Chương 70: Xem ra ngươi vẫn thích làm một con Dương Đà
Con người không ai có thể chạy thoát khỏi định luật vả mặt, cho dù là Dương Đà yêu tu thành người cũng không ngoại lệ.
Ngoài miệng thì Diệc Thu nói không ăn nhưng khi U Nghiên muốn đút nàng, thân thể của nàng vẫn không tự chủ được mà bắt đầu thành thật.
Trước đây được U Nghiên đút cơm, tiểu Dương Đà không kén chọn, đút gì ăn nấy. Bây giờ khi đã thành người rồi thì lại tự dưng bắt bẻ đủ điều.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Diệc Thu vẫn luôn dùng cái tay nhỏ bị bọc kín mít để chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ta muốn ăn cái này."
"Cái kia kìa U Nghiên, ta muốn cái kia."
"Bỏ cái này xuống trước đi, ta hơi mắc nghẹn, ta muốn húp canh!"
Diệc Thu đặng cái mũi lên mặt như vậy thật ra là vì muốn phát tiết giận dỗi mà U Nghiên đã trêu cợt nàng lúc nãy.
Lúc mới bắt đầu, vốn dĩ nàng chỉ muốn thỏa mãn một tí liền thu lại, nhưng nàng đâu ngờ rằng tính tình U Nghiên tốt thế, bị quát mắt như vậy mà không hề quăng đũa vào mặt nàng rồi bãi công ngay tại chỗ, vì thế nàng càng ngày càng được đà lấn tới.
Dựa theo kinh nghiệm ở dĩ vãng, mỗi một lần nàng ỷ sủng mà kiêu, trên cơ bản đều sẽ bị U Nghiên vả mặt với vận tốc ánh sáng.
Cho nên lúc này đây, nàng đã chuẩn bị đầy đủ trong lòng, ở bên cạnh con đường đi tìm chết quyết tâm đại bàng giương cánh một phen, để nhìn xem giờ này ngày này U Nghiên có 6000 thiện cảm với nàng nếu tức giận sẽ trừng phạt nàng bằng cách nào.
Nhưng mãi đến lúc ăn xong bữa cơm này, cái miệng nhỏ của nàng bị U Nghiên lau khô cũng chưa thấy được sự trừng phạt như trong dự đoán.
Đây là 6000 thiện cảm sao!
Diệc Thu nhìn thoáng qua bảng thuộc tính theo bản năng, không xem không biết, vừa xem liền giật hết cả mình.
Thuộc tính của nàng thế mà lại xảy ra biến hoá long trời lở đất trong bất tri bất giác.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 185
Sức mạnh: 300
Linh căn: 2000
Nhanh nhẹn: 150
Sức khoẻ: 80
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 6555
"Trời đất ơi, mấy thuộc tính này được thêm khi nào vậy? Có lỗi không đấy?!"
Rõ ràng lúc tỉnh lại không phải như vậy.
【 Huyết ngưng châu ẩn chứa một lượng lớn linh lực, các hạng thuộc tính tăng lên đều là chuyện bình thường. 】
"Thế sao vẫn chưa thấy nhắc nhở?"
【 Ký chủ đã thành công đột phá hạn chế sơ cấp, tần suất tăng giảm của các hạng thuộc tính cũng trở nên cao hơn. Hệ thống chỉ giám sát đo lường trị số và sẽ không thông báo bất kỳ lúc nào nữa. 】
"À..." Diệc Thu bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra là tần suất hiện tại của các thuộc tính tăng lên quá nhanh, nếu lúc nào cũng thông báo thì quả thật sẽ rất ồn ào.
Ê, khoan đã...
Vừa nãy hệ thống nói gì đấy?
Hệ thống chỉ giám sát đo lường trị số?
"Từ từ, nếu trình đọc hiểu của ta không có vấn đề thì bốn chữ "đo lường trị số" có nghĩa là —— tất cả các thuộc tính của ta không phải do ngươi cho, ngươi chỉ phụ trách kiểm tra đo lường và ký lục thôi phải không?"
【 Là như vậy đó ạ. 】
"Nhưng chẳng phải ngươi đã nói, ngươi sẽ dựa vào độ biến hoá và phát triển của cốt truyện mà cung cấp thưởng phạt các hạng thuộc tính cho ta sao?"
【......】
"Vậy kỹ năng của ta thì sao? Phun nước miếng, còn có chiêu thức đi ngược dòng yêu lực tăng cường hình thể... Là ngươi cho hay đó vốn dĩ là thứ ta có thể làm được, ngươi chỉ thuận tay đẩy ta một phen thôi?"
【......】
"Hoá ra là ngươi vẫn luôn lừa gạt ta hả? Ê nè, vậy rốt cuộc ngươi có tác dụng gì thế? Mấy câu phát ra từ miệng ngươi có mấy câu là thật hả? Nếu ta hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng liệu có đạt được phần thưởng không? Đừng nói là ngoại trừ mang ta đến đây, tiễn đi hoặc xóa sổ thì ngươi không làm được gì khác nữa nhé?"
【...... 】
Diệc Thu liên tục chất vấn nửa ngày như đại bác, hệ thống bảo tài lại không dám thả rắm dù chỉ một cái, không ngừng phát ra tiếng máy móc hỏng hóc.
Thực hiển nhiên, nó đã tự kỷ.
"Không dám nói tiếp nữa? Chẳng phải biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm sao?"
【 Tút —— Tút —— Tút —— 】
Chậc, chơi cả trò cắt đường truyền luôn.
Cái tiếng nhắc nhở đã cúp máy này đúng là đạt thật đấy.
Diệc Thu xem như đã biết mình bị hệ thống chơi, hơn nữa còn bị chơi một vố lâu ơi là lâu.
Hệ thống này chính là phế vật, nó hoàn toàn không có tác dụng gì cả, từ đầu tới cuối vẽ ra cho nàng một cái bánh nướng thật to, ở đằng đó tay không bắt sói trắng, làm một con tiểu Dương Đà ở bên cạnh đại vai ác như nàng phải dùng hết tất cả thủ đoạn để thúc đẩy cốt truyện.
Nàng có quyền hoài nghi bản thân đã gặp phải một hệ thống vô dụng nhất thế giới, nếu mà hệ thống này thật sự có thể cho nàng cái gì đó thì có lẽ hành trình xuyên thư của nàng đã không uất nghẹn đến mức ấy.
Thôi, từ khi đi vào thế giới này, hệ thống này có từng giúp đỡ nàng cái gì đâu chứ, nàng đã hoàn toàn không còn trông mong vào hệ thống này từ lâu rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là trùng hợp chọc thủng lời nói dối thôi không phải sao?
Diệc Thu nghĩ vậy, nhắm mắt, nghiến răng, thở hộc ra một hơi.
"Ngươi đúng là nắng mưa thất thường." Giọng nói của U Nghiên từ bên cạnh truyền đến.
Diệc Thu nghe vậy liền giật mình, nhanh chóng hoàn hồn lại, nhìn U Nghiên đang dọn dẹp chén đĩa trên bàn với vẻ mặt vô tội.
Chết rồi, đừng nói là vẻ mặt ghét bỏ hệ thống của ta bị U Nghiên hiểu lầm thành nhăn mặt cho nàng xem nha?
Diệc Thu âm thầm sợ hãi hai giây dưới đáy lòng, sau đó đột nhiên đứng dậy, duỗi tay đang định giúp U Nghiên thu dọn thì lại bị U Nghiên thản nhiên hất nhẹ ra.
Diệc Thu: "...... Ta muốn giúp ngươi."
U Nghiên: "Chân tay vụng về, đừng quấy rầy."
Diệc Thu cúi đầu nhìn nhìn đôi tay của mình, sau một lát trầm mặc nàng tức giận trừng mắt liếc nhìn U Nghiên một cái.
Xía, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, điểu nữ nhân này thích khi dễ người ta như vậy thì nhăn mặt cho nàng xem có sai sao?
Nhăn đấy, nhăn cho nàng xem đấy!
"Ta đi đây!" Diệc Thu nói, theo bản năng dùng chân đá chiếc ghế phía sau để tỏ vẻ bất mãn.
Cú đá này có đủ phẫn nộ ở trong mắt U Nghiên hay không thì khó mà nói được, nhưng dù sao chân nàng đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh khi vừa đá xong thì có đó.
Đã quên có thương tích ở chân, không thể tùy tiện tức giận...
Mặt Diệc Thu nhăn nhó khoảng vài giây, cắn răng cố nén lại, banh mặt xoay người đi về phía cửa.
U Nghiên nâng mi nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi: "Đi đâu?"
Mắt Diệc Thu trợn trắng cũng không quay đầu đáp: "Ta về phòng!"
U Nghiên cười như không cười mà hỏi ngược lại: "Ngươi cũng có phòng?"
Diệc Thu phục hồi tinh thần lại, đứng chống nạnh hỏi: "Ta không thể có sao?"
U Nghiên nhìn nàng vài giây, cong môi trả lời: "Không thể."
"Ta không phải Dương Đà!" Diệc Thu nhíu mày cãi.
"Ngươi có thể." U Nghiên nói, vươn ngón trỏ về phía Diệc Thu.
"Chủ nhân nói có thể thì đương nhiên sẽ có thể rồi ạ!" Diệc Thu lập tức trở nên nhát gan một cách rất điêu luyện, lắc đầu làm hai bím tóc dài quơ quơ qua quơ lại như cái trống bỏi, "Ta không có phòng, ta đi theo chủ nhân!"
Nàng vừa nói, vừa đi cà nhắc ngồi xuống bàn, hai cái tay đặt ở trên bàn, bày ra dáng ngồi đoan chính tựa như học sinh tiểu học đi học, đôi tay nhỏ được bọc kín như cái bánh chưng hơi hơi nhếch về phía trước, hận không thể giả vờ thành một vạn phần ngoan ngoãn.
U Nghiên nhất thời buồn cười, duỗi tay xoa xoa tóc mái trước trán Diệc Thu, rồi sau đó bưng mâm đồ ăn lên, xoay người đi ra cửa phòng.
Vào khoảnh khắc tiếng đóng cửa từ phía sau vang lên, Diệc Thu nhịn không được mà cắn cắn da ở môi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn càng nghẹn càng hồng.
Đã... Không phải Dương Đà rồi, sao vẫn còn xoa đầu chứ...
Chẳng lẽ vẫn còn xem nàng như tiểu sủng vật sao?
Điểu nữ nhân này... Nếu không xem nàng như con người, nàng thật sự sẽ lo lắng lắm đấy!
U Nghiên chỉ đi một chuyến đến phòng bếp, thời gian rời đi cũng không dài, lúc về phòng, Diệc Thu đã cởi giày vớ, ngồi ở trên giường ngâm nga hát hò.
Nàng dựa lưng vào chiếc gối mềm được dựng thẳng lên, lấy chăn mỏng đắp từ bụng đến mắt cá chân, hai bàn chân nhỏ quấn băng gạc để lộ ra, đong đưa qua lại theo nhịp điệu trong miệng.
U Nghiên ngẩn ra nửa giây, khi hoàn hồn tay nàng đã đóng cửa lại, nhàn nhạt hỏi: "Sao lại lên giường rồi?"
"Trên mặt đất cứng lắm, trên mặt đất sẽ đau chân." Diệc Thu ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngây thơ mở thật to, đúng lý hợp tình mà giải thích, "Ta chỉ là một con Dương Đà tiểu yêu, ngay cả hóa hình cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của chủ nhân, một đệ tử bất kỳ ở trong Tiên Lộc Môn đều có thể bắt ta lại. Ta không giống các ngươi, ta rất yếu ớt cũng rất mỏng manh."
"Ờ." U Nghiên đáp lời, đi đến bên cạnh bàn uống một ngụm nước trà.
"Ta cũng muốn, U Nghiên, ta cũng muốn!" Dương Đà tiểu yêu yếu ớt và mỏng manh ngồi thẳng dậy, vươn cái tay Nhĩ Khang [1] về phía U Nghiên.
Tư thế ấy cực kỳ giống tiểu Dương Đà không thể tự chăm sóc bản thân nếu rời xa chủ nhân vào lúc trước.
U Nghiên quay đầu nhìn nàng, nhịn không được cười khẽ một tiếng, đổ một ly trà, xoay người đưa đến cho Diệc Thu.
Diệc Thu vội vàng vươn đôi tay để nhận lấy, U Nghiên lại không có ý định đưa ly cho nàng, mà là đưa thẳng đến bên miệng nàng.
"Ta có thể tự uống." Cái ly không ở trong tay mình, khi uống sẽ rất dễ đổ ra ngoài.
"Vậy sao được." U Nghiên cười tủm tỉm, "Ngươi rất yếu ớt cũng rất mỏng manh, tay ngươi không cầm nổi cái ly, ta phải đút ngươi."
Diệc Thu nhất thời không nói nên lời, nhìn ly trà trong tay U Nghiên nửa ngày, trên mặt hiện lên một tia ý cười.
Giây tiếp theo, cặp bánh chưng nhỏ được băng gạc bọc kín ấy khẽ nắm lấy cái tay đang cầm ly của U Nghiên, rồi sau đó lại hơi hơi nhấc về phía trước, nước trà đặt ở bên môi thiếu nữ liền bị uống một hơi cạn sạch.
Cuối cùng, Diệc Thu rút tay về, ngửa đầu nhìn U Nghiên với vẻ đắc chí dào dạt.
U Nghiên trầm tư nhìn Diệc Thu một lát, bỗng nhiên ném ly trà trong tay lên trên bàn một cách lặng lẽ.
Ánh mắt Diệc Thu vô thức đuổi theo cái ly bị ném lên bàn kia.
Chợt, nàng thấy U Nghiên đoạt lấy chiếc gối mềm sau lưng nàng, trở tay ném xuống đất.
Đang làm gì thế? Phát cáu hả?
Diệc Thu kinh ngạc nhìn về phía U Nghiên, vừa mở miệng định nói gì đó thì nàng lại thấy U Nghiên bắt đầu kéo tấm chăn mỏng trên người nàng.
"Ơ ơ?" Diệc Thu duỗi tay muốn giật lại theo bản năng, nhưng lại không dùng sức được nên đành dùng khuỷu tay để ngăn chặn.
Nhưng sức lực của U Nghiên làm sao mà một con Dương Đà tiểu yêu như nàng có thể so sánh được?
Cái chăn ở trên người bị U Nghiên kéo từng chút một, ném xuống đất.
"Làm gì đấy, không cho người ta nghỉ ngơi hả!"
U Nghiên nghe vậy, xoay người đi đến cạnh tủ, mở cửa tủ, lôi một tấm đệm giày từ bên trong ra, xoay người vung nhẹ tay áo, tấm đệm ấy đã được trải xong trên mặt đất.
Diệc Thu: "......"
U Nghiên: "Đi xuống đi."
Diệc Thu im lặng một lúc, ngẩng đầu nghiêng cổ, chớp chớp mắt với U Nghiên: "Ta là người rồi, chẳng lẽ ta còn không xứng ngủ trên giường sao?"
"Hửm?" U Nghiên cũng học theo bộ dáng của nàng, nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt với nàng, "Ngươi muốn ngủ cùng ta à?"
Diệc Thu tự hỏi một chút, cảm thấy cũng được nên nàng nghiêm túc trả lời: "Lúc ngủ ta không hề đá chăn, hơn nữa còn chiếm rất ít diện tích, sẽ không lấn ngươi đâu."
"Xem ra ngươi vẫn thích làm một con Dương Đà." U Nghiên bình tĩnh nói, vươn ngón trỏ về phía Diệc Thu.
Diệc Thu ngay lập tức té lộn nhào cái bịch xuống tấm đệm được trải sẵn, đôi tay ôm gối đầu, vùi cả khuôn mặt mình vào trong.
Điểu nữ nhân, ta ghim ngươi rồi đấy.
----o o----
Ngoài miệng thì Diệc Thu nói không ăn nhưng khi U Nghiên muốn đút nàng, thân thể của nàng vẫn không tự chủ được mà bắt đầu thành thật.
Trước đây được U Nghiên đút cơm, tiểu Dương Đà không kén chọn, đút gì ăn nấy. Bây giờ khi đã thành người rồi thì lại tự dưng bắt bẻ đủ điều.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Diệc Thu vẫn luôn dùng cái tay nhỏ bị bọc kín mít để chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ta muốn ăn cái này."
"Cái kia kìa U Nghiên, ta muốn cái kia."
"Bỏ cái này xuống trước đi, ta hơi mắc nghẹn, ta muốn húp canh!"
Diệc Thu đặng cái mũi lên mặt như vậy thật ra là vì muốn phát tiết giận dỗi mà U Nghiên đã trêu cợt nàng lúc nãy.
Lúc mới bắt đầu, vốn dĩ nàng chỉ muốn thỏa mãn một tí liền thu lại, nhưng nàng đâu ngờ rằng tính tình U Nghiên tốt thế, bị quát mắt như vậy mà không hề quăng đũa vào mặt nàng rồi bãi công ngay tại chỗ, vì thế nàng càng ngày càng được đà lấn tới.
Dựa theo kinh nghiệm ở dĩ vãng, mỗi một lần nàng ỷ sủng mà kiêu, trên cơ bản đều sẽ bị U Nghiên vả mặt với vận tốc ánh sáng.
Cho nên lúc này đây, nàng đã chuẩn bị đầy đủ trong lòng, ở bên cạnh con đường đi tìm chết quyết tâm đại bàng giương cánh một phen, để nhìn xem giờ này ngày này U Nghiên có 6000 thiện cảm với nàng nếu tức giận sẽ trừng phạt nàng bằng cách nào.
Nhưng mãi đến lúc ăn xong bữa cơm này, cái miệng nhỏ của nàng bị U Nghiên lau khô cũng chưa thấy được sự trừng phạt như trong dự đoán.
Đây là 6000 thiện cảm sao!
Diệc Thu nhìn thoáng qua bảng thuộc tính theo bản năng, không xem không biết, vừa xem liền giật hết cả mình.
Thuộc tính của nàng thế mà lại xảy ra biến hoá long trời lở đất trong bất tri bất giác.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 185
Sức mạnh: 300
Linh căn: 2000
Nhanh nhẹn: 150
Sức khoẻ: 80
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 6555
"Trời đất ơi, mấy thuộc tính này được thêm khi nào vậy? Có lỗi không đấy?!"
Rõ ràng lúc tỉnh lại không phải như vậy.
【 Huyết ngưng châu ẩn chứa một lượng lớn linh lực, các hạng thuộc tính tăng lên đều là chuyện bình thường. 】
"Thế sao vẫn chưa thấy nhắc nhở?"
【 Ký chủ đã thành công đột phá hạn chế sơ cấp, tần suất tăng giảm của các hạng thuộc tính cũng trở nên cao hơn. Hệ thống chỉ giám sát đo lường trị số và sẽ không thông báo bất kỳ lúc nào nữa. 】
"À..." Diệc Thu bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra là tần suất hiện tại của các thuộc tính tăng lên quá nhanh, nếu lúc nào cũng thông báo thì quả thật sẽ rất ồn ào.
Ê, khoan đã...
Vừa nãy hệ thống nói gì đấy?
Hệ thống chỉ giám sát đo lường trị số?
"Từ từ, nếu trình đọc hiểu của ta không có vấn đề thì bốn chữ "đo lường trị số" có nghĩa là —— tất cả các thuộc tính của ta không phải do ngươi cho, ngươi chỉ phụ trách kiểm tra đo lường và ký lục thôi phải không?"
【 Là như vậy đó ạ. 】
"Nhưng chẳng phải ngươi đã nói, ngươi sẽ dựa vào độ biến hoá và phát triển của cốt truyện mà cung cấp thưởng phạt các hạng thuộc tính cho ta sao?"
【......】
"Vậy kỹ năng của ta thì sao? Phun nước miếng, còn có chiêu thức đi ngược dòng yêu lực tăng cường hình thể... Là ngươi cho hay đó vốn dĩ là thứ ta có thể làm được, ngươi chỉ thuận tay đẩy ta một phen thôi?"
【......】
"Hoá ra là ngươi vẫn luôn lừa gạt ta hả? Ê nè, vậy rốt cuộc ngươi có tác dụng gì thế? Mấy câu phát ra từ miệng ngươi có mấy câu là thật hả? Nếu ta hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng liệu có đạt được phần thưởng không? Đừng nói là ngoại trừ mang ta đến đây, tiễn đi hoặc xóa sổ thì ngươi không làm được gì khác nữa nhé?"
【...... 】
Diệc Thu liên tục chất vấn nửa ngày như đại bác, hệ thống bảo tài lại không dám thả rắm dù chỉ một cái, không ngừng phát ra tiếng máy móc hỏng hóc.
Thực hiển nhiên, nó đã tự kỷ.
"Không dám nói tiếp nữa? Chẳng phải biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm sao?"
【 Tút —— Tút —— Tút —— 】
Chậc, chơi cả trò cắt đường truyền luôn.
Cái tiếng nhắc nhở đã cúp máy này đúng là đạt thật đấy.
Diệc Thu xem như đã biết mình bị hệ thống chơi, hơn nữa còn bị chơi một vố lâu ơi là lâu.
Hệ thống này chính là phế vật, nó hoàn toàn không có tác dụng gì cả, từ đầu tới cuối vẽ ra cho nàng một cái bánh nướng thật to, ở đằng đó tay không bắt sói trắng, làm một con tiểu Dương Đà ở bên cạnh đại vai ác như nàng phải dùng hết tất cả thủ đoạn để thúc đẩy cốt truyện.
Nàng có quyền hoài nghi bản thân đã gặp phải một hệ thống vô dụng nhất thế giới, nếu mà hệ thống này thật sự có thể cho nàng cái gì đó thì có lẽ hành trình xuyên thư của nàng đã không uất nghẹn đến mức ấy.
Thôi, từ khi đi vào thế giới này, hệ thống này có từng giúp đỡ nàng cái gì đâu chứ, nàng đã hoàn toàn không còn trông mong vào hệ thống này từ lâu rồi, hôm nay chẳng qua chỉ là trùng hợp chọc thủng lời nói dối thôi không phải sao?
Diệc Thu nghĩ vậy, nhắm mắt, nghiến răng, thở hộc ra một hơi.
"Ngươi đúng là nắng mưa thất thường." Giọng nói của U Nghiên từ bên cạnh truyền đến.
Diệc Thu nghe vậy liền giật mình, nhanh chóng hoàn hồn lại, nhìn U Nghiên đang dọn dẹp chén đĩa trên bàn với vẻ mặt vô tội.
Chết rồi, đừng nói là vẻ mặt ghét bỏ hệ thống của ta bị U Nghiên hiểu lầm thành nhăn mặt cho nàng xem nha?
Diệc Thu âm thầm sợ hãi hai giây dưới đáy lòng, sau đó đột nhiên đứng dậy, duỗi tay đang định giúp U Nghiên thu dọn thì lại bị U Nghiên thản nhiên hất nhẹ ra.
Diệc Thu: "...... Ta muốn giúp ngươi."
U Nghiên: "Chân tay vụng về, đừng quấy rầy."
Diệc Thu cúi đầu nhìn nhìn đôi tay của mình, sau một lát trầm mặc nàng tức giận trừng mắt liếc nhìn U Nghiên một cái.
Xía, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, điểu nữ nhân này thích khi dễ người ta như vậy thì nhăn mặt cho nàng xem có sai sao?
Nhăn đấy, nhăn cho nàng xem đấy!
"Ta đi đây!" Diệc Thu nói, theo bản năng dùng chân đá chiếc ghế phía sau để tỏ vẻ bất mãn.
Cú đá này có đủ phẫn nộ ở trong mắt U Nghiên hay không thì khó mà nói được, nhưng dù sao chân nàng đau đến mức hít ngược một ngụm khí lạnh khi vừa đá xong thì có đó.
Đã quên có thương tích ở chân, không thể tùy tiện tức giận...
Mặt Diệc Thu nhăn nhó khoảng vài giây, cắn răng cố nén lại, banh mặt xoay người đi về phía cửa.
U Nghiên nâng mi nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi: "Đi đâu?"
Mắt Diệc Thu trợn trắng cũng không quay đầu đáp: "Ta về phòng!"
U Nghiên cười như không cười mà hỏi ngược lại: "Ngươi cũng có phòng?"
Diệc Thu phục hồi tinh thần lại, đứng chống nạnh hỏi: "Ta không thể có sao?"
U Nghiên nhìn nàng vài giây, cong môi trả lời: "Không thể."
"Ta không phải Dương Đà!" Diệc Thu nhíu mày cãi.
"Ngươi có thể." U Nghiên nói, vươn ngón trỏ về phía Diệc Thu.
"Chủ nhân nói có thể thì đương nhiên sẽ có thể rồi ạ!" Diệc Thu lập tức trở nên nhát gan một cách rất điêu luyện, lắc đầu làm hai bím tóc dài quơ quơ qua quơ lại như cái trống bỏi, "Ta không có phòng, ta đi theo chủ nhân!"
Nàng vừa nói, vừa đi cà nhắc ngồi xuống bàn, hai cái tay đặt ở trên bàn, bày ra dáng ngồi đoan chính tựa như học sinh tiểu học đi học, đôi tay nhỏ được bọc kín như cái bánh chưng hơi hơi nhếch về phía trước, hận không thể giả vờ thành một vạn phần ngoan ngoãn.
U Nghiên nhất thời buồn cười, duỗi tay xoa xoa tóc mái trước trán Diệc Thu, rồi sau đó bưng mâm đồ ăn lên, xoay người đi ra cửa phòng.
Vào khoảnh khắc tiếng đóng cửa từ phía sau vang lên, Diệc Thu nhịn không được mà cắn cắn da ở môi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn càng nghẹn càng hồng.
Đã... Không phải Dương Đà rồi, sao vẫn còn xoa đầu chứ...
Chẳng lẽ vẫn còn xem nàng như tiểu sủng vật sao?
Điểu nữ nhân này... Nếu không xem nàng như con người, nàng thật sự sẽ lo lắng lắm đấy!
U Nghiên chỉ đi một chuyến đến phòng bếp, thời gian rời đi cũng không dài, lúc về phòng, Diệc Thu đã cởi giày vớ, ngồi ở trên giường ngâm nga hát hò.
Nàng dựa lưng vào chiếc gối mềm được dựng thẳng lên, lấy chăn mỏng đắp từ bụng đến mắt cá chân, hai bàn chân nhỏ quấn băng gạc để lộ ra, đong đưa qua lại theo nhịp điệu trong miệng.
U Nghiên ngẩn ra nửa giây, khi hoàn hồn tay nàng đã đóng cửa lại, nhàn nhạt hỏi: "Sao lại lên giường rồi?"
"Trên mặt đất cứng lắm, trên mặt đất sẽ đau chân." Diệc Thu ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngây thơ mở thật to, đúng lý hợp tình mà giải thích, "Ta chỉ là một con Dương Đà tiểu yêu, ngay cả hóa hình cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của chủ nhân, một đệ tử bất kỳ ở trong Tiên Lộc Môn đều có thể bắt ta lại. Ta không giống các ngươi, ta rất yếu ớt cũng rất mỏng manh."
"Ờ." U Nghiên đáp lời, đi đến bên cạnh bàn uống một ngụm nước trà.
"Ta cũng muốn, U Nghiên, ta cũng muốn!" Dương Đà tiểu yêu yếu ớt và mỏng manh ngồi thẳng dậy, vươn cái tay Nhĩ Khang [1] về phía U Nghiên.
Tư thế ấy cực kỳ giống tiểu Dương Đà không thể tự chăm sóc bản thân nếu rời xa chủ nhân vào lúc trước.
U Nghiên quay đầu nhìn nàng, nhịn không được cười khẽ một tiếng, đổ một ly trà, xoay người đưa đến cho Diệc Thu.
Diệc Thu vội vàng vươn đôi tay để nhận lấy, U Nghiên lại không có ý định đưa ly cho nàng, mà là đưa thẳng đến bên miệng nàng.
"Ta có thể tự uống." Cái ly không ở trong tay mình, khi uống sẽ rất dễ đổ ra ngoài.
"Vậy sao được." U Nghiên cười tủm tỉm, "Ngươi rất yếu ớt cũng rất mỏng manh, tay ngươi không cầm nổi cái ly, ta phải đút ngươi."
Diệc Thu nhất thời không nói nên lời, nhìn ly trà trong tay U Nghiên nửa ngày, trên mặt hiện lên một tia ý cười.
Giây tiếp theo, cặp bánh chưng nhỏ được băng gạc bọc kín ấy khẽ nắm lấy cái tay đang cầm ly của U Nghiên, rồi sau đó lại hơi hơi nhấc về phía trước, nước trà đặt ở bên môi thiếu nữ liền bị uống một hơi cạn sạch.
Cuối cùng, Diệc Thu rút tay về, ngửa đầu nhìn U Nghiên với vẻ đắc chí dào dạt.
U Nghiên trầm tư nhìn Diệc Thu một lát, bỗng nhiên ném ly trà trong tay lên trên bàn một cách lặng lẽ.
Ánh mắt Diệc Thu vô thức đuổi theo cái ly bị ném lên bàn kia.
Chợt, nàng thấy U Nghiên đoạt lấy chiếc gối mềm sau lưng nàng, trở tay ném xuống đất.
Đang làm gì thế? Phát cáu hả?
Diệc Thu kinh ngạc nhìn về phía U Nghiên, vừa mở miệng định nói gì đó thì nàng lại thấy U Nghiên bắt đầu kéo tấm chăn mỏng trên người nàng.
"Ơ ơ?" Diệc Thu duỗi tay muốn giật lại theo bản năng, nhưng lại không dùng sức được nên đành dùng khuỷu tay để ngăn chặn.
Nhưng sức lực của U Nghiên làm sao mà một con Dương Đà tiểu yêu như nàng có thể so sánh được?
Cái chăn ở trên người bị U Nghiên kéo từng chút một, ném xuống đất.
"Làm gì đấy, không cho người ta nghỉ ngơi hả!"
U Nghiên nghe vậy, xoay người đi đến cạnh tủ, mở cửa tủ, lôi một tấm đệm giày từ bên trong ra, xoay người vung nhẹ tay áo, tấm đệm ấy đã được trải xong trên mặt đất.
Diệc Thu: "......"
U Nghiên: "Đi xuống đi."
Diệc Thu im lặng một lúc, ngẩng đầu nghiêng cổ, chớp chớp mắt với U Nghiên: "Ta là người rồi, chẳng lẽ ta còn không xứng ngủ trên giường sao?"
"Hửm?" U Nghiên cũng học theo bộ dáng của nàng, nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt với nàng, "Ngươi muốn ngủ cùng ta à?"
Diệc Thu tự hỏi một chút, cảm thấy cũng được nên nàng nghiêm túc trả lời: "Lúc ngủ ta không hề đá chăn, hơn nữa còn chiếm rất ít diện tích, sẽ không lấn ngươi đâu."
"Xem ra ngươi vẫn thích làm một con Dương Đà." U Nghiên bình tĩnh nói, vươn ngón trỏ về phía Diệc Thu.
Diệc Thu ngay lập tức té lộn nhào cái bịch xuống tấm đệm được trải sẵn, đôi tay ôm gối đầu, vùi cả khuôn mặt mình vào trong.
Điểu nữ nhân, ta ghim ngươi rồi đấy.
----o o----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất