Chương 27: Quan Trương
Thấy Lý Thuần Phong biểu lộ tình cảm như vậy, Viên Thiên Cương cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nói:
- Trước đây ta nhậm chức ở nơi khác đương nhiên không thể ở cùng đệ. Nhưng với thân phận bây giờ muốn đi có thể đi muốn đến có thể đến, cần gì phải như từ biệt mấy năm chứ?
Viên Thiên Cương nhìn về phía nam rồi thở dài nói:
- Ta nhìn trời mây trôi thế kia giống như dị bảo đi về phía nam, nghĩ ến có lẽ dị bảo đã nhận chủ ở Kiếm Nam Đạo, chỉ không biết là người có đức hay không. Ta mới từ Kiếm Nam Đạo tới đây, lúc này lại phải đi tới Kiếm Nam đạo rồi.
Viên Thiên Cương vừa dứt lời thì An Công Công cũng vội vã từ Tử Thần Điện đi ra, nhìn thấy Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đang nói chuyện ở ngoài điện chưa đi lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại, đi tới cười nói:
- Viên Thiếu giám, Lý Thu quan, bệ hạ có một câu phái tạp gia dặn hai vị, may là hai vị chưa đi xa có thể đỡ có Tạp gia phải đi xa.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong xoay người nhìn An công công, khẽ khom người nói:
- Không biết bệ hạ có gì chỉ bảo?
An công công cười nói:
- Thánh thượng không có chuyện gì chỉ bảo, chỉ là Kinh Vương cũng đang ở trong kinh, Thánh Thượng muốn tỷ phong Kinh Vương nhập Thục, để Kinh Vương tới Kiếm Nam đạo trước, chọn một nơi thích hợp, hông ngại cùng đồng hành với Viên Thiếu giám.
Viên Thiên Cương lập tức hiểu rõ, Lý Thuần Phong biến chuyện này thành quá mức nghiêm trọng khiến cho Hoàng đế lo lắng, để cho Kinh Vương nhập Thục chuẩn bị tỷ phong châu huyện, hay nói cách khác là bảo ông ta đi theo Viên Thiên Cương tìm hiểu hư thực. Có một vị vương gia đi theo, còn nói gì là tự do tự tại?
Viên Thiên Cương nghĩ vậy liền trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong lại cười híp mắt nói với An Công Công:
- Ta và sư huynh tính khí tùy tiện đã quen, không biết tự chăm sóc được mình, có thể đồng hành cùng Kinh Vương, việc ăn ở, đi lại đều có có người chăm sóc, tốt lắm, thật là vô cùng tốt, haaa…
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc là con thứ mười hai của Thái thượng hoàng Lý Uyên.
Lý Uyên là một Hoàng Đế có năng suất rất cao, cho đến tận bây giờ đã sinh ra hai mười hai người con. Hoàng tử ít tuổi nhất mới có ba tuổi, được sinh ra khi ông làm Thái thượng hoàng năm thứ ba. Lý Uyên tuổi già nhưng chí chưa già, chí trong việc nhiều con nhiều cháu, trước mắt vẫn còn đang nỗ lực sản xuất không ngừng, vẫn luôn chế tạo đệ đệ và muội muội cho Lý Thế Dân.
Tuy nhiên con cháu Lý gia đều có tố chất rất cao, mỗi người đều đa tài đa nghệ, dù sao từ nhỏ đã được giáo dục trong hoàng gia, được dạy học trong môi trường tốt nhất, Đại Đường vừa mới khai quốc chưa được bao lâu, bầu không khí cũng không quá căng thẳng, các hoàng tử không dám không cố gắng.
Nói đến tính cách thì lão già Lý Uyên cũng được an ủi, các con trai của ông đều giỏi về nhiều mắt, lúc này chỉ còn con đang bú mẹ và mấy người còn nhỏ đang lên cây mò chim sẻ mà thôi, xem cũng không được gì. Trong các hoàng tử thành niên thì đa phần đều là hiền vương. Trong số đó có một người phẩm hạnh không tốt lắm, chính là người bị Lý Thế Dân phái đi cùng với Viên Thiên Cương vào Thục, Kinh Vương Lý Nguyên.
Lý Nguyên có hai thứ ưa thích chính là phô trương và mỹ nhân.
Vương Gia ra ngoài đương nhiên vô cùng phô trương nhưng Lý Nguyên phô trương lớn hơn so với những Vương gia bình thường khác, các nghi thức, phục sức, lễ chế của Vương gia kỳ thực đều có quy chế riêng nhưng ở những phương diện này Kinh Vương so với Hoàng Đế cũng không khác nhau là mấy, nghiêm chỉnh mà nói là đã đi quá giới hạn.
Tuy nhiên, sau khi Lý Uyên truyền ngôi mỗi ngày đều không có việc gì làm, lấy người làm trò chơi, uống chút rượu thì lau nước mắt mắng con trai Lý Thế Dân của ông ta bất hiếu, Lý Thế Dân cũng không còn cách nào khác, cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với nhưng huynh đệ khác, miễn cho khi cha nghe nói lại nói hắn, cho nên khi Kinh Vương bị quan địa phương tố cáo, Lý Thế Dân liền đưa y tới Tứ Xuyên, trời cao hoàng đế ở xa, nhắm mắt làm ngơ.
Lý Thế Dân thực sự muốn Kinh Vương đến Tứ Xuyên, tuy nhiên khi Lý Thuần Phong nhắc tới Vương khí, Lý Thế Dân cũng thực sự coi trọng nên mới phái huynh đệ nhà mình đến đó, mặc dù Lý Nguyên Tắc có tật xấu nhưng liên quan tới chuyện giang sơn của Lý Đường, anh ta không thể không chú ý tới.
Trùng điệp lá cờ bay phấp phới đi tới Ba Thục. Viên Thiên Cương ngồi một chiếc xe đơn giản, tự nhiên và phóng khoáng. Kinh Vương Lý Nguyên Tắc thì lại ngồi xe kiệu, cách hắn có bảo vệ xung quanh theo nghi thức truyền thống. Xe kiệu của Kinh Vương cực lớn, bên trong có chỗ đi vệ sinh, chỗ ngủ, chỗ dùng bữa, có cả thư phòng, cũng may đường đủ rộng bằng không cũng không thể chứa nổi một chiếc xe lớn như vậy.
Xe cần tám con ngựa kéo, chỉ vang lên những tiếng kẹt kẹt. Chỉ là dường như tiếng động đó không chỉ hoàn toàn là do xe ngựa đi trên đường mà tạo thành. Xe lộc ngựa hí, mơ hồ òn có thể nghe được tiếng thở gấp, rên rỉ của nữ nhân ở trong đó.
Bên trong phòng ngủ của xe kiệu, xa hoa lộng lẫy, xuân sắc vô cùng. Đùi ngọc trắng như tuyết, giống như một con bạch xà đang nhúc nhích, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc đang nằm ở trong đó, ra sức cày cấy. Sau trận triền miên, dằn vặt ba dặm đường, trong xe kiệu mới yên tĩnh trở lại.
Qua một hồi, một một mỹ phụ mặc trang phục màu đỏ thẫm từ trong xe ngựa đi ra, trâm cài tóc ngang qua tóc mai, má phấn ửng hồng, trên trán ngưng xuân sắc. Tùy tùng theo hộ vệ của xe ngựa, tuy Thái giám đã nhìn quen cũng không trách cứ nhưng mỹ phụ này cũng cảm thấy e ngại xấu hổ.
Xe chạy từ từ, người mỹ phụ yểu điệu thướt tha, giẫm lên thảm lạc đà đi tới một chỗ thấp nhất của xe, ở dưới xe kiệu có một người trung niên mặc một quan bào màu tranh lục cổ tròn đưa tay ra dịu nàng xuống xe, hai người cúi đầu, bước nhanh ra phía sau đoàn xe.
- Trước đây ta nhậm chức ở nơi khác đương nhiên không thể ở cùng đệ. Nhưng với thân phận bây giờ muốn đi có thể đi muốn đến có thể đến, cần gì phải như từ biệt mấy năm chứ?
Viên Thiên Cương nhìn về phía nam rồi thở dài nói:
- Ta nhìn trời mây trôi thế kia giống như dị bảo đi về phía nam, nghĩ ến có lẽ dị bảo đã nhận chủ ở Kiếm Nam Đạo, chỉ không biết là người có đức hay không. Ta mới từ Kiếm Nam Đạo tới đây, lúc này lại phải đi tới Kiếm Nam đạo rồi.
Viên Thiên Cương vừa dứt lời thì An Công Công cũng vội vã từ Tử Thần Điện đi ra, nhìn thấy Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đang nói chuyện ở ngoài điện chưa đi lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại, đi tới cười nói:
- Viên Thiếu giám, Lý Thu quan, bệ hạ có một câu phái tạp gia dặn hai vị, may là hai vị chưa đi xa có thể đỡ có Tạp gia phải đi xa.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong xoay người nhìn An công công, khẽ khom người nói:
- Không biết bệ hạ có gì chỉ bảo?
An công công cười nói:
- Thánh thượng không có chuyện gì chỉ bảo, chỉ là Kinh Vương cũng đang ở trong kinh, Thánh Thượng muốn tỷ phong Kinh Vương nhập Thục, để Kinh Vương tới Kiếm Nam đạo trước, chọn một nơi thích hợp, hông ngại cùng đồng hành với Viên Thiếu giám.
Viên Thiên Cương lập tức hiểu rõ, Lý Thuần Phong biến chuyện này thành quá mức nghiêm trọng khiến cho Hoàng đế lo lắng, để cho Kinh Vương nhập Thục chuẩn bị tỷ phong châu huyện, hay nói cách khác là bảo ông ta đi theo Viên Thiên Cương tìm hiểu hư thực. Có một vị vương gia đi theo, còn nói gì là tự do tự tại?
Viên Thiên Cương nghĩ vậy liền trừng mắt nhìn Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong lại cười híp mắt nói với An Công Công:
- Ta và sư huynh tính khí tùy tiện đã quen, không biết tự chăm sóc được mình, có thể đồng hành cùng Kinh Vương, việc ăn ở, đi lại đều có có người chăm sóc, tốt lắm, thật là vô cùng tốt, haaa…
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc là con thứ mười hai của Thái thượng hoàng Lý Uyên.
Lý Uyên là một Hoàng Đế có năng suất rất cao, cho đến tận bây giờ đã sinh ra hai mười hai người con. Hoàng tử ít tuổi nhất mới có ba tuổi, được sinh ra khi ông làm Thái thượng hoàng năm thứ ba. Lý Uyên tuổi già nhưng chí chưa già, chí trong việc nhiều con nhiều cháu, trước mắt vẫn còn đang nỗ lực sản xuất không ngừng, vẫn luôn chế tạo đệ đệ và muội muội cho Lý Thế Dân.
Tuy nhiên con cháu Lý gia đều có tố chất rất cao, mỗi người đều đa tài đa nghệ, dù sao từ nhỏ đã được giáo dục trong hoàng gia, được dạy học trong môi trường tốt nhất, Đại Đường vừa mới khai quốc chưa được bao lâu, bầu không khí cũng không quá căng thẳng, các hoàng tử không dám không cố gắng.
Nói đến tính cách thì lão già Lý Uyên cũng được an ủi, các con trai của ông đều giỏi về nhiều mắt, lúc này chỉ còn con đang bú mẹ và mấy người còn nhỏ đang lên cây mò chim sẻ mà thôi, xem cũng không được gì. Trong các hoàng tử thành niên thì đa phần đều là hiền vương. Trong số đó có một người phẩm hạnh không tốt lắm, chính là người bị Lý Thế Dân phái đi cùng với Viên Thiên Cương vào Thục, Kinh Vương Lý Nguyên.
Lý Nguyên có hai thứ ưa thích chính là phô trương và mỹ nhân.
Vương Gia ra ngoài đương nhiên vô cùng phô trương nhưng Lý Nguyên phô trương lớn hơn so với những Vương gia bình thường khác, các nghi thức, phục sức, lễ chế của Vương gia kỳ thực đều có quy chế riêng nhưng ở những phương diện này Kinh Vương so với Hoàng Đế cũng không khác nhau là mấy, nghiêm chỉnh mà nói là đã đi quá giới hạn.
Tuy nhiên, sau khi Lý Uyên truyền ngôi mỗi ngày đều không có việc gì làm, lấy người làm trò chơi, uống chút rượu thì lau nước mắt mắng con trai Lý Thế Dân của ông ta bất hiếu, Lý Thế Dân cũng không còn cách nào khác, cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với nhưng huynh đệ khác, miễn cho khi cha nghe nói lại nói hắn, cho nên khi Kinh Vương bị quan địa phương tố cáo, Lý Thế Dân liền đưa y tới Tứ Xuyên, trời cao hoàng đế ở xa, nhắm mắt làm ngơ.
Lý Thế Dân thực sự muốn Kinh Vương đến Tứ Xuyên, tuy nhiên khi Lý Thuần Phong nhắc tới Vương khí, Lý Thế Dân cũng thực sự coi trọng nên mới phái huynh đệ nhà mình đến đó, mặc dù Lý Nguyên Tắc có tật xấu nhưng liên quan tới chuyện giang sơn của Lý Đường, anh ta không thể không chú ý tới.
Trùng điệp lá cờ bay phấp phới đi tới Ba Thục. Viên Thiên Cương ngồi một chiếc xe đơn giản, tự nhiên và phóng khoáng. Kinh Vương Lý Nguyên Tắc thì lại ngồi xe kiệu, cách hắn có bảo vệ xung quanh theo nghi thức truyền thống. Xe kiệu của Kinh Vương cực lớn, bên trong có chỗ đi vệ sinh, chỗ ngủ, chỗ dùng bữa, có cả thư phòng, cũng may đường đủ rộng bằng không cũng không thể chứa nổi một chiếc xe lớn như vậy.
Xe cần tám con ngựa kéo, chỉ vang lên những tiếng kẹt kẹt. Chỉ là dường như tiếng động đó không chỉ hoàn toàn là do xe ngựa đi trên đường mà tạo thành. Xe lộc ngựa hí, mơ hồ òn có thể nghe được tiếng thở gấp, rên rỉ của nữ nhân ở trong đó.
Bên trong phòng ngủ của xe kiệu, xa hoa lộng lẫy, xuân sắc vô cùng. Đùi ngọc trắng như tuyết, giống như một con bạch xà đang nhúc nhích, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc đang nằm ở trong đó, ra sức cày cấy. Sau trận triền miên, dằn vặt ba dặm đường, trong xe kiệu mới yên tĩnh trở lại.
Qua một hồi, một một mỹ phụ mặc trang phục màu đỏ thẫm từ trong xe ngựa đi ra, trâm cài tóc ngang qua tóc mai, má phấn ửng hồng, trên trán ngưng xuân sắc. Tùy tùng theo hộ vệ của xe ngựa, tuy Thái giám đã nhìn quen cũng không trách cứ nhưng mỹ phụ này cũng cảm thấy e ngại xấu hổ.
Xe chạy từ từ, người mỹ phụ yểu điệu thướt tha, giẫm lên thảm lạc đà đi tới một chỗ thấp nhất của xe, ở dưới xe kiệu có một người trung niên mặc một quan bào màu tranh lục cổ tròn đưa tay ra dịu nàng xuống xe, hai người cúi đầu, bước nhanh ra phía sau đoàn xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất