Tiêu Diêu Du

Chương 25: Mơ Một

Trước Sau
Lý Ngư đương nhiên không nói lý do này cho nàng nghe, chỉ nói:

- Xưng hô Đại Lang, nếu là người khác thì không có gì, chỉ là tôi nghe không được thoải mái, Cát Tường cô nương nhớ lấy, sau này gọi là là Lý đại ca là được rồi.

Diệu Cát Tường liếc nhìn hắn, trong con ngươi giống như con chim nhỏ trắng đen rõ ràng, linh động đáng yêu nói:

- Thật là một người kỳ lạ.

Diệu Cát Tường thì thầm nói:

- Lý đại ca, ta đã nghe nói về chuyện của ngươi, ngươi vì báo thù cho phụ thân nên giết chết một đại quan, thực sự rất giỏi. Cát Tường bộ phục ngươi.

Lý Ngư lắc đầu cười nói:

- Chẳng qua chỉ là một người trông giữ mà thôi, cũng không phải là đại quan gì.

Lý Ngư ngừng lại một chút nói:

- Cô còn nhỏ tuổi mà đã chăm chỉ như vậy, tôi mới phải bội phục cô đấy.

Diệu Cát Tường lại nhìn hắn cười, có chút ngọt ngào, có chút thơ ngây chân thành, vẻ mặt của nàng chân thật, dường như nàng thường xuyên thể hiện hành động trẻ con rất tự nhiên khác với tuổi tác thật của nàng.

Lý Ngư an ủi:

- Tôi biết, cô bị thiệt thòi nhiều ở nhà, nhưng cô cũng đừng quá đau lòng. Cô xinh đẹp như vậy ngày sau nhất định sẽ được gả cho một gia đình tốt, có một lang quân thương cô thật lòng, đến lúc đó có thể thoát khỏi khổ sở rồi.

- Oan ức? Không có đâu!

Diệu Cát Tường kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại giật mình, đôi mắt cong lên, lắc đầu nói:

- Cha nuôi cả gia đình cũng không dễ dàng, mẫu thân lại mang thai, muội muội tuổi còn nhỏ, nên nô làm việc nhà là nên mà.



Lý Ngư nhìn nàng không giống như giả tạo, không khỏi kinh ngạc nói:

- Không phải là cô bị oan ức? Vậy… một mình ngươi ở trong rừng trúc này khóc làm gì?

Nụ cười của Diệu Cát Tường lại ảm đạm, hai chân co lại, cằm đặt trên đầu gối, xa xăm nói:

- Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.

Lý Ngư kinh ngạc a lên một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới ở kiếp trước của mình đều không cha không mẹ, tuy đoạn trí nhớ lại cực kỳ mơ hồ, gần như hoàn toàn không nhớ ra nhưng hắn có thể tưởng tượng được, sau khi cha mẹ mất đi nhất định sẽ cực kỳ đau lòng.

Lý Ngư chợt thấy chua xót, đôi mắt bất giác cảm thấy ướt át. Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời một lúc, trầm mặc thật lâu mới nói:

- Nếu mẹ của cô đang ở trên trời nhìn cô, cô nói bà ấy hi vọng cô sống thế nào?

Diều Cát Tường đứng thẳng lên, tỉnh táo lại một chút, nhìn ánh trăng trên bầu trời, trên mặt lại lộ ra vẻ tười cười ngọt ngào nói:

- Mẹ nhất định sẽ hi vọng ta sống vui vẻ, thoải mái.

Lý Ngư sững sờ, hắn đã chuẩn bị một câu để khi Diệu Cát Tường mở miệng sẽ khuyên giải tốt, ai ngờ Diệu Cát Tường đã cướp mất câu mà hắn đã chuẩn bị.

Diệu Cát Tường cảm kích nhìn Lý Ngư, đứng lên, vỗ đất dưới mông nói:

- Ta vẫn luôn rất cố gắng, cố gắng sống thật vui vẻ, thoải mái. Chỉ là đêm nay ta quá nhớ mẹ ta… Lý đại ca, cảm ơn ngươi.

Diệu Cát Tường khom người, chui ra khỏi rừng trúc, nhẹ nhàng giống như một con lộc cái. Dưới ánh trăng trong rừng trúc, hai người sóng vai đi, dọc trên đường đi ai nấy đều có ý nghĩ riêng nhưng không ai nói thêm câu nào nữa, nhưng rõ ràng suy nghĩ và tình cảm đã khiến cho bọn họ cảm thấy thân cận nhau hơn rất nhiều.

Lý Ngư và Diệu Cát Tường trở lại trong viện, Lý Ngư đứng lại, Diệu Cát Tường nhẹ nhàng thi lễ với hắn:

- Lý đại ca ngủ ngon.

Lý Ngư gật đầu:

- Ngủ ngon.



Lý Ngư đứng ở cửa, nhìn Diệu Cát Tường đi dưới ánh trăng, dáng điệu thướt tha, nàng đi thẳng tới phòng mà chủ nhà cho thuê, đi đến nhà kho cũ liền dừng lại quay đầu nhìn hắn rồi mới bước đi vào. Khi nàng bước vào, sống lưng vẫn vô cùng kiên cường.

Lý Ngư khẽ thở dài, vẻ u sầu lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng lại mơ hồ thấy phẫn nộ:

- Cô ấy ngủ ở bên trong nhà kho sao? Cho dù là cha mẹ ruột cũng không yêu thương con cái của mình như thế! Cô ấy có thể lạc quan như vậy cũng thật hiếm có, một lòng thủy chung trong sáng giống như ánh trăng kia.

Lý Ngư lại nghĩ tới Phan thị đang ngủ ở trong phòng, một loại tình cảm yêu thương gắn bó của con cái với cha mẹ tự nhiên sinh ra, đó là khả kính mẫu thân, chính là thân nhân huyết thông duy nhất của hắn ở kiếp này.

Theo bản năng Lý Ngư lại sờ mặt dây chuyền trụ luân dưới cổ mình, bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn, còn một ngày rưỡi, mặt dây chuyền này sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ gì đây? Trong lòng hắn vô cùng chờ mong.

Đêm đó khi Lý Thuần Phong trên đường tới dịch quán mới được Viên Thiên Cương báo cho biết mái tóc đen của mình đã biến thành bạc trắng. Lý Thuần Phong là một thiếu niên tuổi mới đôi mươi, tướng mạo tuấn tú, phong nghi không tầm thường. Viên Thiên Cương vốn nghĩ sư đệ nghe nói tóc bạc trắng hết thì hẳn sẽ vô cùng đau đớn. Không ngờ Lý Thuần Phong lại đến dịch quán lấy gương đồng ra soi một lúc lâu sau lại cảm thấy hài lòng.

Lý Thuần Phong nghiêng đầu nói với Viên Thiêu Cương:

- Sư huynh, huynh xem ta lúc này giống như hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt không?

Viên Thiên Cương ngẩn ra, thấy Lý Thuần Phong cũng không để ý chuyện tóc đã bạc trắng lại thở phào nhẹ nhõm, chế nhạo nói:

- Hạc phát đồng nhan cũng không giả nhưng tiên phong đạo cốt thì ta lại không nhìn ra đấy.

Lý Thuần Phong bĩu môi, nói với Viên Thiêu Cương:

- Huynh ghen tị với ta!

Lý Thuần Phong lại nghiêng đầu đắc ý soi gương đồng thêm một lúc, dường như gã vô cùng hài lòng với mái đầu bạc trắng của mình, lầm bẩm:

- Ta nghe nói ở phương tây còn có một số quốc gia, trong đó có người trời sinh đầu đã bạc trắng, hiện giờ xem ra cũng không đến mức khó coi, còn ra vẻ phóng khoáng hơn rất nhiều.

Viên Thiên Cương nghe xong không nhịn được khinh thường nói:

- Tối nay trời sinh dị tượng, đệ không hiếu kỳ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau