Tiêu Diêu Du

Chương 35: Biết Đô

Trước Sau
- Con chó này cũng bị phong thái của mình làm cho khuất phục rồi sao?

Lồng ngực của Lý Ngư ưỡn cao hơn, hắn lại không chú ý đến, một góc tường khác đang có một người vừa buộc đai lưng màu đỏ rộng, vừa uể oải đi tới hướng beeb này, biểu hiện của con chó vàng hung hăng kỳ thực là bởi vì người này đang đi tới gần.

Người đó giương mắt nhìn Lý Ngư, không khỏi ngẩn ra:

- Tiểu Ngư nhi! Tên tiểu tử đó không phải bị đưa tới Kinh Sư chặt đầu rồi ư?

Lý Ngư cũng không nhìn thấy người này, bước thẳng ra khỏi cửa viện, người đó lại giơ tay lên, nhưng cũng không gọi hắn, hơi có chút băn khoăn liền từ từ xoay người, bước vào sòng bài. Người này chính là người mà hai tên giữ cửa sòng bài có nhắc đến, Quách Nộ!

Lý Ngư quay trở về nhà, Phan thị đang ở trong nhà, ngồi xếp bằng trên giường trúc của hắn, chờ hắn nhận giày. Lý Ngư từ Trường An trở về, đôi giày sớm đã mòn rách rồi, trong nhà chỉ còn lại một đôi giày cũ, Phan thị đang bận làm giày cho con trai.

- Con trai, con đã về rồi à!

Phan thị vừa nhìn thấy Lý Ngư, lập tức buông việc thêu thùa mà chào đón.

Bà ấn con trai ngồi trên ghế đẩu, mở nắp nồi ra, hơi nóng bốc lên, thức ăn đều đã làm nóng trong nồi, Phan thị vì chờ con trai mà chưa đụng đến miếng nào.

Lý Ngư có chút bất an, nói:

- Mẹ, con không ở nhà thì mẹ cứ ăn trước đi, chớ để bụng đói, phần cơm cho con là được rồi.

Phan thị cười nói:

- Con không ở nhà, một mình mẹ ăn thì còn ý nghĩa gì.



Phan thị nói xong, bưng một đĩa tai heo nấu tương đến trước mặt hắn.

Lý Ngư kìm không nổi cười nói:

- Mẹ lại lấy thứ này từ phủ Đô Đốc à, cẩn thận bị người ta bắt được đấy.

Phan thị bưng thức ăn tới trước mặt con trai, cũng ngồi xuống đối diện, cười nói:

- Thật ra cũng sợ, mẹ thường giúp mấy vị sư phụ nhà bếp may vá, đây đều là bọn họ giấu nhét cho mẹ. Chỉ là ngang nhiên đem ra khỏi phủ thôi, nói tóm lại là không tốt thôi. Hơn nữa, người nhà Võ đại Đô Đốc cũng rất tốt, thật sự có bị người ta bắt được chắc cũng sẽ không làm gì mẹ đâu.

- Võ đại Đô Đốc…

Lý Ngư bưng bát lên đột ngột ngừng lại, có liên quan đến tin tức của Đô Đốc Lợi Châu Võ Sĩ Hoạch đột nhiên tràn vào trí óc. Kỳ thật Lý Ngư thời đại này luôn có tình hình của Đô Đốc Lợi Châu Võ Sĩ Hoạch, nhưng phần kí ức này khi không cần, thì giống như lưu giữ trong kho vậy.

Trong thân thể này cũng giống như vậy, linh hồn đến từ đời sau kia cũng có liên quan đến kí ức Võ Sĩ Hoạch, trong ký ức của hắn liên quan đến tin tức của Võ Sĩ Hoạch tuy rất ít, là vì Võ Sĩ Hoạch có một người con gái rất nổi tiếng, cho nên mới mơ hồ nhớ ra như vậy.

Giờ lại nghe mẫu thân vừa nói, Lý Ngư bỗng bởi Võ Sĩ Hoạch mà nghĩ đến người con gái tiếng tăm lừng lẫy của ông ta, ngay theo đó liền nhớ ra có liên quan đến tình hình của Võ Sĩ Hoạch.

Võ Sĩ Hoạch này đã từng giúp đỡ Lý Uyên khởi binh, sau khi Lý Uyên lập quốc đã từng đảm nhậm Công Bộ Thượng Thư, sau đó chuyển qua làm Đô Đốc Kinh Châu, gia phong Ứng Quốc Công. Sáu năm trước Đô Đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường mưu phản, sau khi triều đình bình loạn, đã điều Võ Sĩ Hoạch từ Kinh Châu về Lợi Châu, chiêu loạn bang, trợ giúp già yếu, ổn định địa phương.

Phan thị thấy con trai cầm bát cơm xuất thần, không khỏi hỏi:

- Sao vậy, thức ăn không ngon à?

Lý Ngư lắc lắc đầu, hỏi:



- Mẹ, vị Võ đại Đô Đốc này của chúng ta, trong nhà có những người nào vậy?

Lý Ngư tuy rằng biết được một chút tình hình của Võ Sĩ Hoạch, nhưng đối với tình hình tường tận hiện tại Võ gia lại không biết rõ. Nhưng mẫu thân hắn Phan thị làm may vá trong phủ Đô Đốc, đối với việc này lại hiểu rất rõ.

Phan thị cũng không biết tại sao con trai lại đột nhiên quan tâm đến việc nhà Võ gia như vậy, liền nói:

- Võ Đô Đốc một vợ năm thiếp, hai con trai và ba con gái. Ồ, chính thê của Võ Đô Đốc vốn là Tướng Lý thị, hai vị công tử là Nguyên Khánh, Nguyên Thích đều là do Tướng Lý thị sinh ra. Tướng Lý thị sau khi bệnh chết, Hoàng đế khi đó, hiện giờ là Thái Thượng Hoàng đã đích thân chỉ hôn cho Võ Đô Đốc và Dương thị, Võ Đô Đốc và Dương thị phu nhân lại sinh thêm ba đứa con gái, trưởng nữ có tên Võ Thuận. Thứ nữ chín tuổi, vẫn chưa có khuê danh chính thức, tên là Hoa Cô, tam tiểu thư mới ba tuổi, tên là Tú Cô.

Lý Ngư hỏi:

- Võ Thuận? Hoa Cô, Tú Cô, đều không có tên nào là Mị Nương ạ?

Bởi vì kế thừa trí nhớ của Lý Ngư, rất nhiều việc trong lòng hắn hiện lên một cách tự nhiên, cho nên cho đến thời điểm này, mới kết hợp trí nhớ hậu thế, nghĩ đến Võ Sĩ Hoạch là cha ruột của Võ Tắc Thiên, mà Võ Tắc Thiên lúc này đáng lẽ sinh sống ở Lợi Châu.

Trong lịch sử Trung Hoa duy nhất chỉ có một Nữ Hoàng đế! Mà mẹ của hắn lại làm công ngày trong nhà Võ gia, có mối quan hệ gần như vậy, Lý Ngư không khỏi hiện lên khát vọng muốn gặp Nữ Hoàng đế thời thiếu nữ kia một lần

Phan thị lắc đầu nói:

- Không có. Sao con lại đột nhiên hỏi việc con của nhà Võ Đô Đốc vậy?

Lý Ngư lắc đầu, vùi đầu vào ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ:

- Võ Thuận, hẳn không phải rồi. Hoa Cô và Tú Cô, ai là Võ Tắc Thiên đây? Tại sao lúc này lại không gọi là Mị Nương? Võ Tắc Thiên đứng thứ mấy trong hàng tỉ muội này đây! Bà ngoại nó chứ, sớm biết hôm nay, ta đáng lẽ phải học tốt lịch sử mới phải!

Lúc học lịch sử, hắn thường thân thiết với Chu Công, về nghiên cứu sách lịch sử cũng không có hứng thú, thời niên thiếu của hắn, là , , , cùng đồng hành, đối với việc này thì thực tài có hạn, hắn có thể biết được sự tồn tại của Võ Sĩ Hoạch đã không mấy dễ dàng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau