Chương 125
"Ta lừa ngươi làm gì?" Diệc Thu đáp lại theo bản năng, vừa dứt lời mới chợt nhận ra mình lại vô cớ có thêm một biệt danh mới.
Dê phun nước miếng? Biệt danh gì thế này!
Nàng là Dương Đà không sai, Dương Đà bình thường thích phun nước miếng cũng không sai, nhưng nàng là một con Dương Đà văn minh, số lần phun nước miếng suốt cả một năm chưa chắc đã bằng số lần phun của một con Dương Đà bình thường trong một ngày.
Sao nàng lại biến thành dê phun nước miếng trong miệng U Nghiên được cơ chứ?
Nghĩ vậy, mày Diệc Thu nhíu lại, vừa thở phì phò vừa trừng mắt liếc nhìn U Nghiên, nghiêm túc hỏi: "Còn nữa, dê phun nước miếng là sao hả? Ta chỉ phun ngươi có một lần thôi mà?"
U Nghiên hơi hơi nhướng mày, ngón tay khảy nhẹ lỗ tai nhòn nhọn nho nhỏ của "dê phun nước miếng", thản nhiên nói: "Hai lần."
"Ngừng!" Diệc Thu nghiến răng, cố biện giải cho bản thân, "Chỉ một lần thôi, hôm nay là lần đầu tiên!"
Nói xong, nàng còn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sau đó xác nhận mình chắc chắn chưa từng phun nước miếng vào tiểu U Nghiên khi còn ở trong giấc mộng.
Tiểu U Nghiên tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể phun tiểu U Nghiên được?
"Ngươi chắc chứ?" Đầu ngón tay U Nghiên nhéo nhéo lỗ tai nhỏ.
"Chắc chắn!" Tiểu Dương Đà lắc đầu không vui, trong mắt chứa đầy bướng bỉnh.
"Cược không?" U Nghiên hỏi với vẻ hứng thú.
"Cược cái gì!" Tiểu Dương Đà hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Một tay khác của U Nghiên chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Thôi, chẳng có gì để cược, nếu ta thua, ta có thể cho ngươi mọi thứ, nhưng nếu ngươi thua, ngươi có thể cho ta thứ gì?"
Đôi mắt Diệc Thu lập tức trừng to, khoé mắt giật giật, cái miệng nhỏ há ra, muốn nói rồi lại thôi hơn cả buổi nhằm biểu đạt sự cạn lời ở trong lòng mình.
Ngay từ nhỏ con chim hư này đã tự tin như thế rồi à?
Nếu không phải giọng nói của thiếu nữ vẫn mang theo vài phần non nớt, suýt chút nữa là nàng tưởng điểu nữ nhân nàng quen thuộc đã quay về thật rồi.
Thật ra, Diệc Thu biết điểu nữ nhân vẫn chưa trở về, bởi vì tuy thích ức hiếp nàng nhưng từ rất lâu điểu nữ nhân đã không nỡ để nàng phải chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến điều đó, nàng kiềm lòng không được mà thử nhe răng, tức giận quát: "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Ngươi là người?"
"......" Mệt mỏi, cứng họng.
Diệc Thu im lặng một lúc lâu, vốn dĩ không muốn để ý đến U Nghiên nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nặn ra một câu từ kẽ răng: "Ta có thể biến thành người!"
Nói rồi, nàng sực nhớ đến điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía U Nghiên, "á" một tiếng như bừng tỉnh ngộ ra.
Đáy mắt U Nghiên chợt lóe lên một tia tò mò.
Diệc Thu lập tức nhảy cẫng lên, nhất thời nhảy hai vòng quanh đống lửa kêu "á á" như mất đi khả năng nói tiếng người, sau một lúc lại nhảy về bên cạnh U Nghiên.
Nàng nghĩ mình nên sắp xếp lại từ ngữ cho thích hợp.
"U Nghiên, ta thật sự đến từ bên ngoài, nơi này cũng thật sự là giấc mộng, ta biết phải làm gì để chứng minh ta không nói dối rồi!"
Dứt lời, Diệc Thu bèn đến gần bên U Nghiên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của U Nghiên nàng lăn 180° ngay tại chỗ như thể đang chơi xấu, rồi sau đó nằm ngã chổng vó trên đất, còn vặn vẹo cơ thể, va vào cái đùi đang xếp bằng của U Nghiên.
Tiểu Dương Đà ngẩng cổ nhìn vẻ mặt dần dần hoang mang của U Nghiên, la lớn: "U Nghiên, ngươi sờ bụng ta đi!"
Mày U Nghiên không khỏi nhíu lại: "Ngươi không cần phải nịnh nọt ta đâu."
"Ngươi đừng có mà tự luyến!" Không nhịn được, Diệc Thu liền nhìn U Nghiên với ánh mắt khinh bỉ, tức giận nói, "Trong bụng của ta có một viên Huyết Ngưng Châu, thứ này được tạo thành từ máu và linh lực của ngươi, ta không lấy ra được. Ngươi tự tìm xem, sau khi tìm được có lẽ ngươi sẽ tự phân biệt được thật giả!"
U Nghiên nghe xong, chần chừ đặt tay lên chiếc bụng mềm mại trắng múp của tiểu Dương Đà.
Nàng vừa mò mẫm, vừa lắng nghe tiểu Dương Đà nằm trên đất lải nhải.
Tiểu Dương Đà nói: "Huyết Ngưng Châu chính là thứ ngươi luyện chế riêng để tặng cho ta. Khi ngươi tặng nó cho ta, ta liền biến thành người."
Tiểu Dương Đà nói tiếp: "Nhưng Huyết Ngưng Châu vốn dĩ là sức mạnh của ngươi, bị ý thức của ngươi khống chế thế nên khi đi vào nơi này, ngươi quên ta, ta mới trở lại dáng vẻ Dương Đà này..."
Tiểu Dương Đà còn nói: "Ngươi ấy nhé, nếu có thể tìm được nó, tốt nhất là đại phát từ bi biến ta thành người, vậy thì ta sẽ có tay có chân, không cần làm phiền ngươi, ngươi cũng sẽ đỡ nhọc được phần nào có đúng không?"
U Nghiên không nhịn được lỡ dùng sức ấn vào bụng tiểu Dương Đà.
"Ui da!"
Sau một tiếng sợ hãi, cái bụng Diệc Thu co lại theo bản năng, hai cái chân trước cũng vô thức che bụng. Nhưng mà U Nghiên lại từ từ hất cái chân nhỏ của nàng qua một bên.
Diệc Thu cố hết sức để nâng đầu lên, trừng U Nghiên rồi lớn tiếng kháng nghị: "Ngươi làm gì vậy!"
Khoé môi U Nghiên cong lên, đầu ngón tay thon dài đột nhiên lướt nhẹ qua cái bụng của tiểu Dương Đà.
Diệc Thu bất giác rùng mình, trong lòng chỉ cảm thấy ớn lạnh.
"Nơi này thật sự có Huyết Ngưng Châu do ta luyện chế?"
"Ngươi, ngươi không cảm nhận được sao..." Giọng nói Diệc Thu có chút run rẩy.
"Không cảm nhận được." U Nghiên trả lời, đầu ngón tay lại lướt qua cái bụng nhỏ đang run rẩy kia, nói với vẻ bình đạm, "Hay là vậy đi, ta mổ ngươi ra trước, rồi cẩn thận tìm kiếm ở bên trong, sau khi tìm được ta sẽ khâu lại cho ngươi."
Diệc Thu sợ đến mức run rẩy kịch liệt: "Đừng, đừng đừng..."
Mổ ra rồi khâu lại là hành động quái gì đây? Chẳng lẽ muốn nàng sinh mổ ư?
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng mổ, viên hạt châu kia lại chẳng phải con của nàng, dựa vào đâu mà nàng phải chịu khổ vì viên hạt châu kia chứ!
Vào khoảnh khắc ấy, nàng cực kỳ sợ hãi, sợ đến mức tiếng cầu xin khoan dung cũng thay đổi, nhưng mà giây tiếp theo, nàng lại nghe được một tiếng cười vô cùng quen thuộc.
Hay lắm, hay lắm, nàng lại bị đùa cợt nữa rồi.
Tiểu Dương Đà giận dữ không thôi, đột nhiên lộn người, đứng bật dậy, trợn mắt nhìn U Nghiên.
Không chờ tiểu Dương Đà đang phẫn nộ làm khó dễ, U Nghiên đã mở miệng giành trước một bước: "Trong cơ thể ngươi thật sự có một cỗ linh lực giống hệt với công pháp ta đang tu luyện, ta bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của ngươi rồi."
Những lời này khiến sự tức giận của Diệc Thu lập tức tan đi, nàng không kiềm được kích động của mình: "Vậy ngươi có thể làm ta biến thành..."
U Nghiên trả lời một cách dứt khoát: "Ta không biết."
Diệc Thu: "Ò..."
Xem ra sức mạnh của tiểu U Nghiên cũng bị phong ấn cùng với ký ức rồi.
Nghĩ đến đây, Diệc Thu nản lòng thoái chí, buồn bã ỉu xìu bò đến bên đống lửa.
Một thoáng im lặng trôi đi, U Nghiên không nhịn được mà gọi một tiếng: "Dê phun nước miếng."
"Gì hả?" Diệc Thu giận dỗi đáp lời.
"Ngươi phun ta hai lần." U Nghiên nói, không đợi Diệc Thu phản bác bèn nói tiếp, "Ngày đầu tiên ta nhặt ngươi về, ngươi vừa mở mắt đã phun lên khắp người của ta."
"......" Khoé mắt Diệc Thu hơi giật giật, "Tiểu... Tiểu Hồng Hoa, cũng, cũng có thể tính vào à?"
"Sao lại không?" U Nghiên hỏi ngược lại.
Diệc Thu vô thức rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng may không cược..."
Một nụ cười nhạt hiện lên trên mặt U Nghiên, nàng duỗi tay xoa vùng lông sau cổ của tiểu Dương Đà, nói: "Có một chuyện ta rất tò mò."
"Chuyện gì?" Diệc Thu nhỏ giọng hỏi với vẻ không tự tin.
"Ngươi vẫn luôn muốn rời đi nơi này phải không?" U Nghiên nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nói bên ngoài... "Ta" thường xuyên ức hiếp ngươi. Nhưng ở nơi này, ta vẫn luôn đối xử rất tốt với ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại nơi này sao?"
Vấn đề này khiến Diệc Thu nhất thời không biết phải trả lời sao cho phải.
Nàng ngơ ngác nhìn U Nghiên như muốn nhìn thấy manh mối bên trong đôi mắt thon dài kia, nhưng rồi lại chẳng nhìn thấy gì.
Vậy là tiểu hư điểu này đang tự ăn dấm của mình đấy à?
Nghĩ vậy, Diệc Thu đột nhiên "phụt" cười một tiếng.
U Nghiên thấy, mày không khỏi nhíu lại.
Diệc Thu sợ nàng giận dỗi nên vội vàng giải thích: "Thật lòng mà nói thì ta... Ta rất vui vẻ, mỗi ngày ở nơi này, ta đều vô cùng vui vẻ."
"U Nghiên, ta thích cuộc sống như vậy, cũng rất biết ơn vì ngươi đã cho ta cuộc sống ấy. Dù ta biết đây chỉ là một giấc mộng... Ta vẫn luôn cố gắng cảm nhận và quý trọng giấc mộng này." Nói đến đây, nàng tạm dừng một lát mới tiếp tục nói, "Nhưng ta biết cảnh trong mơ sẽ không kéo dài, vẫn luôn ở lại nơi này chắc chắn sẽ khiến ngươi bị thương, mà ta lại không muốn ngươi chịu thương tổn."
Thật ra, nàng rất nhớ điểu nữ nhân lúc còn tỉnh táo.
Nhưng nàng biết, tính chiếm hữu của U Nghiên rất cao, nổi điên lên thì dấm của ai cũng ăn. Nếu để tiểu hư điểu biết lòng nàng vẫn luôn nhớ về đại hư điểu của hơn 2500 năm sau, không biết chắc sẽ cáu kỉnh kiểu gì.
Nói tóm lại, nàng phải làm tiểu hư điểu biết: "Ta muốn tốt cho ngươi!"
U Nghiên trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Nếu, nếu tất cả những điều ngươi nói là sự thật, vậy không lâu về sau rốt cuộc ta sẽ đối mặt với thứ gì? Tại sao... Ta lại rời đi nơi này, tại sao ta sẽ đến Ma giới?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết phải hỏi ai đây?" Diệc Thu trả lời, cái miệng mấp máy, giương mắt nhìn U Nghiên nửa ngày, không nhịn được bèn hỏi một câu, "Ngươi... Ngươi có từng trông thấy cái gương nào chưa?"
"Gương?" U Nghiên cau mày, "Ta không cần cái thứ này."
"Không phải, không phải gương bình thường!" Tiểu Dương Đà lắc đầu, cái đầu nhỏ vốn đã chóng mặt do bị bệnh mới chỉ lắc một chút mà suýt chút nữa đã chết máy. May thay trong lúc kêu hừm hừm hai tiếng trong vô thức, nàng đã định thần lại nhanh chóng, tiếp tục những lời đang nói dở, "Là thế này, ngươi từng kể với ta rằng năm đó ngươi ở núi Côn Luân đã gặp phải một số chuyện, nhưng lại không có nói rõ."
"Ta nhớ là ngươi từng nhắc đến một cái gương, ngươi nói... Ngươi nói vào ngày sinh của Tây Vương Mẫu, những tiên thần kia chỉ vì một chiếc gương mà phán tử hình cho ngươi." Diệc Thu nghiêm túc giải thích, "Cho nên ngươi chỉ có thể trốn, rơi khỏi nơi này trong tình trạng cửu tử nhất sinh, rồi sau đó đi một mạch đến Ma giới, ngươi chịu rất nhiều... Rất nhiều khổ." Hoặc đúng hơn là những chuyện U Nghiên từng trải qua hoàn toàn không thể dùng từ "khổ" để hình dung.
Nghe xong, U Nghiên rơi vào suy tư, trong đôi mắt chỉ chứa đầy hoang mang.
Diệc Thu tò mò nhìn U Nghiên, kiên nhẫn đợi câu trả lời của nàng.
Sau một lúc lặng im, U Nghiên lắc lắc đầu: "Ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe về chiếc gương kia."
Diệc Thu cân nhấc một lát mới vội vàng truy hỏi: "Vậy... Vậy ngươi có biết ngày nào là ngày sinh của Tây Vương Mẫu không?"
U Nghiên nghĩ rồi nói: "Có lẽ là một tháng sau."
Tiểu Dương Đà nghe nàng nói xong, quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thế có nghĩa là chúng ta chỉ còn một tháng, nếu trong khoảng thời gian này ngươi có thể tỉnh táo thì chúng ta sẽ có cơ hội để tránh khỏi lần thương tổn này."
"Tỉnh táo?"
"Ừ, tỉnh táo!"
"Tránh khỏi?"
"Ừm! Thoát khỏi!"
U Nghiên cười với vẻ mặt không sao cả.
Nàng nói, bây giờ nàng rất tỉnh táo, ngay cả khi đây chỉ là một giấc mộng.
Hơn nữa, nếu nơi này thật sự là một giấc mộng, dù nàng có thể tránh khỏi thương tổn do giấc mộng gây ra thì những chuyện đã từng xảy ra cũng sẽ không thay đổi.
Diệc Thu nghe xong, không khỏi nghiến răng.
Cái con nhóc cố chấp này có thể đừng giống ông cụ non được không hả!
Nàng không biết phải làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện đây này!
Dê phun nước miếng? Biệt danh gì thế này!
Nàng là Dương Đà không sai, Dương Đà bình thường thích phun nước miếng cũng không sai, nhưng nàng là một con Dương Đà văn minh, số lần phun nước miếng suốt cả một năm chưa chắc đã bằng số lần phun của một con Dương Đà bình thường trong một ngày.
Sao nàng lại biến thành dê phun nước miếng trong miệng U Nghiên được cơ chứ?
Nghĩ vậy, mày Diệc Thu nhíu lại, vừa thở phì phò vừa trừng mắt liếc nhìn U Nghiên, nghiêm túc hỏi: "Còn nữa, dê phun nước miếng là sao hả? Ta chỉ phun ngươi có một lần thôi mà?"
U Nghiên hơi hơi nhướng mày, ngón tay khảy nhẹ lỗ tai nhòn nhọn nho nhỏ của "dê phun nước miếng", thản nhiên nói: "Hai lần."
"Ngừng!" Diệc Thu nghiến răng, cố biện giải cho bản thân, "Chỉ một lần thôi, hôm nay là lần đầu tiên!"
Nói xong, nàng còn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sau đó xác nhận mình chắc chắn chưa từng phun nước miếng vào tiểu U Nghiên khi còn ở trong giấc mộng.
Tiểu U Nghiên tốt với nàng như vậy, sao nàng có thể phun tiểu U Nghiên được?
"Ngươi chắc chứ?" Đầu ngón tay U Nghiên nhéo nhéo lỗ tai nhỏ.
"Chắc chắn!" Tiểu Dương Đà lắc đầu không vui, trong mắt chứa đầy bướng bỉnh.
"Cược không?" U Nghiên hỏi với vẻ hứng thú.
"Cược cái gì!" Tiểu Dương Đà hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Một tay khác của U Nghiên chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Thôi, chẳng có gì để cược, nếu ta thua, ta có thể cho ngươi mọi thứ, nhưng nếu ngươi thua, ngươi có thể cho ta thứ gì?"
Đôi mắt Diệc Thu lập tức trừng to, khoé mắt giật giật, cái miệng nhỏ há ra, muốn nói rồi lại thôi hơn cả buổi nhằm biểu đạt sự cạn lời ở trong lòng mình.
Ngay từ nhỏ con chim hư này đã tự tin như thế rồi à?
Nếu không phải giọng nói của thiếu nữ vẫn mang theo vài phần non nớt, suýt chút nữa là nàng tưởng điểu nữ nhân nàng quen thuộc đã quay về thật rồi.
Thật ra, Diệc Thu biết điểu nữ nhân vẫn chưa trở về, bởi vì tuy thích ức hiếp nàng nhưng từ rất lâu điểu nữ nhân đã không nỡ để nàng phải chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến điều đó, nàng kiềm lòng không được mà thử nhe răng, tức giận quát: "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Ngươi là người?"
"......" Mệt mỏi, cứng họng.
Diệc Thu im lặng một lúc lâu, vốn dĩ không muốn để ý đến U Nghiên nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nặn ra một câu từ kẽ răng: "Ta có thể biến thành người!"
Nói rồi, nàng sực nhớ đến điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía U Nghiên, "á" một tiếng như bừng tỉnh ngộ ra.
Đáy mắt U Nghiên chợt lóe lên một tia tò mò.
Diệc Thu lập tức nhảy cẫng lên, nhất thời nhảy hai vòng quanh đống lửa kêu "á á" như mất đi khả năng nói tiếng người, sau một lúc lại nhảy về bên cạnh U Nghiên.
Nàng nghĩ mình nên sắp xếp lại từ ngữ cho thích hợp.
"U Nghiên, ta thật sự đến từ bên ngoài, nơi này cũng thật sự là giấc mộng, ta biết phải làm gì để chứng minh ta không nói dối rồi!"
Dứt lời, Diệc Thu bèn đến gần bên U Nghiên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của U Nghiên nàng lăn 180° ngay tại chỗ như thể đang chơi xấu, rồi sau đó nằm ngã chổng vó trên đất, còn vặn vẹo cơ thể, va vào cái đùi đang xếp bằng của U Nghiên.
Tiểu Dương Đà ngẩng cổ nhìn vẻ mặt dần dần hoang mang của U Nghiên, la lớn: "U Nghiên, ngươi sờ bụng ta đi!"
Mày U Nghiên không khỏi nhíu lại: "Ngươi không cần phải nịnh nọt ta đâu."
"Ngươi đừng có mà tự luyến!" Không nhịn được, Diệc Thu liền nhìn U Nghiên với ánh mắt khinh bỉ, tức giận nói, "Trong bụng của ta có một viên Huyết Ngưng Châu, thứ này được tạo thành từ máu và linh lực của ngươi, ta không lấy ra được. Ngươi tự tìm xem, sau khi tìm được có lẽ ngươi sẽ tự phân biệt được thật giả!"
U Nghiên nghe xong, chần chừ đặt tay lên chiếc bụng mềm mại trắng múp của tiểu Dương Đà.
Nàng vừa mò mẫm, vừa lắng nghe tiểu Dương Đà nằm trên đất lải nhải.
Tiểu Dương Đà nói: "Huyết Ngưng Châu chính là thứ ngươi luyện chế riêng để tặng cho ta. Khi ngươi tặng nó cho ta, ta liền biến thành người."
Tiểu Dương Đà nói tiếp: "Nhưng Huyết Ngưng Châu vốn dĩ là sức mạnh của ngươi, bị ý thức của ngươi khống chế thế nên khi đi vào nơi này, ngươi quên ta, ta mới trở lại dáng vẻ Dương Đà này..."
Tiểu Dương Đà còn nói: "Ngươi ấy nhé, nếu có thể tìm được nó, tốt nhất là đại phát từ bi biến ta thành người, vậy thì ta sẽ có tay có chân, không cần làm phiền ngươi, ngươi cũng sẽ đỡ nhọc được phần nào có đúng không?"
U Nghiên không nhịn được lỡ dùng sức ấn vào bụng tiểu Dương Đà.
"Ui da!"
Sau một tiếng sợ hãi, cái bụng Diệc Thu co lại theo bản năng, hai cái chân trước cũng vô thức che bụng. Nhưng mà U Nghiên lại từ từ hất cái chân nhỏ của nàng qua một bên.
Diệc Thu cố hết sức để nâng đầu lên, trừng U Nghiên rồi lớn tiếng kháng nghị: "Ngươi làm gì vậy!"
Khoé môi U Nghiên cong lên, đầu ngón tay thon dài đột nhiên lướt nhẹ qua cái bụng của tiểu Dương Đà.
Diệc Thu bất giác rùng mình, trong lòng chỉ cảm thấy ớn lạnh.
"Nơi này thật sự có Huyết Ngưng Châu do ta luyện chế?"
"Ngươi, ngươi không cảm nhận được sao..." Giọng nói Diệc Thu có chút run rẩy.
"Không cảm nhận được." U Nghiên trả lời, đầu ngón tay lại lướt qua cái bụng nhỏ đang run rẩy kia, nói với vẻ bình đạm, "Hay là vậy đi, ta mổ ngươi ra trước, rồi cẩn thận tìm kiếm ở bên trong, sau khi tìm được ta sẽ khâu lại cho ngươi."
Diệc Thu sợ đến mức run rẩy kịch liệt: "Đừng, đừng đừng..."
Mổ ra rồi khâu lại là hành động quái gì đây? Chẳng lẽ muốn nàng sinh mổ ư?
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng mổ, viên hạt châu kia lại chẳng phải con của nàng, dựa vào đâu mà nàng phải chịu khổ vì viên hạt châu kia chứ!
Vào khoảnh khắc ấy, nàng cực kỳ sợ hãi, sợ đến mức tiếng cầu xin khoan dung cũng thay đổi, nhưng mà giây tiếp theo, nàng lại nghe được một tiếng cười vô cùng quen thuộc.
Hay lắm, hay lắm, nàng lại bị đùa cợt nữa rồi.
Tiểu Dương Đà giận dữ không thôi, đột nhiên lộn người, đứng bật dậy, trợn mắt nhìn U Nghiên.
Không chờ tiểu Dương Đà đang phẫn nộ làm khó dễ, U Nghiên đã mở miệng giành trước một bước: "Trong cơ thể ngươi thật sự có một cỗ linh lực giống hệt với công pháp ta đang tu luyện, ta bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của ngươi rồi."
Những lời này khiến sự tức giận của Diệc Thu lập tức tan đi, nàng không kiềm được kích động của mình: "Vậy ngươi có thể làm ta biến thành..."
U Nghiên trả lời một cách dứt khoát: "Ta không biết."
Diệc Thu: "Ò..."
Xem ra sức mạnh của tiểu U Nghiên cũng bị phong ấn cùng với ký ức rồi.
Nghĩ đến đây, Diệc Thu nản lòng thoái chí, buồn bã ỉu xìu bò đến bên đống lửa.
Một thoáng im lặng trôi đi, U Nghiên không nhịn được mà gọi một tiếng: "Dê phun nước miếng."
"Gì hả?" Diệc Thu giận dỗi đáp lời.
"Ngươi phun ta hai lần." U Nghiên nói, không đợi Diệc Thu phản bác bèn nói tiếp, "Ngày đầu tiên ta nhặt ngươi về, ngươi vừa mở mắt đã phun lên khắp người của ta."
"......" Khoé mắt Diệc Thu hơi giật giật, "Tiểu... Tiểu Hồng Hoa, cũng, cũng có thể tính vào à?"
"Sao lại không?" U Nghiên hỏi ngược lại.
Diệc Thu vô thức rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng may không cược..."
Một nụ cười nhạt hiện lên trên mặt U Nghiên, nàng duỗi tay xoa vùng lông sau cổ của tiểu Dương Đà, nói: "Có một chuyện ta rất tò mò."
"Chuyện gì?" Diệc Thu nhỏ giọng hỏi với vẻ không tự tin.
"Ngươi vẫn luôn muốn rời đi nơi này phải không?" U Nghiên nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nói bên ngoài... "Ta" thường xuyên ức hiếp ngươi. Nhưng ở nơi này, ta vẫn luôn đối xử rất tốt với ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại nơi này sao?"
Vấn đề này khiến Diệc Thu nhất thời không biết phải trả lời sao cho phải.
Nàng ngơ ngác nhìn U Nghiên như muốn nhìn thấy manh mối bên trong đôi mắt thon dài kia, nhưng rồi lại chẳng nhìn thấy gì.
Vậy là tiểu hư điểu này đang tự ăn dấm của mình đấy à?
Nghĩ vậy, Diệc Thu đột nhiên "phụt" cười một tiếng.
U Nghiên thấy, mày không khỏi nhíu lại.
Diệc Thu sợ nàng giận dỗi nên vội vàng giải thích: "Thật lòng mà nói thì ta... Ta rất vui vẻ, mỗi ngày ở nơi này, ta đều vô cùng vui vẻ."
"U Nghiên, ta thích cuộc sống như vậy, cũng rất biết ơn vì ngươi đã cho ta cuộc sống ấy. Dù ta biết đây chỉ là một giấc mộng... Ta vẫn luôn cố gắng cảm nhận và quý trọng giấc mộng này." Nói đến đây, nàng tạm dừng một lát mới tiếp tục nói, "Nhưng ta biết cảnh trong mơ sẽ không kéo dài, vẫn luôn ở lại nơi này chắc chắn sẽ khiến ngươi bị thương, mà ta lại không muốn ngươi chịu thương tổn."
Thật ra, nàng rất nhớ điểu nữ nhân lúc còn tỉnh táo.
Nhưng nàng biết, tính chiếm hữu của U Nghiên rất cao, nổi điên lên thì dấm của ai cũng ăn. Nếu để tiểu hư điểu biết lòng nàng vẫn luôn nhớ về đại hư điểu của hơn 2500 năm sau, không biết chắc sẽ cáu kỉnh kiểu gì.
Nói tóm lại, nàng phải làm tiểu hư điểu biết: "Ta muốn tốt cho ngươi!"
U Nghiên trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Nếu, nếu tất cả những điều ngươi nói là sự thật, vậy không lâu về sau rốt cuộc ta sẽ đối mặt với thứ gì? Tại sao... Ta lại rời đi nơi này, tại sao ta sẽ đến Ma giới?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết phải hỏi ai đây?" Diệc Thu trả lời, cái miệng mấp máy, giương mắt nhìn U Nghiên nửa ngày, không nhịn được bèn hỏi một câu, "Ngươi... Ngươi có từng trông thấy cái gương nào chưa?"
"Gương?" U Nghiên cau mày, "Ta không cần cái thứ này."
"Không phải, không phải gương bình thường!" Tiểu Dương Đà lắc đầu, cái đầu nhỏ vốn đã chóng mặt do bị bệnh mới chỉ lắc một chút mà suýt chút nữa đã chết máy. May thay trong lúc kêu hừm hừm hai tiếng trong vô thức, nàng đã định thần lại nhanh chóng, tiếp tục những lời đang nói dở, "Là thế này, ngươi từng kể với ta rằng năm đó ngươi ở núi Côn Luân đã gặp phải một số chuyện, nhưng lại không có nói rõ."
"Ta nhớ là ngươi từng nhắc đến một cái gương, ngươi nói... Ngươi nói vào ngày sinh của Tây Vương Mẫu, những tiên thần kia chỉ vì một chiếc gương mà phán tử hình cho ngươi." Diệc Thu nghiêm túc giải thích, "Cho nên ngươi chỉ có thể trốn, rơi khỏi nơi này trong tình trạng cửu tử nhất sinh, rồi sau đó đi một mạch đến Ma giới, ngươi chịu rất nhiều... Rất nhiều khổ." Hoặc đúng hơn là những chuyện U Nghiên từng trải qua hoàn toàn không thể dùng từ "khổ" để hình dung.
Nghe xong, U Nghiên rơi vào suy tư, trong đôi mắt chỉ chứa đầy hoang mang.
Diệc Thu tò mò nhìn U Nghiên, kiên nhẫn đợi câu trả lời của nàng.
Sau một lúc lặng im, U Nghiên lắc lắc đầu: "Ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe về chiếc gương kia."
Diệc Thu cân nhấc một lát mới vội vàng truy hỏi: "Vậy... Vậy ngươi có biết ngày nào là ngày sinh của Tây Vương Mẫu không?"
U Nghiên nghĩ rồi nói: "Có lẽ là một tháng sau."
Tiểu Dương Đà nghe nàng nói xong, quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thế có nghĩa là chúng ta chỉ còn một tháng, nếu trong khoảng thời gian này ngươi có thể tỉnh táo thì chúng ta sẽ có cơ hội để tránh khỏi lần thương tổn này."
"Tỉnh táo?"
"Ừ, tỉnh táo!"
"Tránh khỏi?"
"Ừm! Thoát khỏi!"
U Nghiên cười với vẻ mặt không sao cả.
Nàng nói, bây giờ nàng rất tỉnh táo, ngay cả khi đây chỉ là một giấc mộng.
Hơn nữa, nếu nơi này thật sự là một giấc mộng, dù nàng có thể tránh khỏi thương tổn do giấc mộng gây ra thì những chuyện đã từng xảy ra cũng sẽ không thay đổi.
Diệc Thu nghe xong, không khỏi nghiến răng.
Cái con nhóc cố chấp này có thể đừng giống ông cụ non được không hả!
Nàng không biết phải làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện đây này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất