Chương 41: Có Đàn
Vừa nghĩ tới điểm này, trong lòng Lý Ngư đột nhiên khó chịu nói không nên lời.
- Chỉ mong là mình đoán sai!
Lý Ngư nhìn lên những ngôi sao sáng chói không gì sánh bằng trên bầu trời, âm thầm cầu nguyện. Mặc dù thời đại này, công việc mà nữ nhân có thể làm không nhiều, những công việc yêu cầu họ đi làm đến rất muộn mà còn phải đánh phấn ăn mặc xinh đẹp lại càng ít, nhưng hắn vẫn luôn thực sự mong chờ.
Nàng giống như hoa tươi thơm mà đẹp, Lý Ngư không hi vọng nàng sống như một cây cỏ bị tàn phá. Dù vậy hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng rằng mình sẽ hái được bông hoa xinh đẹp như nàng, nhưng cũng không muốn nhìn thấy nàng lưu lạc phong trần, hắn luôn có tấm lòng thương hoa tiếc ngọc.
“Cỏ mượt trên cành hoa trổ bông
Tựa cô gái Việt má hay hồng”
(Bài thơ Nam Viên Kỳ 1 của Lý Hạ, dịch thơ: không rõ)
Lợi Châu hướng về phía bầu trời, trong ánh sáng của mặt trăng, đang có một thiếu nữ xinh đẹp như một đóa quỳnh gảy đàn dưới ánh đèn.
Gió phất che mạn, mạn luật như nước. Sau tấm màn một ngọn nến leo lét, nàng mặc một màu trắng, khoanh chân ngồi, hệt như một đóa sen nổi trên mặt nước, một chiếc đàn cổ nằm nang trước người.
Người con gái bên trong bức màn mỏng manh làm tăng thêm một chút cảm giác đẹp mông lung, nàng nhẹ nhàng buông xuống đôi lông mi đen dày vừa cong vừa vểnh, ngón tay ngọc chạm khắc tinh tế hơn so với ngọc bích chế tác trên đàn. Chiếc áo choàng màu trắng tinh khiết, chiếc áo choàng gần sát trước ngực phập phồng những nếp ấp ẩn hiện sự mềm mại trước ngực.
Tiếng đàn trôi chảy, cùng với vò hương trước đàn lượn lờ mà lên, nước chảy ra ngoài phủ đầy hòn đá trắng, núi xanh, nước trong, tảng đá đó đều nhuộm lên một tầng ý thơ, chính là thiếu nữ áo trắng trước đó đã từng gặp trên đường Viên Thiên Cương nam hạ.
Mười ngón tay mảnh khảnh, khẩy nhẹ trên dây đàn cổ màu vàng, tiếng đàn đột nhiên ẩn, ngoài bức màn xuất hiện một bóng người, lão già sáu mươi tuổi chính lúc đó lại cúi người xuống đất, mời thiếu nữ bước đến sau lưng mà cưỡi ngựa.
Cóc bối mà lão già bưng theo sau đó được thánh trà Lục Vũ ca ngợi là “Thiên hạ đệ tứ tuyền” lấy nước suối để pha trà, bàn chân nhẹ nhàng yên lặng mà đi tới, trong tay bưng một khay trà nóng thậm chí ngay cả một tia gợn sóng lắc lư cũng không có, công phu này nhìn thì đơn giản, nhưng lại đủ để thấy người này không đơn giản, nếu như không có võ công cao thâm, tuyệt đối là sẽ không đạt đến hiệu quả như vậy.
Lão già toàn thân mặc một màu xám, đến bên cạnh thiếu nữ áo trắng quỳ gối, để chiếc kỷ trà bên cạnh giá cờ thấp. Thiếu nữ áo trắng hai bên tay áo chụm lại đoạn mời ngồi, tựa như một đóa sen trắng tinh khiết trong hồ nước:
- Mặc sư vất vả rồi, việc này cứ để gọi bọn nô bọc làm là được rối.
Lão già cúi đấu, cung kính nói:
- Bọn nô bộc tay chân thô kệch, sao có thể hầu hạ được điện hạ tôn quý. Điện hạ là do lão nô phục dịch đến lớn, chỉ cần lão nô vẫn còn đi được thì những công việc hèn mọn này cứ để lão nô phục dịch sẽ tiện hơn.
Thiếu nữ áo trắng ánh mắt buồn bả, khẽ thở dài nói:
- Chuyện cũ đã qua rồi, Hoàng triều không còn nữa. Danh xưng điện hạ này…
Lão già tay trái úp trên tay phải, chắp tay chạm đầu, hành đại lễ trịnh trọng như một vị thần gặp vua, phấn khích nói:
- Công chúa còn đây, thì Đại Tùy bất tử! Chúng ta vẫn có cơ hội! Cho dù Đại Tùy có diệt vong thật sự, thì điện hạ cũng vĩnh viễn là Công chúa điện hạ của lão nô!
Nói đến chỗ kích động, tiếng lão già không khỏi nghẹn ngào.
Thiếu nữ áo trắng dịu dàng nói:
- Mặc sư, đừng khó chịu nữa. Chúng ta đã dùng hết khả năng, cố gắng làm là được. Cho dù là không thể phục quốc…
Thiếu nữ áo trắng ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng, giọng căm hận:
- Cũng phải giết cho được lão cẩu Lý Uyên kia, để làm tan mối hận trong lòng!
Lão già khấu đầu nói
- Lão nô thề chết đi theo điện hạ, dù qua dầu sôi lửa bỏng tại hạ cũng không chối từ!
Một chủ một tớ, chính xác là loại người nào, sao lại có khẩu khí lớn như vậy? Hóa ra, thiếu nữ áo trắng là ấu nữ của Tùy Dạng đế Dương Quảng, khuê danh là Thiên Diệp. Mà người được nàng ta gọi là Mặc sư này chính là Phó tổng quản Tùy cung đại nội năm đó Mặc Bạch Diễm. Đổi lại năm đó, Lý Uyên vẫn là thần tử của Dương gia, trong mắt di tộc hoàng thất Đại Tùy, đều không coi trọng ông ta.
Dương Thiên Diệp chậm rãi thở dài, nhẹ nhàng duỗi bàn tay bạch ngọc ra, trượt tay áo ra, lộ ra cổ tay trắng ngần, nàng ta xoay tách trà tựa như pha lê trong suốt trong tay, nhấp ngụm trà nóng màu hổ phách, hạ giọng hỏi:
- Liên lạc được với Hột Can Thừa Cơ chưa?
Mặc Bạch Diễm đáp:
- Lão nô đã tìm được ông ta, ông ta đang ở sòng bạc Vân Sạn thành Lợi Châu, hẹn điện hạ giờ tỵ ngày mai gặp mặt.
Dương Thiên Diệp ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Triều đình đang truy nã ông ta, ông ta lại còn dám chờ ở trong thành Lợi Châu?
Mặc Bạch Diễm đáp:
- Kẻ tài cao to gan!
Lão dừng lại, trong mắt lộ ý mỉa mai, lại nói:
- Đây là ông ta nói, lão nô cho rằng, ông ta làm như vậy, không phải muốn chứng minh với điện hạ, ông ta vẫn chưa đến mức như chó nhà có tang.
Dương Thiên Diệp cười một tiếng, chậm rãi gật đầu nói:
- Tốt, vậy ngày mai ta sẽ đi Lợi Châu một chuyến để gặp vị anh hùng mạt lộ chưa chắc đã mạt lộ này!
Năm Dương Quảng băng hà, tiểu Công chúa Thiên Diệp mới ba tuổi, đến năm nay cũng chính là Trinh Quán năm thứ 6, nàng cũng được mười tám xuân xanh. Mười lăm năm trước, Vũ Văn Hóa Cập cùng với đám người Bùi Kiến Thông, Nguyên Lễ, Mã Văn Cử cử binh phản loạn, Dương Quảng khi đó không có cách nào ngăn lại, lúc ấy đang ở trong cung vui đùa cùng với tiểu Công chúa Thiên Diệp người mà ông ta sủng ái nhất.
- Chỉ mong là mình đoán sai!
Lý Ngư nhìn lên những ngôi sao sáng chói không gì sánh bằng trên bầu trời, âm thầm cầu nguyện. Mặc dù thời đại này, công việc mà nữ nhân có thể làm không nhiều, những công việc yêu cầu họ đi làm đến rất muộn mà còn phải đánh phấn ăn mặc xinh đẹp lại càng ít, nhưng hắn vẫn luôn thực sự mong chờ.
Nàng giống như hoa tươi thơm mà đẹp, Lý Ngư không hi vọng nàng sống như một cây cỏ bị tàn phá. Dù vậy hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng rằng mình sẽ hái được bông hoa xinh đẹp như nàng, nhưng cũng không muốn nhìn thấy nàng lưu lạc phong trần, hắn luôn có tấm lòng thương hoa tiếc ngọc.
“Cỏ mượt trên cành hoa trổ bông
Tựa cô gái Việt má hay hồng”
(Bài thơ Nam Viên Kỳ 1 của Lý Hạ, dịch thơ: không rõ)
Lợi Châu hướng về phía bầu trời, trong ánh sáng của mặt trăng, đang có một thiếu nữ xinh đẹp như một đóa quỳnh gảy đàn dưới ánh đèn.
Gió phất che mạn, mạn luật như nước. Sau tấm màn một ngọn nến leo lét, nàng mặc một màu trắng, khoanh chân ngồi, hệt như một đóa sen nổi trên mặt nước, một chiếc đàn cổ nằm nang trước người.
Người con gái bên trong bức màn mỏng manh làm tăng thêm một chút cảm giác đẹp mông lung, nàng nhẹ nhàng buông xuống đôi lông mi đen dày vừa cong vừa vểnh, ngón tay ngọc chạm khắc tinh tế hơn so với ngọc bích chế tác trên đàn. Chiếc áo choàng màu trắng tinh khiết, chiếc áo choàng gần sát trước ngực phập phồng những nếp ấp ẩn hiện sự mềm mại trước ngực.
Tiếng đàn trôi chảy, cùng với vò hương trước đàn lượn lờ mà lên, nước chảy ra ngoài phủ đầy hòn đá trắng, núi xanh, nước trong, tảng đá đó đều nhuộm lên một tầng ý thơ, chính là thiếu nữ áo trắng trước đó đã từng gặp trên đường Viên Thiên Cương nam hạ.
Mười ngón tay mảnh khảnh, khẩy nhẹ trên dây đàn cổ màu vàng, tiếng đàn đột nhiên ẩn, ngoài bức màn xuất hiện một bóng người, lão già sáu mươi tuổi chính lúc đó lại cúi người xuống đất, mời thiếu nữ bước đến sau lưng mà cưỡi ngựa.
Cóc bối mà lão già bưng theo sau đó được thánh trà Lục Vũ ca ngợi là “Thiên hạ đệ tứ tuyền” lấy nước suối để pha trà, bàn chân nhẹ nhàng yên lặng mà đi tới, trong tay bưng một khay trà nóng thậm chí ngay cả một tia gợn sóng lắc lư cũng không có, công phu này nhìn thì đơn giản, nhưng lại đủ để thấy người này không đơn giản, nếu như không có võ công cao thâm, tuyệt đối là sẽ không đạt đến hiệu quả như vậy.
Lão già toàn thân mặc một màu xám, đến bên cạnh thiếu nữ áo trắng quỳ gối, để chiếc kỷ trà bên cạnh giá cờ thấp. Thiếu nữ áo trắng hai bên tay áo chụm lại đoạn mời ngồi, tựa như một đóa sen trắng tinh khiết trong hồ nước:
- Mặc sư vất vả rồi, việc này cứ để gọi bọn nô bọc làm là được rối.
Lão già cúi đấu, cung kính nói:
- Bọn nô bộc tay chân thô kệch, sao có thể hầu hạ được điện hạ tôn quý. Điện hạ là do lão nô phục dịch đến lớn, chỉ cần lão nô vẫn còn đi được thì những công việc hèn mọn này cứ để lão nô phục dịch sẽ tiện hơn.
Thiếu nữ áo trắng ánh mắt buồn bả, khẽ thở dài nói:
- Chuyện cũ đã qua rồi, Hoàng triều không còn nữa. Danh xưng điện hạ này…
Lão già tay trái úp trên tay phải, chắp tay chạm đầu, hành đại lễ trịnh trọng như một vị thần gặp vua, phấn khích nói:
- Công chúa còn đây, thì Đại Tùy bất tử! Chúng ta vẫn có cơ hội! Cho dù Đại Tùy có diệt vong thật sự, thì điện hạ cũng vĩnh viễn là Công chúa điện hạ của lão nô!
Nói đến chỗ kích động, tiếng lão già không khỏi nghẹn ngào.
Thiếu nữ áo trắng dịu dàng nói:
- Mặc sư, đừng khó chịu nữa. Chúng ta đã dùng hết khả năng, cố gắng làm là được. Cho dù là không thể phục quốc…
Thiếu nữ áo trắng ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng, giọng căm hận:
- Cũng phải giết cho được lão cẩu Lý Uyên kia, để làm tan mối hận trong lòng!
Lão già khấu đầu nói
- Lão nô thề chết đi theo điện hạ, dù qua dầu sôi lửa bỏng tại hạ cũng không chối từ!
Một chủ một tớ, chính xác là loại người nào, sao lại có khẩu khí lớn như vậy? Hóa ra, thiếu nữ áo trắng là ấu nữ của Tùy Dạng đế Dương Quảng, khuê danh là Thiên Diệp. Mà người được nàng ta gọi là Mặc sư này chính là Phó tổng quản Tùy cung đại nội năm đó Mặc Bạch Diễm. Đổi lại năm đó, Lý Uyên vẫn là thần tử của Dương gia, trong mắt di tộc hoàng thất Đại Tùy, đều không coi trọng ông ta.
Dương Thiên Diệp chậm rãi thở dài, nhẹ nhàng duỗi bàn tay bạch ngọc ra, trượt tay áo ra, lộ ra cổ tay trắng ngần, nàng ta xoay tách trà tựa như pha lê trong suốt trong tay, nhấp ngụm trà nóng màu hổ phách, hạ giọng hỏi:
- Liên lạc được với Hột Can Thừa Cơ chưa?
Mặc Bạch Diễm đáp:
- Lão nô đã tìm được ông ta, ông ta đang ở sòng bạc Vân Sạn thành Lợi Châu, hẹn điện hạ giờ tỵ ngày mai gặp mặt.
Dương Thiên Diệp ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Triều đình đang truy nã ông ta, ông ta lại còn dám chờ ở trong thành Lợi Châu?
Mặc Bạch Diễm đáp:
- Kẻ tài cao to gan!
Lão dừng lại, trong mắt lộ ý mỉa mai, lại nói:
- Đây là ông ta nói, lão nô cho rằng, ông ta làm như vậy, không phải muốn chứng minh với điện hạ, ông ta vẫn chưa đến mức như chó nhà có tang.
Dương Thiên Diệp cười một tiếng, chậm rãi gật đầu nói:
- Tốt, vậy ngày mai ta sẽ đi Lợi Châu một chuyến để gặp vị anh hùng mạt lộ chưa chắc đã mạt lộ này!
Năm Dương Quảng băng hà, tiểu Công chúa Thiên Diệp mới ba tuổi, đến năm nay cũng chính là Trinh Quán năm thứ 6, nàng cũng được mười tám xuân xanh. Mười lăm năm trước, Vũ Văn Hóa Cập cùng với đám người Bùi Kiến Thông, Nguyên Lễ, Mã Văn Cử cử binh phản loạn, Dương Quảng khi đó không có cách nào ngăn lại, lúc ấy đang ở trong cung vui đùa cùng với tiểu Công chúa Thiên Diệp người mà ông ta sủng ái nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất