Chương 2: Tôi Có Một Bí Mật (2)
Về sau Lý Hiếu Thường binh bại, tân nhiệm Đô đốc Lợi Châu Võ Sĩ Ước đến nhận chức, triệu tập phản quân ly tán, trấn an địa phương, Thạch Tam đã trốn lên núi ở nhân cơ hội dẫn theo chút huynh đệ xuống núi, đầu nhập cho Võ Đô đốc, nhanh chóng biến thành quan binh, cư nhiên còn được nhận chức quan Chấp Càn Trường.
Lý Ngư không quên thù cha, sáu năm trước hắn mới mười ba tuổi, đã quyết chí thề báo thù. Trong vòng sáu năm đó, hắn không ngừng tìm kiếm các cao thủ quyền thuật học võ nghệ, bái sư tất cả mười tám người. Sáu năm sau, hắn đã trưởng thành có chút thành tựu, rốt cuộc cùng tìm được cơ hội tự tay đâm Thạch Tam ở đầu đường phố xá sầm uất, báo thù cho cha.
Sau khi Dương Băng bị giam ở đại lao nghĩ lại việc này, cho rằng hẳn là sau khi Lý Ngư ám sát Thạch Tam đã bị đám binh lính hành hung liền chết tại chỗ, mà hắn không biết duyên cớ nào, chết yên không chết lại nương vào người Lý Ngư, kết quả là phải thay Lý Ngư gánh tội danh giết người.
Làm một kẻ xuyên việt, Dương Băng đương nhiên hiểu rõ “quy tắc xuyên việt thứ nhất” là không thể để bại lộ lai lịch đích thực của chính mình. Nhưng hắn đã bị bắt bỏ tù ở Lợi Châu, lại bị áp giải đến Trường An, nhốt vào ngục huyện Trường An, trằn trọc mấy tháng, ngày mai chính là kì thu quyết mùng chín tháng chín rồi, nếu không nói ra, vậy chuyện hắn xuyên qua rồi trọng sinh ở đây sẽ giống như bọt biển, trôi đi im hơi lặng tiếng.
- Bí mật này, tôi vốn không muốn nói, nhưng ngày mai là kì thu quyết rồi, nếu không nói thì vĩnh viễn không có cơ hội, tôi không muốn lúc bị bỏ vào quan tài rồi, còn im tiếng, không ai biết tôi đã tới đây…
Lý Ngư nhìn lên trăng sáng, lệ đã ươn ướt.
Hắn từ từ nói đến chuyện mình bất giác đi tới trải nghiệm thế giới này, lại nói đến những việc bi thương, lệ rơi lã chã không ngừng, nhưng mấy bạn ngục rõ ràng không có chút phản ứng nào giống như đồng cảm với nỗi buồn của hắn, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất sốt ruột, Đồ tể Lão Phạm hưng phấn nỏi:
- Vậy ngươi nói nhanh lên, cái thời đại mà ngươi nói khác với bây giờ như thế nào?
Tinh thần Lý Ngư hoảng hốt một chút, lúc này mới tiếp tục nói:
- Thời đại của tôi, đã không có Hoàng đế rồi. So với hiện tại dân số đã tăng lên rất nhiều, nhà cửa càng xây càng cao, có khi còn cao hơn núi nữa. Chúng tôi muốn mua đồ cũng không cần đi tới tiệm đâu, ở trong nhà sẽ có một đồ vật giống như cái gương vậy, có thể chọn trong đó thứ mình muốn mua…
Lý Ngư nghĩ cái gì liền nói cái đó, nói lảm nhảm một hồi lâu, đến khi phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn có chút quái dị thì mới im miệng.
Đồ tể Lão Phạm sờ sờ cái bụng toàn mỡ, khâm phục gật đầu:
- Tiểu Lý rất có ý tưởng!
Bác lái đò Lưu Vân Đào ngồi gác chân, tiện thể đưa lên mũi hít hà:
- Cốt truyện rất thú vị!
Lý Ngư:
- …
Ngồi xếp bằng đối diện với Lý Ngư là Khang Ban chủ có bộ râu đẹp, quay ra vỗ vỗ bả vai Lý Ngư:
- Tiểu ca nhi Lý gia, nếu như ngươi may mắn không chết, nhớ rõ hãy đi tới Phường Đạo Đức Câu Lan viên, tìm Nhị đệ ta!
Lý Ngư hít mũi một cái, lệ quang óng ánh nhưng vẫn hỏi hắn:
- Ông là ai?
Khang Ban chủ quăng chòm râu đẹp, cười nói:
- Lão hủ ta chính là Ban chủ của Phường Đạo Đức Câu Lan viên, hiện gờ gánh hát đang do Nhị đệ ta quản lý, Tiểu ca nhi Lý gia, ngươi rất thích hợp làm người kể chuyện…!
Lý Ngư:
- ….
Tăng nhân Đại Hoằng gãi gãi cái đầu bóng lưỡng, nghi ngờ hỏi Lý Ngư:
- Lý gia lang quân, ngươi biết chữ không?
Lý Ngư do dự một chút, đương nhiên là hắn biết, tuy nhiên ở niên đại này đều dùng chữ phồn thể, phần lớn hắn biết được, nhưng viết được lại có phần hơi khó, cho nên…Hiện giờ coi như hắn là người nửa mù chữ? Lý Ngư cân nhắc một chút, mới gật đầu nói:
- Cũng biết một ít!
Hòa thượng Đại Hoằng giật mình:
- Thì ra là thế, khó trách ngươi có thể biên ra một câu chuyện thú vị như vậy.
Lý Ngư:
- …
Bác lái đò Lưu Vân Đào lắc đầu thở dài nói:
- Đáng tiếc, giả điên cũng vô dụng thôi!
Kim Vạn Lưỡng khôi ngô ngáp một cái:
- Chuyện cũng nghe xong rồi, mọi người đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai nếm qua rượu rồi bị chặt đầu, phải giữ tinh thần tốt mới lên đường được!
Kim Vạn Lưỡng nói xong, giống y hệt lợn ngã quay ra mặt đất, lập tức đã ngáy khò khò.
Vẻ mặt Lý Ngư ngỡ ngàng, vậy là xong rồi? Mình phải có quyết tâm rất lớn mới nói ra đại bí mật ẩn sâu trong lòng mình, không ngờ các người lại như không việc gì mà đi ngủ? Đây rõ ràng chính là bảy con lợn mà! Ngày mai sẽ bị chặt đầu rồi, vậy mà tối nay mấy con lợn này còn có thể bình tĩnh ngủ như vậy?
Lý Ngư không quên thù cha, sáu năm trước hắn mới mười ba tuổi, đã quyết chí thề báo thù. Trong vòng sáu năm đó, hắn không ngừng tìm kiếm các cao thủ quyền thuật học võ nghệ, bái sư tất cả mười tám người. Sáu năm sau, hắn đã trưởng thành có chút thành tựu, rốt cuộc cùng tìm được cơ hội tự tay đâm Thạch Tam ở đầu đường phố xá sầm uất, báo thù cho cha.
Sau khi Dương Băng bị giam ở đại lao nghĩ lại việc này, cho rằng hẳn là sau khi Lý Ngư ám sát Thạch Tam đã bị đám binh lính hành hung liền chết tại chỗ, mà hắn không biết duyên cớ nào, chết yên không chết lại nương vào người Lý Ngư, kết quả là phải thay Lý Ngư gánh tội danh giết người.
Làm một kẻ xuyên việt, Dương Băng đương nhiên hiểu rõ “quy tắc xuyên việt thứ nhất” là không thể để bại lộ lai lịch đích thực của chính mình. Nhưng hắn đã bị bắt bỏ tù ở Lợi Châu, lại bị áp giải đến Trường An, nhốt vào ngục huyện Trường An, trằn trọc mấy tháng, ngày mai chính là kì thu quyết mùng chín tháng chín rồi, nếu không nói ra, vậy chuyện hắn xuyên qua rồi trọng sinh ở đây sẽ giống như bọt biển, trôi đi im hơi lặng tiếng.
- Bí mật này, tôi vốn không muốn nói, nhưng ngày mai là kì thu quyết rồi, nếu không nói thì vĩnh viễn không có cơ hội, tôi không muốn lúc bị bỏ vào quan tài rồi, còn im tiếng, không ai biết tôi đã tới đây…
Lý Ngư nhìn lên trăng sáng, lệ đã ươn ướt.
Hắn từ từ nói đến chuyện mình bất giác đi tới trải nghiệm thế giới này, lại nói đến những việc bi thương, lệ rơi lã chã không ngừng, nhưng mấy bạn ngục rõ ràng không có chút phản ứng nào giống như đồng cảm với nỗi buồn của hắn, vẻ mặt tất cả mọi người đều rất sốt ruột, Đồ tể Lão Phạm hưng phấn nỏi:
- Vậy ngươi nói nhanh lên, cái thời đại mà ngươi nói khác với bây giờ như thế nào?
Tinh thần Lý Ngư hoảng hốt một chút, lúc này mới tiếp tục nói:
- Thời đại của tôi, đã không có Hoàng đế rồi. So với hiện tại dân số đã tăng lên rất nhiều, nhà cửa càng xây càng cao, có khi còn cao hơn núi nữa. Chúng tôi muốn mua đồ cũng không cần đi tới tiệm đâu, ở trong nhà sẽ có một đồ vật giống như cái gương vậy, có thể chọn trong đó thứ mình muốn mua…
Lý Ngư nghĩ cái gì liền nói cái đó, nói lảm nhảm một hồi lâu, đến khi phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn có chút quái dị thì mới im miệng.
Đồ tể Lão Phạm sờ sờ cái bụng toàn mỡ, khâm phục gật đầu:
- Tiểu Lý rất có ý tưởng!
Bác lái đò Lưu Vân Đào ngồi gác chân, tiện thể đưa lên mũi hít hà:
- Cốt truyện rất thú vị!
Lý Ngư:
- …
Ngồi xếp bằng đối diện với Lý Ngư là Khang Ban chủ có bộ râu đẹp, quay ra vỗ vỗ bả vai Lý Ngư:
- Tiểu ca nhi Lý gia, nếu như ngươi may mắn không chết, nhớ rõ hãy đi tới Phường Đạo Đức Câu Lan viên, tìm Nhị đệ ta!
Lý Ngư hít mũi một cái, lệ quang óng ánh nhưng vẫn hỏi hắn:
- Ông là ai?
Khang Ban chủ quăng chòm râu đẹp, cười nói:
- Lão hủ ta chính là Ban chủ của Phường Đạo Đức Câu Lan viên, hiện gờ gánh hát đang do Nhị đệ ta quản lý, Tiểu ca nhi Lý gia, ngươi rất thích hợp làm người kể chuyện…!
Lý Ngư:
- ….
Tăng nhân Đại Hoằng gãi gãi cái đầu bóng lưỡng, nghi ngờ hỏi Lý Ngư:
- Lý gia lang quân, ngươi biết chữ không?
Lý Ngư do dự một chút, đương nhiên là hắn biết, tuy nhiên ở niên đại này đều dùng chữ phồn thể, phần lớn hắn biết được, nhưng viết được lại có phần hơi khó, cho nên…Hiện giờ coi như hắn là người nửa mù chữ? Lý Ngư cân nhắc một chút, mới gật đầu nói:
- Cũng biết một ít!
Hòa thượng Đại Hoằng giật mình:
- Thì ra là thế, khó trách ngươi có thể biên ra một câu chuyện thú vị như vậy.
Lý Ngư:
- …
Bác lái đò Lưu Vân Đào lắc đầu thở dài nói:
- Đáng tiếc, giả điên cũng vô dụng thôi!
Kim Vạn Lưỡng khôi ngô ngáp một cái:
- Chuyện cũng nghe xong rồi, mọi người đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai nếm qua rượu rồi bị chặt đầu, phải giữ tinh thần tốt mới lên đường được!
Kim Vạn Lưỡng nói xong, giống y hệt lợn ngã quay ra mặt đất, lập tức đã ngáy khò khò.
Vẻ mặt Lý Ngư ngỡ ngàng, vậy là xong rồi? Mình phải có quyết tâm rất lớn mới nói ra đại bí mật ẩn sâu trong lòng mình, không ngờ các người lại như không việc gì mà đi ngủ? Đây rõ ràng chính là bảy con lợn mà! Ngày mai sẽ bị chặt đầu rồi, vậy mà tối nay mấy con lợn này còn có thể bình tĩnh ngủ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất