Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 45

Trước Sau
Tư Không Dịch nghe mấy đội viên tiểu đội anh một câu tôi một câu, năm phút sau mới hiểu tại sao chúng nó kích động như vậy. Cậu ngồi lên sô pha cầm tablet, bắt đầu xem Weibo hôm nay.

Hot search trên Weibo là tin tức về cậu________

#Anh đẹp trai phơi nắng phơi nắng vừa công vừa thụ vừa dương quang vừa yêu nghiệt vừa cao quý lãnh diễm vừa bình dị gần gũi!

#Người mẫu thần bí của Thế giới hoàn mỹ.

#Trả giá cao mua lại Thế giới hoàn mỹ số tháng tư.

#Quỳ cầu muốn biết rốt cuộc anh đẹp trai ấy là ai!

Bấm vào đề tài phía dưới, Tư Không Dịch có thể thấy toàn bộ ảnh chụp trong tạp chí và rất nhiều bình luận, chờ sau khi cậu xem hết tất cả các đề tài, phát hiện bộ ảnh của cậu đã sắp chiếm hết toàn bộ Weibo.

Thậm chí Tư Không Dịch còn phát hiện ảnh của cậu đã được làm thành nhãn dán, cậu thích thú bấm mở, phát hiện các kiểu ảnh được tác giả đính kèm chữ, phân biệt là: cao quý lãnh diễm liếc một cái, nhiệt tình ôm một cái, đến đây a bắt tôi đi, chưa thấy trai đẹp bao giờ sao? v.v…

Tư Không Dịch nhìn nhìn liền nhịn không được nở nụ cười, sau đó cậu đặc biệt cảm khái tỏ vẻ: “Năng lực của cư dân mạng thật sự quá cao, ngay cả nhãn dán cũng làm được. Hắn dùng ảnh chụp này có được Yaris cho phép chưa nhỉ? Không biết có vi phạm bản quyền không. Thế nhưng hắn lại không thu lợi nhuận, chắc là Yaris sẽ không so đo nhiều như vậy.”

Gâu gâu gâu! [Bây giờ là lúc nói về nhãn dán sao! Hiện tại chúng ta nên bàn chuyện anh hot rồi! Tất cả mọi người đang tìm anh! Tiếp theo phải làm gì? Tiểu chủ nhân có muốn nhảy ra tự nhận trai đẹp chính là anh không? Mọi người có nhiệt tình vây anh không đây?]

Chít chít chít chít! [Sau đó chúng ta một bước lên mây, cưới bạch phú mỹ trở thành nhân sinh người thắng?]

Tư Không Dịch nghe vậy co rút khóe miệng: “Tụi bây nghĩ nhiều ghê. Tao chỉ được lên hot search một lần mà thôi, giống như tao một lần là đỏ, làm sao có thể so với người ăn một bữa cơm cũng lên hot search mà nói nhân sinh người thắng. Hơn nữa tao phản ứng thế nào không phải là chuyện của tao, bây giờ tao thuộc về Quang Diệu Tinh Quang. Cho nên kế tiếp phải nghe theo người đại diện.”

Câu trả lời của Tư Không Dịch thành công làm bảy đội viên vốn rất kích động yên tĩnh lại, Đại Hoa ngạo kiều meo một tiếng, tỏ vẻ nó đã sớm cảnh cáo mọi người không cần kích động như vậy. Nhưng Tiểu Văn lại trào phúng cười một tiếng, trực tiếp dẫn đến đại chiến mèo – muỗi.

Vừa lúc đó, điện thoại của Tư Không Dịch vang lên, cậu nhanh chóng làm dấu im lặng, sau đó bắt điện thoại: “Anh Khổng, sao ạ? Có việc gì thế?”

Khổng Triệu nghe giọng nói bình tĩnh của cậu, lập tức hoài nghi người này rốt cuộc có biết bản thân bạo hồng sau một đêm không? Hắn thăm dò mở miệng: “Cậu có xem Weibo không?”

Tư Không Dịch gật gật đầu: “Xem rồi. Em đang nghĩ có nên gọi điện cho anh Khổng hay không, hỏi anh tiếp theo phải làm thế nào, kết quả anh đã gọi trước rồi.”

Khổng Triệu nghe thế rất vui mừng: “Ồ Tiểu Dịch! Cậu đúng là rất hiểu chuyện! Sau này gặp chuyện gì cũng phải giống bây giờ, nhớ gọi điện cho anh trước tiên! Sau này cậu là nhân vật của công chúng, lỡ như không cẩn thận có scandal, hoặc có lời đồn gì không tốt, vậy thì rất phiền phức. Chỉ cần cậu nói với anh, ít nhất anh có thể đảm bảo sẽ giảm bớt được 80% khủng hoảng và những lời vu khống không tốt.”

Tư Không Dịch gật đầu: “Em đã biết anh Khổng, Quang Diệu Tinh Quang chính là hậu thuẫn kiên cố của em, có vấn đề gì em nhất định tìm anh. Vậy hiện tại em phải làm thế nào?”

“Bây giờ cậu không cần làm gì cả, liều lĩnh nhảy ra công khai thân phận sẽ làm giảm bớt cảm giác thần bí và lòng hiếu kỳ của công chúng, chúng ta phải lợi dụng tình hình thuận lợi hiện tại, lôi kéo nâng lòng hiếu kỳ của mọi người lên cao đến cực đại, sau đó chờ đến lúc poster của bộ phim Dong binh chi vương công bố vào ngày mười tám tháng năm, cậu là nam phụ long trọng lên sân khấu, đây là cách ra mắt tốt nhất.” Khổng Triệu nói xong cũng tự cảm thán: “Nói thật Tiểu Dịch, khởi điểm của cậu rất tốt, nếu không hồng thì rất có lỗi với mấy tấm ảnh cực đẹp và hot search Weibo nha!”

Tư Không Dịch nghe vậy cười khẽ: “Vâng, vì hot search và đầu đề Weibo, sau này em sẽ cố gắng nghiêm túc làm việc. Dù sao mua một căn nhà to ở thủ đô không dễ,  hiện tại em cũng chỉ tích góp đủ tiền *thủ phó thôi.”

* Thủ phó giống như mua trả góp, đầu tiên trả 30% giá gốc, còn lại ngân hàng hỗ trợ cho vay. Sau năm 2006, với nha 90m2 thì trả 20% giá gốc trước.

Khổng Triệu: “… Ừ, vậy cậu nhớ vì căn nhà mà cố gắng nha. Hơn một giờ rồi, cậu ăn cơm chưa? Chưa thì đi ăn nhanh đi! Hôm nay hình như nhà ăn có cá hồi tươi. Đi trễ coi chừng hết đó.”

Khổng Triệu vừa dứt lời liền nghe được một tiếng mèo lo lắng kêu lên, đại diện Khổng cười khẽ một tiếng, nói thật, đôi khi hắn hoài nghi ba con thú cưng của Tư Không Dịch đã thành tinh có thể nghe hiểu tiếng người luôn rồi, nếu không thì sao chúng nó phản ứng quá chuẩn với tình huống vậy, còn rất thông minh nữa chứ? Nếu tương lai có một ngày ba con thú này đột nhiên mở miệng nói tiếng người với hắn, đại diện Khổng cảm thấy có lẽ hắn sẽ không kinh ngạc mà còn xem đó là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Đại Hoa bị cá hồi hấp dẫn đang điên cuồng thúc giục tiểu chủ nhân nhà nó nhanh chân đi đến nhà ăn, thật là, nếu sớm biết hôm nay căn tin có món cá hồi, nó sẽ không thèm tám chuyện với cái đám thô tục này đâu, không thể phụ lòng mỹ thực và tiểu chủ nhân, mà trong lòng nó, ngay cả tiểu chủ nhân cũng xếp hàng sau mỹ thực. Nếu hôm nay không ăn được cá hồi, có lẽ nó sẽ ngủ không yên cả đêm.

Dường như lời cầu nguyện của Đại Hoa có hiệu quả, lúc Tư Không Dịch chạy đến nhà ăn, trong nhà ăn chỉ còn lác đác vài nghệ nhân và nhân viên công tác, nhưng quầy cá hồi vẫn còn một đĩa tươi, Tư Không Dịch không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nhào đến, nói với người đứng sau quầy: “Chú ơi! Cháu muốn đĩa cá hồi này!”



Tư Không Dịch đang muốn quẹt thẻ, chợt có một giọng nói thản nhiên vang lên: “Thật có lỗi, cá hồi này tôi chọn trước rồi, lần sau cậu ăn đi.”

Nghe câu này, Đại Hoàng và Tiểu Bạch còn đỡ, dù sao món chính của chúng nó không phải là cá, tuy rằng hai đứa cũng muốn nếm thử mùi vị cá hồi tươi mới xem thế nào, nhưng trong thực đơn của hai đứa, hương vị của sườn kho và hạt dưa ngũ vị ngon hơn nhiều. Nhưng đối với Tư Không Dịch và Đại Hoa, câu này như sét đánh ngang tai. Cậu và Đại Hoa đồng loạt khiếp sợ quay đầu lại, sau đó cậu thấy được một gương mặt xinh đẹp, trước đây cậu còn đánh giá gương mặt này________

Mặt mày như họa, nam sinh nữ tướng, ngoại trừ thiếu một chút manly, sao với cậu cũng kém một chút. Là ai nhỉ? Hình như là một đại minh tinh, Trần Hi. Đúng, chính là Trần Hi.

Nhưng bây giờ cậu có nhớ ra tên của đại minh tinh cũng vô dụng, không phải cậu sợ đại minh tinh, ngay cả Yến tổng bá bạo tinh kiều và Từ ảnh đế ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ âm trầm sát nhân mà cậu còn có thể thoải mái ứng phó, không có khả năng sẽ sợ minh tinh không manly, chỉ lớn hơn cậu vài tuổi. Chỉ là việc này theo thứ tự trước sau, nếu người ta đã chọn cá hồi trước, vậy cậu… cậu không thể cướp đoạt được!

Tư Không Dịch yên lặng thở dài, quyết định lui ra, nhưng ngay lúc cậu lùi ra, Đại Hoa lại không nghĩ như vậy. Nó quay đầu nhìn minh tinh Trần Hi không đẹp bằng tiểu chủ nhân nhà nó, lại nhìn cái con mèo Ba Tư vàng béo ú. Con mèo kia đang chảy nước miếng nhìn đãi cá hồi, từ vẻ mặt là biết nó nhất định rất muốn có được đĩa cá hồi này. Nhưng mà, trong thế giới động vật không có nói lý, thay vào đó chính là, xem xem đứa nào mạnh hơn.

Vì thế lúc Tư Không Dịch ngượng ngùng cười với Trần Hi, chuẩn bị rời đi, Đại Hoa vèo một cái từ dưới đất đánh thẳng về phía con mèo Ba Tư mà Trần Hi đang ôm trong ngực, mèo Ba Tư và Trần Hi đều cả kinh, nhưng hắn chỉ kinh ngạc mà không hoảng loạn, theo bản năng mà nới lỏng vòng tay. Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy con mèo Ba Tư luôn xoi mói khắp nơi thế mà bị con mèo tam thể trực tiếp bụp té xuống đất, càng dọa người hơn chính là tư thế chỏng vó bốn chân giơ lên trời của nó.

Trần Hi: “…”

Tư Không Dịch: “!!!”

“Đại Hoa, mày làm gì đó?! Nhanh buông ta! Không được vô lý! Là người ta mua cá hồi trước!” Tư Không Dịch nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm Đại Hoa, kết quả Đại Hoa xoay một vòng tránh được bàn tay của cậu, còn không quên đá con mèo Ba Tư một cú.

Meo meo meo méo méo méo! [Cá của ai cá của ai cá của ai hả?!]

Méo ~ [Của lão đại của lão đại QAQ đừng đánh em, thật đáng sợ a ~]

Tư Không Dịch lập tức cứng ngắc tại chỗ, dùng ánh mắt không thể tin nhìn con mèo Ba Tư, con mèo này cũng có tư duy cường đại có thể giao lưu sao? Thoạt nhìn ngốc manh như vậy mà.

Meo meo méo! [Thấy mày biết điều như vậy, tao chia cho mày một nửa, có ý kiến gì không?]

Meo meo méo méo! [Dạ đại vương, đã biết đại vương! Để tên *sạn thỉ quan nhà em mời khách, hắn có nhiều tiền lắm!]

*Sạn thỉ quan là ngôn ngữ mạng, chỉ mấy người nuôi chó nuôi mèo chuyên đi theo cầm xẻng nhỏ hốt shit, cưng nựng hầu hạ chó mèo, bên mình thì hay gọi là con sen đó.

Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật, vẻ mặt vi diệu nhìn Trần Hi. Mà lúc này Trần Hi cũng ngơ ngác, tuy năng lục thừa nhận của hắn rất mạnh, nhưng nhìn hai con mèo meo meo méo méo như con người đang nói chuyện, hắn cũng hiểu được hình ảnh này có chút kỳ quái. Càng làm cho Trần Hi thấy kỳ quái hơn chính là, sau khi mèo tam thể buông mèo Ba Tư nhà hắn ra, mèo Ba Tư cao quý lãnh diễm cọ hắn một cái, hắn bèn gật gật đầu với Tư Không Dịch rồi bưng đĩa cá đi về bàn ăn, sau đó mèo Ba Tư nhà hắn thế nhưng ngồi canh đĩa cá rồi nhìn về một hướng kêu meo meo.

Trần Hi quay đầu nhìn lại, thấy được con mèo tam thể vốn nên bình thường nhưng trên thực tế thoạt nhìn còn cao quý lãnh diễm hơn con mèo Ba Tư nhà hắn đang bước chân mèo đi đến, tiếp theo nó nhảy lên bàn, ung dung ăn cá hồi cạnh con mèo Ba Tư đang cúi đầu khom lưng như dâng lễ vật?!

Trần Hi: “…” Nhìn một lúc lâu, rốt cuộc hắn nhịn không được trào phúng mèo Ba Tư nhà hắn: “Tao chưa từng thấy mày chân chó như vậy bao giờ, vẻ cao quý lãnh diễm của mày đâu rồi?”

Meo meo meo! [Bị em ăn hết rồi! Em cũng không ngốc, một bàn tay của lão đại có thể bụp chết em đó.]

Lúc này Tư Không Dịch đã bưng một đĩa sườn xào chua ngọt, đậu phộng ngũ vị hương và hai tô mì Lan Châu, một lồng tiểu lung bao đi tới, cậu xấu hổ nhìn Trần Hi nói: “Ngại quá, tôi có thể ngồi đây không? Chó và hamster của tôi sẽ không lên bàn đâu.”

Dáng vẻ Trần Hi thoạt nhìn không dễ thân cận, hắn nhìn chăm chú Tư Không Dịch rõ ràng là muốn cùng ăn với thú nuôi, cuối cùng vẫn gật đầu. “Không sao, dù sao tôi cũng thường cho mèo Ba Tư lên bàn mà.”

Tư Không Dịch yên tâm đặt thức ăn xuống, sau đó cậu cầm thố cơm inox Đại Hoàng đang ngậm, chia nửa tô mì Lan Châu và sườn chua ngọt qua, sau đó lại lấy đậu phộng và một cái tiểu lung bao đặt xuống đất cho Tiểu Bạch. “Ừm, lát nữa lại cho Đại Hoàng bánh bao, ăn mì trước đi!”

Đại Hoàng vui vẻ lắc đuôi, mà Tiểu Bạch lại giơ móng vuốt nho nhỏ nhu nhu lỗ tai, sau đó hì hục ăn cơm. Cảnh tượng này làm Trần Hi kinh ngạc, sau đó hắn lại thấy Tư Không Dịch cầm hai cái tiểu lung bao đặt trước mặt con mèo tam thể, dặn dò nói: “Không được ăn hết cá hồi, món đó rất lạnh, ăn hai cái tiểu lung bao trước. Tránh cho mày đau bụng rồi lại bắt tao xoa xoa.”

Đại Hoa không vui meo một tiếng, thế nhưng vẫn thành thành thật thật ngậm hai cái tiểu lung bao, định chờ nguội bớt rồi ăn. Động tác của Đại Hoa làm con mèo Ba Tư chú ý, nó đi qua ngửi ngửi mùi thơm ngào ngạt trên bánh bao, kết quả bị Đại Hoa tát một phát, mèo Ba Tư ủy khuất meo một tiếng, sau đó rất không biết xấu hổ bán manh với Tư Không Dịch.

Tuy cậu đã sớm miễn dịch với bốn nhóc bán manh, nhưng Đại Hoa nhà mình đã đoạt cá hồi của người ta, cậu vẫn nên phúc hậu một chút đi! Vì thế Tư Không Dịch cũng cho mèo Ba Tư hai cái bánh bao.

Nó cực kỳ không có tiết tháo cọ Tư Không Dịch một chút, sau đó khoan khoái mà ăn.



Lúc này trên bàn ăn, ngoài trừ trước mặt Trần Hi trống không, Tư Không Dịch và mấy con thú đều đang xì xụp ăn cơm. Trần Hi bỗng cảm thấy, hắn giống như đang nuôi một vườn bách thú…

“Ồ, anh không ăn gì sao? Chắc là tôi không ăn hết tô mì Lan Châu này, hay tôi chia cho anh một nửa!” Tư Không Dịch nghiêm túc nói.

Trần Hi nghe thế hơi nhíu mày, hắn còn chưa kịp nói chuyện, bỗng một giọng trào phúng vang lên: “Cậu không nhìn xem bản thân có thân phận gì địa vị gì à? Còn không biết xấu hổ chia một bát mì Lan Châu? Trần Hi sắp thành *thị đế mới! Sắp đạt giải diễn viên xuất sắc nhất. Cậu là ai? Mặt mũi cậu bao lớn?”

*Ảnh đế ảnh hậu là nam nữ diễn viên xuất sắc nhất phim điện ảnh, còn thị đế thị hậu là phim truyền hình.

Câu này hạ Tư Không Dịch xuống không đáng một đồng, cũng trực tiếp phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cậu. Cậu ngẩng đầu, thấy một gương mặt mà cậu không ưa chút nào. Chính là tên thanh niên nhìn nho nhã ở phòng đối diện từng nói muốn bắt cóc Đại Hoàng, Đại Hoa, trước đó ở phòng huấn luyện còn ra oai phủ đầu nói bị dị ứng lông chó mèo. Căn cứ theo kết quả giám định máu của Tiểu Văn, đây là một tên giả dối không khác gì Chu Tiếu Vũ. Hình như tên là Ngụy Tử Hàm thì phải, hắn thân với Trần Hi lắm sao? Thoạt nhìn bọn họ không giống cùng một loại người.

Tư Không Dịch liếc nhìn hắn một cái, không thèm nói gì, trong miệng cậu vẫn còn mì chưa nhai xong, vì phép lịch sự cậu cũng không phun trực tiếp lên mặt tên Ngụy Tử Hàm này. Cho dù cậu thật sự rất muốn phun.

Tư Không Dịch không để ý đến Ngụy Tử Hàm, nhưng hắn lại hận không thể dỗi trời dỗi đất dỗi Tư Không Dịch: “Cậu không nói chính là cảm thấy bị bẽ mặt đúng không? Nếu đã vậy thì nhanh chóng dẫn cái đám chó mèo quê mùa cút đi, đừng có làm bẩn mắt anh Trần Hi.”

Lông mày Trần Hi nhăn càng sâu, lộ vẻ mặt không đồng ý, há miệng muốn nói lại bị người khác cắt ngang lần nữa.

“Ha ha, cảm thấy bẩn mắt thì đi nhỏ thuốc hay rửa mắt đi, thật sự không xong thì đi phẫu thuật cho nhìn rõ hơn. Ở đây la hét làm cái gì? Không thấy Tiểu Dịch còn đang ăn cơm sao? Đừng làm ảnh hưởng cậu ấy ăn cơm, biết điều thì biến đi, tránh lát nữa mặt sưng vù khó coi.” Giọng nói của Tạ Kỳ vang lên, Tư Không Dịch ngậm mì cười cười với Tạ Kỳ. Hắn cười há há nói với cậu: “Cậu ăn tiếp đi!”

Gương mặt Ngụy Tử Hàm đỏ bừng: “Tạ Kỳ! Đừng tưởng cậu nổi hơn tôi thì được phép ăn nói như vậy với tôi! Anh Trần còn ở đây đó!”

Tạ Kỳ khoanh tay, cà lơ phất phơ cười nói: “Đừng đem anh Trần ra, chính anh Trần cũng không nói gì mà. Còn nữa, cậu nghĩ ở đây chỉ có mình tôi nổi tiếng hơn cậu à? Chà, cậu nhìn kỹ Tiểu Dịch đi, cậu ấy cũng nổi hơn cậu đó.”

Ngụy Tử Hàm tức giận đến bật cười: “Hắn hả?” Một tên còn chưa debut?!

Tạ Kỳ vui sướng khi người gặp họa, giọng nói như sắp xé mặt: “Hôm nay chắc cậu chưa xem Weibo phải không? Xem đi, xem xong sẽ phát hiện, mặt cậu bị vả sưng vù rồi kìa.”

Tuy Ngụy Tử Hàm không hiểu rõ ý cua Tạ Kỳ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy điện thoại mở Weibo ra xem, sau đó hai mắt hắn ngày càng trừng lớn, vẻ mặt ngày càng khó coi, cuối cùng khi hắn ngẩng đầu lên, hai mắt như dao nhỏ phóng về Tư Không Dịch.

Vì thế Tư Không Dịch còn chưa ăn xong đã bị Tạ Kỳ kéo đi. Lúc hai người ra đến của, Tạ Kỳ chậc một tiếng nói: “Sao cậu lại ngồi chung với Trần Hi? Tính cách người này rất kỳ quái, đôi khi sẽ nhìn người ta không vừa mắt, cũng rất lạnh nhạt, không thích nói chuyện. Trong công ty có lời đồn là hắn âm thầm bắt nạt người mới, tin đồn bên ngoài về hắn cũng không tốt lắm, nếu không phải diễn xuất của hắn vượt trội, chắc chắn sẽ không nổi được. Cậu vẫn nên cách xa hắn một chút. Còn tên Ngụy Tử Hàm kia chính là người hầu của Trần Hi, cậu cùng đừng để ý đến hắn ta.”

Tư Không Dịch nghe vậy cau mày, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hi và Ngụy Tử Hàm đang lấy lòng trên bàn cơm, cứ cảm thấy hình ảnh này không hài hòa: “… Tôi nghĩ, người nuôi thú cưng không hẳn là người xấu.”

“Haiz! Biết người biết mặt không biết lòng! Cậu cũng không có cách nào giám định được.” Tạ Kỳ khoát tay.

Vo ve. [Giám định hoàn tất, người kia rất sạch sẽ. Nhưng hắn có chút âm u, giống như tích cách có chỗ thiếu hụt. ]

Tư Không Dịch nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, cậu nhìn Tạ qua Kỳ, thằng nhóc này nhất định không biết bản thân vừa bị một còn muỗi làm bẽ mặt.

Thế nhưng, nếu Trần Hi là một người không tồi, tại sao trong công ty lại có những lời đồn đãi bất lợi về hắn? Còn bình luận bên ngoài không tốt nữa? Chuyện này nghe có vẻ có bát quái nha!

_________________________



*Một bát mì Lan Châu đúng chuẩn được mô tả là “nhất thanh, nhị bạch, tam hồng, tứ lục, ngũ hoàng” tương ứng với nước súp trong, củ cải trắng, dầu ớt đỏ, rau mùi và mầm tỏi xanh, cuối cùng là mì vàng nhạt. Nước tro, một thành phần quan trọng trong mì sợi kéo tay khiến cho sợi mì có màu vàng nhạt. Thành phần chính để làm nước dùng là phần đuôi và xương sống, nhưng bạn có thể thay thế bằng xương đùi. Hơn nữa, nếu cho thêm xương gà, bắp bò hoặc sườn, gừng, hành lá và chút gia vị, nước dùng sẽ ngon miệng hơn nhiều. Chỉ những đầu bếp lành nghề mới có thể hiểu hết và chế biến được những tô mỳ đạt yêu cầu, họ sẽ nhồi và kéo bột thành các sợi nhỏ. Một điều đặc biệt là người dân Trung Quốc chỉ ăn mì vào buổi sáng và trưa, không ăn tối.



Tiểu lung bao

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau