Tiêu Diêu Du

Chương 15: Xác Ngọc

Trước Sau
Thành Trường An Đại Đường quả thật rộng lớn, chỉ là Hoàng thành đã có diện tích bằng với toàn thành trì Tây An thời Minh, cho nên khi Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong ra khỏi hoàng cung chân trời chỉ còn chút ánh nắng chiều, chờ bọn họ ra khỏi hoàng thành đèn đã được thắp sáng.

Hai người cứ đứng ngoài thành đợi xe bò, chạy đến trạm dịch nói Viên Thiên Cương tạm nghỉ ngơi, có trạm trưởng phụ trách ăn ở đi lại cho y.

Lý Thuần Phong bước xuống xe, cười nói với Viên Thiên Cương:

- Sư huynh, nhưng dự tính hôm nay của chúng ta, chỉ cần có người có thể hiểu được những từ tối nghĩa đó, triều đại biến đổi sau hai ngàn năm, đại sự trong thiên hạ, chuyện gì cũng có thể biết được.

Viên Thiên Cương có chút đau lòng nhìn búi tóc cột cao của Lý Thuần Phong, đang muốn trách gã không biết trời cao đất dày, tự tiện tiết lộ thiên cơ, nhưng trong một mảnh trời tối đen hiện ra một vật thể đỏ như lửa, giống như một quả cầu đang bốc cháy, chiếu rọi cả vòm trời, nhuộm cả mảnh trời tối đen thành một mảnh hồng sắc.

Lý Thuần Phong hoảng sợ đừng lên vị cạnh xe ngựa nhìn về phía xa kinh ngạc nói:

- Đó là cái gì thế?

Viên Thiên Cương bỗng có linh tính, bấm tay tính toán, thất thanh kêu:

- Trời giáng dị bảo!

Lý Thuần Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn Viên Thiên Cương:

- Sư huynh, huynh nói gì?



Viên Thiên Cương bấm ngón tay, trầm giọng nói:

- Trời giáng kỳ bảo! Nếu người nào có được bảo vật này, dùng đúng cách thì những dự tính của ta và ngươi về thiên hạ mai sau có khả năng sẽ thay đổi!

Lý Thuần Phong hoảng sợ:

- Cái gì có thể lợi hại như vậy?

Viên Thiên Cương không trả lời, y chậm rãi đứng lên nhìn về phía chân trời, ánh hồng quang dần nhạt đi, từ chính giữa hiện lên một hình ảnh màu đỏ, giống như một con chim lớn, chính xác là…

Nó ở trời cao, giống như phượng hoàng!

Lý Ngư đứng ở lối vào hang động, nhìn lên bầu trời, nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên bầu trời vốn dĩ có một đám ánh sáng màu đỏ tuy rằng chiếu sáng nhưng không chói mắt, phảng phất ánh mặt trời được phóng to gấp trăm lần, trong ánh đêm đen, có một luồng tối đen như mực vẫn còn có tia sáng không ngừng oanh tạc trong quầng sáng màu đỏ kia, chiếu thẳng đến ánh sáng đỏ dường như vụn vỡ, biến mất. Sau đó, trong vầng sáng màu đỏ lại xuất hiện một thứ kì lạ tựa như được thai nghén trong vỏ trứng. Lý Ngư có ý thức của một người hiện đại, cách thứ kia lại rất gần, cho nên hắn gần như ngay lập tức nhận ra được, đó chính là…một phi thuyền màu đỏ không biết được kiến tạo từ kim loại gì. Hình dạng phi thuyền kia, cùng với ánh sáng màu đỏ không ngừng lóe lên trên thân thuyền, làm cho nó trông giống như một…Đúng rồi! Giống như một con phượng hoàng! Một con phượng hoàng được chế tác từ kim loại màu đỏ.

Lý Ngư liền ngưng thở, khi hắn ở thời hiện đại, thường thấy trên mạng có một số tin tức liên quan đến UFO, thật thật giả giả, chưa thể kết luận được, nhưng hắn cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng tận mắt thấy bao giờ, nhưng vẫn không thể nghĩ tới trải qua hàng nghìn hàng trăm năm trước, không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy được!

Lúc này, hắn đã mơ hồ hiểu được rằng, cỗ chiến hạm màu đen thuần khiết đang lơ lửng trong không trung kia là một phi thuyền vũ trụ, mà phượng hoàng màu đỏ, cũng là một phi thuyền trong vũ trụ. Trên bề mặt, có một khối lá chắn năng lượng màu đỏ, mà lá chắn năng lượng này, hiển nhiên là bị hạm pháo của đối phương tiêu hao gần như cạn kiệt rồi.

Khóe môi Lý Ngư bởi vì kích động mà thay đổi có chút co giật, một người cô độc, xuyên qua thế giời hàng nghìn năm trước, đã nhanh chóng sụp đổ, bây giờ không ngờ lại thấy được phi thuyền vụ trụ của sinh vật ngoài hành tinh, tiếp đến sẽ còn thấy những gì đây? Có thể lần lượt xuất hiện Ngọc Hoàng Đại Đế, Tam Thanh Đạo Tổ không?

Không đúng! Cũng có thể không phải người ngoài hành tinh!



Lý Ngư đột nhiên trong lòng chấn động: Nếu như mình có thể xuyên qua hơn một nghìn năm sau mà đến, vậy thì dựa vào cái gì không thể có người đến từ hai nghìn, ba nghìn năm sau mà xuyên đến? Có lẽ bọn họ là người ở thế giới tương lai từ xa xôi đến? Vậy thì bọn họ có phải đến để giúp đỡ đưa mình về thế giới vốn dĩ mình thuộc về?

Trong lòng Lý Ngư vui mừng, theo bản năng đã muốn lao ra ngoài, nhưng khi hắn muốn bước đi, mới phát hiện hắn bước nửa bước cũng khó, hắn…bị định ở đó rồi!

Lý Ngư rất chắc chắn, hắn không phải sợ tới mức không thể cử động, mà hắn bị một lực lượng không thể giải thích được kìm lại. Sau đó, hắn phát hiện trước mặt xuất hiện một người, một người con gái giống như nữ thần bay trên bầu trời.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, uyển chuyển thướt tha, vạt áo bồng bềnh, khuôn mặt có chút giống với con gái Ấn Độ, nhưng giữa chân mày của cô ấy có một con mắt thứ ba, thẳng đứng chạy dọc theo con mắt, tựa như…Nhị Lang thần trong truyền thuyết thần thoại.

Lý Ngư ngạc nhiên muốn hỏi cô ấy là ai, nhưng khi muốn há miệng, hắn mới phát hiện, không có cách nào mở miệng ra được.

- Không cần phải sợ! Ta, sẽ không làm hại đến ngươi!

Một âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang trong đầu hắn:

- Ngôn ngữ người hành tinh của các ngươi, ta không kịp phân biệt rõ ràng, chúng ta dùng tư tưởng để trao đổi, như vậy thì sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa, cũng sẽ không bị bọn họ nghe thấy.

Đối diện với Thiên nữ tam nhãn mỉm cười nhìn hắn, hiển nhiên lúc này đang dùng ý tưởng để nói chuyện với thiên nữ tam nhãn này. Lời nói của Thiên nữ nhanh hơn một chút

- Ta không kịp giải thích quá nhiều với ngươi, ta có thể gọi ta là kẻ thao túng thời không cũng được.

Hai mắt của Thiên nữ xinh đẹp có chút lo lắng, mà lông mày của thiên nhãn lại chuyển động một cách kỳ dị, Lý Ngư suy đoán, cô ấy được sinh ra có thiên nhãn trong truyền thuyết thần thoại, mới có thể trao đổi ý tưởng với hắn: s

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau