Tiểu Dương Đà

Chương 144

Trước
U Nghiên cười, dùng giọng điệu bất cần hừ ra một tiếng cười khẽ từ chóp mũi hệt như những lần chê cười Diệc Thu trước đây.

Diệc Thu còn tưởng U Nghiên đã thay đổi, hoá ra là nàng nhầm rồi.

Điểu nữ nhân rốt cuộc vẫn là điểu nữ nhân, dịu dàng được một hai ngày nhưng liệu có dịu dàng được cả đời không?

Nếu không tính đến chuyện đầu thai tạo lại mà chỉ dựa vào cái miệng mọc măng của U Nghiên thì cả đời này chắc cũng chẳng cứu chữa được.

May nàng đã tập làm quen với điều đó, mãi đến giờ phút này cũng chưa hề cảm thấy tức giận, có chăng là nhỏ giọng lẩm bẩm hai tiếng, sau đó liền duỗi tay xé xuống một miếng cá vô cùng nóng hổi, cẩn thần dò xương cá rồi đưa vào trong miệng mình.

“Sao nào?” U Nghiên cong mi nhìn Diệc Thu, sự ấm áp đong đầy trong đôi mắt.

“Hừm... Tàm tạm.” Đây là đáp án mà Diệc Thu suy nghĩ cặn kẽ suốt một lúc.

Phải công nhận là linh túi của U Nghiên vẫn luôn cất giấu rất nhiều thứ kỳ lạ, mà những thứ này lại vô cùng hữu dụng —— hệt như Doraemon, vĩnh viễn sẽ không để Nobita nhà mình chịu thiệt thòi.

Thí dụ như những gia vị đang được bày ra trên đất vào lúc này đây, mỗi một loại đều được đựng trong bình sứ có ghi nhãn, muốn lấy dụng bất kỳ lúc nào cũng được. Dù cho ở núi sâu rừng hoang cũng có thể làm ra những món ăn ngon.

Con cá nướng này có vị rất ngon, không khác gì hương vị trong cảnh mơ.

Nhưng dù có ngon cách mấy thì hôm nay nàng cũng không có ý định khen ngợi U Nghiên nửa câu.

Bởi vì ngày thường nàng bị U Nghiên ghét bỏ nhiều rồi, bây giờ nàng muốn phản kích, mọi chuyện không thể cứ thuận theo điểu nữ nhân tự luyến này mãi được.

Thế là nàng không hề bày ra vẻ mặt thoả mãn vui sướng như những bữa cơm thường lệ trước đây nữa, thay vào đó là thể hiện hành động chau mày, liếm môi, bắt bẻ: “Sao thế này, sao ra khỏi mộng là tay nghề lại thụt lùi nhiều như vậy?”

Quả nhiên, sắc mặt của điểu nữ nhân thoáng chốc thay đổi.

“Tàm tạm?” Mày nàng nhíu lại, tiến lại gần để ngửi mùi vị, sau đó lại giơ tay xé một miếng cá bỏ vào trong miệng nếm thử.

Giây tiếp theo, sự nghi hoặc trong mắt nàng càng tăng thêm.

Đôi mắt nhìn về phía Diệc Thu như muốn nói lên bốn chữ “Vậy mà tàm tạm?” thật to.

Diệc Thu cố gắng nín cười, hai mắt trừng lớn, ra vẻ nghiêm túc mở miệng lừa dối: “Ta nói không sai chứ? Hương vị thật sự kém rất nhiều!”

Sau một lúc chần chừ ngắn ngủi, U Nghiên không nhịn được mà duỗi tay sờ trán Diệc Thu như thể đang hoài nghi Dương Đà tiểu yêu trước mặt mình đang sinh bệnh.

Nàng nhớ vào những ngày tiểu Dương Đà sinh bệnh, sức ăn uống vẫn luôn không tốt, ăn cái gì cũng kêu không có vị. Hôm nay tiểu nha đầu lại bị cảm lạnh lúc ở linh trì trên núi, nói không chừng là sinh bệnh rồi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của U Nghiên, Diệc Thu không thể kìm được nữa bèn kích động “xì” một tiếng, tức khắc cong môi cười phá lên.

U Nghiên phát hiện mình bị Diệc Thu trêu đùa, không khỏi cau mày, sau một thoáng ngắn ngủi nàng giơ tay khẽ tát vào cái đầu nhỏ đang cười ngả nghiêng kia.

“Au...” Diệc Thu lấy tay che trán, sau một lúc im lặng lại tiếp tục cười “xì” cười thêm tiếng nữa.

“......”

“U Nghiên, ngươi... Ngươi mà cũng có ngày bị ta trêu cợt ư?” Diệc Thu cười tời mức nói không được trôi chảy, “Ngươi, ngươi... Có phải đây là quan tâm sẽ bị loạn không?”

U Nghiên nhất thời không nói nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn Diệc Thu đang cười không khép được miệng trước mặt mình.

Nàng không thể không thừa nhận bản thân đúng là quan tâm sẽ bị loạn.

Nàng từng bị Diệc Thu lừa dối vô số lần, nhưng mỗi một lần đều có thể nhìn thấu lời nói dối vụng về ấy.

Vậy mà lúc này đây nàng lại chẳng thể nhìn ra được.

Nguyên nhân rất đơn giản, nàng cho rằng Diệc Thu bị bệnh.

Lúc trước còn ở trong mộng, ngoại trừ những ngày bị bệnh ấy ra Diệc Thu chưa từng ghét bỏ món ăn nàng làm, ngay cả món cơm nhà đơn giản nhất tiểu nha đầu cũng sẽ khen không dứt miệng.

Nàng thật sự không nghĩ rằng tiểu nha đầu sẽ đem vấn đề này ra để nói giỡn với nàng.

Nhưng mà nàng cũng không tức giận, sau một lúc im lặng nàng vươn một cái tay vẫn còn sạch sẽ khác ra để xoa nhẹ cái trán bị mình tát lúc nãy.

“Không đau!” Nói xong Diệc Thu liền dùng ngón út không dính dầu mỡ cùng với cổ tay để gỡ bàn tay U Nghiên đang đặt trên trán mình xuống, cúi đầu ăn cho xong cá nướng trong tay, rồi nói, “Ta chỉ đùa ngươi chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy, số lần ngươi dối lòng hơn ta nhiều lắm đấy!”

U Nghiên nghe vậy bèn cười nói: “Ăn từ từ, đừng để hóc xương.”



“Ta biết rồi.” Diệc Thu đáp lại, ánh mắt nhìn thoáng qua cá nướng trong tay U Nghiên, thuận miệng thúc giục, “Ngươi cũng ăn đi, đừng nhìn ta mãi.”

U Nghiên khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu ăn.

Sau khi lấp đầy bụng, Diệc Thu bỗng nhớ đến chuyện quan trọng đã bị mình xem nhẹ.

Nàng và U Nghiên vào cảnh trong mơ hơn một tháng trời, hơn một tháng hệ thống hoàn toàn không giám sát được tình hình bên ngoài, vì thế mà nàng cũng bị ngăn cách với thế giới.

Bây giờ rời khỏi cảnh trong mơ, rốt cuộc nàng đã có thể thông qua hệ thống kiểm tra cụ thể một số tình hình cùng với nhiệm vụ chính yếu mà nàng quên mất khi sống quá thoải mái trong mơ.

Từ trước đến nay người nàng nên lo nhất vốn không phải là Triều Vân, mà là tình huống của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao...

Ây da! Sao lại có thể quên được chứ!

“Bảo Tài?” Diệc Thu lập tức kêu gọi hệ thống.

【 Đây ạ. 】

“Hửm?” U Nghiên khẽ nhướng mày.

Quá kích động nên sai tần số, xấu hổ thật...

“Ờm, không phải ngươi, ta đang kêu hệ thống.”

“... Ồ.” Giọng điệu U Nghiên có chút không vui.

Diệc Thu sửng sốt, vội vàng đền bù một cách nghiêm trang: “U Nghiên, đây là lời ngươi từng bảo đấy, ngươi bảo ta không được nói chuyện riêng với hệ thống, chuyện gì cũng phải hỏi trước mặt ngươi!”

Tuy nàng muốn lén hỏi nhưng nếu đã sai tần số vậy cứ giả bộ xem như không lệch, là chính mình đang cố ý làm vậy.

Thế sẽ làm U Nghiên càng có cảm giác an toàn hơn.

Quả nhiên, khi nghe Diệc Thu nói vậy sắc mặt U Nghiên dịu đi rất nhiều.

Diệc Thu chép miệng, rồi mở miệng hỏi thẳng: “Bảo Tài, tình hình hiện tại của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao sao rồi? Ngươi biết không?”

【 Đang kiểm tra nhân vật giúp ngài, xin chờ trong chốc lát. 】

【 Kiểm tra xong. 】

【 Giang Vũ Dao: Chỉ số cảm xúc - thấp. Tình trạng thân thể - khỏe mạnh. 】

【 Lạc Minh Uyên: Chỉ số cảm xúc - thấp. Tình trạng thân thể - thương thế chưa lành. 】

Một tháng thời gian, vết thương của Giang Vũ Dao cũng đã khỏi hẳn.

Còn Lạc Minh Uyên, vết thương của hắn quá nặng, không thể khoẻ lên trong thời gian ngắn cho nên tình trạng thân thể không có điều gì bất thường.

Chẳng qua chỉ số cảm xúc của hai người bọn họ sao lại ở mức thấp nhỉ?

Mày Diệc Thu hơi chau lại.

U Nghiên ở bên nhìn cũng nhíu mày theo.

Sau một hồi suy tư ngắn ngủi, Diệc Thu cắn môi dưới, bất giác hít sâu một hơi, ánh mắt chứa đầy hoài nghi.

Nói mới nhớ, ngày mà Triều Vân không rõ tung tích khả năng cao là bị chim Ế bắt đi, mà khi bản thân và U Nghiên rơi vào ảo cảnh của Phù Mộng Châu lại càng không thể ngăn được hành động của chim Ế.

Xem ra trong khoảng thời gian một tháng, với năng lực của chim Ế muốn tìm cách để đối phó với hai người Lạc Minh Uyên Giang Vũ Dao chẳng phải việc gì khó.

Nhưng hiện tại chim Ế lại về Xà sơn...

Bên trong đã xảy ra chuyện gì ư?

Phải chăng là bọn họ bị bắt đến Xà sơn rồi?

Nhưng nếu thật sự bị bắt đến Xà sơn, đáng lẽ chim Ế đã giết bọn họ mới đúng...

Nhưng nếu không bị bắt đến Xà sơn, bọn họ có thể trốn đến nơi nào? Tu vi của chim Ế vốn không hề yếu, hơn nữa còn có thể sử dụng yêu tinh ở Xà sơn, đây không phải là đối thủ mà hai người kia có thể đối phó khi chưa hoàn toàn thức tỉnh.



“Ừ... Còn có gì nữa?” Diệc Thu nhịn không được tiếp tục hỏi.

【 Còn có gì là sao? 】

“Rốt cuôc một tháng này đã xảy ra chuyện gì?”

【 Xin lỗi, vì bị ảo cảnh quấy nhiễu nên đoạn theo dõi vào thời gian đó có thiếu hụt. 】

“......” Diệc Thu hít sâu một hơi, “Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu, có thể phát định vị không?”

【 Lúc này bọn họ đang ở trong núi Ngao Ngạn. 】

Nghe vậy, Diệc Thu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

U Nghiên lại nhíu chặt mày: “Cái thùng yêu kia nói gì đó?”

“Phụt...” Diệc Thu thề, bản thân thật sự không nhịn được.

Cái xưng hô thùng yêu này thật là buồn cười chết mất.

“Sao ngươi lại kêu nó là thùng yêu? Nó không phải thùng, cũng không phải yêu, nó tên là hệ thống!” Diệc Thu nói, nhặt một hòn đá nhỏ, viết hai chữ “hệ thống” lên trên đất, “Bảo Tài là biệt danh mà ta lấy cho nó, ngươi cũng có thể gọi như vậy.”

Giây tiếp theo, nàng bắt gặp sắc mặt không quá thân thiện của U Nghiên, thế là nhanh chóng thu lại ý cười trên mặt mình.

“Chuyện là vầy, ta hỏi hệ thống tình hình gần đây của bọn họ ra sao, đang ở nơi nào.” Diệc Thu ngồi lại ngay ngắn, bắt đầu giải thích về cuộc đối thoại giữa mình và hệ thống.

“Ta có thể nghe được lời ngươi nói.” U Nghiên bình tĩnh hỏi, “Nó nói cái gì?”

“À à! Nó nói bọn họ không có việc gì, hiện tại đang ở Ngao Ngạn.”

“Đi Ngao Ngạn......” U Nghiên trầm tư một lát, thấp giọng thở dài, “Cũng tốt, chim Ế không dám đi Ngao Ngạn gây sự.”

“Đúng vậy.” Diệc Thu đồng ý, mím môi cảm thán, “Ta chỉ sợ bọn họ xảy ra chuyện trong một tháng chúng ta không có mặt, nhiệm vụ của ta sẽ thất bại... Cũng may bọn họ được Huân Trì mang về, Tiệm Li và Nguyệt Chước đều ở đó, chim Ế không thể gây ra chuyện xấu.”

Thật ra đây cũng không phải là đang giúp nàng, nàng không phải U Nghiên, nào có mặt mũi để một vị Thượng thần ở Thiên giới ra tay giúp đỡ chứ?

Huân Trì giúp đơn giản là vì Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao.

Đặc biệt là Giang Vũ Dao, hiện tại nàng chính là chủ nhân trên huyết khế của Phu Chư Họa Đấu. Nếu nàng mất đi tánh mạng thì hai hung thú xui xẻo vất vả mới có thể nắm tay cùng nhau kia cũng sẽ đi đời nhà ma.

Vậy nên khi bọn họ gặp nạn, Huân Trì không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

“Hắn thà rằng phá vỡ quy tắc của Thiên giới cũng muốn đưa bọn họ về Ngao Ngạn, xem ra chim Ế đã làm ra chuyện gì đó rồi.”

Nghe U Nghiên nói vậy Diệc Thu mới vỡ lẽ ra.

Tiên thần lịch kiếp, bất cứ ai thuộc Thiên giới cũng không được phép dùng thần lực can thiệp, đây chính là quy tắc suốt ngàn vạn năm qua của Thiên giới.

Huân Trì vốn là kẻ có tội cần phải chuộc, hiện tại bất đắc dĩ phá vỡ quy tắc này, nếu ngày nào Thiên giới trách tội nhất định sẽ bị phạt không nhẹ... Ngay cả như vậy hắn cũng muốn kiên quyết mang bọn họ về Ngao Ngạn, e là vào những ngày các nàng rời đi nhân gian đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Trong nguyên tác, chim Ế ác độc đến tàn nhẫn, chuyện tàn nhẫn gì cũng làm được.

Chẳng lẽ nàng thấy việc lừa Hoạ Đấu phóng hoả đốt núi một lần chưa đủ nên đã dựa theo cốt truyện gọi yêu thú đến đồ sát Tiên Lộc Môn?

Đây đúng là khả năng có thể xảy ra...

Diệc Thu lập tức trở nên nóng nảy: “U Nghiên... Có phải chúng ta nên trở về thành Mạch Thủy nhìn xem không!”

“Không vội.”

“Nhưng lỡ như cốt truyện trong nguyên tác...”

“Nếu xảy ra chuyện thật thì có gấp cũng vô dụng, người ngươi muốn bảo vệ còn sống là được. Những người khác nếu đã chết thì bây giờ chạy về cũng gặp được mộ của họ.” U Nghiên phân tích, thấy trong mắt Diệc Thu chứa đầy lo âu lại nhịn không được an ủi một câu, “Cho dù xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ trừng trị nàng giúp ngươi.”

“......” Diệc Thu tức khắc nghẹn họng.

Lời mà U Nghiên nói, nàng thật sự không thể phản bác được.

- ---o o----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước