Tiêu Diêu Du

Chương 39: Không Bằng

Trước Sau
Cho nên, một đao phủ xuất sắc có lẽ về mặt võ thuật cũng không bằng một cao thủ nhất lưu, thậm chí một cao thủ hạng hai cũng có thể dễ dàng đánh bại họ, nhưng nếu về mặt phương thức cơ bản vận đao, dụng đao, dùng lực, cách sử dụng đao của một đao phủ xuất sắc có khả năng vượt qua rất nhiều cao thủ bậc nhất giang hồ.

Mà Lý Ngư học ở Quách Nhân Đồ chính là phương pháp dụng đao. Lý Ngư đã bái qua mười tám vị sư phụ, không có một người nào là cao thủ võ lâm, nhưng hắn từ những sở trường học được này xây dựng nên một căn cơ võ công cực kỳ chắc chắn, từ trong những chiêu thức đơn giản bình thường lại ngộ ra được chân lý võ thuật độc đáo.

Cao thủ võ thuật chân chính từ quá trình đơn giản đến phức tạp, lại từ phức tạp đến đơn giản, chẳng phải là một loại phản phác quy chân đó sao. Lý Ngư xem có bản chất rồi, chỉ là hắn thiếu một sư phụ chỉ điểm, cũng thiếu kinh nghiệm, cách luyện nhắm mắt làm liều làm cho khoảng cách của hắn đến võ thuật chân chính vẫn luôn cách một tầng cửa số giấy không thể phá vỡ.

Quách gia cách sòng bạc Vân Sạn không xa, đi ra ngõ ruột dê, lại đi qua hai con hẻm, quẹo qua một con hẻm tương đối hoang vắng, vượt qua cửa sân sau của mấy ngôi nhà, đến cuối đường liền có một cánh cổng, hai bên trái phải của cửa lớn có trồng cây cao lớn, bên trên có đặt vài cái tổ quạ, đó chính là nhà của Quách Nộ.

Đẩy cửa ra, một luồng khí hoang tàn đập vào mặt. Lão Quách một đời chưa lập gia đình, không có con nối dõi, trong nhà cũng không nuôi bất cứ con vật nào, tự nhiên không có sinh khí. Chờ họ đi vào trong nhà rồi, một luồng hương Tử Đàn ập vào mặt, đối diện là tường lấp kín, trên kệ toàn bộ là các loại tượng Phật với nhiều hình dáng và chất liệu.

Một kệ hương án trước tường, một bát lưu hương để trước tường phật, Quách Nộ tiến lên trước, cầm lên ba que hương châm lên, thành khẩn kính bái rồi cắm hương vào trong lư hương, lúc này mới gọi Lý Ngư ngồi xuống. Lý Ngư sớm đã biết thói quen này của y, vừa thấy y vào cửa đốt nhang, theo phản xạ hỏi:

- Hôm nay lại chém người nữa à?

Thời điểm đó tử tù không phải toàn bộ đều giải đến Kinh thành, có một số nơi quá xa, không có cách nào hao tốn lượng lớn nhân lực để áp giải phạm nhân, như vậy chỉ sẽ đem hồ sơ giao tới Kinh thành, Kinh thành nhận được phê duyệt rồi xử lý, như vậy có phạm nhân mùa thu năm nay hành quyết có thể là do hồ sơ của họ được giao tới Kinh thành vào năm ngoái. Vẫn còn một loại phạm nhân, chính là lập tức trảm quyết.

Có một loại phạm nhân, phạm tội ác tày trời, ảnh hưởng ác liệt, phán quyết tử hình không thể tranh luận, để đạt được hiệu quả trừng trị, không thể trải qua quá trình thẩm tra xử lý và phán quyết kéo dài, mà là quan địa phương có quyền xử tử ngay lập tức, cho nên việc của đao phủ cũng không nhất thiết phải chờ đến mùa thu hành quyết mỗi năm bọn họ mới khai trương hay không, quyết định còn tùy thuộc vào mức độ trị an của địa phương.

Quách Nộ hiển nhiên không muốn bàn nhiều về việc này, đao phủ tuy giết người không chớp mắt, kỳ thực trong lòng họ đối với việc này cũng khá kiêng kị. Quách gia bái tượng phật, hiển nhiên là để thoát khỏi sự ám ảnh trong đáy lòng y. Quách Nộ nặng nề ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về hướng Lý Ngư:

- Mùa thu sang năm hành quyết, ngươi sẽ quay lại đó?

Lý Ngư thông qua cuộc đối đáp với lão lái đò Lưu Vân Đào đã đại khái nắm rõ bầu không khí của thời đại hiện nay. Người đời đối với việc trọng chữ tín vô cùng để ý, nặng tựa thái sơn. Người nói mà không giữ lời đương nhiên cũng có, nhưng đó không phải là hành vi mang giá trị phổ quát được thế giới công nhận, nói ra mà làm không được sẽ bị người ta khinh bỉ.

Cho nên Lý Ngư học được cái tốt, sắc mặt nghiêm nghị, công bằng mà nói:



- Hoàng đế nhân đức, kéo dài mạng sống của con một năm, dùng một năm ngắn ngủi này để làm những việc cần làm để con không phải hối tiếc. Chờ mua thu sang năm, đệ tử tự trở lại Kinh thành, nhận sự trừng phạt!

Quách Nộ gật gật đầu, khen ngợi nói:

- Lời hứa nặng như sinh tử, vậy mới là nam nhi chứ!

Sau y lại trầm ngâm thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi chết rồi, Lý gia không có người nối dõi, đâu chỉ là sự hối tiếc, mà là bất hiếu đó!

Lý Ngư ngẩn người, cái gì mà mùa thu sang năm hành quyết mình nhanh chóng tới Kinh thành chịu chết, hắn không “Ngu ngốc” giống cổ nhân như vậy mà từ sớm đã quyết định sẽ bỏ trốn rồi. Còn như tiếc nuối làm những việc chưa làm xong cũng chỉ là thuận miệng nói cho có lệ với Quách Nộ, nhưng trước khi “đi”, hắn chắc chắn muốn làm một việc, đó chính là kiếm một số tiền nhỏ, để lại chút tài sản cho mẫu thân Phan thị, giờ sao lại lôi kéo đến vô hậu rồi?

Quách Nộ thấy hắn ngẩn người ra, không nhịn được cười:

- Mặt nhũn ra rồi sao, bất hiếu có ba tội, không có người nối dõi đời sau là tội lớn nhất, cái này có gì mà xin lỗi. Lý gia ngươi có hàng nghìn khoảng đất chỉ có mình ngươi là độc đinh, nhân trong một năm này để lại một cái hậu cho Lý gia cũng là phải lẽ.

Lý Ngư há hốc miệng chậm rãi:

- Giữ cho đời sau?

Câu nói của Quách Nộ thật sự hắn không hề nghĩ đến. Khi hắn ở trong nhà lao tử tù, thật sự có thấy nữ nhân vào nhà lao, do Đội trưởng nhà lao dẫn nữ nhân này vào tù để thân mật với một tên tử tù, sau một hồi mây mưa vui sướng, nử tử rời khỏi, tên tử tù vào lại nhà lao.

Lúc đó Lý Ngư vẫn cho rằng đó là nhân vật “Đại ca” có mánh khóe thông thiên, sau đó mới biết được, đó là thể hiện sự nhân đạo của triều đình từ trước đến nay: nếu như tử tù đã thành hôn nhưng vẫn chưa có người nối dõi, trong thời gian chờ chết, sẽ cho phép tên đó cũng với thê tử vào nhà giam hoan hợp, để tiện lưu giữ huyết mạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau