Chương 3: Vầng Trăng Năm Trinh Quán Thứ Sáu (1)
Lý Ngư nhìn mọi người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm xuống, cực kì tức giận mà nói lại:
- Cái vị, tôi không phải là người của triều đại này, tôi đến từ hơn một nghìn năm sau đó!
Người què Mã Hồn Nhi nắm lấy khối gạch xanh làm gối đầu, nhắm mắt lại không chút để ý nói:
- Vậy thì sao, còn không phải cũng bị chém đầu sao?
Lý Ngư phẫn nộ nói:
- Tôi bị oan đấy!
Kim Vạn Lưỡng ngủ say ngáy khò khò, bác lái đò Lưu Vân Đào gối lên cánh tay, lười biếng tung bắt chéo chân:
- Ngươi nói ngươi oan uổng. Nhưng người thì vẫn do cái thân thể này giết nha?
Lý Ngư gắng sức gật đầu:
- Đúng! Nhưng…
Lưu lão đại ngáp một cái:
- Vậy thì hiện tại quan phủ phải giết người mang thân thể này, có gì sai à?
Lý Ngư nhất thời ngây ngươi, nhất thời không phản bác được.
Tăng nhân Đại Hoằng thở dài, hai tay hợp thành chữ thập, tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật. Cho dù lời ngươi nói là đúng, nhưng hôm nay ngươi đã chiếm thân thể của người ta, vậy đương nhiên phải thay người ta gánh vác nghiệp quả, có gì oan uổng đâu?
Tăng nhân Đại Hoằng lắc đầu, cũng nằm xuống buồn ngủ.
Hoa Lâm tính nết, dáng dấp đều giống như nữ tử, nhìn thấy Lý Ngư run rẩy ngơ ngác, không khỏi sinh lòng đồng cảm, hắn cũng cho rằng Lý Ngư bịa chuyện vì muốn thoát tội của mình, nhưng tất cả đều người sắp chết, không khỏi đồng bệnh tương liên. Hắn thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi thấy mình oan uổng, sao không nói với quan phủ?
Lý Ngư nhìn mọi người đều đã nằm xuống ngủ, ngơ ngác nói:
- Ngay cả mấy người cũng không tin, dù tôi có nói ra, quan phủ sẽ tin hay sao?
Người què Mã Hồn Nhi kêu này một tiếng, nói:
- Vậy cần gì phải nói nữa? Ngủ đi, hôm nay nằm ngủ, ngày mai còn có thể thức dậy, ngày mai nằm ngủ, chúng ta sẽ an nghỉ không dậy nổi đâu.
Khang Ban chủ thở dài một tiếng, cẩn thận đặt bộ râu lớn của ông ta trải trước ngực, hai tay đan chéo đặt trước bụng, nằm ngửa, yên ổn thiếp đi.
Lý Ngư cảm thấy một hồi mệt mỏi, sau khi trầm mặc một lúc lâu cũng chẫm rãi nằm xuống đất. Đúng thế! Biết rõ cho dù có đấu tranh thế nào cũng là một lần chết, còn có thể làm gì? Nhưng hắn không cam lòng! Hắn muốn mọi người biết, hắn đã từng sống ở đây.
Người qua lưu danh, nhạn qua lưu tiếng, nếu từ đầu đến cuối chưa từng có ai biết đến sự tồn tại của hắn, đến cõi đời này rồi đi một lần còn có ý nghĩa gì? Nhưng, dù gì sáng sớm ngày mai cũng cùng bảy người bạn tù này đi trên đường tới pháp trường thôi, nói cho bọn họ nghe có ích lợi gì, có khác gì muốn đem điều bí mật này đến âm tào địa phủ?
Lý Ngư nằm ngửa, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt.
Bầu trời trăng sáng, trong trẻo thanh tĩnh, ánh trăng trong trẻo chiếu lên người hắn, Lý Ngư nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng yên tĩnh, lẩm bẩm:
- Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu..., con bà nó, ông đây là người thời hiện đại, ông từng thấy trăng thời cổ rồi đó!
**** *** *** *** **
Mùng chín tháng chín là ngày lâm triều. Chỉ có quan kinh ngũ phẩm trở lên, cùng với quan cung phụng, Viên Ngoại Lang, Giám Sát Ngự Sử, Thái Thường Bác Sĩ mới được lâm triều. Lâm triều cũng không phải nghi thức to lớn gì, chỉ có xử lý chuyện đại sự quan trọng, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài hơn nửa canh giờ.
Lý Thế Dân lâm triều, xử lý hết chuyện đại sự quan trọng trong ngày, cũng không tảo triều, chuyển tới Tử Thần Điện, thái giám dâng Ngự thiện, Lý Thế Dân dùng xong bữa sáng, An công công liền bưng tới một chồng tấu chương thật dày, rất cung kính nói:
- Thánh Thượng, đây là danh sách các phạm nhân ở các ngục sơ quyết Đại Lý, Kinh Triệu, Vạn Niên, Trường An mà Hình Bộ trình lên, kính xin Thánh Thượng phán quyết!
Lý Thế Dân gật đầu, tiếp nhận tấu chương, chậm rãi mở ra, An công công khẩn trương lấy bút đỏ, dùng hai tay dâng tới trước mặt y, lại bưng mực đỏ đứng một bên hầu hạ.
Lý Thế Dân lấy bút chấm mực đỏ, lât xem danh sách lục tù dài ngoằng, vẻ mặt chợt ngưng trọng, y nhanh chóng lật đến chỗ cuối danh sách tù nhân, nhìn chằm chằm hàng chữ bên trên “Tổng cộng có ba trăm chín mươi tử tù”, khẽ lắc đầu nhẹ.
Lý Thế Dân lẩm bẩm nói:
- Ba trăm chín mươi người, chỉ mới một năm, đã có ba trăm chín mươi tử tử hả!
Lý Thế Dân nhẹ nhàng đặt bút trên sơn thượng, thở dài xa xôi.
An công công thấy Hoàng Đế dường như có tâm tình tích tụ, cẩn thận hỏi:
- Thánh Thượng?
Lý Thế Dân chậm rãi đứng dậy, long bào màu vàng óng ánh được làm bằng tơ lụa tốt nhất ma sát, phát ra âm thành sột soạt:
- Bãi giá huyện Vạn Niên, trẫm muốn đi xem!
Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang mặc bào cư, chạy chầm chậm theo sát bên cạnh Lý Thế Dân. Mùng chín tháng chín, thanh thiên khí lãng, trời thu mát mẻ, vậy mà trán Hà Huyện lệnh lại đổ mồ hôi ròng ròng, ông trời ơi, tại sao đột nhiên Hoàng đế lại hứng tới chỗ này, chạy tới chỗ huyện Trường An của ông chứ.
- Cái vị, tôi không phải là người của triều đại này, tôi đến từ hơn một nghìn năm sau đó!
Người què Mã Hồn Nhi nắm lấy khối gạch xanh làm gối đầu, nhắm mắt lại không chút để ý nói:
- Vậy thì sao, còn không phải cũng bị chém đầu sao?
Lý Ngư phẫn nộ nói:
- Tôi bị oan đấy!
Kim Vạn Lưỡng ngủ say ngáy khò khò, bác lái đò Lưu Vân Đào gối lên cánh tay, lười biếng tung bắt chéo chân:
- Ngươi nói ngươi oan uổng. Nhưng người thì vẫn do cái thân thể này giết nha?
Lý Ngư gắng sức gật đầu:
- Đúng! Nhưng…
Lưu lão đại ngáp một cái:
- Vậy thì hiện tại quan phủ phải giết người mang thân thể này, có gì sai à?
Lý Ngư nhất thời ngây ngươi, nhất thời không phản bác được.
Tăng nhân Đại Hoằng thở dài, hai tay hợp thành chữ thập, tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật. Cho dù lời ngươi nói là đúng, nhưng hôm nay ngươi đã chiếm thân thể của người ta, vậy đương nhiên phải thay người ta gánh vác nghiệp quả, có gì oan uổng đâu?
Tăng nhân Đại Hoằng lắc đầu, cũng nằm xuống buồn ngủ.
Hoa Lâm tính nết, dáng dấp đều giống như nữ tử, nhìn thấy Lý Ngư run rẩy ngơ ngác, không khỏi sinh lòng đồng cảm, hắn cũng cho rằng Lý Ngư bịa chuyện vì muốn thoát tội của mình, nhưng tất cả đều người sắp chết, không khỏi đồng bệnh tương liên. Hắn thở dài, nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi thấy mình oan uổng, sao không nói với quan phủ?
Lý Ngư nhìn mọi người đều đã nằm xuống ngủ, ngơ ngác nói:
- Ngay cả mấy người cũng không tin, dù tôi có nói ra, quan phủ sẽ tin hay sao?
Người què Mã Hồn Nhi kêu này một tiếng, nói:
- Vậy cần gì phải nói nữa? Ngủ đi, hôm nay nằm ngủ, ngày mai còn có thể thức dậy, ngày mai nằm ngủ, chúng ta sẽ an nghỉ không dậy nổi đâu.
Khang Ban chủ thở dài một tiếng, cẩn thận đặt bộ râu lớn của ông ta trải trước ngực, hai tay đan chéo đặt trước bụng, nằm ngửa, yên ổn thiếp đi.
Lý Ngư cảm thấy một hồi mệt mỏi, sau khi trầm mặc một lúc lâu cũng chẫm rãi nằm xuống đất. Đúng thế! Biết rõ cho dù có đấu tranh thế nào cũng là một lần chết, còn có thể làm gì? Nhưng hắn không cam lòng! Hắn muốn mọi người biết, hắn đã từng sống ở đây.
Người qua lưu danh, nhạn qua lưu tiếng, nếu từ đầu đến cuối chưa từng có ai biết đến sự tồn tại của hắn, đến cõi đời này rồi đi một lần còn có ý nghĩa gì? Nhưng, dù gì sáng sớm ngày mai cũng cùng bảy người bạn tù này đi trên đường tới pháp trường thôi, nói cho bọn họ nghe có ích lợi gì, có khác gì muốn đem điều bí mật này đến âm tào địa phủ?
Lý Ngư nằm ngửa, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt.
Bầu trời trăng sáng, trong trẻo thanh tĩnh, ánh trăng trong trẻo chiếu lên người hắn, Lý Ngư nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng yên tĩnh, lẩm bẩm:
- Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tăng kinh chiếu..., con bà nó, ông đây là người thời hiện đại, ông từng thấy trăng thời cổ rồi đó!
**** *** *** *** **
Mùng chín tháng chín là ngày lâm triều. Chỉ có quan kinh ngũ phẩm trở lên, cùng với quan cung phụng, Viên Ngoại Lang, Giám Sát Ngự Sử, Thái Thường Bác Sĩ mới được lâm triều. Lâm triều cũng không phải nghi thức to lớn gì, chỉ có xử lý chuyện đại sự quan trọng, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài hơn nửa canh giờ.
Lý Thế Dân lâm triều, xử lý hết chuyện đại sự quan trọng trong ngày, cũng không tảo triều, chuyển tới Tử Thần Điện, thái giám dâng Ngự thiện, Lý Thế Dân dùng xong bữa sáng, An công công liền bưng tới một chồng tấu chương thật dày, rất cung kính nói:
- Thánh Thượng, đây là danh sách các phạm nhân ở các ngục sơ quyết Đại Lý, Kinh Triệu, Vạn Niên, Trường An mà Hình Bộ trình lên, kính xin Thánh Thượng phán quyết!
Lý Thế Dân gật đầu, tiếp nhận tấu chương, chậm rãi mở ra, An công công khẩn trương lấy bút đỏ, dùng hai tay dâng tới trước mặt y, lại bưng mực đỏ đứng một bên hầu hạ.
Lý Thế Dân lấy bút chấm mực đỏ, lât xem danh sách lục tù dài ngoằng, vẻ mặt chợt ngưng trọng, y nhanh chóng lật đến chỗ cuối danh sách tù nhân, nhìn chằm chằm hàng chữ bên trên “Tổng cộng có ba trăm chín mươi tử tù”, khẽ lắc đầu nhẹ.
Lý Thế Dân lẩm bẩm nói:
- Ba trăm chín mươi người, chỉ mới một năm, đã có ba trăm chín mươi tử tử hả!
Lý Thế Dân nhẹ nhàng đặt bút trên sơn thượng, thở dài xa xôi.
An công công thấy Hoàng Đế dường như có tâm tình tích tụ, cẩn thận hỏi:
- Thánh Thượng?
Lý Thế Dân chậm rãi đứng dậy, long bào màu vàng óng ánh được làm bằng tơ lụa tốt nhất ma sát, phát ra âm thành sột soạt:
- Bãi giá huyện Vạn Niên, trẫm muốn đi xem!
Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang mặc bào cư, chạy chầm chậm theo sát bên cạnh Lý Thế Dân. Mùng chín tháng chín, thanh thiên khí lãng, trời thu mát mẻ, vậy mà trán Hà Huyện lệnh lại đổ mồ hôi ròng ròng, ông trời ơi, tại sao đột nhiên Hoàng đế lại hứng tới chỗ này, chạy tới chỗ huyện Trường An của ông chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất