Tiêu Diêu Du

Chương 5: Ve Sầu Chỉ Kêu Một Lần Duy Nhất (1)

Trước Sau
Ở sâu dưới lòng đất, có một loại côn trùng, gọi là ve sầu, một vòng đời cần trải qua năm lần lột xác, tốn năm đến mười hai năm, mới có thể ngoi lên mặt đất, xòe cánh, lột xác thành ve.

Sau mấy năm ẩn giấu thân mình trong bóng tối vô tận, rốt cuộc có thể nhìn thấy ánh sáng. Thế nhưng thời gian để chúng cất cánh bay lượn, hát vang nhiều nhất cũng chỉ cần hai tháng, tiếp đó sẽ hoàn thành vòng sinh mạng đầu tiên. Nhưng để có được ngày ngoi lên khỏi mặt đất tối tăm đó vẫn luôn là một quá trình tất yếu.

Lý Ngư lúc này giống như một con ve sầu mới ngoi lên khỏi mặt đất tối tăm đó, liều mình cất tiếng kêu, đặt bước chân đầu tiên vào thế giới ánh sáng này, cảm giác cô độc, lo sợ, nghi hoặc đã từng trải qua, cảm giác bi thương, sợ hãi đan xen vào nhau, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khiến cho nước mắt của hắn không kìm giữ nổi không ngừng rơi xuống.

- Tráng sĩ xin dừng bước! Tôi có chuyện muốn nói! Tôi có chuyện muốn nói!

- Điêu dân, lớn mật!

Hà huyện lệnh biến sắc hét lên, nhấc vạt áo lên, đá chân vào cổ tay của Lý Ngư. Một ngục tốt nhanh chóng phản ứng lại, rút ra thanh đao sáng loáng, muốn chặt đứt tay của hắn. Tên tử tù này, nếu kinh động đến thánh giá, như vậy sao được?

Lý Thế Dân không phải là một hoàng đế sống trong vòng tay của những phụ nhân trong cung cấm, hắn chinh chiến cả đời, trải qua nhiều trận chiến, sao có thể để ý chút chuyện nhỏ này. Lý Thế Dân thản nhiên vươn tay ngăn Hà huyện lệnh cùng ngục tốt lại rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đứng trước mặt Lý Ngư:

- Ngươi muốn kêu oan?

Tử tù kêu oan, cho dù đã lên pháp trường cũng phải mang trở lại phúc thẩm. Điều này nhằm tránh trường hợp phán sai án, tuy nói như vậy, nhưng cho dù là một tử tù sợ chết, có chứng cứ xác thực cũng không dám kêu oan ở đạo trường. Cho dù trở lại phúc thẩm hắn cũng không thể được phóng thích, hơn nữa còn trải qua một lần dày vò đến chết, tội gì phải làm như vậy?

Huống chi, tuy pháp luật rõ ràng, nhưng hình ngục xưa nay vẫn là nơi hắc ám, bất kỳ một vị minh quân nào tại vị cũng không thể làm cho nơi này trở nên rõ ràng, sáng sủa. Nếu là vì kêu oan mà trở lại phúc thẩm, không tránh khỏi bị ngục tốt tra tấn một phen, trở thành sống không bằng chết.

Nhưng luật pháp đã quy định rõ, Lý Thế Dân tự nhiên coi trọng điều này, hắn cũng lo lắng xuất hiện những tên quan lại giết người bừa bãi, giết oan lương dân.

Lý Ngư do dự một chút, kêu oan? Bác lái đò Lưu Vân Đào đã từng nhắc nhở hắn, bất kể như thế nào, thân thể mà hắn chiếm cứ này cũng đã giết người, hiện giờ quan phủ muốn chém đầu thân thể này, hắn thực sự bị oan sao?



Huống chi, lý do của hắn không ai có thể tin tưởng được, mặc dù vị trung niên áo vàng trước mắt này thoạt nhìn là một người khôn khéo nhưng ông ta sẽ tin lời mình nói sao? Nhưng Lý Ngư vẫn quyết định nói hết mọi chuyện.

Dựa vào dáng vẻ uy phong của người trước mắt, có thể thấy đây là một đại nhân vật, nói cho ông ta nghe những kinh nghiệm của mình, cho dù là bị chặt đầu, nói không chừng chuyện này có thể lan truyền tại dân gian, nếu người này có thói quen ghi chép không chừng còn có thể ghi lại sự tích của hắn.

Như vậy trong cuốn tiểu thuyết hệ liệt “Đường truyền kỳ” sau này sẽ có thêm một câu chuyện bi thảm của một kẻ xuyên việt. Đời sau sẽ có nhiều người nhắc đến hắn, lấy hắn làm đề tài cho việc sáng tác hí kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình. Nói không chừng, người nhà ở tương lai của hắn sẽ biết được tung tích của hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Ngư càng trở nên khẩn cấp, gật đầu nói

- Vị tráng sĩ này, tôi oan nhưng lại không oan…

Hà Thiện Quang không dám vạch trần thân phận của Hoàng đế, nhưng nghe hắn mở miệng gọi “tráng sĩ”, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, không kìm nổi liếc mắt trách mắng:

- Cái gì mà tráng sĩ, gọi quý nhân!

Lý Thế Dân liếc nhìn Lý Ngư mỉm cười gật đầu:

- Ngươi buông tay ra đi, từ từ nói.

Lúc này, có một tên ngục tốt vội vàng khiêng ghế đến, Lý Ngư thấy vậy liền buông tay. Lý Thế Dân thản nhiên ngồi xuống, nhìn Lý Ngư:

- Ngươi có oan khuất gì, hiện tại có thể nói.

Lý Ngư căn bản không hy vọng vị quý nhân này có thể tin tưởng lời nói của hắn, lại càng không dám hy vọng hắn được miễn xá tội chết. Hắn thầm nghĩ nói ra những chuyện mình đã trải qua để chúng có thể lan truyền trong dân gian, “nhạn quá lưu thanh, nhân quá lưu ngân”, hắn không muốn mình đến không ai hay, chết không ai biết, hắn phải lưu lại dấu vết của mình trên cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau