Chương 49: Nhưng Của
Hoa Cô ngồi xổm trước mặt Lý Ngư, hai tay chống cằm, giống như một đóa hoa nhỏ trắng mịn, xuất thần nghe hắn kể chuyện xưa. Bỗng nàng tức giận nói:
- Nhị Lang Thần này thật không có cốt khí, mẹ hắn thân bị Ngọc đế trấn áp ở dưới núi, hắn thật vất vả mới phá núi cứu được mẹ ra, Ngọc đế ác kia lại phái Kim Ô ra hại mẹ hắn chết, Ngọc đế chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện! Kết quả là hắn chỉ giết Kim Ô là xong chuyện, lại còn nhận tứ phong của Ngọc đế, trở thành cái gì mà Hiển Thánh Chân Quân Địa Tiên, thật sự là quá không có tiền đồ!
Lý Ngư liếc nhìn nàng nói:
- Theo ý của cô thì phải làm như thế nào?
Hoa Cô ưỡn ngực, hai tay chống cằm ngạo nghễ nói:
- Nếu ta có Tam Tiên lưỡng nhận thương, có Khai Sơn thần phủ, có bảy mươi hai phép biến hóa, lên trời xuống đất, không gì làm không được, ta sẽ phản Ngọc đế, lột long bào của hắn, chiếm ngai vàng của hắn, mình làm Ngọc đế! Thiên hạ đối xử bất công với ta, chính ta sẽ nắm chính quyền! Hừ!
Lý Ngư nhìn tiểu cô nương chín tuổi hai đầu lông mày chợt lóe anh khí này, trợn mắt há hốc mồm nghĩ:
- Củ chuối thật! Mình cá một đồng tiền đấy, cô bé này nhất định là Võ Mị Nương!
Mặt trời đã ngả dần về phía tây, xe bò chở Dương Thiên Diệp chậm rãi rời khỏi phủ đệ của Hột Can Thừa Cơ. Hột Can Thừa Cơ đứng ở trước của phủ nhìn xe bò Dương Thiên Diệp tắm ánh trời chiều từ từ đi xa, hai tay nhẹ nhàng vỗ một cái, quản gia trong phủ cũng là huynh đệ kết nghĩa của gã là Lý Hoành Kiệt lập tức xuất hiện ngay bên cạnh gã.
Hai mắt Hột Can Thừa Cơ nhíu lại, đôi mắt bị ánh trời chiếu chiếu vào lóe lên ánh vàng như lưỡi dao nói:
- Tìm hai huynh đệ bí mật giết giúp ta một người!
Lý Hoành Kiệt hai mắt lóe sáng hỏi:
- Người nào?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Võ gia có hai con trai và ba con gái, chỉ cần chọn một mà thôi, trong vòng ba ngày phải xuống tay!
Hai ria mép của Lý Hoành Kiệt chợt rung lên trầm giọng nói:
- Vâng!
- Thật tốt quá! Bây người con đã có việc để làm, cha của con ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ an lòng.
Mói đến đây bà không kìm được nỗi vui mừng mà rơi nước mắt, nức nở nói:
- Từ khi cha con mất, mẹ một mình nuôi con sống qua ngày, chỉ sợ không chăm sóc tốt cho con, tương lai nếu gặp cha con sẽ bị cha con trách cứ. Con ta hiện tại đã trưởng thành, biết điều rồi, cũng có thể giúp ta chống đỡ cái nhà này rồi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng của Phan thị, trong lòng cảm thấy đau xót. Tuy trong lòng hắn thật lòng không cho là nuôi ong mật là nghề nghiệp có tiền đồ gì, nhưng… vì để cho mẫu thân yên lòng cũng đáng. Tuy nói ở trong lòng hắn cũng biết Phan thị không phải là mẹ ruột của hắn nhưng phần tình cảm này một chút cũng không phải là giả.
Chiều tối, Lý Ngư sang hàng xóm mượn một chiếc xe cút kít, chở một xe đất vàng tới trong viện, đổ ở góc tường. Ở góc tường còn có mấy bó rơm to, vách tường nhà đã có vết nứt, nóc nhà cũng có vài chỗ bị dột, tuy mùa đông ở Lợi Châu không lạnh giá như ở Phương Bắc nhưng có lỗ thủng cũng không hề dễ chịu, hắn dự định sẽ tu sửa lại nhà cửa. Những việc tu sửa này không cần kỹ thuật cao, vừa nghe đã hiểu, cũng không cần thiết phải mời người khác tới.
Lý Ngư trộn đất vào rơm rạ vào nhau, đang suy nghĩ sắc trời đã tối muộn nên để xe ở trong viện, ngày mai lại mượn xe nhà bên thì thấy Cát Tường đi vào sân, thân hình nàng có vẻ loạng choạng, thấy Lý Ngư, Cát Tường cười rồi lên tiếng:
- Lý đại ca.
- Cát Tường, cô mới về à?
Lý Ngư nhíu mày, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu, hắn ngẩn ra nói tiếp:
- Cô uống rượu hả?
Cát Tường ngạc nhiên nói:
- Ta chỉ uống có ba chén mà ngươi đã ngửi được?
Cát Tường đưa hai bàn tay lên ngửi rồi cười rộ lên nói:
- Đúng là có mùi rượu.
Lý Ngư nhìn thân hình hơi loạng choạng của nàng, còn vẻ mặt hưng phấn hơn bình thường của nàng rồi nói:
- Thật chỉ có ba chén? Nói như vậy, cô căn bản không biết uống rượu, hà tất… hà tất phải hành hạ bản thân mình như vậy.
Những lời này của Lý Ngư chính là một câu hai ý, hắn không muốn nói thẳng khiến Cát Tường lúng túng.
Cát Tường thở dài nói:
- Ai! Không còn cách nào khác, vì kiếm tiền cả thôi. Ta không uống làm sao dụ dỗ được đàn ông xấu vui vẻ, bọn họ không vui ta làm sao kiếm được tiền của bọn hắn.
Cát Tường cầm cái túi treo ở eo, đắc chí lắc lắc về phía Lý Ngư nói:
- Xem, đây là hôm nay ta kiếm được, nhiều hơn cả tiền công làm nửa tháng của trước kia.
Lý Ngư nghe thấy tiếng tiền va chạm vào nhau, dường như nghe thấy từng tiếng nữ nhân thở dốc, nam nhân cười dâm đãng, một đôi bàn tay heo sờ soạng một thân thể thanh xuân đang tuổi mười tám đầy sức sống, lại bỏ lại một đồng tiền lớn trên ngọc thể tươi đẹp.
Trong lòng hắn chán ngán, hơi xoay người qua, giọng nói như lạnh lẽo hơn, trước khi đi hắn vẫn không kìm được nhắc nhở một câu:
- Cát Tường à, trên đời này đàn ông tốt không nhiều lắm, chỉ là ai gặp phải đàn ông tệ hơn mà thôi. Cô đi vào nghiệp này, cũng khó tránh khỏi … hay là vẫn nên cẩn thận là hơn.
Lý Ngư vốn muốn nói “hay là tự trọng một chút”, nhưng vừa định nói ra miệng lại không đành lòng làm nàng nhục mặt ở đây. Cát Tường cười ngọt ngào:
- Vâng, Lý đại ca nói rất đúng, ta sẽ cẩn thận cảnh giác chú ý bảo vệ mình. Lý đại ca thật là một người tốt.
Vừa nói những lời này xong, Cát Tường thè lưỡi, che miệng lại nói:
- A! Ta đã quên, Lý đại ca không thích bị nói là người tốt.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Cái gì mà chú ý bảo vệ, tránh thai à? Thôi, thân thể là của cô đấy, cô tự cam đọa lạc, ta cần gì phải để tâm tới.
- Nhị Lang Thần này thật không có cốt khí, mẹ hắn thân bị Ngọc đế trấn áp ở dưới núi, hắn thật vất vả mới phá núi cứu được mẹ ra, Ngọc đế ác kia lại phái Kim Ô ra hại mẹ hắn chết, Ngọc đế chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện! Kết quả là hắn chỉ giết Kim Ô là xong chuyện, lại còn nhận tứ phong của Ngọc đế, trở thành cái gì mà Hiển Thánh Chân Quân Địa Tiên, thật sự là quá không có tiền đồ!
Lý Ngư liếc nhìn nàng nói:
- Theo ý của cô thì phải làm như thế nào?
Hoa Cô ưỡn ngực, hai tay chống cằm ngạo nghễ nói:
- Nếu ta có Tam Tiên lưỡng nhận thương, có Khai Sơn thần phủ, có bảy mươi hai phép biến hóa, lên trời xuống đất, không gì làm không được, ta sẽ phản Ngọc đế, lột long bào của hắn, chiếm ngai vàng của hắn, mình làm Ngọc đế! Thiên hạ đối xử bất công với ta, chính ta sẽ nắm chính quyền! Hừ!
Lý Ngư nhìn tiểu cô nương chín tuổi hai đầu lông mày chợt lóe anh khí này, trợn mắt há hốc mồm nghĩ:
- Củ chuối thật! Mình cá một đồng tiền đấy, cô bé này nhất định là Võ Mị Nương!
Mặt trời đã ngả dần về phía tây, xe bò chở Dương Thiên Diệp chậm rãi rời khỏi phủ đệ của Hột Can Thừa Cơ. Hột Can Thừa Cơ đứng ở trước của phủ nhìn xe bò Dương Thiên Diệp tắm ánh trời chiều từ từ đi xa, hai tay nhẹ nhàng vỗ một cái, quản gia trong phủ cũng là huynh đệ kết nghĩa của gã là Lý Hoành Kiệt lập tức xuất hiện ngay bên cạnh gã.
Hai mắt Hột Can Thừa Cơ nhíu lại, đôi mắt bị ánh trời chiếu chiếu vào lóe lên ánh vàng như lưỡi dao nói:
- Tìm hai huynh đệ bí mật giết giúp ta một người!
Lý Hoành Kiệt hai mắt lóe sáng hỏi:
- Người nào?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Võ gia có hai con trai và ba con gái, chỉ cần chọn một mà thôi, trong vòng ba ngày phải xuống tay!
Hai ria mép của Lý Hoành Kiệt chợt rung lên trầm giọng nói:
- Vâng!
- Thật tốt quá! Bây người con đã có việc để làm, cha của con ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ an lòng.
Mói đến đây bà không kìm được nỗi vui mừng mà rơi nước mắt, nức nở nói:
- Từ khi cha con mất, mẹ một mình nuôi con sống qua ngày, chỉ sợ không chăm sóc tốt cho con, tương lai nếu gặp cha con sẽ bị cha con trách cứ. Con ta hiện tại đã trưởng thành, biết điều rồi, cũng có thể giúp ta chống đỡ cái nhà này rồi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng của Phan thị, trong lòng cảm thấy đau xót. Tuy trong lòng hắn thật lòng không cho là nuôi ong mật là nghề nghiệp có tiền đồ gì, nhưng… vì để cho mẫu thân yên lòng cũng đáng. Tuy nói ở trong lòng hắn cũng biết Phan thị không phải là mẹ ruột của hắn nhưng phần tình cảm này một chút cũng không phải là giả.
Chiều tối, Lý Ngư sang hàng xóm mượn một chiếc xe cút kít, chở một xe đất vàng tới trong viện, đổ ở góc tường. Ở góc tường còn có mấy bó rơm to, vách tường nhà đã có vết nứt, nóc nhà cũng có vài chỗ bị dột, tuy mùa đông ở Lợi Châu không lạnh giá như ở Phương Bắc nhưng có lỗ thủng cũng không hề dễ chịu, hắn dự định sẽ tu sửa lại nhà cửa. Những việc tu sửa này không cần kỹ thuật cao, vừa nghe đã hiểu, cũng không cần thiết phải mời người khác tới.
Lý Ngư trộn đất vào rơm rạ vào nhau, đang suy nghĩ sắc trời đã tối muộn nên để xe ở trong viện, ngày mai lại mượn xe nhà bên thì thấy Cát Tường đi vào sân, thân hình nàng có vẻ loạng choạng, thấy Lý Ngư, Cát Tường cười rồi lên tiếng:
- Lý đại ca.
- Cát Tường, cô mới về à?
Lý Ngư nhíu mày, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu, hắn ngẩn ra nói tiếp:
- Cô uống rượu hả?
Cát Tường ngạc nhiên nói:
- Ta chỉ uống có ba chén mà ngươi đã ngửi được?
Cát Tường đưa hai bàn tay lên ngửi rồi cười rộ lên nói:
- Đúng là có mùi rượu.
Lý Ngư nhìn thân hình hơi loạng choạng của nàng, còn vẻ mặt hưng phấn hơn bình thường của nàng rồi nói:
- Thật chỉ có ba chén? Nói như vậy, cô căn bản không biết uống rượu, hà tất… hà tất phải hành hạ bản thân mình như vậy.
Những lời này của Lý Ngư chính là một câu hai ý, hắn không muốn nói thẳng khiến Cát Tường lúng túng.
Cát Tường thở dài nói:
- Ai! Không còn cách nào khác, vì kiếm tiền cả thôi. Ta không uống làm sao dụ dỗ được đàn ông xấu vui vẻ, bọn họ không vui ta làm sao kiếm được tiền của bọn hắn.
Cát Tường cầm cái túi treo ở eo, đắc chí lắc lắc về phía Lý Ngư nói:
- Xem, đây là hôm nay ta kiếm được, nhiều hơn cả tiền công làm nửa tháng của trước kia.
Lý Ngư nghe thấy tiếng tiền va chạm vào nhau, dường như nghe thấy từng tiếng nữ nhân thở dốc, nam nhân cười dâm đãng, một đôi bàn tay heo sờ soạng một thân thể thanh xuân đang tuổi mười tám đầy sức sống, lại bỏ lại một đồng tiền lớn trên ngọc thể tươi đẹp.
Trong lòng hắn chán ngán, hơi xoay người qua, giọng nói như lạnh lẽo hơn, trước khi đi hắn vẫn không kìm được nhắc nhở một câu:
- Cát Tường à, trên đời này đàn ông tốt không nhiều lắm, chỉ là ai gặp phải đàn ông tệ hơn mà thôi. Cô đi vào nghiệp này, cũng khó tránh khỏi … hay là vẫn nên cẩn thận là hơn.
Lý Ngư vốn muốn nói “hay là tự trọng một chút”, nhưng vừa định nói ra miệng lại không đành lòng làm nàng nhục mặt ở đây. Cát Tường cười ngọt ngào:
- Vâng, Lý đại ca nói rất đúng, ta sẽ cẩn thận cảnh giác chú ý bảo vệ mình. Lý đại ca thật là một người tốt.
Vừa nói những lời này xong, Cát Tường thè lưỡi, che miệng lại nói:
- A! Ta đã quên, Lý đại ca không thích bị nói là người tốt.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Cái gì mà chú ý bảo vệ, tránh thai à? Thôi, thân thể là của cô đấy, cô tự cam đọa lạc, ta cần gì phải để tâm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất