Chương 5
Hai mươi năm trôi qua như thế.
Mỗi khi mềm lòng lại muốn để công tử quay lại hồng trần, nhưng nghĩ lại lại sợ hắn đi rồi sẽ không quay về, không nhìn thấy hắn nữa. Nên lại bám lấy người ta, dù có thống khổ cũng giống như hưởng thụ vị ngọt của viên kẹo trộm được và mỗi tấc thời gian ở cùng người ấy.
Nhưng công tử sầu não uất ức, tính tình càng lạnh nhạt.
Có lúc có thể ngoảng mặt làm ngơ với mỹ nhân, không nghe không thấy.
Không vui, mỹ nhân vừa dùng tay chạm đến là có thể bị hắn đẩy ra, thấy mỹ nhân ngã xuống đất cũng chỉ thờ ơ.
“Cứ trải qua như thế này với ta, thích lắm sao?” Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc xéo y, giống như nhìn một tên nam kỹ dơ bẩn không biết xấu hổ.
“…Thích….” Mỹ nhân cắn răng nghẹ ngào, mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn: “Chỉ cần chàng ở đây bên cạnh em, là em sẽ thích. Em không cách nào chịu được việc chàng ở bên người khác mà em chỉ có thể ở một bên nhìn. Tim chàng không thuộc về em, chỗ bên gối chàng không phải của em, chỉ được sờ chàng một cái để vượt qua, em chịu thế đủ lắm rồi, như bây giờ… Em, em rất vui!”
“Được, vậy ngươi cứ chịu đựng đi!” Công tử phẩy tay áo bỏ đi.
Hai người họ làm tình rất ít.
Thỉnh thoảng góp đầy bụng dục hoả, không nhịn được mới có thể quấn lấy nhau.
Nhưng phần lớn đều thô bạo.
Huyệt sau mềm mại bị hắn không chút thương tiếc làm nhục, đâm vào thật sâu ma sát, dằn vặt người liên tục. Dù vậy mỹ nhân vẫn bị đâm bắn ra, cặp mông dính đầy tinh dịch, cả người đầy vết đỏ, vô cùng chật vật sụp eo quỵ tại chỗ, nghiêng đầu nước mắt giàn dụa lén lút nhìn hắn.
Còn bị mắng là dâm loạn.
“Như thế mà cũng bắn được.” Hắn cười lạnh dùng ngón tay chọc chọc, khiến thịt mềm trong huyệt sau run rẩy co rút lại, “Không chừng ngươi chỉ thiếu người chịch thôi, tìm ai chẳng giống nhau. Tìm một người thích ngươi còn có thể đối xử tử tế với mình, cần gì cứ phải đời đời dây dưa với một hồn phách? Chẳng lẽ hàng của ta tốt vậy sao? Bị ta cắm vào là vô cùng thoả mãn?”
Hắn dùng lời nói khó nghe để nhục nhã mỹ nhân, quay người lại nhân lúc mỹ nhân không phòng bị mà tiến vào, mạnh mẽ cắm vào chỗ mẫn cảm trong huyệt.
“Ưm!….”
Cắm đến hai cái tai và cái đuôi trắng như tuyết của y run rẩy, mông ướt đẫm nước vẫn muốn cố gắng kẹp lấy tính khí không ngừng co rút, lại muốn lắc eo nghênh đón.
Y lắc cái mông trắng nõn, xoay eo nhỏ đến lả lơi phóng đãng, lại cam chịu vừa khóc vừa nói: “Em… Ưm đúng là em muốn chàng làm em đấy… Ưm a không muốn ai khác cả! A! A ưm…”
Y bị những cú đâm mãnh liệt khiến nói một câu cũng không đầy đủ.
Đến lúc bị làm ngất đi, còn vì chính mình mơ hồ ôm được công tử mà vui vẻ.
Tỉnh lại là bị đau mà tỉnh.
Cảm thấy trên người lạnh buốt, ướt dính.
Trên vai cắm một cái đoản kiếm sắc bén, xuyên thủng vai ghim trên giường, máu nhuộm ướt chiếu chảy xuống đất.
Đoản kiếm này là một trong những pháp bảo trong động, giết người không có cảm giác. Nếu như y có bất tỉnh, máu cạn cũng không biết.
Bên người đã không còn bóng dáng công tử, cũng không biết người kia đã lên kế hoạch bao lâu mới tàn nhẫn hạ quyết tâm hành động.
Cảnh vật trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Nước mắt mịt mờ.
Y nhớ tới chàng thư sinh lần đầu gặp, nhìn chân y bị thương đau lòng cầm máu cả buổi.
Lúc này chỉ muốn sà vào lồng ngực người ấy thất thanh khóc lớn, nói chàng xấu lắm, làm em bị thương rồi.
Còn tức giận nói nhỏ: “Sau này chàng mà còn làm thế với em nữa, em sẽ không theo chàng nữa đâu.”
Mỗi khi mềm lòng lại muốn để công tử quay lại hồng trần, nhưng nghĩ lại lại sợ hắn đi rồi sẽ không quay về, không nhìn thấy hắn nữa. Nên lại bám lấy người ta, dù có thống khổ cũng giống như hưởng thụ vị ngọt của viên kẹo trộm được và mỗi tấc thời gian ở cùng người ấy.
Nhưng công tử sầu não uất ức, tính tình càng lạnh nhạt.
Có lúc có thể ngoảng mặt làm ngơ với mỹ nhân, không nghe không thấy.
Không vui, mỹ nhân vừa dùng tay chạm đến là có thể bị hắn đẩy ra, thấy mỹ nhân ngã xuống đất cũng chỉ thờ ơ.
“Cứ trải qua như thế này với ta, thích lắm sao?” Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc xéo y, giống như nhìn một tên nam kỹ dơ bẩn không biết xấu hổ.
“…Thích….” Mỹ nhân cắn răng nghẹ ngào, mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn: “Chỉ cần chàng ở đây bên cạnh em, là em sẽ thích. Em không cách nào chịu được việc chàng ở bên người khác mà em chỉ có thể ở một bên nhìn. Tim chàng không thuộc về em, chỗ bên gối chàng không phải của em, chỉ được sờ chàng một cái để vượt qua, em chịu thế đủ lắm rồi, như bây giờ… Em, em rất vui!”
“Được, vậy ngươi cứ chịu đựng đi!” Công tử phẩy tay áo bỏ đi.
Hai người họ làm tình rất ít.
Thỉnh thoảng góp đầy bụng dục hoả, không nhịn được mới có thể quấn lấy nhau.
Nhưng phần lớn đều thô bạo.
Huyệt sau mềm mại bị hắn không chút thương tiếc làm nhục, đâm vào thật sâu ma sát, dằn vặt người liên tục. Dù vậy mỹ nhân vẫn bị đâm bắn ra, cặp mông dính đầy tinh dịch, cả người đầy vết đỏ, vô cùng chật vật sụp eo quỵ tại chỗ, nghiêng đầu nước mắt giàn dụa lén lút nhìn hắn.
Còn bị mắng là dâm loạn.
“Như thế mà cũng bắn được.” Hắn cười lạnh dùng ngón tay chọc chọc, khiến thịt mềm trong huyệt sau run rẩy co rút lại, “Không chừng ngươi chỉ thiếu người chịch thôi, tìm ai chẳng giống nhau. Tìm một người thích ngươi còn có thể đối xử tử tế với mình, cần gì cứ phải đời đời dây dưa với một hồn phách? Chẳng lẽ hàng của ta tốt vậy sao? Bị ta cắm vào là vô cùng thoả mãn?”
Hắn dùng lời nói khó nghe để nhục nhã mỹ nhân, quay người lại nhân lúc mỹ nhân không phòng bị mà tiến vào, mạnh mẽ cắm vào chỗ mẫn cảm trong huyệt.
“Ưm!….”
Cắm đến hai cái tai và cái đuôi trắng như tuyết của y run rẩy, mông ướt đẫm nước vẫn muốn cố gắng kẹp lấy tính khí không ngừng co rút, lại muốn lắc eo nghênh đón.
Y lắc cái mông trắng nõn, xoay eo nhỏ đến lả lơi phóng đãng, lại cam chịu vừa khóc vừa nói: “Em… Ưm đúng là em muốn chàng làm em đấy… Ưm a không muốn ai khác cả! A! A ưm…”
Y bị những cú đâm mãnh liệt khiến nói một câu cũng không đầy đủ.
Đến lúc bị làm ngất đi, còn vì chính mình mơ hồ ôm được công tử mà vui vẻ.
Tỉnh lại là bị đau mà tỉnh.
Cảm thấy trên người lạnh buốt, ướt dính.
Trên vai cắm một cái đoản kiếm sắc bén, xuyên thủng vai ghim trên giường, máu nhuộm ướt chiếu chảy xuống đất.
Đoản kiếm này là một trong những pháp bảo trong động, giết người không có cảm giác. Nếu như y có bất tỉnh, máu cạn cũng không biết.
Bên người đã không còn bóng dáng công tử, cũng không biết người kia đã lên kế hoạch bao lâu mới tàn nhẫn hạ quyết tâm hành động.
Cảnh vật trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Nước mắt mịt mờ.
Y nhớ tới chàng thư sinh lần đầu gặp, nhìn chân y bị thương đau lòng cầm máu cả buổi.
Lúc này chỉ muốn sà vào lồng ngực người ấy thất thanh khóc lớn, nói chàng xấu lắm, làm em bị thương rồi.
Còn tức giận nói nhỏ: “Sau này chàng mà còn làm thế với em nữa, em sẽ không theo chàng nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất