Chương 132
Vào khoảnh khắc ấy, tiểu Dương Đà nhỏ bé dùng hết sức lực để đến gần con chim khổng lồ, ấy thế mà lại bị một cơn gió từ cú vỗ cánh thổi ngược khiến nàng không tài nào di chuyển được.
Nàng ngơ ngác nhìn Khâm Nguyên khổng lồ trên bầu trời, mặc dù biết khoảng cách giữa các nàng đã xa đến độ chẳng thể chạm vào, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra rằng trong cặp mắt kim sắc ấy là nỗi tang thương sâu không thấy đáy.
Thiện ác từ tâm, sao có thể phán quyết chỉ vì một suy nghĩ?
Nàng quen biết U Nghiên, nàng hiểu, nàng biết... U Nghiên không phải ma, chắc chắn không phải...
"U Nghiên!" Diệc Thu lớn tiếng kêu gọi cái tên ấy, "Ngươi không phải, ngươi không phải là ma, đừng nghe bọn họ, ngươi không phải!"
Nếu U Nghiên thật sự là ma, vậy tại sao suốt 500 năm qua chịu đựng biết bao cô độc và đau khổ cũng chưa từng thương tổn bất cứ một cái cây một ngọn cỏ ở núi Côn Luân?
Nếu U Nghiên thật sự là ma, nhiều năm về sau, tại sao vào lúc phải lợi dụng tánh mạng phàm nhân nàng lại chọn cách tổn thương kẻ ác thay vì chọn đại một người vô tội để tổn thương?
Nếu U Nghiên thật sự là ma, sao nàng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cố gắng giúp đỡ Lạc Minh Uyên đến từ Thiên giới...
Giữa nàng và Thiên giới từng có thù hận khó lòng khuyên giải nhưng nàng vẫn có thể buông bỏ vì một niệm thiện ác này.
U Nghiên như vậy sao có thể là ma được phản chiếu trong Trừng Tâm Kính?
Thế mà đối mặt với chuyện trước mắt mình, tiểu Dương Đà nhỏ bé lại không có đủ sức xoay chuyển trời đất.
Nàng liều mạng kêu, liều mạng để đánh thức lý trí đang bị phẫn nộ ăn mòn của chim khổng lồ, nhưng cuối cùng giọng nói của nàng lại bị bao phủ giữa những tiếng chửi bậy và kinh ngạc xung quanh.
Khâm Nguyên đỏ sẫm vẫy đôi cánh lớn, nàng là Khâm Nguyên mạnh nhất trên đời, sinh ra đã có được sức mạnh mà người khác cố gắng ngàn năm vạn năm cũng chẳng thể sánh bằng.
Khoảnh khắc ấy, nàng lượn vòng, quanh quẩn trên bầu trời, dùng sức mạnh kinh người mà lại đáng sợ của mình để tàn sát những sinh linh mà nàng cho là "yếu ớt" kia.
Sức mạnh đáng sợ xâm nhập bốn phía tựa như mưa rào, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi một tia một sợi linh lực đều tránh khỏi tiểu Dương Đà ở phạm vi một tấc.
Tiên thần trong điện ngồi không yên.
Bọn họ nhân danh diệt trừ tà ma, đứng trên đỉnh của công lý, bắt đầu phát động tấn công không một chút lưu tình với chim Khâm Nguyên khổng lồ đã rơi vào tuyệt vọng.
Diệc Thu vô thức nhìn sang phía Mộc thần Câu Mang, chỉ thấy nàng đứng sững sờ chần chừ nhìn phương xa, mãi một lúc cũng chưa hề ra tay giúp bên nào.
Nhiều năm trước, thần nữ cứu một đứa bé. Nhiều năm sau, nàng lại không phân rõ thiện ác của đứa bé kia.
Chung quy, sức mạnh thiên phú dù mạnh cỡ nào cũng không bao giờ thắng nổi sức lực của nhiều tiên thần.
Mà U Nghiên đã hoàn toàn mất đi lý trí nên chẳng hề có bất kỳ ý định chạy trốn nào.
Nàng muốn chết ở đây, nàng muốn kết thúc tất cả.
Một kẻ đã bị tuyệt vọng nhấn chìm, dù cho hy vọng có đặt ở trước mặt cũng sẽ nhìn như không thấy.
"U Nghiên! Chúng ta đi đi, dẫn ta đi —— Chúng ta rời đi nơi này, mọi chuyện đều là quá khứ!"
Trên mặt đất, Diệc Thu đuổi theo bóng dáng của chim khổng lồ. Nàng kêu to khàn cả giọng, thế nhưng lại không có cách để giọng nói của mình truyền vào trong tai chim khổng lồ.
Nàng thấy con chim to lớn ấy bị thương liên tục, rồi lại liều mạng giãy giụa, cố gắng huỷ diệt mọi thứ trước mắt coi như đó là một sự trả thù.
Chính vào lúc này, một con Khâm Nguyên màu vàng nâu xông đến chỗ chim khổng lồ.
Mặc dù đã tu luyện hơn ngàn năm khiến cơ thể của hắn to hơn con người rất nhiều, thế nhưng khi so với con chim màu đỏ kia hắn vẫn quá nhỏ bé.
Dù có nhỏ bé cỡ nào thì vào khoảnh khắc ấy, khi thấy hắn U Nghiên vẫn dừng hành động điên cuồng của mình.
Nàng chững lại giữa không trung, ngơ ngác nhìn Khâm Nguyên trước mặt, đôi mắt như ngấn lệ, cơ thể cũng bất giác tiến gần về phía trước.
"Ngươi không thuộc về nơi này." Con Khâm Nguyên kia lạnh giọng nói, trong giọng nói, ngoại trừ lạnh nhạt vẫn là lạnh nhạt.
"Cha..."
"Cút!" Quát xong, Khâm Nguyên dang rộng cánh, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài đinh tai nhức óc.
Yêu thân không quá lớn nhưng trong phút chốc lại bộc phát sức mạnh đáng sợ làm người ta khó mà tưởng tượng nổi, rồi sau đó sức mạnh ấy lại ngăn cách chim khổng lồ và tất cả tiên thần đang phía sau hắn.
Chim khổng lồ với đôi cánh đỏ sẫm rơi mạnh xuống đất, trở lại hình dáng con người gầy ốm. Một con Dương Đà chịu đựng cơn choáng váng, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội đến bên cạnh nàng.
"U Nghiên, ngươi nói muốn mang ta rời đi..."
U Nghiên lại ngơ ngẩn ngước nhìn chim Khâm Nguyên trên không trung đã trốn nàng suốt mấy trăm năm, ngay cả ở ngoài đại điện cũng cố tình trốn tránh nàng kia.
Hắn nên trốn luôn ở đó nếu hắn thật sự hận nàng thấu xương...
"Đi, ngươi đi với ta... Ngươi không mang ta ra ngoài, vậy ta mang ngươi đi ra!"
Tiểu Dương Đà nói xong, nghiến răng, kéo U Nghiên lên trên lưng, sau đó đột nhiên biến lớn cơ thể, liều mạng chạy thẳng một mạch như điên trước khi ánh sáng phía sau biến mất.
Nàng không quay đầu nhìn xem tình hình phía sau, nhưng dường như lại biết được rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu nữ dính đầy máu khắp người như mất hết ý chí chiến đấu, thay vào đó lại ngây ngốc ghé vào bờ lưng mềm mại của tiểu Dương Đà.
Chẳng biết qua bao lâu, phía sau đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời, vô số linh lực bị phong toả lại một lần nữa đuổi theo như gió bão.
Dương Đà gần như kiệt sức vẫn cố gắng chạy thật nhanh, liều mạng lao về phía trước với một tốc độ được xem là chậm chạp đáng buồn cười trong mắt những tiên thần kia.
Rồi bỗng nhiên, nàng bị một cái móng vuốt khổng lồ nhấc lên khỏi mặt đất, bốn chân cách mặt đất và cảm giác mất trọng lực buộc nàng phải thốt ra tiếng kinh hô nghẹn ngào.
Khi ngẩng đầu lên, Diệc Thu chỉ thấy con Khâm Nguyên to lớn ấy lại dang rộng đôi cánh dính đầy máu kia lần nữa.
"Ta mang ngươi đi."
Lúc này đây, giọng điệu của nàng không còn một chút do dự.
Các nàng vẫn luôn lẩn trốn, lẩn trốn như điên.
Truy binh đằng sau vẫn chưa từng ngừng lại, những tiên thần ở Thiên giới vẫn không từ bỏ ý định buông tha cho ma vật đã ẩn náu suốt 500 năm ở núi Côn Luân.
Dọc đường liều mạng chạy trốn, Diệc Thu không tài nào đếm được trên người U Nghiên rốt cuộc lại có thêm bao nhiêu vết thương nữa.
Nàng chỉ biết, U Nghiên vẫn luôn che chở cho nàng, cho dù cơ thể của mình chứa đầy thương tích cũng chưa từng để nàng phải chịu bất cứ tổn thương gì.
Cuối cùng, các nàng chạy ra khỏi Côn Luân, rơi vào nhân gian.
Chúng thần Thiên giới không ngần ngại bày ra mạng lưới sưu linh che trời lấp đất, với thương tích hiện tại của mình U Nghiên hoàn toàn không thể ẩn giấu linh tức dưới mạng lưới sưu linh này.
Ngay lúc nàng và tiểu Dương Đà nhà nàng không còn chỗ để trốn thì dưới đôi chân dính máu, một mầm cây từ trong bùn tuyết chồi lên.
U Nghiên lẳng lặng nhìn mầm cây mới mọc, sau một lúc chần chừ ngắn ngủi, nàng duỗi tay khẽ đụng vào nó.
Ánh sáng nhu hoà đột nhiên dần dần cuốn lấy nàng, tất cả lệ khí và huyết khí đều tiêu tán vô tung vào khoảnh khắc ấy.
Diệc Thu biết thứ ánh sáng này, nàng đã từng thấy trong Trừng Tâm Kính.
Đó là sức mạnh của Câu Mang.
Vào lúc mầm non khô héo, linh quang tan đi, dường như có một giọng nói nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng, nói rằng —— chỉ cần tâm giữ vững thiện niệm thì sẽ được trời đất bao dung.
Lại một lần nữa, Mộc thần Thiên giới đi ngược chúng ý Thiên giới, lặng lẽ bảo vệ đứa bé lạc đường kia.
Diệc Thu ngơ ngẩn nhìn U Nghiên, không kiềm được niềm cảm kích dâng lên từ đáy lòng.
"U Nghiên, trên đời này, vẫn luôn có người yêu ngươi."
Tiểu Dương Đà nhẹ giọng nói, chậm rãi tiến gần sát. Bên trong bầu trời đêm đầy tuyết, các nàng chật vật dựa sát vào đối phương.
Không lâu sau, U Nghiên hoàn hồn lại, ôm lấy Tiểu Dương Đà ở bên cạnh, ức chế không được nỗi lòng mà lớn tiếng khóc lên.
Nàng khóc thật lâu thật lâu, khóc đến trời tối mù, nước mắt cạn hết, mới dùng chất giọng khàn khàn, ôm Tiểu Dương Đà trong lòng, bắt đầu kể lại những chuyện ở quá khứ.
Nàng kể, nàng không dám đến gần Mộc thần, bởi vì nàng biết đã từ rất lâu rồi nàng không còn là đứa bé từng đồng ý nhất định sẽ cố gắng hướng thiện với vị Mộc thần kia.
Nàng nói, trong lòng nàng có quá nhiều ý tưởng dơ bẩn, có quá nhiều ý nghĩ xấu xí, nàng đã không còn mặt mũi đối mặt với Mộc thần đã từng cứu nàng.
Nàng nói, nàng tìm phụ thân hơn bốn trăm năm, mà phụ thân cũng trốn nàng suốt bốn trăm năm.
Nàng vẫn luôn biết, phụ thân hận nàng, hận đến thấu xương. Nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra lời quyết tuyệt. Bởi nếu không như vậy thì mọi chuyện sẽ không có dấu chấm hết.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, một chữ "hận" thôi, có gì mà không nói nên lời.
Chỉ cần hắn nói ra, nàng sẽ nhận, từ đây không bao giờ có bất cứ niệm tưởng nào nữa.
Nhưng kết quả là nàng sai rồi.
Tựa như viễn cảnh tốt đẹp trong mơ, nàng nói với Diệc Thu những lời đó.
—— Ta hại chết mẫu thân, kể từ khi đó cha cũng không nói chuyện với ta nữa... Nhưng ông ấy vẫn luôn bảo vệ ta, vẫn luôn vẫn luôn, ta biết điều đó...
—— Ông ấy hận ta nhưng cũng yêu ta.
Những lời này nào phải là lời mà tiểu U Nghiên nói chứ.
Giấc mơ trong cảnh mơ ấy chính là ý thức cuối cùng mà U Nghiên lưu lại để bảo vệ bản thân trước khi đi vào giấc mộng.
U Nghiên 500 tuổi không biết.
Nhưng U Nghiên 3000 tuổi lại biết rõ từ đầu đến cuối.
Cả đời này, nàng không muốn nhắc đến phụ thân của mình dù chỉ một chữ, thế nhưng dưới đáy lòng cũng chưa từng quên lần bảo vệ cuối cùng vào ngày quyết biệt ấy.
Phụ thân nàng, cả đời chưa từng nói với nàng một chữ "yêu", có thể trốn nàng hơn bốn trăm năm nhưng cũng chưa từng nói với nàng một chữ "hận".
Chữ yêu và chữ hận trên thế gian nào dễ phân biệt đến vậy?
U Nghiên vẫn luôn cho rằng phụ thân hận nàng thấu xương, ấy thế mà vào lúc nàng sinh ra, có vô số cơ hội đoạt tánh mạng nàng nhưng chậm chạp không hạ thủ được chính là hắn. Vào khoảnh khắc trời phạt buông xuống, tự hủy yêu đan đề cao yêu lực lên mấy lần để bảo vệ nàng cũng là hắn.
Đó là con quái vật đã dùng cách tàn nhẫn để mang người hắn yêu nhất rời khỏi thế gian, nhưng cũng là... đứa con duy nhất mà người hắn yêu sinh ra.
Hắn hận nàng, nhưng cũng yêu nàng.
Trước khi rời khỏi thế gian này, hắn để lại cho con gái một chữ cuối cùng, lạnh như băng nhưng đồng thời lại cực nóng bỏng.
Như thể, vào thời khắc cuối cùng trước khi rời đi hắn muốn dùng lời nói tàn nhẫn, giọng điệu lạnh nhạt của mình để đuổi đứa bé kia, làm nàng từ đây không bao giờ phải nhớ người cha vô trách nhiệm này.
Cuối cùng, nàng đưa mắt nhìn tuyết bay khắp trời, ngẩn ngơ nói: "Ta không thuộc về Côn Luân, ta nên bị Thiên giới tru sát... Hắn vẫn luôn biết rõ, nhưng cũng luôn mâu thuẫn hy vọng ta có thể sống sót."
"U Nghiên..."
"Cảm ơn ngươi, Diệc Thu... Nếu không nhờ ngươi, có lẽ vào lúc này ta sẽ chết ở nơi đó."
Nàng nói, bởi vì nhiều năm về sau, hồn phách nàng bước vào giấc mộng này lại lần nữa nhưng dường như đã quên cách phải lẻ loi đối mặt với nỗi thống khổ một mình.
Nàng ngơ ngác nhìn Khâm Nguyên khổng lồ trên bầu trời, mặc dù biết khoảng cách giữa các nàng đã xa đến độ chẳng thể chạm vào, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra rằng trong cặp mắt kim sắc ấy là nỗi tang thương sâu không thấy đáy.
Thiện ác từ tâm, sao có thể phán quyết chỉ vì một suy nghĩ?
Nàng quen biết U Nghiên, nàng hiểu, nàng biết... U Nghiên không phải ma, chắc chắn không phải...
"U Nghiên!" Diệc Thu lớn tiếng kêu gọi cái tên ấy, "Ngươi không phải, ngươi không phải là ma, đừng nghe bọn họ, ngươi không phải!"
Nếu U Nghiên thật sự là ma, vậy tại sao suốt 500 năm qua chịu đựng biết bao cô độc và đau khổ cũng chưa từng thương tổn bất cứ một cái cây một ngọn cỏ ở núi Côn Luân?
Nếu U Nghiên thật sự là ma, nhiều năm về sau, tại sao vào lúc phải lợi dụng tánh mạng phàm nhân nàng lại chọn cách tổn thương kẻ ác thay vì chọn đại một người vô tội để tổn thương?
Nếu U Nghiên thật sự là ma, sao nàng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cố gắng giúp đỡ Lạc Minh Uyên đến từ Thiên giới...
Giữa nàng và Thiên giới từng có thù hận khó lòng khuyên giải nhưng nàng vẫn có thể buông bỏ vì một niệm thiện ác này.
U Nghiên như vậy sao có thể là ma được phản chiếu trong Trừng Tâm Kính?
Thế mà đối mặt với chuyện trước mắt mình, tiểu Dương Đà nhỏ bé lại không có đủ sức xoay chuyển trời đất.
Nàng liều mạng kêu, liều mạng để đánh thức lý trí đang bị phẫn nộ ăn mòn của chim khổng lồ, nhưng cuối cùng giọng nói của nàng lại bị bao phủ giữa những tiếng chửi bậy và kinh ngạc xung quanh.
Khâm Nguyên đỏ sẫm vẫy đôi cánh lớn, nàng là Khâm Nguyên mạnh nhất trên đời, sinh ra đã có được sức mạnh mà người khác cố gắng ngàn năm vạn năm cũng chẳng thể sánh bằng.
Khoảnh khắc ấy, nàng lượn vòng, quanh quẩn trên bầu trời, dùng sức mạnh kinh người mà lại đáng sợ của mình để tàn sát những sinh linh mà nàng cho là "yếu ớt" kia.
Sức mạnh đáng sợ xâm nhập bốn phía tựa như mưa rào, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi một tia một sợi linh lực đều tránh khỏi tiểu Dương Đà ở phạm vi một tấc.
Tiên thần trong điện ngồi không yên.
Bọn họ nhân danh diệt trừ tà ma, đứng trên đỉnh của công lý, bắt đầu phát động tấn công không một chút lưu tình với chim Khâm Nguyên khổng lồ đã rơi vào tuyệt vọng.
Diệc Thu vô thức nhìn sang phía Mộc thần Câu Mang, chỉ thấy nàng đứng sững sờ chần chừ nhìn phương xa, mãi một lúc cũng chưa hề ra tay giúp bên nào.
Nhiều năm trước, thần nữ cứu một đứa bé. Nhiều năm sau, nàng lại không phân rõ thiện ác của đứa bé kia.
Chung quy, sức mạnh thiên phú dù mạnh cỡ nào cũng không bao giờ thắng nổi sức lực của nhiều tiên thần.
Mà U Nghiên đã hoàn toàn mất đi lý trí nên chẳng hề có bất kỳ ý định chạy trốn nào.
Nàng muốn chết ở đây, nàng muốn kết thúc tất cả.
Một kẻ đã bị tuyệt vọng nhấn chìm, dù cho hy vọng có đặt ở trước mặt cũng sẽ nhìn như không thấy.
"U Nghiên! Chúng ta đi đi, dẫn ta đi —— Chúng ta rời đi nơi này, mọi chuyện đều là quá khứ!"
Trên mặt đất, Diệc Thu đuổi theo bóng dáng của chim khổng lồ. Nàng kêu to khàn cả giọng, thế nhưng lại không có cách để giọng nói của mình truyền vào trong tai chim khổng lồ.
Nàng thấy con chim to lớn ấy bị thương liên tục, rồi lại liều mạng giãy giụa, cố gắng huỷ diệt mọi thứ trước mắt coi như đó là một sự trả thù.
Chính vào lúc này, một con Khâm Nguyên màu vàng nâu xông đến chỗ chim khổng lồ.
Mặc dù đã tu luyện hơn ngàn năm khiến cơ thể của hắn to hơn con người rất nhiều, thế nhưng khi so với con chim màu đỏ kia hắn vẫn quá nhỏ bé.
Dù có nhỏ bé cỡ nào thì vào khoảnh khắc ấy, khi thấy hắn U Nghiên vẫn dừng hành động điên cuồng của mình.
Nàng chững lại giữa không trung, ngơ ngác nhìn Khâm Nguyên trước mặt, đôi mắt như ngấn lệ, cơ thể cũng bất giác tiến gần về phía trước.
"Ngươi không thuộc về nơi này." Con Khâm Nguyên kia lạnh giọng nói, trong giọng nói, ngoại trừ lạnh nhạt vẫn là lạnh nhạt.
"Cha..."
"Cút!" Quát xong, Khâm Nguyên dang rộng cánh, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài đinh tai nhức óc.
Yêu thân không quá lớn nhưng trong phút chốc lại bộc phát sức mạnh đáng sợ làm người ta khó mà tưởng tượng nổi, rồi sau đó sức mạnh ấy lại ngăn cách chim khổng lồ và tất cả tiên thần đang phía sau hắn.
Chim khổng lồ với đôi cánh đỏ sẫm rơi mạnh xuống đất, trở lại hình dáng con người gầy ốm. Một con Dương Đà chịu đựng cơn choáng váng, nghiêng ngả lảo đảo chạy vội đến bên cạnh nàng.
"U Nghiên, ngươi nói muốn mang ta rời đi..."
U Nghiên lại ngơ ngẩn ngước nhìn chim Khâm Nguyên trên không trung đã trốn nàng suốt mấy trăm năm, ngay cả ở ngoài đại điện cũng cố tình trốn tránh nàng kia.
Hắn nên trốn luôn ở đó nếu hắn thật sự hận nàng thấu xương...
"Đi, ngươi đi với ta... Ngươi không mang ta ra ngoài, vậy ta mang ngươi đi ra!"
Tiểu Dương Đà nói xong, nghiến răng, kéo U Nghiên lên trên lưng, sau đó đột nhiên biến lớn cơ thể, liều mạng chạy thẳng một mạch như điên trước khi ánh sáng phía sau biến mất.
Nàng không quay đầu nhìn xem tình hình phía sau, nhưng dường như lại biết được rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Thiếu nữ dính đầy máu khắp người như mất hết ý chí chiến đấu, thay vào đó lại ngây ngốc ghé vào bờ lưng mềm mại của tiểu Dương Đà.
Chẳng biết qua bao lâu, phía sau đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời, vô số linh lực bị phong toả lại một lần nữa đuổi theo như gió bão.
Dương Đà gần như kiệt sức vẫn cố gắng chạy thật nhanh, liều mạng lao về phía trước với một tốc độ được xem là chậm chạp đáng buồn cười trong mắt những tiên thần kia.
Rồi bỗng nhiên, nàng bị một cái móng vuốt khổng lồ nhấc lên khỏi mặt đất, bốn chân cách mặt đất và cảm giác mất trọng lực buộc nàng phải thốt ra tiếng kinh hô nghẹn ngào.
Khi ngẩng đầu lên, Diệc Thu chỉ thấy con Khâm Nguyên to lớn ấy lại dang rộng đôi cánh dính đầy máu kia lần nữa.
"Ta mang ngươi đi."
Lúc này đây, giọng điệu của nàng không còn một chút do dự.
Các nàng vẫn luôn lẩn trốn, lẩn trốn như điên.
Truy binh đằng sau vẫn chưa từng ngừng lại, những tiên thần ở Thiên giới vẫn không từ bỏ ý định buông tha cho ma vật đã ẩn náu suốt 500 năm ở núi Côn Luân.
Dọc đường liều mạng chạy trốn, Diệc Thu không tài nào đếm được trên người U Nghiên rốt cuộc lại có thêm bao nhiêu vết thương nữa.
Nàng chỉ biết, U Nghiên vẫn luôn che chở cho nàng, cho dù cơ thể của mình chứa đầy thương tích cũng chưa từng để nàng phải chịu bất cứ tổn thương gì.
Cuối cùng, các nàng chạy ra khỏi Côn Luân, rơi vào nhân gian.
Chúng thần Thiên giới không ngần ngại bày ra mạng lưới sưu linh che trời lấp đất, với thương tích hiện tại của mình U Nghiên hoàn toàn không thể ẩn giấu linh tức dưới mạng lưới sưu linh này.
Ngay lúc nàng và tiểu Dương Đà nhà nàng không còn chỗ để trốn thì dưới đôi chân dính máu, một mầm cây từ trong bùn tuyết chồi lên.
U Nghiên lẳng lặng nhìn mầm cây mới mọc, sau một lúc chần chừ ngắn ngủi, nàng duỗi tay khẽ đụng vào nó.
Ánh sáng nhu hoà đột nhiên dần dần cuốn lấy nàng, tất cả lệ khí và huyết khí đều tiêu tán vô tung vào khoảnh khắc ấy.
Diệc Thu biết thứ ánh sáng này, nàng đã từng thấy trong Trừng Tâm Kính.
Đó là sức mạnh của Câu Mang.
Vào lúc mầm non khô héo, linh quang tan đi, dường như có một giọng nói nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng, nói rằng —— chỉ cần tâm giữ vững thiện niệm thì sẽ được trời đất bao dung.
Lại một lần nữa, Mộc thần Thiên giới đi ngược chúng ý Thiên giới, lặng lẽ bảo vệ đứa bé lạc đường kia.
Diệc Thu ngơ ngẩn nhìn U Nghiên, không kiềm được niềm cảm kích dâng lên từ đáy lòng.
"U Nghiên, trên đời này, vẫn luôn có người yêu ngươi."
Tiểu Dương Đà nhẹ giọng nói, chậm rãi tiến gần sát. Bên trong bầu trời đêm đầy tuyết, các nàng chật vật dựa sát vào đối phương.
Không lâu sau, U Nghiên hoàn hồn lại, ôm lấy Tiểu Dương Đà ở bên cạnh, ức chế không được nỗi lòng mà lớn tiếng khóc lên.
Nàng khóc thật lâu thật lâu, khóc đến trời tối mù, nước mắt cạn hết, mới dùng chất giọng khàn khàn, ôm Tiểu Dương Đà trong lòng, bắt đầu kể lại những chuyện ở quá khứ.
Nàng kể, nàng không dám đến gần Mộc thần, bởi vì nàng biết đã từ rất lâu rồi nàng không còn là đứa bé từng đồng ý nhất định sẽ cố gắng hướng thiện với vị Mộc thần kia.
Nàng nói, trong lòng nàng có quá nhiều ý tưởng dơ bẩn, có quá nhiều ý nghĩ xấu xí, nàng đã không còn mặt mũi đối mặt với Mộc thần đã từng cứu nàng.
Nàng nói, nàng tìm phụ thân hơn bốn trăm năm, mà phụ thân cũng trốn nàng suốt bốn trăm năm.
Nàng vẫn luôn biết, phụ thân hận nàng, hận đến thấu xương. Nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra lời quyết tuyệt. Bởi nếu không như vậy thì mọi chuyện sẽ không có dấu chấm hết.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, một chữ "hận" thôi, có gì mà không nói nên lời.
Chỉ cần hắn nói ra, nàng sẽ nhận, từ đây không bao giờ có bất cứ niệm tưởng nào nữa.
Nhưng kết quả là nàng sai rồi.
Tựa như viễn cảnh tốt đẹp trong mơ, nàng nói với Diệc Thu những lời đó.
—— Ta hại chết mẫu thân, kể từ khi đó cha cũng không nói chuyện với ta nữa... Nhưng ông ấy vẫn luôn bảo vệ ta, vẫn luôn vẫn luôn, ta biết điều đó...
—— Ông ấy hận ta nhưng cũng yêu ta.
Những lời này nào phải là lời mà tiểu U Nghiên nói chứ.
Giấc mơ trong cảnh mơ ấy chính là ý thức cuối cùng mà U Nghiên lưu lại để bảo vệ bản thân trước khi đi vào giấc mộng.
U Nghiên 500 tuổi không biết.
Nhưng U Nghiên 3000 tuổi lại biết rõ từ đầu đến cuối.
Cả đời này, nàng không muốn nhắc đến phụ thân của mình dù chỉ một chữ, thế nhưng dưới đáy lòng cũng chưa từng quên lần bảo vệ cuối cùng vào ngày quyết biệt ấy.
Phụ thân nàng, cả đời chưa từng nói với nàng một chữ "yêu", có thể trốn nàng hơn bốn trăm năm nhưng cũng chưa từng nói với nàng một chữ "hận".
Chữ yêu và chữ hận trên thế gian nào dễ phân biệt đến vậy?
U Nghiên vẫn luôn cho rằng phụ thân hận nàng thấu xương, ấy thế mà vào lúc nàng sinh ra, có vô số cơ hội đoạt tánh mạng nàng nhưng chậm chạp không hạ thủ được chính là hắn. Vào khoảnh khắc trời phạt buông xuống, tự hủy yêu đan đề cao yêu lực lên mấy lần để bảo vệ nàng cũng là hắn.
Đó là con quái vật đã dùng cách tàn nhẫn để mang người hắn yêu nhất rời khỏi thế gian, nhưng cũng là... đứa con duy nhất mà người hắn yêu sinh ra.
Hắn hận nàng, nhưng cũng yêu nàng.
Trước khi rời khỏi thế gian này, hắn để lại cho con gái một chữ cuối cùng, lạnh như băng nhưng đồng thời lại cực nóng bỏng.
Như thể, vào thời khắc cuối cùng trước khi rời đi hắn muốn dùng lời nói tàn nhẫn, giọng điệu lạnh nhạt của mình để đuổi đứa bé kia, làm nàng từ đây không bao giờ phải nhớ người cha vô trách nhiệm này.
Cuối cùng, nàng đưa mắt nhìn tuyết bay khắp trời, ngẩn ngơ nói: "Ta không thuộc về Côn Luân, ta nên bị Thiên giới tru sát... Hắn vẫn luôn biết rõ, nhưng cũng luôn mâu thuẫn hy vọng ta có thể sống sót."
"U Nghiên..."
"Cảm ơn ngươi, Diệc Thu... Nếu không nhờ ngươi, có lẽ vào lúc này ta sẽ chết ở nơi đó."
Nàng nói, bởi vì nhiều năm về sau, hồn phách nàng bước vào giấc mộng này lại lần nữa nhưng dường như đã quên cách phải lẻ loi đối mặt với nỗi thống khổ một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất