Vô Cứu giọng điệu trầm ổn nói.

Giọng điệu nói chuyện kia, không giống như đơn giản là hù dọa cậu, mà giống như đang bình tĩnh nói với cậu, Thôi Phán Quan thật sự có thể làm được chuyện này.

Thời Nhạc trừng mắt nhìn y vài giây: "Anh ta thật sự có can đảm làm như vậy như?"

Phạm Vô Cứu bình tĩnh trả lời: "Dám."

Thời Nhạc: "......"

Thời Nhạc hậm hực: "Vừa rồi tôi nói đùa thôi, tôi thích câu hồn, tôi thích làm việc, tôi không bỏ bê công việc."

Phạm Vô Cứu nhịn cười: "Phải rồi, tôi đã biết đại nhân rất chuyên nghiệp mà."

"Vậy ngài nghỉ ngơi thêm một chút đi, tôi đi mua cho ngài chút đồ ăn, chờ ăn xong, đoán chừng trời tối đen rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

"Cũng được."

Thời Nhạc lúc lắc móng vuốt nhỏ, ra hiệu y ra ngoài.

Chờ Phạm Vô Cứu đi, Thời Nhạc tìm tới cái quan tài có nắp gập lần trước mình ngủ, có lẽ mấy ngày nay gặp quỷ hơi nhiều, cậu đối với thứ quan tài này, mâu thuẫn trong lòng cũng không mãnh liệt như trước.

Ôm di động, rúc vào trong quan tài.

Thời Nhạc còn dùng móng vuốt đóng nắp quan tài từ bên trong.

"Thật thời thượng."

Cậu nhìn nắp quan tài, cảm thán nói, sau đó tranh thủ thời gian bắt đầu lướt mạng.

Trong cửa hàng không có WiFi, nhưng ít ra có chút tín hiệu. Mạng 4G chập chờn, nói chung cũng tốt hơn không có mạng.

Thời Nhạc nằm trong quan tài, móng vuốt nhỏ thuần thục chọc màn hình.

Vào Weibo, xem tin nhắn.

Tiểu Diệp Phong: "Nhạc Nhạc, dạo này sao không cập nhật ảnh chụp vậy?"

Hôm nay hút mèo không: "Nhạc Nhạc ơi, lâu rồi không thấy cậu online, đang làm gì thế?"

Trong những tin nhắn đó, phần nhiều quan tâm tình hình của cậu.

Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có mấy thứ cay mắt.

Tâm lặng như nước: "Em trai, muốn 1 không? Lớn lắm đó, bảo đảm khiến cưng sướng tận trời."

T158369: "Hẹn hò không? [ ảnh chụp ]"

Trong ảnh thể hiện kích cỡ của cái thứ kia.

Thời Nhạc không ngạc nhiên, kéo đen và báo cáo một hàng dài.

Xem tin nhắn một lúc, Thời Nhạc soạn Weibo, bắt đầu đăng tình hình mới.

"Gần đây trải qua rất nhiều chuyện, Nhạc Nhạc bây giờ, đã không còn là Coca hạnh phúc như trước."

Soạn xong câu này, cậu lại gõ thêm hai câu nữa.

"Đúng rồi, tôi gặp được đối tượng mà trái tim tôi chọn, ly rượu tình yêu này, ai uống cũng phải say, Nhạc Nhạc tôi, cũng muốn say!"

Bài viết vừa ấn đăng, ván quan tài của cậu đã bị gõ vang.

"Đại nhân, ra ăn cơm thôi."

Thời Nhạc ở địa phủ căn bản không ăn chút gì, thật ra trong cửa hàng của Mạnh Bà có bán cơm hộp, chỉ là làm khó ăn quá, trình độ khó ăn có thể so với cậu nấu.

Rốt cuộc bây giờ lại có thể ăn đồ ăn nhân gian nóng hầm hập thơm ngào ngạt, Thời Nhạc cảm thấy, hạnh phúc của cậu lại về một chút!

Mở nắp quan tài ra.

Thời Nhạc ngồi thẳng lên, hai móng vuốt nắm nắp quan tài.

"Anh chờ tôi một chút, tôi biến về hình người."

Vừa rồi cậu lên mạng một lát, thấy cảm xúc đã yên ổn hơn.

Quả nhiên, đối với thiếu niên nghiện mạng mà nói, lên mạng quả thật có thể chữa khỏi tất cả.

Không bao lâu, Thời Nhạc biến thành hình người đi đến trước mặt Phạm Vô Cứu.

"Anh mua cái gì ăn thế?"

Phạm Vô Cứu đưa bánh rán trái cây trong tay qua.

Thời Nhạc: "?"

Thời Nhạc nhìn bánh rán trái cây, ngay cả cây lạp xưởng cũng không có.

Cậu do dự hỏi: "Phạm đại ca, tiền lương của anh rất thấp sao?"

Phạm Vô Cứu im lặng vài giây: "Tiền âm phủ của tôi rất nhiều."



"Nhưng tiền âm phủ không đổi tiền mặt được, cho nên, hiện tại chỉ có thể mua cho ngài cái này."

Thời Nhạc cứng họng.

"Vậy cũng thê thảm quá rồi, đi, hôm nay tôi đãi!"

Nói xong, cậu trực tiếp kéo Phạm Vô Cứu đi, đi đến lối vào con hẻm nhỏ, ở một phố khác.

Hương vị BBQ nướng hấp dẫn nồng đậm trong không khí.

Thời Nhạc dùng tiền của mình, gọi một bàn BBQ nướng lớn.

Phạm Vô Cứu là quỷ, không thể ăn trực tiếp được.

Thời Nhạc nhớ tới hai lá bùa mà cậu tiện tay mang theo trước khi rời khỏi địa phủ, trong đó có một lá có thể để quỷ nếm được thức ăn ngon của nhân gian.

Lấy lá bùa ra, Thời Nhạc lại gọi mấy chai bia.

Bia và đồ nướng, Thời Nhạc ăn vui sướng.

Vì để chút nữa có thể đi câu hồn thuận lợi, cậu rót cho mình không ít rượu.

Rượu vào người thêm can đảm, Thời Nhạc uống khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cảm thấy bây giờ mình cực kỳ dũng cảm.

"Đi."

Thời Nhạc trả tiền xong, vỗ bả vai Phạm Vô Cứu: "Chúng ta đi thôi, câu hồn!"

Phạm Vô Cứu là người chín chắn, chỉ ăn BBQ nướng, một giọt rượu cũng không uống.

Y gật gật đầu, đi theo Thời Nhạc trở về.

Bọn họ vừa đi, phía sau, chủ quán nướng và khách ở các bàn khác, đều không nhịn được hỏi ra tiếng.

"Đứa nhỏ vừa rồi tới ăn BBQ nướng một mình phải không? Sao cậu ấy cứ lầm bầm lầu bầu mãi vậy? Giống như đang nói chuyện với ai đó."

Ông chủ run rẩy: "Tôi cũng cảm thấy tà ma, anh nhìn bàn của cậu ấy kìa, gọi hai mâm đồ ăn......"

"Hơn nữa còn một nửa chưa ăn đâu."

Mọi người nhìn nhau, rõ ràng đều bị sợ hãi.

Trong cửa hàng số 5.

Thời Nhạc dụi mắt, mặc quần áo Vô Thường.

Trên mũ cao của Phạm Vô Cứu còn viết mấy chữ: Thiên hạ thái bình.

Thời Nhạc thấy cũng muốn.

"Ngài muốn chữ nào, tôi viết cho ngài."

Mới vừa ăn BBQ nướng rất ngon xong, bây giờ Phạm Vô Cứu rất cảm kích Thời Nhạc.

Thời Nhạc nghĩ nghĩ, phun ra mấy chữ ——

"Ác quỷ lui tán!"

Phạm Vô Cứu: "......"

Vẻ mặt Phạm Vô Cứu phức tạp: "Chúng ta câu hồn thường xuyên sẽ phải câu ác quỷ."

Nếu ác quỷ lui tan, bọn họ còn câu cái gì.

Thời Nhạc chậm rãi ồ một tiếng: "Vậy thôi, tạm thời tôi không muốn nữa."

Hai người lề mà lề mề, lúc trời tối đen, cuối cùng cũng sắp xếp tốt quần áo, cầm xiềng xích đi ra ngoài.

"Đại nhân, hôm nay người phải bị mang vào địa phủ hơi nhiều. Chúng ta bắt đầu hành động thôi."

"Cho ngài, đây là người hôm nay ngài phải câu, chỉ một người."

Thời Nhạc gật đầu.

Chỉ có một mục tiêu nhiệm vụ, vậy cậu câu xong, nói không chừng còn có thể tìm quán net suốt đêm.

"Người ngài phải câu, là Bạc Văn Thời."

Phạm Vô Cứu thường đến nhân gian, đối với cái tên này, gặp một lần đã cảm thấy rất quen thuộc.

"Tôi gửi địa chỉ của người này cho ngài, ngài đến đó câu là được."

Y nói, hơi nghi hoặc một chút, người này ở nhân gian hình như là một đại lão, còn rất trẻ, sao lúc này đã phải chết rồi?

Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, trên sổ Sinh Tử, rõ ràng viết cái tên này.

Vậy thì chắc không có sai sót gì.

Phạm Vô Cứu tiễn cậu đi một đoạn, lại nhắc nhở: "Ngài mặc bộ quần áo này, người sống sẽ nhìn không thấy ngài. Chờ câu hồn xong, ngài đưa tới cửa hàng chờ tôi xử lý, không có chuyện gì khác, lúc đó ngài cởi quần áo Vô Thường ra là được."

Dặn dò xong, Phạm Vô Cứu vội vã rời đi.

Vừa rồi trên Sinh Tử Bạc nói, Thành Nam xảy ra tai nạn giao thông, thương vong rất nhiều.

Y phải nhanh chóng đến đó.

Thời Nhạc nhìn y rời đi, tay nắm chặt xích sắt, khẩn trương có hơi run run.

Làm vua trên núi, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng lấy đầu người bao giờ.

Nhưng đêm nay, Thời Nhạc cậu, lập tức phải đi lấy đầu 1 người!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Nhạc: Tui tới thu đầu người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau