Chương 143
Từ trước đến nay người trong dân gian thường lưu truyền câu nói: “Mời thần dễ chứ đưa thần khó!”
Bất kể cái bẫy đã được mai phục trước đó ở thành Mạch Thuỷ có được dùng để nhắm vào U Nghiên hay không thì kết quả cuối cùng vẫn là chim Ế mang Phù Mộng Châu đang nhốt U Nghiên về đây.
Tính tình của điểu nữ nhân U Nghiên vẫn luôn rất kém, chim Ế trêu chọc nàng nên chắc chắn chuyện nàng bỏ qua dễ dàng sẽ không hề xảy ra.
Tới cũng đã tới rồi, cớ sao lại tay không chuyến này?
Hiện tại trong khắp Xà sơn, chỉ cần đồ vật hay bất cứ ai có thể làm con chim Ế kia khó chịu, nàng đều sẽ mang đi.
Dù biết những hành động đó phù hợp với tính cách của vai ác nhưng Diệc Thu lại cảm thấy điều đó có hơi mạo hiểm.
U Nghiên rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến nhường nào thì sức mạnh cũng sẽ có lúc cạn kiệt. Huống chi bây giờ trên người nàng chồng chất vết thương cũ lẫn vết thương mới, linh lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nếu muốn chơi kiểu đấy thì có vẻ quá ngông cuồng rồi.
Cái này giống như đại lão tự tin mang theo em gái mưa chơi game nhưng lại xui xẻo gặp thêm 3 kẻ kéo chân sau, mà “cô em gái” mình mang theo ngoại trừ chỉ biết kêu “666” và “đại lão trâu bò” thì cũng chẳng giúp ích được gì.
(*) 666: thường dùng để tán dương một người rất giỏi.
Tuy là đại lão rất trâu bò cơ mà trâu bò đến mấy thì việc cắn răng kéo bốn người là thật, cứ đánh như thế mãi thì thể xác và tinh thần đều sẽ mệt không phải sao?
Điều quan trọng nhất là đại lão kéo bốn cũng đã mệt lắm rồi, giờ còn muốn chạy đến địa bàn của quân địch để khuấy đảo phong vân trong trạng thái cạn máu nữa.
Liệu có hợp lý không? Chẳng lẽ nàng không thể đợi đến khi đầy máu rồi hẵng quậy ư?
“U Nghiên, chúng ta làm vậy... Có mạo hiểm lắm không?”
“Ngươi sợ à?”
“Có chút..” Diệc Thu đáp lời, sau một thoáng suy nghĩ lại vội vàng lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Thật ra không phải chỉ có chút, ta rất lo cho ngươi...”
Nghe vậy, U Nghiên khẽ nhướng mi, không nói thêm gì, thay vào đó là lẳng lặng nhìn Diệc Thu như thể đang đợi câu kế tiếp.
Diệc Thu gặng nghĩ rồi tiếp tục nói: “U Nghiên, vết thương trên người ngươi vẫn chưa khỏi. Nếu đoá sen ngàn cánh này thật sự có thể chữa khỏi vậy thì ngươi ăn nó đi. Chờ đến khi vết thương lành, ngươi đối phó với con chim Ế kia cũng chưa muộn... Rút dây động rừng thì rút dây động rừng đi, dù sao người bị bắt là Triều Vân, chim Ế cũng sẽ không...”
Nói đến đây, chợt nhận ra mình có chút ích kỷ Diệc Thu bèn ngừng lời, vô thức cắn cắn môi dưới.
Nàng nghĩ, rút dây động rừng thì rút dây động rừng, dù sao người bị chim Ế bắt đi chính là Triều Vân. Bất kể các nàng có hoàn toàn chọc giận chim Ế hay không, chắc hẳn chim Ế cũng sẽ không tổn thương Triều Vân vì điều ấy đâu phải không?
Cả một chặng đường xảy ra rất nhiều chuyện, càng lúc nàng càng hy vọng U Nghiên có thể khoẻ mạnh, đừng vì nàng mà chịu thêm bất kỳ thương tích nào.
Chính vì lý do ấy nên vào cái khoảnh khắc biết được Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên có thể chữa khỏi cho vết thương của U Nghiên, điều mà nàng có thể nghĩ đến chính là khuyên U Nghiên ăn nó.
Nam chủ nữ chủ hay nữ hai nữ ba gì đó đều bị nàng vứt khỏi chín tầng mây.
Hiện tại nàng không muốn quan tâm đến những việc ấy, trong lòng chỉ muốn vết thương của U Nghiên lành thật nhanh.
“Phải rồi, vốn là ta có chút tò mò, đoá sen này có chứa một nguồn linh lực không tầm thường, nếu chim Ế ăn nó thì có thể áp chế được hoả độc trong cơ thể, nhưng tại sao nàng lại chỉ đặt nó ở nơi này mà vẫn chưa trực tiếp ăn luôn?” U Nghiên thuật lại, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Diệc Thu rồi đặt trước mặt mình, sau đó khẽ hà hơi, đặt trong bàn tay và bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng: “Vì đoá sen này sẽ gây thương tổn cho cơ thể của nàng hay là vì có nguyên nhân khác?”
Nói đến đây, U Nghiên híp mi chợt đối diện với ánh mắt hoang mang của Diệc Thu, thế là nàng liền nhướng mày, nở một nụ cười nhạt: “Mãi đến khi ngươi nói đây là quà Mộc thần tặng nàng ta mới hiểu được —— hoá ra là nàng luyến tiếc.”
“Nàng luyến tiếc...” Diệc Thu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Hà cớ gì Mộc thần phải tặng chim Ế một cây tiên dược?
Năm đó chim Ế bị thương do thiên hoả của Hoạ Đấu gây ra, Mộc thần tặng Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên đương nhiên là vì Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên có thể trị được vết thương này.
Cơ mà Mộc thần lại không dự đoán được rằng chim Ế này quá bướng bỉnh, tình nguyện thừa nhận nỗi đau do hoả độc mang đến vào hàng tháng cũng luyến tiếc ăn cây thuốc mà nàng tặng.
Nhưng dù vậy thì sao chứ?
Diệc Thu hơi nghiêng nghiêng đầu, tò mò khó hiểu tại sao điểu nữ nhân không sợ trời không sợ đất này lại đột nhiên quan tâm chim Ế có nổi điên hay không?
“U Nghiên, cái này không giống con người của ngươi... Trước khi đoạt đồ của người ta ngươi còn quan tâm họ có luyến tiếc hay không à?” Diệc Thu chép chép miệng rồi nói, “Chính ngươi nói ngươi không sợ nàng.”
“Nếu ta chưa từng bị thương có lẽ không cần phải để ý đến điều đó.” U Nghiên cười, “Đúng là nên sợ một chút đi, miễn cho làm lớn chuyện, không tiện làm việc.”
“Nhưng chẳng phải ngươi ăn cái thứ này là có thể hồi phục ư?” Diệc Thu nói, “Chỉ cần cơ thể ngươi hồi phục chúng ta không cần phải sợ chim Ế nữa!”
“Đoá sen này có chứa một thứ linh lực đặc biệt, với thực lực hiện tại của ta có lẽ sẽ không giấu được linh tức.” U Nghiên giải thích xong lại lắc đầu giải thích tiếp, “Nếu nó không quan trọng với chim Ế ta sẽ ngắt rồi mang nó trốn ngàn dặm, có lẽ chim Ế sẽ không đến mức đuổi theo không bỏ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nó quá quan trọng với chim Ế, nếu ta hái nó xuống, e là chưa kịp tiêu hoá cũng đã bị nàng đuổi giết ngàn dặm.”
“Cái này...” Diệc Thu nhất thời nghẹn lời, nghĩ kỹ lại thì hình như cảm thấy cũng có lý.
Hiện thực rốt cuộc không phải là trò chơi, vốn dĩ chẳng hề có thuốc hồi phục tức thời.
Tiên dược có tốt đến mấy khi ăn vào bụng cũng phải có thời gian tiêu hoá.
Căn cứ vào sự quan trọng mà chim Ế dành cho thứ này, chỉ sợ là khi phát hiện bị người ta trộm đi nàng cũng sẽ lập tức xù lông, làm gì có chuyện để cho người ta tiêu hoá chứ?
“Là ta nghĩ đơn giản quá, ta còn tưởng rằng...” Diệc Thu mím môi, “Còn tưởng rằng ngươi ăn nó thì chim Ế sẽ không phải là đối thủ của ngươi.”
“Đúng vậy, nhưng ta không ngạc nhiên lắm.”
Diệc Thu cắn môi dưới, một chút tủi thân nhỏ bé chợt hiện lên trong mắt.
Đang chê cười nàng đấy à?
Nàng cảm thấy bản thân mình quan tâm sẽ bị loạn, chắc hẳn bây giờ U Nghiên đang cảm thấy nàng rất ngốc.
“Ta không biết điểm đặc biệt của đoá sen này, may mà ngươi ngăn cản ta, nếu không đã xảy ra chuyện phiền phức rồi.” Nói xong U Nghiên liền buông lỏng đôi tay nhỏ đã được mình sưởi ấm kia ra, giơ tay xoa đầu Diệc Thu.
“Hả?” Diệc Thu lập tức đưa mắt nhìn về phía U Nghiên, chỉ thấy mí mắt của người trước mặt hơi cong cong, trong mắt đều là ý cười đầy ấm áp.
Nàng sửng sốt nửa giây mới nghiêng đầu hỏi: “Ngươi... Đang khẳng định ta hả?”
U Nghiên gật gật đầu: “Ừ.”
Diệc Thu lại hỏi vẻ không tự tin: “Cho nên lần này ta... Cũng coi như là lập công?”
U Nghiên nhìn chằm chằm Diệc Thu hai giây, khóe môi hơi nhếch lên, đáp lại một lần nữa: “Ừ.”
Diệc Thu không nhịn được mà nở nụ cười, tỏ bày: “Không cần phải vậy đâu, đôi ta cũng coi như là châu chấu trên cùng một dây thừng, giúp ngươi là điều hiển nhiên thôi!”
Cái ngữ điệu ấy hệt như chó con được khen ngợi muốn vểnh cái đuôi lên vẫy vẫy vài cái.
Nhưng mà giây tiếp theo, chiếc bụng nhỏ của nàng kêu hai tiếng ùng ục rõ to.
Một thoáng xấu hổ trôi đi, U Nghiên khẽ bật cười, mang nàng rời khỏi nơi này.
Đoá sen ngàn cánh trong linh trì Xà sơn quả thật là tiên phẩm hiếm thấy, U Nghiên chỉ mới điều tức ở bên cạnh mấy canh giờ mà đã khôi phục khả năng vận động nhất định rồi.
Thiên địa vạn vật, phàm là những kẻ đã khai linh trí thì đều sẽ có được linh tức độc nhất vô nhị của riêng mình.
Cho dù là tu giả thuộc chủng tộc nào, tu vi có mạnh hay không đều có thể thông qua linh tức để tiến hành phân biệt và phán đoán.
Chẳng qua người có tu vi thâm hậu cũng có thể tiêu hao linh lực để che giấu hoặc thay đổi linh tức của mình với người khác, nhằm che giấu thân phận của bản thân.
Trong trạng thái che giấu này, trừ những kẻ có tu vi vượt qua mình quá quá nhiều thì hầu hết đều sẽ không bại lộ dễ dàng.
Hiện tại tâm thái của U Nghiên chính là như vậy.
U Nghiên dùng pháp thuật để thay đổi linh tức của mình và Diệc Thu, yêu tinh ở Xà sơn sẽ không phát hiện ra điểm đặc biệt của các nàng. Dù cho có đụng phải, theo bản năng cũng sẽ cảm thấy đây là đồng loại trong núi, chỉ là trông không quen mắt mà thôi.
Và chính vì nguyên nhân ấy nên các nàng mới có thể hành tẩu tự nhiên trong Xà sơn.
Phù Mộng Châu của chim Ế vỡ nát, mà Xà sơn vẫn luôn yên lặng.
U Nghiên nói, nàng cảm nhận được chim Ế mở ra kết giới phong ấn Xà sơn, nghĩ đây có lẽ là một sự nhượng bộ, cũng là lời cầu xin khoan dung mà chim Ế dành cho U Nghiên.
Nếu không ngốc, chim Ế có lẽ sẽ đoán được thương thế của U Nghiên cũng không lạc quan, bởi khắp Tam giới đều biết Ma Tôn U Nghiên không phải người dễ chọc gì, nếu thương thế thật sự lạc quan chắc chắn sau khi rời khỏi ảo cảnh Phù Mộng Châu việc đầu tiên nàng làm là sẽ xung phong liều chết đến trước mặt kẻ đã tính kế mình để tính sổ luôn một lần.
Mặc dù biết là vậy nhưng chim Ế vẫn rất kiêng kị U Nghiên, nếu không nắm chắc việc đoạt được tánh mạng là tuyệt đối, hiển nhiên nàng không dám dồn đến đường cùng.
Ai cũng biết, hơn 2500 trước con chim Khâm Nguyên trời sinh cốt ma này từng mang theo cơ thể chồng chất vết thương thoát khỏi võng sưu linh của vô số tiên thần Thiên giới.
Thiên giới không giết được U Nghiên, nàng chắc có thể giết chết được không?
Nếu không thể, mà thù hận đã hình thành lại không thể hoá giải thì e là sau này Xà sơn sẽ không có nổi một ngày lành.
Thế là nàng dứt khoát mở rộng cửa núi, ngoài mặt là hy vọng hai bên đều lùi một bước, thực chất lại là lời hạ lệnh đuổi khách trong im lặng.
Nói dễ nghe chút đó là: “Tất cả kế hoạch lúc trước không phải hướng về phía ngươi, chuyện của Phù Mộng Châu chỉ là ngoài ý muốn. Nếu ngươi thành công thoát khỏi cũng huỷ hoại pháp bảo của ta, vậy chi bằng chúng ta đều lùi một bước, ta mở kết giới phong ấn của núi, ngươi tự do rời đi, từ nay về sau chúng ta không ai quấy rầy ai nữa.”
Nếu nói khó nghe chút lại là: “Ta biết ngươi bị thương không nhẹ, cũng chẳng có ý muốn khó xử ngươi, kết giới mở ra cho ngươi, ngươi đi là được, ta sẽ không cản. Mục tiêu của ta từ trước đến nay không phải ngươi, cũng hy vọng ngươi không cần phải phá chuyện của ta hết lần này đến lần khác. Mọi người đều là người thông minh, không nhất thiết phải xé rách da mặt.”
Diệc Thu nghe một hồi phân tích từ U Nghiên, nhịn không được cảm thán một câu: “Con chim Ế này ngông cuồng thật.”
Đáng tiếc, chim Ế vô cùng ngông cuồng lại gặp phải một con chim Khâm Nguyên ngông cuồng hơn mình hơn gấp trăm lần.
Chắc chắn nàng không thể ngờ được U Nghiên bị thương như vậy mà vẫn dám ở lại trong núi, còn mơ ước “hoa sen bảo bối” và “người trong lòng” của nàng.
“Trong ấn tượng của ngươi, nàng vừa ngốc vừa xấu xa à?” Đáy mắt U Nghiên hiện lên ý cười.
“Hừm...” Diệc Thu chép miệng, trả lời, “Nội dung trong tiểu thuyết không đáng để làm mẫu, ta bị nội dung trong tiểu thuyết hố nhiều lắm!”
“Đúng là không đáng làm mẫu thật, chim Ế này vẫn có chút đầu óc.” U Nghiên kết luận, đưa cá đã nướng xong đến tay Diệc Thu. Vào lúc Diệc Thu vui vẻ nhận lấy nàng lại bình tĩnh nói một câu, “Nhưng cũng chỉ thông minh hơn ngươi một chút, chẳng có tác dụng gì lớn —— Ngày tháng sau này của nàng sẽ không tốt nổi.”
Diệc Thu thổi thổi cá nướng trong tay, khi ngước mắt nhìn lên liền bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tạm thời ta vẫn không phân biệt được rốt cuộc là ngươi đang mắng nàng ngốc hay là đang khen ta thông minh...”
U Nghiên suy nghĩ một lát, đáp: “Vế sau đi.”
Hai mắt Diệc Thu bỗng chốc sáng ngời.
“Nếu, điều ấy có thể làm ngươi vui vẻ.” U Nghiên bổ sung thêm.
“... Đương nhiên là ta vui.” Diệc Thu lập tức trợn mắt lên, “Nếu, ngươi có thể không bổ sung câu nói đằng sau.”
- ---o o----
Bất kể cái bẫy đã được mai phục trước đó ở thành Mạch Thuỷ có được dùng để nhắm vào U Nghiên hay không thì kết quả cuối cùng vẫn là chim Ế mang Phù Mộng Châu đang nhốt U Nghiên về đây.
Tính tình của điểu nữ nhân U Nghiên vẫn luôn rất kém, chim Ế trêu chọc nàng nên chắc chắn chuyện nàng bỏ qua dễ dàng sẽ không hề xảy ra.
Tới cũng đã tới rồi, cớ sao lại tay không chuyến này?
Hiện tại trong khắp Xà sơn, chỉ cần đồ vật hay bất cứ ai có thể làm con chim Ế kia khó chịu, nàng đều sẽ mang đi.
Dù biết những hành động đó phù hợp với tính cách của vai ác nhưng Diệc Thu lại cảm thấy điều đó có hơi mạo hiểm.
U Nghiên rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến nhường nào thì sức mạnh cũng sẽ có lúc cạn kiệt. Huống chi bây giờ trên người nàng chồng chất vết thương cũ lẫn vết thương mới, linh lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nếu muốn chơi kiểu đấy thì có vẻ quá ngông cuồng rồi.
Cái này giống như đại lão tự tin mang theo em gái mưa chơi game nhưng lại xui xẻo gặp thêm 3 kẻ kéo chân sau, mà “cô em gái” mình mang theo ngoại trừ chỉ biết kêu “666” và “đại lão trâu bò” thì cũng chẳng giúp ích được gì.
(*) 666: thường dùng để tán dương một người rất giỏi.
Tuy là đại lão rất trâu bò cơ mà trâu bò đến mấy thì việc cắn răng kéo bốn người là thật, cứ đánh như thế mãi thì thể xác và tinh thần đều sẽ mệt không phải sao?
Điều quan trọng nhất là đại lão kéo bốn cũng đã mệt lắm rồi, giờ còn muốn chạy đến địa bàn của quân địch để khuấy đảo phong vân trong trạng thái cạn máu nữa.
Liệu có hợp lý không? Chẳng lẽ nàng không thể đợi đến khi đầy máu rồi hẵng quậy ư?
“U Nghiên, chúng ta làm vậy... Có mạo hiểm lắm không?”
“Ngươi sợ à?”
“Có chút..” Diệc Thu đáp lời, sau một thoáng suy nghĩ lại vội vàng lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Thật ra không phải chỉ có chút, ta rất lo cho ngươi...”
Nghe vậy, U Nghiên khẽ nhướng mi, không nói thêm gì, thay vào đó là lẳng lặng nhìn Diệc Thu như thể đang đợi câu kế tiếp.
Diệc Thu gặng nghĩ rồi tiếp tục nói: “U Nghiên, vết thương trên người ngươi vẫn chưa khỏi. Nếu đoá sen ngàn cánh này thật sự có thể chữa khỏi vậy thì ngươi ăn nó đi. Chờ đến khi vết thương lành, ngươi đối phó với con chim Ế kia cũng chưa muộn... Rút dây động rừng thì rút dây động rừng đi, dù sao người bị bắt là Triều Vân, chim Ế cũng sẽ không...”
Nói đến đây, chợt nhận ra mình có chút ích kỷ Diệc Thu bèn ngừng lời, vô thức cắn cắn môi dưới.
Nàng nghĩ, rút dây động rừng thì rút dây động rừng, dù sao người bị chim Ế bắt đi chính là Triều Vân. Bất kể các nàng có hoàn toàn chọc giận chim Ế hay không, chắc hẳn chim Ế cũng sẽ không tổn thương Triều Vân vì điều ấy đâu phải không?
Cả một chặng đường xảy ra rất nhiều chuyện, càng lúc nàng càng hy vọng U Nghiên có thể khoẻ mạnh, đừng vì nàng mà chịu thêm bất kỳ thương tích nào.
Chính vì lý do ấy nên vào cái khoảnh khắc biết được Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên có thể chữa khỏi cho vết thương của U Nghiên, điều mà nàng có thể nghĩ đến chính là khuyên U Nghiên ăn nó.
Nam chủ nữ chủ hay nữ hai nữ ba gì đó đều bị nàng vứt khỏi chín tầng mây.
Hiện tại nàng không muốn quan tâm đến những việc ấy, trong lòng chỉ muốn vết thương của U Nghiên lành thật nhanh.
“Phải rồi, vốn là ta có chút tò mò, đoá sen này có chứa một nguồn linh lực không tầm thường, nếu chim Ế ăn nó thì có thể áp chế được hoả độc trong cơ thể, nhưng tại sao nàng lại chỉ đặt nó ở nơi này mà vẫn chưa trực tiếp ăn luôn?” U Nghiên thuật lại, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Diệc Thu rồi đặt trước mặt mình, sau đó khẽ hà hơi, đặt trong bàn tay và bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng: “Vì đoá sen này sẽ gây thương tổn cho cơ thể của nàng hay là vì có nguyên nhân khác?”
Nói đến đây, U Nghiên híp mi chợt đối diện với ánh mắt hoang mang của Diệc Thu, thế là nàng liền nhướng mày, nở một nụ cười nhạt: “Mãi đến khi ngươi nói đây là quà Mộc thần tặng nàng ta mới hiểu được —— hoá ra là nàng luyến tiếc.”
“Nàng luyến tiếc...” Diệc Thu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Hà cớ gì Mộc thần phải tặng chim Ế một cây tiên dược?
Năm đó chim Ế bị thương do thiên hoả của Hoạ Đấu gây ra, Mộc thần tặng Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên đương nhiên là vì Ngũ Sắc Thiên Diệp Liên có thể trị được vết thương này.
Cơ mà Mộc thần lại không dự đoán được rằng chim Ế này quá bướng bỉnh, tình nguyện thừa nhận nỗi đau do hoả độc mang đến vào hàng tháng cũng luyến tiếc ăn cây thuốc mà nàng tặng.
Nhưng dù vậy thì sao chứ?
Diệc Thu hơi nghiêng nghiêng đầu, tò mò khó hiểu tại sao điểu nữ nhân không sợ trời không sợ đất này lại đột nhiên quan tâm chim Ế có nổi điên hay không?
“U Nghiên, cái này không giống con người của ngươi... Trước khi đoạt đồ của người ta ngươi còn quan tâm họ có luyến tiếc hay không à?” Diệc Thu chép chép miệng rồi nói, “Chính ngươi nói ngươi không sợ nàng.”
“Nếu ta chưa từng bị thương có lẽ không cần phải để ý đến điều đó.” U Nghiên cười, “Đúng là nên sợ một chút đi, miễn cho làm lớn chuyện, không tiện làm việc.”
“Nhưng chẳng phải ngươi ăn cái thứ này là có thể hồi phục ư?” Diệc Thu nói, “Chỉ cần cơ thể ngươi hồi phục chúng ta không cần phải sợ chim Ế nữa!”
“Đoá sen này có chứa một thứ linh lực đặc biệt, với thực lực hiện tại của ta có lẽ sẽ không giấu được linh tức.” U Nghiên giải thích xong lại lắc đầu giải thích tiếp, “Nếu nó không quan trọng với chim Ế ta sẽ ngắt rồi mang nó trốn ngàn dặm, có lẽ chim Ế sẽ không đến mức đuổi theo không bỏ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nó quá quan trọng với chim Ế, nếu ta hái nó xuống, e là chưa kịp tiêu hoá cũng đã bị nàng đuổi giết ngàn dặm.”
“Cái này...” Diệc Thu nhất thời nghẹn lời, nghĩ kỹ lại thì hình như cảm thấy cũng có lý.
Hiện thực rốt cuộc không phải là trò chơi, vốn dĩ chẳng hề có thuốc hồi phục tức thời.
Tiên dược có tốt đến mấy khi ăn vào bụng cũng phải có thời gian tiêu hoá.
Căn cứ vào sự quan trọng mà chim Ế dành cho thứ này, chỉ sợ là khi phát hiện bị người ta trộm đi nàng cũng sẽ lập tức xù lông, làm gì có chuyện để cho người ta tiêu hoá chứ?
“Là ta nghĩ đơn giản quá, ta còn tưởng rằng...” Diệc Thu mím môi, “Còn tưởng rằng ngươi ăn nó thì chim Ế sẽ không phải là đối thủ của ngươi.”
“Đúng vậy, nhưng ta không ngạc nhiên lắm.”
Diệc Thu cắn môi dưới, một chút tủi thân nhỏ bé chợt hiện lên trong mắt.
Đang chê cười nàng đấy à?
Nàng cảm thấy bản thân mình quan tâm sẽ bị loạn, chắc hẳn bây giờ U Nghiên đang cảm thấy nàng rất ngốc.
“Ta không biết điểm đặc biệt của đoá sen này, may mà ngươi ngăn cản ta, nếu không đã xảy ra chuyện phiền phức rồi.” Nói xong U Nghiên liền buông lỏng đôi tay nhỏ đã được mình sưởi ấm kia ra, giơ tay xoa đầu Diệc Thu.
“Hả?” Diệc Thu lập tức đưa mắt nhìn về phía U Nghiên, chỉ thấy mí mắt của người trước mặt hơi cong cong, trong mắt đều là ý cười đầy ấm áp.
Nàng sửng sốt nửa giây mới nghiêng đầu hỏi: “Ngươi... Đang khẳng định ta hả?”
U Nghiên gật gật đầu: “Ừ.”
Diệc Thu lại hỏi vẻ không tự tin: “Cho nên lần này ta... Cũng coi như là lập công?”
U Nghiên nhìn chằm chằm Diệc Thu hai giây, khóe môi hơi nhếch lên, đáp lại một lần nữa: “Ừ.”
Diệc Thu không nhịn được mà nở nụ cười, tỏ bày: “Không cần phải vậy đâu, đôi ta cũng coi như là châu chấu trên cùng một dây thừng, giúp ngươi là điều hiển nhiên thôi!”
Cái ngữ điệu ấy hệt như chó con được khen ngợi muốn vểnh cái đuôi lên vẫy vẫy vài cái.
Nhưng mà giây tiếp theo, chiếc bụng nhỏ của nàng kêu hai tiếng ùng ục rõ to.
Một thoáng xấu hổ trôi đi, U Nghiên khẽ bật cười, mang nàng rời khỏi nơi này.
Đoá sen ngàn cánh trong linh trì Xà sơn quả thật là tiên phẩm hiếm thấy, U Nghiên chỉ mới điều tức ở bên cạnh mấy canh giờ mà đã khôi phục khả năng vận động nhất định rồi.
Thiên địa vạn vật, phàm là những kẻ đã khai linh trí thì đều sẽ có được linh tức độc nhất vô nhị của riêng mình.
Cho dù là tu giả thuộc chủng tộc nào, tu vi có mạnh hay không đều có thể thông qua linh tức để tiến hành phân biệt và phán đoán.
Chẳng qua người có tu vi thâm hậu cũng có thể tiêu hao linh lực để che giấu hoặc thay đổi linh tức của mình với người khác, nhằm che giấu thân phận của bản thân.
Trong trạng thái che giấu này, trừ những kẻ có tu vi vượt qua mình quá quá nhiều thì hầu hết đều sẽ không bại lộ dễ dàng.
Hiện tại tâm thái của U Nghiên chính là như vậy.
U Nghiên dùng pháp thuật để thay đổi linh tức của mình và Diệc Thu, yêu tinh ở Xà sơn sẽ không phát hiện ra điểm đặc biệt của các nàng. Dù cho có đụng phải, theo bản năng cũng sẽ cảm thấy đây là đồng loại trong núi, chỉ là trông không quen mắt mà thôi.
Và chính vì nguyên nhân ấy nên các nàng mới có thể hành tẩu tự nhiên trong Xà sơn.
Phù Mộng Châu của chim Ế vỡ nát, mà Xà sơn vẫn luôn yên lặng.
U Nghiên nói, nàng cảm nhận được chim Ế mở ra kết giới phong ấn Xà sơn, nghĩ đây có lẽ là một sự nhượng bộ, cũng là lời cầu xin khoan dung mà chim Ế dành cho U Nghiên.
Nếu không ngốc, chim Ế có lẽ sẽ đoán được thương thế của U Nghiên cũng không lạc quan, bởi khắp Tam giới đều biết Ma Tôn U Nghiên không phải người dễ chọc gì, nếu thương thế thật sự lạc quan chắc chắn sau khi rời khỏi ảo cảnh Phù Mộng Châu việc đầu tiên nàng làm là sẽ xung phong liều chết đến trước mặt kẻ đã tính kế mình để tính sổ luôn một lần.
Mặc dù biết là vậy nhưng chim Ế vẫn rất kiêng kị U Nghiên, nếu không nắm chắc việc đoạt được tánh mạng là tuyệt đối, hiển nhiên nàng không dám dồn đến đường cùng.
Ai cũng biết, hơn 2500 trước con chim Khâm Nguyên trời sinh cốt ma này từng mang theo cơ thể chồng chất vết thương thoát khỏi võng sưu linh của vô số tiên thần Thiên giới.
Thiên giới không giết được U Nghiên, nàng chắc có thể giết chết được không?
Nếu không thể, mà thù hận đã hình thành lại không thể hoá giải thì e là sau này Xà sơn sẽ không có nổi một ngày lành.
Thế là nàng dứt khoát mở rộng cửa núi, ngoài mặt là hy vọng hai bên đều lùi một bước, thực chất lại là lời hạ lệnh đuổi khách trong im lặng.
Nói dễ nghe chút đó là: “Tất cả kế hoạch lúc trước không phải hướng về phía ngươi, chuyện của Phù Mộng Châu chỉ là ngoài ý muốn. Nếu ngươi thành công thoát khỏi cũng huỷ hoại pháp bảo của ta, vậy chi bằng chúng ta đều lùi một bước, ta mở kết giới phong ấn của núi, ngươi tự do rời đi, từ nay về sau chúng ta không ai quấy rầy ai nữa.”
Nếu nói khó nghe chút lại là: “Ta biết ngươi bị thương không nhẹ, cũng chẳng có ý muốn khó xử ngươi, kết giới mở ra cho ngươi, ngươi đi là được, ta sẽ không cản. Mục tiêu của ta từ trước đến nay không phải ngươi, cũng hy vọng ngươi không cần phải phá chuyện của ta hết lần này đến lần khác. Mọi người đều là người thông minh, không nhất thiết phải xé rách da mặt.”
Diệc Thu nghe một hồi phân tích từ U Nghiên, nhịn không được cảm thán một câu: “Con chim Ế này ngông cuồng thật.”
Đáng tiếc, chim Ế vô cùng ngông cuồng lại gặp phải một con chim Khâm Nguyên ngông cuồng hơn mình hơn gấp trăm lần.
Chắc chắn nàng không thể ngờ được U Nghiên bị thương như vậy mà vẫn dám ở lại trong núi, còn mơ ước “hoa sen bảo bối” và “người trong lòng” của nàng.
“Trong ấn tượng của ngươi, nàng vừa ngốc vừa xấu xa à?” Đáy mắt U Nghiên hiện lên ý cười.
“Hừm...” Diệc Thu chép miệng, trả lời, “Nội dung trong tiểu thuyết không đáng để làm mẫu, ta bị nội dung trong tiểu thuyết hố nhiều lắm!”
“Đúng là không đáng làm mẫu thật, chim Ế này vẫn có chút đầu óc.” U Nghiên kết luận, đưa cá đã nướng xong đến tay Diệc Thu. Vào lúc Diệc Thu vui vẻ nhận lấy nàng lại bình tĩnh nói một câu, “Nhưng cũng chỉ thông minh hơn ngươi một chút, chẳng có tác dụng gì lớn —— Ngày tháng sau này của nàng sẽ không tốt nổi.”
Diệc Thu thổi thổi cá nướng trong tay, khi ngước mắt nhìn lên liền bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tạm thời ta vẫn không phân biệt được rốt cuộc là ngươi đang mắng nàng ngốc hay là đang khen ta thông minh...”
U Nghiên suy nghĩ một lát, đáp: “Vế sau đi.”
Hai mắt Diệc Thu bỗng chốc sáng ngời.
“Nếu, điều ấy có thể làm ngươi vui vẻ.” U Nghiên bổ sung thêm.
“... Đương nhiên là ta vui.” Diệc Thu lập tức trợn mắt lên, “Nếu, ngươi có thể không bổ sung câu nói đằng sau.”
- ---o o----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất