Tiêu Diêu Du

Chương 7: Trẫm Muốn Ân Xá, Ý Khanh Như Thế Nào? (1)

Trước Sau
Đại Hoằng hòa thượng khoanh chân ngồi một chỗ, một bộ dáng trang nghiêm, vừa nhìn thấy ánh mắt Lý Thế Dân, không kìm nổi có chút xấu hổ hắng giọng nói:

- Bần tăng …bần tăng tay nghề khá khéo léo, hay giúp đỡ người khác làm “Côn nghiệm” sử dụng khi ra ngoài làm ăn, được sử dụng như giấy phép kinh doanh cho nên.. khụ! Phạm vào tội tạo ấn phù giả, phán quyết hình phạt treo cổ.

Lý Thế Dân nặng nề hừ một tiếng, nhìn về phía ông chủ câu lan viện Đạo Đức phường – Mỹ Nhiêm Công Khang.

Ông chủ Khang vén chòm râu, bùi ngùi thở dài nói:

- Ta… lúc dạy đồ đệ có chút mạnh tay, đánh chết một tên cố chấp không chịu học nghề. Lại bị người của Triệu gia tố cáo nuôi dưỡng độc xà, có ý đồ hại người. Kỳ thật lão phu chỉ là chiêu mộ một người huấn luyện xà Thiên Trúc, muốn dùng để biểu diễn mà thôi, hài!

Ông chủ Khang thở dài một tiếng, lắc đầu không nói. Người đến học nghề phần lớn đều là những đứa trẻ trong gia đình nghèo khổ không thể nuôi nổi chúng nó, mới bán cho gánh hát, bình thường đều lập khế ước sinh tử, đánh chết không kiện cáo. Nhưng nếu thật sự đánh chết người thì vẫn bị quan phủ tra hỏi, chẳng qua bình thường sẽ xét giảm hình phạt, không bị phán tử hình.

Nhưng ông chủ Khang vì muốn có tiết mục độc đáo, cự nhiên lại nuôi rắn, việc này vô cùng nguy hiểm. Theo luật Đại Đường, nuôi dưỡng, huấn luyện độc thú, độc trùng đủ để nhận định có ý đồ hại người, không cần có người bị hại tội danh cũng được thành lập, kẻ phạm tội cùng với kẻ huấn luyện đều bị phạt treo cổ.

Ông chủ Khang có chiêu mộ người huấn luyện rắn độc, người của Triệu gia lại một mực cho rằng ông chủ Khang có ý đồ hại đối thủ cạnh tranh là bọn họ, mà con rắn độc của ông chủ Khang lại bò qua lớp học của Triệu gia, ông chủ Khang chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Người què Mã Hồn Nhi che mặt, nặng nề hừ một tiếng nói:

- Mỗ, Khai Phong phủ không một người nào thiện lương, vì làm công mà bị tật nguyền. Huyện úy Quách Tước tham ô phần tiền trợ cấp của ta, ta đến lý luận với hắn nhưng không được, đã muốn làm thịt tên cẩu quan này, đáng tiếc chỉ cắn đứt một tai của hắn liền để hắn chạy thoát. Ta đi đứng không tiện, không thể đuổi theo, giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy đáng tiếc!

Mã Hồn Nhi ngửa mặt lên trời thở dài:

- Đáng tiếc! Đáng hận!

Dĩ hạ phạm thượng, đó là tội bất nghĩa, hạ nhân mà giết thượng quan, nếu đối phương chỉ bị thương mà không chết, cũng bị xử phạt treo cổ. Nếu đối phương mất mạng, vậy liền không được toàn thây, phải phán trảm hình. Cho nên, tên Quách Tước kia tuy chưa chết nhưng Mã Hồn Nhi cũng phải chết.



Kim Vạn Lưỡng dáng người vạm vỡ lớn tiếng nói:

- Chúng tôi là một băng trộm, có được một mối làm ăn lớn, đáng tiếc thất thủ, bị bắt. Hàng hóa ta trộm được giá trị bằng với năm xấp tơ lụa cho nên bị phán tử hình! Hắc!

Theo Đường luật, kẻ trộm đánh cắp tài vật, giá trị hơn ba xấp tơ lụa phải phán treo cổ, hàng hóa Kim Vạn Lượng trộm bằng với năm xấp tơ lụa, tự nhiên chỉ có thể là tội chết không tha.

Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hoa Lâm nãy giờ vẫn giữ im lặng. Tiểu tử này tuổi xấp xỉ với Lý Ngư, chỉ có điều khung xương nhỏ, yếu ớt, vai hẹp, ngũ quan so với nữ tử còn thanh tú hơn. Vừa rồi nghe mọi người nói đến tội danh của mình, gã cũng có chút ngập ngừng bất an, lúc này mọi người đều nhìn gã, khuôn mặt thanh tú của Hoa Lâm liền đỏ ửng.

Thấy gã ấp a ấp úng không chịu mở miệng, Kim Vạn Lượng vỗ mạnh vào bả vai của gã:

- Này! Mẹ nó đều sắp phải chết rồi, còn gì không thể nói cớ chứ. Tiểu Lâm tử, rốt cuộc ngươi phạm vào tội gì thế, nhìn dáng vẻ của ngươi còn thẹn thùng hơn so với khuê nữ, dù sao cũng không phải là giết người cướp của chứ?

Hoa Lâm mặt đỏ bừng, cúi đầu, dường như muốn đem đầu giấu vào đũng quần, âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói:

- Tôi…tôi bị ma quỷ sai khiến, có quan hệ bất luân với Cửu di nương…

Thanh âm của gã thật sự quá nhỏ, không chỉ có Lý Thế Dân ngồi bên ngoài hàng rào không thể nghe rõ, mà ngay cả lão Phạm đồ tể ngồi bên cạnh cũng không thể nghe rõ, tên què Mã Hồn Nhi không kiên nhẫn hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút!

Nhưng Kim Vạn Lượng ngồi kế bên Hoa Lâm lại nghe rõ ràng. Kim Vạn Lượng lớn tiếng nói:

- Tiểu Lâm tử nói, hắn quan hệ với tiểu thiếp thứ chính của cha hắn á!

Một tiếng kêu của Kim Vạn Lượng toàn bộ đại lao lập tức lặng ngắt như tờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau