Tiểu Dương Đà

Chương 117

Trước Sau
Trò cười lớn nhất trên đời này không gì khác ngoài việc nghe điểu nữ nhân cao ngạo không ai bì nổi thổ lộ với sủng vật Dương Đà của mình trong ảo cảnh.

Mà con Dương Đà kia lại là giống cái.

Nghĩ vậy, Diệc Thu không nhịn được mà xì cười thành tiếng, nhân tiện còn "phụt" nước miếng lên mặt U Nghiên.

U Nghiên nhắm mắt rồi hơi ngửa người ra sau theo bản năng, dùng mu bàn tay lau mặt. Khi mở mắt ra, tiểu Dương Đà đã ngã ngồi trên mặt đất, cười đến mức cái đầu xù lông đung đưa qua lại theo chiếc cổ dài.

"Sao ngươi lại cười rồi? Ngươi cười gì vậy?" Một ngón tay sạch sẽ của U Nghiên vươn ra ấn lại cái trán của tiểu Dương Đà.

Diệc Thu lập tức bị cỗ lực lượng kia ngăn lại không thể động đậy, nhất thời đành phải cố gắng nghẹn cười, sau đó hỏi ngược lại với giọng điệu run rẩy: "U Nghiên, ngươi biết vợ chồng nghĩa là gì không?"

"Là... Là cả hai cùng thích, sau đó đưa ra quyết định từ nay về sau sẽ ở bên nhau một đời một kiếp!" U Nghiên trả lời, nghiêm túc suy tư một lúc mới nói tiếp: "Diệc Thu, ngươi từng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta, vậy có lẽ là thích ta. Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, vậy tại sao chúng ta không thể trở thành vợ chồng?"

Cái giọng điệu vô cùng ngây thơ ấy khiến Diệc Thu lắc đầu không thôi.

Con chim nhỏ này chỉ mới 500 tuổi, sao có thể biết một đời một kiếp là gì?

Kể từ lúc sinh ra, nàng chưa từng được dạy bảo đàng hoàng, đi bất cứ đâu cũng sẽ bị người ta xa lánh xua đuổi, gặp chuyện cũng chỉ có thể tự xem, tự học, không hiểu yêu hận cũng là lẽ thường tình.

Trẻ con không hiểu chuyện thường sẽ nói lung tung, nhưng người lớn hiểu chuyện thì tuyệt đối không được đồng ý bậy bạ.

"U Nghiên, chuyện tình cảm một khi đã dính đến hôn nhân thì không đơn giản như ngươi nghĩ đâu." Diệc Thu nghiêm túc giảng giải, "Ngươi không thể xem tình bạn như là thích, cho dù có thật sự thích cũng chẳng thể xem nó như tình yêu. Bởi vì suốt cả cuộc đời, chúng ta có thể thích rất nhiều người, nhưng người có thể làm bạn cả đời thì lại chỉ có một, hoặc có lẽ ngay cả một người cũng không có."

"Nhưng... Nhưng ta biết, ngươi rất đặc biệt."

"Ta đặc biệt ở đâu nào?" Diệc Thu lại tự giễu, "Ta ấy à, trừ việc ăn no chờ chết, ta chẳng biết và cũng chẳng hiểu làm gì, đời này ngươi đã thấy được bao nhiêu người mà lại chắc chắn đó là ta?"

"......" U Nghiên bất giác cắn môi dưới.

"Trẻ con không nên tùy tiện hứa hẹn một đời một kiếp với người khác, lỡ như người đó nghĩ là thật thì phải làm sao đây?" Tiểu Dương Đà nói, đưa mắt nhìn ngón tay đang ấn trên đỉnh đầu mình rồi chép miệng, "Ngươi ấn ta như vậy làm ta có hơi đau đấy."

U Nghiên nhanh chóng thụt tay về, rũ mi nói: "Xin lỗi..."

Diệc Thu vội giải thích: "Không có ý trách ngươi."

Nói rồi, nàng đứng dậy, đưa đầu lại gần rồi dụi vào người U Nghiên, bảo: "U Nghiên, ta không có lừa ngươi. Ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi, vậy nên ngươi đừng vì giữ ta lại mà hứa hẹn điều gì với ta... Ta chỉ là một con Dương Đà, nào đáng giá đến mức khiến ngươi lấy thân báo đáp chứ?"

Diệc Thu dứt lời bèn lui về sau nửa bước, đáy mắt chứa đầy vui sướng.

Mặc dù biết U Nghiên nói vậy là vì không hiểu, nhưng khi nghe thấy những lời ấy trong lòng nàng vẫn không ngăn được sự vui vẻ đang dâng trào.

Chí ít nàng cũng biết được rằng điểu nữ nhân ngạo kiều thật sự rất quan tâm nàng.

Bỗng dưng nàng lại muốn được nhìn thấy dáng vẻ khi đã trưởng thành của tiểu U Nghiên, sau đó nhìn vào khuôn mặt khó chịu lạnh lẽo như băng kia, bắt chước cách nói của tiểu U Nghiên và thốt ra một câu: "Ta không muốn làm bạn với ngươi nữa! Chúng ta cũng làm vợ chồng đi!" Rồi sau đó, nhất định không quên bổ thêm một đao: "Sao lúc còn nhỏ ngay cả một con Dương Đà mà ngươi cũng không tha vậy?"

Diệc Thu nghĩ, lúc ấy chắc chắn biểu cảm trên khuôn mặt điểu nữ nhân sẽ xuất sắc lắm.

Cái này giống như việc siêu sao nổi tiếng xây dựng hình tượng cao quý lãnh diễm và thông tuệ đột nhiên bị anti fan bắt gặp khi đang chổng đít chơi bùn ở nhà mình vậy.

Nếu đổi thành nàng, chắc có lẽ nàng sẽ tự đào một cái hố chôn mình xuống để đỡ bị người ta chê cười!

Cơ mà mặt điểu nữ nhân dày lắm, có lẽ không đến mức quê muốn độn thổ cho xong đâu.

Đang suy nghĩ vui vẻ thì miệng Diệc Thu chợt bị U Nghiên nhét vào một miếng bánh nhỏ.

Chắc hẳn không phải ảo giác, động tác đút cơm của U Nghiên mạnh bạo hơn rất nhiều.



Gì vậy trời, học sinh tiểu học tỏ tình bị từ chối nên giận lẫy đấy à?

Thôi thôi, một người hiện đại đã lăn lê ở xã hội cần gì so đo với một con chim nhỏ chưa hiểu chuyện?

Diệc Thu ậm ừ ăn xong bữa sáng, U Nghiên đã bưng chén muỗng đến phòng bếp.

Nàng đi theo ra ngoài, muốn phơi mình dưới ánh nắng ban mai, mà ánh mắt lại vô thức nhìn sang cửa phòng đóng kín phía đối diện. Ở chỗ bậc thang ngoài cửa, có một phần đồ ăn sáng thừa được đặt lặng lẽ trên đó.

Đúng là một con chim kỳ lạ, nhốt mình trong phòng từ sáng đến tối, không mở cửa chính cũng không mở cửa sổ là vì muốn trồng nấm trên cửa hả?

Nghĩ thế, tiểu Dương Đà quyết định rón rén đi đến trước cửa, nhẹ giọng hỏi một câu: "Thúc thúc, nếu ngài ăn no rồi thì con mang chén dĩa vào phòng bếp nhé."

Trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại.

Một cơn gió thổi qua khiến Diệc Thu rùng mình, nàng vội vàng bước lên rồi há miệng ngậm lấy mâm như một con chó.

Cái mâm kia tròn, ngoài nửa chiếc bánh chưa ăn hết thì còn có nửa chén cháo, chỉ dùng miệng để ngậm thì có chút nặng.

Tiểu Dương Đà không giữ được cân bằng cho mâm nên đi được vài bước thì chén ở trên mâm đã trượt xuống. May chén được làm bằng gỗ, vẫn chưa bị bể, nhưng cháo lại văng đầy ra đất.

Diệc Thu sửng sốt hai giây, rồi theo bản năng nhìn thoáng qua U Nghiên đang rửa chén trong phòng bếp, thấy nàng vẫn chưa chú ý đến tiếng động ở chỗ mình, Diệc Thu vội vàng chạy lẹ về phòng, tung cước đóng lại cánh cửa sau lưng.

"Ngươi là một con Dương Đà, yên phận nằm bò là được, đừng nghĩ đến việc giúp đỡ nữa, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!"

Nàng vừa tự sỉ vả bản thân lại vừa lo lắng trong lòng.

Tâm trạng của tiểu U Nghiên vốn đã không tốt, nếu ra ngoài thấy "cục diện rối rắm" ở trên mặt đất sau khi rửa chén xong, chẳng phải sẽ càng tức giận ư?

Trong phòng, đang đau đầu vì việc này nên Diệc Thu nào biết rằng U Nghiên vốn đang có tâm trạng không tốt đã vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của tiểu Dương Đà, nhất thời cầm lòng không đậu mà lắc đầu cười khẽ không tiếng động.

Nàng suy tư trong chốc lát, rũ mi chà đôi tay ướt sũng vào làn váy, xoay người đi đến trong viện, cúi người nhặt chén muỗng và mâm trên mặt đất. Sau đó xoay người đi về phòng bếp, lại cầm cái chổi vào trong viện, bắt đầu dọn dẹp thức ăn còn vương vãi trên đất.

Cửa sổ phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một cái khe nhỏ.

Chân trước của tiểu Dương Đà dẫm lên ghế đẩu, móng chân sau dẫm lên thành ghế, ghé vào bên cửa sổ, lén lút nhìn U Nghiên bên ngoài khung cửa, thấy cơn giận của nàng không tăng thêm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng nhảy xuống ghế, lại dùng chân trước đá ghế đến bên bàn ăn, lúc này mới nằm sấp xuống, tự hỏi lát nữa nên xin lỗi như thế nào.

"Ta muốn giúp ngươi, nhưng chẳng phải do ta không có tay sao?" Không được không được, như vậy thì hùng hổ quá.

"Ta muốn giúp ngươi, nhưng đi được nửa đường thì răng ta lại đau." Bán thảm có lẽ vẫn là một biện pháp hữu hiệu để trốn tránh trách nhiệm.

Đúng rồi, như vậy khá tốt, dù sao U Nghiên vẫn luôn nói nàng yếu đuối, biện hộ bằng lý do gây trở ngại chứ không giúp gì được cũng hợp lý.

【 Đinh ——】

Chợt, truyện đến âm thanh khiến tiểu Dương Đà vô cùng khiếp sợ.

Nàng lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có người khác mới kinh ngạc lôi bảng thuộc tính trong đầu mình ra xem.

Không thay đổi gì cả, vẫn là một đống dấu chấm hỏi.

Nhưng vừa nãy rõ ràng nàng nghe thấy tiếng máy móc đáng ghét của hệ thống mà, chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao?

【 Hệ thống thăng cấp xong, đã thành công đột phá sự nhiễu sóng do ảo cảnh tạo ra. 】

Không phải ảo giác, là thật sự, là giọng nói thiếu nữ mang tính máy móc mà nàng quen thuộc!



Hệ thống của nàng đã trở lại!

"Ngươi, ngươi ngươi ngươi... Bảo Tài!"

【 Đây ạ. 】

Không biết có phải do ảo giác không nhưng vào khoảnh khắc ấy, Diệc Thu cảm thấy hai chữ ngắn ngủn kia đối với nàng lại thân thiết đến kỳ lạ.

"Ngươi, ngươi trở lại rồi, vậy... Vậy tại sao các thuộc tính của ta vẫn là một đống dấu chấm hỏi!"

【 Xin lỗi, linh lực ở nơi này rất hỗn loạn nên rất khó để tiến hành đo lường các chỉ số. 】

"Vậy ngươi trả lời câu hỏi được không?"

【 Nếu có chỗ khó hiểu, ký chủ cứ việc hỏi, ta sẽ nói hết những gì ta biết, không nửa lời giấu giếm. 】

Hay thật, cảm giác quen thuộc này đã trở lại rồi.

Tự hỏi một lát, Diệc Thu mới nghiêm túc đặt câu hỏi: "Đầu tiên, nơi này là nơi nào?"

【 Nơi này chính là ảo cảnh trong Phù Mộng Châu. Phù Mộng Châu là pháp bảo được chim Ế Úc Tố sử dụng trong thế giới 《 Cành Héo Úa 》. Nếu bị vây trong đó, ngươi sẽ rơi vào ác mộng vô tận được chôn sâu trong lòng mình, cứ thế nó sẽ tái hiện và lặp đi lặp lại nỗi tuyệt vọng và đau khổ của ngươi. 】

"Ác mộng vô tận... Vậy phải làm sao mới có thể tỉnh lại?"

【 Cần phải đánh thức ý chí của người đi vào giấc mộng, nhưng không được dùng cách quá bạo lực, ví dụ như nói thẳng nơi này chỉ là một giấc mơ cho đối phương chẳng hạn. Nếu làm ngược lại sẽ rất dễ gây tổn thương tinh thần cho người đó. 】

Tuyệt, hệt như những gì nàng nghĩ, nói trắng ra là không thể làm tiểu U Nghiên hoài nghi điểu sinh của mình.

Cũng may lúc trước nàng chưa hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đã gây ra thương tổn cho U Nghiên.

"Vậy, vậy nếu vẫn cứ không tỉnh thì sao?"

【 Tất cả những tổn thương phải chịu trong ảo cảnh sẽ gây ảnh hưởng đến hồn phách của người vào trong ảo cảnh. Nếu vẫn cứ không tỉnh, ác mộng sẽ lặp đi lặp lại không ngừng, và hồn phách của nàng cũng sẽ liên tiếp chịu sự tổn thương trong ác mộng vô tận, mãi đến đến khi ý thức và hồn phách bị tàn phá biến mất. 】

Nghe thật là nghiêm trọng!

"Nhưng ảo cảnh ở hiện tại lại không giống ác mộng lắm."

【 Không biết ký chủ còn nhớ "một chiếc gương" mà U Nghiên từng nhắc đến không? 】

"Hả?"

【 Một chiếc gương làm nàng hoàn toàn đọa ma. 】

Diệc Thu sửng sốt, trong đầu đột nhiên xuất hiện những lời mà U Nghiên đã từng nói với nàng.

—— Sống ở núi Côn Luân hơn 500 năm, ta chưa từng làm gì, ta chỉ cố gắng, cố gắng tồn tại dưới sự chán ghét của mọi người, nhưng sự tồn tại của ta vốn dĩ đã là sai lầm...

—— Vào ngày sinh của Tây Vương Mẫu, đám tiên thần của Thiên giới chỉ vì một chiếc gương mà phán tử hình cho ta.

Vậy nên ngày sinh của Tây Vương Mẫu chính là một mốc thời gian, đồng thời cũng là khởi đầu cho ác mộng của U Nghiên.

- ---o o----

Tác giả có lời muốn nói: Sau hơn hai tháng thăng cấp, cuối cùng Bảo Tài cũng đã thành công đột phá hạn chế của ảo cảnh và bò lại chọc giận Diệc Thu rồi.

Editor: Chó ngậm mâm cho mọi người dễ tưởng tượng *-*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau