Tiêu Diêu Du

Chương 12: Hoàng Của

Trước Sau
Lý Ngư do dự một chút rồi lắc lắc đầu, nói:

- Nhà của tôi ở đường Kiếm Hiến Lợi Châu Phủ, đi về phía nam, không cùng đường.

Lưu lão đại nhìn thần khí kỳ lạ của hắn, bật cười nói:

- Ha ha! Nhìn bộ dạng ngươi sao lại thấy kỳ lạ thế, không biết còn tưởng rằng là người đời sau xuyên ngàn năm đến đấy đó?

Lý Ngư giật nảy mình, vốn cho rằng hắn phải chết, hắn ước gì toàn bộ thiên hạ đều biết hắn xuyên qua đến, dấu ấn để lại cho hắn là khoảnh khắc ngắn ngủi dừng ở không trung, hiện giờ có thể không chết, sao hắn có thể tiết lộ ra bí mật này được.

Lý Ngư lập tức chối bỏ:

- Đương nhiên không phải! Tôi ở trong lao cố ý nói vậy, vốn hy vọng…

Lưu lão đại chỉ vào hắn cười khà khà:

- Ta biết ngay tiểu tử ngươi nói hươu nói vượn mà. Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta chỉ hận không thể chắp cánh bay về nhà rồi, mùng 9 tháng 9 sang năm, huynh đệ chúng ta lại gặp nhau nhé!

Lý Ngư ngây ra, kinh ngạc hỏi:

- Mùng 9 tháng 9 sang năm? Ông định…quay lại thật ư?

Lưu lão đại cũng ngớ ra:

- Đương nhiên rồi. Lúc ở trong lao chúng ta đều đã thề với ông trời rồi mà. Hoàng đế khai ân cho chúng ta sống thêm một năm, để chúng ta có thể giải quyết những tâm nguyện chưa làm xong, sao chúng ta có thể heo chó cũng không bằng nói mà không giữ lời được cơ chứ?

Lưu lão đại dùng ánh mắt đầy kỳ lạ nhìn Lý Ngư, rồi đột nhiên chỉ vào hắn, nói:



- Ngươi không định chuồn đi không quay lại đấy chứ?

- Không, đương nhiên không rồi!

Lý Ngư bị ông ta nói toạc móng heo thì sợ hãi lắc đầu phủ nhận.

Lưu lão đại nghiêm trang nói:

- Ta nói ngươi biết, không ai được bất tín. Chúng ta đã chết một lần rồi thì phải hiểu, con người được sống chuyện quan trọng nhất không phải để thở mà là phải sống cho ra sống. Con người lo chuyện sống chết không làm được gì đau.

Lý Ngư xấu hổ liên tục thanh minh, Lưu lão đại nhìn hắn vài lần, hừ một tiếng rồi bỏ đi, thái độ hoàn toàn khác với vừa nữa.

- Con người không thể bất tín? Vì một chữ tín mà phải mất mạng hay sao chứ!

Lý Ngư không cho là như vậy. Tuy nhiên, nếu không có chỗ để đi, hắn quyết định không ngại đi về phía nam, đi Kiếm Nam, đi Lợi Châu, đi nhà của Lý Ngư. Bất kể thế nào, hắn phải mượn thân thể của Lý Ngư mới có thể sống sót. Trong ký ức của hắn, mẹ của Lý Ngư trải qua chiến loạn, cũng chỉ có một mình Lý Ngư là người thân duy nhất, không kể thân quyến.

Tuy rằng hắn không phải Lý Ngư, nhưng trí nhớ của Lý Ngư gây cho hắn một loại cảm xúc mãnh liệt. Nếu hắn không làm gì cho mẹ của Lý Ngư thì lương tâm hắn không được bình yên. Hắn đi Lợi Châu, lấy danh nghĩa của Lý Ngư, để người mẹ đau khổ đáng thương của Lý Ngư biết con mình vẫn còn sống.

Có lẽ, hắn còn có thể tận hết sức tích lũy một khoản tiền cho mẹ của Lý Ngư, vậy thì đến mùa thu hành quyết sang năm hắn sẽ thay tên đổi họ, dù chạy trốn nơi chân trời góc bể lương tâm cũng có thể được an lành. Nghĩ đến đây, Lý Ngư đã quyết định, ngẩng đầu, nhìn đường cái Chu Tước khí thế rộng rãi thẳng tắp kia.

Đã không có nơi để đi vậy thì đi hướng nam, hoàn thành tâm nguyện cho chủ nhân của thân thể này, giải quyết xong, từ nay về sau sẽ được tự do tự tại rồi!

Kinh Đại Nội, Điện Lưỡng Nghi, đứng trên bậc đá có thể nhìn thấy Tam Thanh điện cách đó không xa. Bên cạnh Tam Thanh điện có một lầu nhỏ rất bình thường tên là Lăng Yên các. Mười năm về sau, sẽ bởi vì Lý Thế Dân đem họa tượng chân nhân của hai mươi bốn vị công thần để trong điện mà lưu danh thiên cổ.

Trên Điện Lưỡng Nghi, Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong hư hợp hai tay trước bụng, kính cẩn đứng ở trên điện. Trên điện có cung nga, thái giám đều đứng trang nghiêm bất động. Lý Thuần Phong tâm tính thiếu niên, lại từng trải qua một năm làm việc tại Thái Sử Cục ở kinh thành, cũng đã từng gặp thiên tử nên chẳng chút câu nệ.



Lý Thuần Phong nhìn chung quanh, nhìn thấy một cây cột trụ cung điện hình con rồng cuốn hết sức tuyệt đẹp, mà đám cung nga thái giám xem mũi, mũi nhìn tâm không chú ý lắm thì bèn dịch bước chân đến gần đình trụ, cẩn thận đánh giá.

Mà Viên Thiên Cương đứng yên, tay trái bão nhật nguyệt, tay phải kéo Càn Khôn, rõ ràng tư thế thổ nạp của đạo gia, hai mắt khép nửa, nhập định tại chỗ.

- Thánh nhân giá lâm.

Theo tiếng hô của An công công, hai gã tiểu thái giám theo sau Lý Thế Dân trong trang phục hoàng bào từ sau tấm bình phong đi vào điện Lưỡng Nghi. Viên Thiên Cương mở to hai mắt, Lý Thuần Phong cũng mặt không biểu cảm dịch trở lại, mặt ngước lên ngự tọa, tay chắp lại lạy dài:

- Thần Hỏa Tinh Lệnh Viên Thiên Cương, Tướng sĩ lang Lý Thuần Phong tham kiến bệ hạ!

- Miễn lễ, bình thân!

Lý Thế Dân ngồi ở trên ngự tọa, mỉm cười nhìn hai người, Viên Thiên Cương phong thần như ngọc, hai mắt sáng trong, trong lòng rất có thiện cảm, mỉm cười nói:

- Viên Minh phủ, nghe nói khanh đọc vạn quyển sách, tinh thông thuật số, hiểu biết lịch toán âm dương thiên văn, trẫm đã nghe nói đến đại danh của khanh rồi.

Viên Thiên Cương khẽ khom người.

Lý Thế Dân sờ sờ hàm ria ngắn, cười hỏi:

- Ba Thục thời cổ có một vị kỳ nhân Nghiêm Quân Bình am hiểu thuật bói toán nhất, không biết so sánh với ngươi thì bản lĩnh thế nào?

Viên Thiên Cương khẽ nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên đáp:

- Nghiêm Quân Bình sinh không gặp thời, mà thần đã có thánh minh chủ thượng, cho nên, thần hẳn là còn hơn ông ta ạ.

Lý Thuần Phong không kìm nổi bật cười lại vội vàng che miệng lại nghiêng đầu đi. Gã thầm mắng sư huynh xấu xa, bề ngoài thì tỏ vẻ ung dung không ham danh lợi nhưng trong xương cốt lại là kẻ có tính tình không chịu phục như thế. Có điều bản thân tự khoe thật sự hơi trái với thuần phong mỹ đức trong nước, cho nên y bèn mượn hoàng đế để khen mình, chứ không nói thẳng bản lĩnh của mình còn cao minh hơn Nghiêm Quân Bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau