Chương 48
Diệp Duệ Thăng trố mắt nhìn cái cây đổi màu, chợt ngẩn ra, bưng bồn hoa nhỏ lên: “Làm sao vậy? Mày vẫn còn bình thường hay bị mắc bệnh rồi?”
Sau đó anh không biết cứ làm như vậy, khoảng cách càng kéo gần hơn.
Cẩn Sơ: Ô……
Càng đỏ hơn.
Quái thật, có phải cậu thật sự hỏng hết rồi hay không QAQ!
Diệp Duệ Thăng cau mày, cũng không tắm nữa, bỏ bồn hoa xuống, nhanh chóng lau nước trên người, thay quần áo để ôm bồn hoa đến quân doanh tìm người khá có hiểu biết về thực vật học coi thử xem. Nhưng lúc này anh lại phát hiện, cây cỏ nhạt màu đỏ một ít.
Trong lòng Cẩn Sơ loạn nghĩ: Một chiếc lá, hai chiếc lá, ba chiếc lá…… Nhất định không được nhìn tên kia vừa cởi vừa mặc đồ lúc ẩn lúc hiện trước mắt.
Sau đó phát hiện nghĩ như thế cũng hữu dụng ghê! Thật sự đã bình tĩnh đi nhiều.
Diệp Duệ Thăng buồn bực nhìn cậu, duỗi tay chạm vào lá cây: “Rốt cuộc mày bị sao vậy?”
Nè nè nè, đừng chạm vào, đừng có chạm vào! Cẩn Sơ lại có dấu hiệu nóng hơn, đỏ hơn. Ba chiếc lá run mạnh, né tránh tay Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng hiểu ra, thở dài: “Quả nhiên mày không giống các loại cỏ khác.” Ngẫm lại cũng đúng, nếu đúng là cỏ dại có thể nhìn thấy khắp nơi, Cẩn Sơ cũng sẽ không cố ý để nó lại đây.
Cẩn Sơ: Tôi đương nhiên không giống các loại cỏ khác rồi. A, hứ! Tôi không phải cỏ, tôi là hoa!
Ngay cả hình người cậu cũng có thể bắt chước, đương nhiên có thể bắt chước tuyệt đại đa số loài thực vật. Chỉ là cơ bản cậu không muốn làm như vậy, cảm thấy các loài cây khác cũng không có đẹp bằng dáng vẻ nguyên hình của mình. Nhưng nếu có yêu cầu cậu phải nhỏ lại chút, hay phải trông thật bình thường đi, cậu sẽ biến mình thành một cọng cỏ bình thường.
Hiện tại cậu nhìn chính mình, chỉ là một cọng cỏ cao cao gầy gò. Trong lòng cậu hừ một tiếng, nghĩ thầm hiện tại chỉ là do điều kiện bức bách, sau này khi có cơ hội sẽ để anh ta nhìn xem bản thể của mình mỹ lệ cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào, khổng lồ cỡ nào.
Không, không phải chứ, vì sao cậu lại tiếp tục biến thành một cọng cỏ? Vừa rồi nếu cậu trực tiếp nhảy qua cửa sổ chạy trốn, hoặc là cứ giữ hình người đứng đó là được. Vì sao còn nhảy vào trong cái bồn nhỏ này, nghẹn khuất mà tiếp tục làm một cọng cỏ chứ?
Cẩn Sơ cảm thấy đầu óc mình cũng hỏng nặng rồi.
Diệp Duệ Thăng kiểm tra ấm nước và cái ly, lại tỉ mỉ xem xét cả phòng với cửa sổ, cũng không có dấu vết người ra vào. Trên ấm nước và cái ly lại có mấy dấu vân tay, nhìn kích thước cũng không phải của mình, so với anh nhỏ hơn một tí.
Vừa rồi anh lao ra khỏi phòng tắm, đã phóng ra tinh thần lực trước, mơ hồ nhận thấy một người biến mất ở trong phòng, nhưng tốc độ người đó quá nhanh, nhanh đến nỗi anh cũng không có cách bắt được.
Thực lực áp đảo trên cả anh, lại phải chạy đến phòng anh uống miếng nước rồi lại biến mất, cũng chỉ có một người như vậy thôi.
Mắt anh quét tới quét lui ở trên ba thứ: ấm nước, cửa sổ và cọng cỏ.
Sau đó anh thử nói lên: “Cẩn Sơ?”
Cây cỏ trong bồn hơi hơi run run, ngay sau đó lại căng người lên.
Cẩn Sơ: Kiên quyết không thể thừa nhận.
Nếu không nếu bị hỏi vì sao cậu trốn ở đây? Chẳng lẽ cậu trả lời bởi vì cảm thấy chơi vui?
Rồi lại bị hỏi vì sao vừa rồi cậu đỏ lên, trả lời bởi vì có hơi nóng?
Có phải ngốc hay không?
Hơn nữa lỡ Diệp Duệ Thăng cho rằng nguyên hình của cậu chính là xấu quắc yếu ớt như vậy thì phải làm sao giờ? Nghĩ lại thật mất mặt!
Diệp Duệ Thăng nhìn chằm chằm cọng cỏ một lát, lại để sát vào cẩn thận ngửi ngửi, con ngươi u tối hơi sáng ngời, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười cong cong không thể hiện rõ ràng. Nhưng ngay sau đó tất cả đều bị anh thu lại hết. Anh rũ mắt sầu lo, nói: “Mày phải khoẻ lên đó. Muốn uống nước không? Hay muốn phơi nắng?”
Anh rót ít nước cho cây cỏ, Cẩn Sơ nhẹ nhàng run lên, cảm thấy rất thoải mái. Vừa rồi cậu còn chưa uống đủ đâu.
Diệp Duệ Thăng lại đặt cây cỏ lên bậc cửa sổ dưới ánh mặt trời. Cẩn Sơ cong lá cây xuống, híp mắt, tuy hoàng hôn không có uy lực gì, nhưng phơi nắng vẫn rất thoải mái nha.
Diệp Duệ Thăng thấy phản ứng của cái cây liền biết nó rất cao hứng.
Sau đó anh cầm quyển sách ngồi ở một bên, rồi cứ ngồi đọc như vậy.
Cẩn Sơ ngây người. Ấy, anh không tiếp tục tắm rửa nữa à? Vừa rồi thời gian ngắn như vậy cũng chỉ xối ướt người, còn chưa kịp kỳ cọ, anh không đi tắm cho xong đi?
Cậu còn tính khi người này vào phòng tắm, cậu liền trốn đi.
Cẩn Sơ thấy Diệp Duệ Thăng đọc sách rất chuyên tâm, vẫn không nhúc nhích, trong lòng thấy hơi gấp.
Cậu nhàm chán mà ngó trái ngó phải, chợt phát hiện bên cạnh có một cái chén nhỏ, bên trong là một cây xương rồng héo rũ. Cái cây mập mập bé nhỏ này có hơi quen mắt nè. Ê, đây không phải cái đứa bị cậu rút từ trong bồn ra sao?
Ai dà, khi đó cậu ngủ mơ hồ, nếu không chắc chắn sẽ không tranh địa bàn với một đứa bé nhỏ xíu xìu xiu đâu nha.
Cậu vừa nhìn chằm chằm Diệp Duệ Thăng, vừa lén lút muốn duỗi lá cây về phía bé xương rồng bên kia, duỗi được mấy cm lại thu về, do dự lo lắng bị phát hiện.
Lúc này Diệp Duệ Thăng ngồi ở trên ghế hơi hơi nghiêng thân đi.
Cẩn Sơ thật cẩn thận duỗi một chiếc lá dài ra, đủ đến chỗ bé xương rồng, sờ sờ cái gai lá nho nhỏ, cho nó một chút năng lượng.
Cậu không vội thu lại, nhìn chằm chằm cái gáy của Diệp Duệ Thăng, u buồn vuốt bé xương rồng. Tên này khi nào mới đi vậy trời?
Diệp Duệ Thăng bỗng nhiên nhìn qua. Cẩn Sơ vèo một tiếng rút lá cây về, dáng vẻ làm bộ dường như không có việc gì. A, phong cảnh thật đẹp, í, mặt trời muốn rơi xuống rồi kìa.
Trong mắt Diệp Duệ Thăng lộ ra ý cười nồng đậm. Vừa rồi chỉ là muốn thử xem vật nhỏ này, không nghĩ tới ngay cả một khắc nó cũng không kìm nén được, làm nhiều động tác nhỏ như thế.
Nó đúng là Cẩn Sơ ư? Vì sao lại biến thành hình dạng này?
Anh nhìn Cẩn Sơ có hơi lâu. Ba chiếc lá của Cẩn Sơ liền chậm rãi cứng đờ, bộ rễ lại hơi hơi phiếm hồng. Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy một cọng cỏ đẹp như vậy à?
Diệp Duệ Thăng hơi ngạc nhiên nhìn bộ rễ đó, âm thầm nghĩ nghĩ, bấm vài cái trên quang não, nói cho thuộc hạ mình lát nữa đừng đến đây làm phiền, còn chọn cho mình một phần cơm. Một lát sau có tiếng cửa gõ vang, một âm thanh máy móc dễ thương cất lên: “Tướng quân, bữa tối đưa đến rồi!”
Cẩn Sơ: Mau đi mở cửa, mau đi mở cửa!
Diệp Duệ Thăng bất động như núi: “Vào đi.”
Một robot cao bằng nửa người tròn vo màu trắng chậm rì rì trượt vào, đặt một cái khay lên bàn, hai mắt bằng máy cực lớn màu xanh dương chợt lóe chợt lóe: “Tướng quân dùng cơm vui vẻ!”
Cẩn Sơ: Đây không phải một thế hệ robot thuộc hệ hỗ trợ không lâu trước đây còn đang làm thử nghiệm sao? Là cái con cậu mong đợi đã lâu ư? Trắng quá, thật tròn, thật bóng loáng, đồ thật so với hình ảnh còn đẹp hơn, y như một quả trứng bự vậy á! Hơn nữa tiếng nói đáng yêu quá, là loại cậu thích đó!
Robot đã đi xa, cậu còn cố nhìn. Vì thân người Diệp Duệ Thăng ngăn tầm mắt cậu, ba chiếc lá của cậu vặn vẹo, cố vặn qua để nhìn.
Diệp Duệ Thăng nhịn cười. Hiện tại nếu nói cái cây nhỏ này không phải Cẩn Sơ thì anh sẽ không tin. Cậu ấy nhắc mãi về người máy đó cũng lâu rồi, rất nhiều lần từng nói một khi nó được đưa ra thị trường nhất định phải mua một con. Lần trước nhìn thấy video dùng thử đăng trên mạng, lại nói tiếng máy móc lạnh như băng quá khô khốc, rồi nói nếu lúc nói chuyện đôi mắt có thể lấp lóe thì càng đáng yêu.
Ừ thì, người máy này chính là anh tùy chỉnh theo sở thích của Cẩn Sơ, chuẩn bị đưa cho cậu, thuận tay được anh mang lên phi thuyền luôn, nhưng vẫn không tìm được cơ hội đưa, còn tưởng rằng về sau cũng không đưa được nữa.
Nhưng nếu đúng là Cẩn Sơ, vì sao không để ý tới anh chứ?
Diệp Duệ Thăng trêu cậu: “Nhìn cái gì hử? Mày có thể nhìn được à? Đôi mắt ở đâu đấy?” Vừa nói vừa xốc xốc trên dưới cành lá.
Cẩn Sơ giận. Mau buông tay, anh đang làm gì vậy hả?
Cậu lập tức đập Diệp Duệ Thăng, sờ xuống dưới nữa lại biến đỏ bây giờ!
Diệp Duệ Thăng bị lá cây quét qua một chút còn hơi nhói đau, cười nói: “Rồi, không nghịch cậu nữa, là cậu đúng không, Cẩn Sơ?”
Cẩn Sơ không nhúc nhích.
“Cậu phản ứng nhanh nhạy đối với thế giới bên ngoài như vậy, không thể nào không nghe hiểu lời tôi nói. Nếu vậy thì, cậu liền đặt một chiếc lá lên tay tôi được không?”
Anh mở bàn tay thon dài ra, chờ mong đặt ở trước mặt Cẩn Sơ.
Cẩn Sơ rầu rĩ nhìn bàn tay đó. Nhìn thấu rồi cũng đừng nói toạc ra, hiểu điều này không hả? Không thấy tôi không muốn thừa nhận hay sao? Cậu tiếp tục lù lù bất động.
Diệp Duệ Thăng: …… Được thôi, để xem cậu còn có thể giả ngu bao lâu.
Anh bắt đầu ăn cơm. Màu sắc món ăn thật đẹp, cũng rất phong phú. Anh vừa ăn vừa nói: “Cậu có thân người thật rồi, chắc là cũng có thể ăn đồ gì đó nhỉ? Món sườn dê này làm không tệ. Cậu xem, béo ngậy, rắc đầy rau thì là, vừa thơm vừa giòn. Trên Tinh Võng cậu thích ăn món này nhất.”
“Còn có món gà cay nữa này, mùi vị ngon lắm luôn. Tôi nhớ rõ cậu rất thích ăn cay, món này cũng rất thích ăn nè.”
Mùi hương kia không ngừng bay về phía Cẩn Sơ, Diệp Duệ Thăng còn không ngừng ngồi bên cạnh giải thích. Cẩn Sơ sắp bị tức chết rồi, anh ta nhất định là cố ý!
Cậu quyết định ăn miếng trả miếng. Bỗng nhiên hai chiếc lá của cây đập mạnh một cái lên thành bồn hoa. Một chiếc khác dùng sức, rút rễ của mình ra, đứng lên thành bồn, sau đó cả cây nhảy dựng lên trên bàn. Hai phần rễ nghênh ngang đi đến trước mặt Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng còn đang cầm đôi đũa, trên đó còn gắp một miếng gà thái hình vuông, cứ giơ như vậy, hai con mắt trợn trừng nhìn cậu không dời.
Cọng cỏ nhỏ bé này cũng chỉ cao bằng bàn tay, rễ chia làm hai phần, một trái một phải tách ra như hai cái đùi của con người. Ba chiếc lá, một chiếc còn đứng thẳng đó, hai chiếc khác cũng một trái một phải chống bên hông. Quả đúng là một cái tượng cây nhỏ kiêu căng ngạo mạn.
Cẩn Sơ nhìn Diệp Duệ Thăng ngây dại, biểu cảm trên gương mặt đẹp có chút buồn cười. Ha ha ha, chắc bị dọa sợ rồi chứ gì?
Tất nhiên Diệp Duệ Thăng không nghe được tiếng cười của cậu, nhưng toàn cây run run lên, cực kỳ đắc ý miễn bàn. Ngay sau đó hai chiếc lá “chống nạnh” đột nhiên giơ về phía Diệp Duệ Thăng, nháy mắt dài ra to ra, một chiếc quấn quanh cổ tay Diệp Duệ Thăng. Cứ lôi lôi kéo kéo, hai tay Diệp Duệ Thăng đã bị trói rồi.
Lá cây đó như có thể kéo dài vô hạn, quấn cổ tay của anh cực kỳ chặt, sau đó cây cỏ đứng trên bàn đột nhiên nhào về phía Diệp Duệ Thăng.
Xoạt —— rầm!
Đó là tiếng ghế bị xô bật ra, rồi tiếng người ngã xuống đất.
Diệp Duệ Thăng bị đẩy xuống đất thật mạnh, sau đó bụng bị vật nặng đè xuống. Một thiếu niên với dáng vẻ đắc ý dào dạt ngồi lên đó, cười đến nỗi quả thực khiến người ta không dời mắt được. Hàm răng trắng như loé sáng. Tay cậu còn cầm lấy chiếc lá to dài giống như miếng vải lụa xanh, một chiếc khác cột lấy hai cổ tay Diệp Duệ Thăng.
Cẩn Sơ cúi đầu, còn nắm chiếc đũa đang gắp miếng gà thái vuông ở trong tay Diệp Duệ Thăng cắn một miếng ăn luôn. Nhai nhai, hương vị thật là ngon cực kỳ. Cậu đập một cái bốp lên ngực Diệp Duệ Thăng: “Đồ ngốc, ai bảo anh trêu tôi!”
。。。。。。。。
“Eo ôi, tình ghê á! Cái khung cảnh này thật ám muội...” :3
Sau đó anh không biết cứ làm như vậy, khoảng cách càng kéo gần hơn.
Cẩn Sơ: Ô……
Càng đỏ hơn.
Quái thật, có phải cậu thật sự hỏng hết rồi hay không QAQ!
Diệp Duệ Thăng cau mày, cũng không tắm nữa, bỏ bồn hoa xuống, nhanh chóng lau nước trên người, thay quần áo để ôm bồn hoa đến quân doanh tìm người khá có hiểu biết về thực vật học coi thử xem. Nhưng lúc này anh lại phát hiện, cây cỏ nhạt màu đỏ một ít.
Trong lòng Cẩn Sơ loạn nghĩ: Một chiếc lá, hai chiếc lá, ba chiếc lá…… Nhất định không được nhìn tên kia vừa cởi vừa mặc đồ lúc ẩn lúc hiện trước mắt.
Sau đó phát hiện nghĩ như thế cũng hữu dụng ghê! Thật sự đã bình tĩnh đi nhiều.
Diệp Duệ Thăng buồn bực nhìn cậu, duỗi tay chạm vào lá cây: “Rốt cuộc mày bị sao vậy?”
Nè nè nè, đừng chạm vào, đừng có chạm vào! Cẩn Sơ lại có dấu hiệu nóng hơn, đỏ hơn. Ba chiếc lá run mạnh, né tránh tay Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng hiểu ra, thở dài: “Quả nhiên mày không giống các loại cỏ khác.” Ngẫm lại cũng đúng, nếu đúng là cỏ dại có thể nhìn thấy khắp nơi, Cẩn Sơ cũng sẽ không cố ý để nó lại đây.
Cẩn Sơ: Tôi đương nhiên không giống các loại cỏ khác rồi. A, hứ! Tôi không phải cỏ, tôi là hoa!
Ngay cả hình người cậu cũng có thể bắt chước, đương nhiên có thể bắt chước tuyệt đại đa số loài thực vật. Chỉ là cơ bản cậu không muốn làm như vậy, cảm thấy các loài cây khác cũng không có đẹp bằng dáng vẻ nguyên hình của mình. Nhưng nếu có yêu cầu cậu phải nhỏ lại chút, hay phải trông thật bình thường đi, cậu sẽ biến mình thành một cọng cỏ bình thường.
Hiện tại cậu nhìn chính mình, chỉ là một cọng cỏ cao cao gầy gò. Trong lòng cậu hừ một tiếng, nghĩ thầm hiện tại chỉ là do điều kiện bức bách, sau này khi có cơ hội sẽ để anh ta nhìn xem bản thể của mình mỹ lệ cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào, khổng lồ cỡ nào.
Không, không phải chứ, vì sao cậu lại tiếp tục biến thành một cọng cỏ? Vừa rồi nếu cậu trực tiếp nhảy qua cửa sổ chạy trốn, hoặc là cứ giữ hình người đứng đó là được. Vì sao còn nhảy vào trong cái bồn nhỏ này, nghẹn khuất mà tiếp tục làm một cọng cỏ chứ?
Cẩn Sơ cảm thấy đầu óc mình cũng hỏng nặng rồi.
Diệp Duệ Thăng kiểm tra ấm nước và cái ly, lại tỉ mỉ xem xét cả phòng với cửa sổ, cũng không có dấu vết người ra vào. Trên ấm nước và cái ly lại có mấy dấu vân tay, nhìn kích thước cũng không phải của mình, so với anh nhỏ hơn một tí.
Vừa rồi anh lao ra khỏi phòng tắm, đã phóng ra tinh thần lực trước, mơ hồ nhận thấy một người biến mất ở trong phòng, nhưng tốc độ người đó quá nhanh, nhanh đến nỗi anh cũng không có cách bắt được.
Thực lực áp đảo trên cả anh, lại phải chạy đến phòng anh uống miếng nước rồi lại biến mất, cũng chỉ có một người như vậy thôi.
Mắt anh quét tới quét lui ở trên ba thứ: ấm nước, cửa sổ và cọng cỏ.
Sau đó anh thử nói lên: “Cẩn Sơ?”
Cây cỏ trong bồn hơi hơi run run, ngay sau đó lại căng người lên.
Cẩn Sơ: Kiên quyết không thể thừa nhận.
Nếu không nếu bị hỏi vì sao cậu trốn ở đây? Chẳng lẽ cậu trả lời bởi vì cảm thấy chơi vui?
Rồi lại bị hỏi vì sao vừa rồi cậu đỏ lên, trả lời bởi vì có hơi nóng?
Có phải ngốc hay không?
Hơn nữa lỡ Diệp Duệ Thăng cho rằng nguyên hình của cậu chính là xấu quắc yếu ớt như vậy thì phải làm sao giờ? Nghĩ lại thật mất mặt!
Diệp Duệ Thăng nhìn chằm chằm cọng cỏ một lát, lại để sát vào cẩn thận ngửi ngửi, con ngươi u tối hơi sáng ngời, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười cong cong không thể hiện rõ ràng. Nhưng ngay sau đó tất cả đều bị anh thu lại hết. Anh rũ mắt sầu lo, nói: “Mày phải khoẻ lên đó. Muốn uống nước không? Hay muốn phơi nắng?”
Anh rót ít nước cho cây cỏ, Cẩn Sơ nhẹ nhàng run lên, cảm thấy rất thoải mái. Vừa rồi cậu còn chưa uống đủ đâu.
Diệp Duệ Thăng lại đặt cây cỏ lên bậc cửa sổ dưới ánh mặt trời. Cẩn Sơ cong lá cây xuống, híp mắt, tuy hoàng hôn không có uy lực gì, nhưng phơi nắng vẫn rất thoải mái nha.
Diệp Duệ Thăng thấy phản ứng của cái cây liền biết nó rất cao hứng.
Sau đó anh cầm quyển sách ngồi ở một bên, rồi cứ ngồi đọc như vậy.
Cẩn Sơ ngây người. Ấy, anh không tiếp tục tắm rửa nữa à? Vừa rồi thời gian ngắn như vậy cũng chỉ xối ướt người, còn chưa kịp kỳ cọ, anh không đi tắm cho xong đi?
Cậu còn tính khi người này vào phòng tắm, cậu liền trốn đi.
Cẩn Sơ thấy Diệp Duệ Thăng đọc sách rất chuyên tâm, vẫn không nhúc nhích, trong lòng thấy hơi gấp.
Cậu nhàm chán mà ngó trái ngó phải, chợt phát hiện bên cạnh có một cái chén nhỏ, bên trong là một cây xương rồng héo rũ. Cái cây mập mập bé nhỏ này có hơi quen mắt nè. Ê, đây không phải cái đứa bị cậu rút từ trong bồn ra sao?
Ai dà, khi đó cậu ngủ mơ hồ, nếu không chắc chắn sẽ không tranh địa bàn với một đứa bé nhỏ xíu xìu xiu đâu nha.
Cậu vừa nhìn chằm chằm Diệp Duệ Thăng, vừa lén lút muốn duỗi lá cây về phía bé xương rồng bên kia, duỗi được mấy cm lại thu về, do dự lo lắng bị phát hiện.
Lúc này Diệp Duệ Thăng ngồi ở trên ghế hơi hơi nghiêng thân đi.
Cẩn Sơ thật cẩn thận duỗi một chiếc lá dài ra, đủ đến chỗ bé xương rồng, sờ sờ cái gai lá nho nhỏ, cho nó một chút năng lượng.
Cậu không vội thu lại, nhìn chằm chằm cái gáy của Diệp Duệ Thăng, u buồn vuốt bé xương rồng. Tên này khi nào mới đi vậy trời?
Diệp Duệ Thăng bỗng nhiên nhìn qua. Cẩn Sơ vèo một tiếng rút lá cây về, dáng vẻ làm bộ dường như không có việc gì. A, phong cảnh thật đẹp, í, mặt trời muốn rơi xuống rồi kìa.
Trong mắt Diệp Duệ Thăng lộ ra ý cười nồng đậm. Vừa rồi chỉ là muốn thử xem vật nhỏ này, không nghĩ tới ngay cả một khắc nó cũng không kìm nén được, làm nhiều động tác nhỏ như thế.
Nó đúng là Cẩn Sơ ư? Vì sao lại biến thành hình dạng này?
Anh nhìn Cẩn Sơ có hơi lâu. Ba chiếc lá của Cẩn Sơ liền chậm rãi cứng đờ, bộ rễ lại hơi hơi phiếm hồng. Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy một cọng cỏ đẹp như vậy à?
Diệp Duệ Thăng hơi ngạc nhiên nhìn bộ rễ đó, âm thầm nghĩ nghĩ, bấm vài cái trên quang não, nói cho thuộc hạ mình lát nữa đừng đến đây làm phiền, còn chọn cho mình một phần cơm. Một lát sau có tiếng cửa gõ vang, một âm thanh máy móc dễ thương cất lên: “Tướng quân, bữa tối đưa đến rồi!”
Cẩn Sơ: Mau đi mở cửa, mau đi mở cửa!
Diệp Duệ Thăng bất động như núi: “Vào đi.”
Một robot cao bằng nửa người tròn vo màu trắng chậm rì rì trượt vào, đặt một cái khay lên bàn, hai mắt bằng máy cực lớn màu xanh dương chợt lóe chợt lóe: “Tướng quân dùng cơm vui vẻ!”
Cẩn Sơ: Đây không phải một thế hệ robot thuộc hệ hỗ trợ không lâu trước đây còn đang làm thử nghiệm sao? Là cái con cậu mong đợi đã lâu ư? Trắng quá, thật tròn, thật bóng loáng, đồ thật so với hình ảnh còn đẹp hơn, y như một quả trứng bự vậy á! Hơn nữa tiếng nói đáng yêu quá, là loại cậu thích đó!
Robot đã đi xa, cậu còn cố nhìn. Vì thân người Diệp Duệ Thăng ngăn tầm mắt cậu, ba chiếc lá của cậu vặn vẹo, cố vặn qua để nhìn.
Diệp Duệ Thăng nhịn cười. Hiện tại nếu nói cái cây nhỏ này không phải Cẩn Sơ thì anh sẽ không tin. Cậu ấy nhắc mãi về người máy đó cũng lâu rồi, rất nhiều lần từng nói một khi nó được đưa ra thị trường nhất định phải mua một con. Lần trước nhìn thấy video dùng thử đăng trên mạng, lại nói tiếng máy móc lạnh như băng quá khô khốc, rồi nói nếu lúc nói chuyện đôi mắt có thể lấp lóe thì càng đáng yêu.
Ừ thì, người máy này chính là anh tùy chỉnh theo sở thích của Cẩn Sơ, chuẩn bị đưa cho cậu, thuận tay được anh mang lên phi thuyền luôn, nhưng vẫn không tìm được cơ hội đưa, còn tưởng rằng về sau cũng không đưa được nữa.
Nhưng nếu đúng là Cẩn Sơ, vì sao không để ý tới anh chứ?
Diệp Duệ Thăng trêu cậu: “Nhìn cái gì hử? Mày có thể nhìn được à? Đôi mắt ở đâu đấy?” Vừa nói vừa xốc xốc trên dưới cành lá.
Cẩn Sơ giận. Mau buông tay, anh đang làm gì vậy hả?
Cậu lập tức đập Diệp Duệ Thăng, sờ xuống dưới nữa lại biến đỏ bây giờ!
Diệp Duệ Thăng bị lá cây quét qua một chút còn hơi nhói đau, cười nói: “Rồi, không nghịch cậu nữa, là cậu đúng không, Cẩn Sơ?”
Cẩn Sơ không nhúc nhích.
“Cậu phản ứng nhanh nhạy đối với thế giới bên ngoài như vậy, không thể nào không nghe hiểu lời tôi nói. Nếu vậy thì, cậu liền đặt một chiếc lá lên tay tôi được không?”
Anh mở bàn tay thon dài ra, chờ mong đặt ở trước mặt Cẩn Sơ.
Cẩn Sơ rầu rĩ nhìn bàn tay đó. Nhìn thấu rồi cũng đừng nói toạc ra, hiểu điều này không hả? Không thấy tôi không muốn thừa nhận hay sao? Cậu tiếp tục lù lù bất động.
Diệp Duệ Thăng: …… Được thôi, để xem cậu còn có thể giả ngu bao lâu.
Anh bắt đầu ăn cơm. Màu sắc món ăn thật đẹp, cũng rất phong phú. Anh vừa ăn vừa nói: “Cậu có thân người thật rồi, chắc là cũng có thể ăn đồ gì đó nhỉ? Món sườn dê này làm không tệ. Cậu xem, béo ngậy, rắc đầy rau thì là, vừa thơm vừa giòn. Trên Tinh Võng cậu thích ăn món này nhất.”
“Còn có món gà cay nữa này, mùi vị ngon lắm luôn. Tôi nhớ rõ cậu rất thích ăn cay, món này cũng rất thích ăn nè.”
Mùi hương kia không ngừng bay về phía Cẩn Sơ, Diệp Duệ Thăng còn không ngừng ngồi bên cạnh giải thích. Cẩn Sơ sắp bị tức chết rồi, anh ta nhất định là cố ý!
Cậu quyết định ăn miếng trả miếng. Bỗng nhiên hai chiếc lá của cây đập mạnh một cái lên thành bồn hoa. Một chiếc khác dùng sức, rút rễ của mình ra, đứng lên thành bồn, sau đó cả cây nhảy dựng lên trên bàn. Hai phần rễ nghênh ngang đi đến trước mặt Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng còn đang cầm đôi đũa, trên đó còn gắp một miếng gà thái hình vuông, cứ giơ như vậy, hai con mắt trợn trừng nhìn cậu không dời.
Cọng cỏ nhỏ bé này cũng chỉ cao bằng bàn tay, rễ chia làm hai phần, một trái một phải tách ra như hai cái đùi của con người. Ba chiếc lá, một chiếc còn đứng thẳng đó, hai chiếc khác cũng một trái một phải chống bên hông. Quả đúng là một cái tượng cây nhỏ kiêu căng ngạo mạn.
Cẩn Sơ nhìn Diệp Duệ Thăng ngây dại, biểu cảm trên gương mặt đẹp có chút buồn cười. Ha ha ha, chắc bị dọa sợ rồi chứ gì?
Tất nhiên Diệp Duệ Thăng không nghe được tiếng cười của cậu, nhưng toàn cây run run lên, cực kỳ đắc ý miễn bàn. Ngay sau đó hai chiếc lá “chống nạnh” đột nhiên giơ về phía Diệp Duệ Thăng, nháy mắt dài ra to ra, một chiếc quấn quanh cổ tay Diệp Duệ Thăng. Cứ lôi lôi kéo kéo, hai tay Diệp Duệ Thăng đã bị trói rồi.
Lá cây đó như có thể kéo dài vô hạn, quấn cổ tay của anh cực kỳ chặt, sau đó cây cỏ đứng trên bàn đột nhiên nhào về phía Diệp Duệ Thăng.
Xoạt —— rầm!
Đó là tiếng ghế bị xô bật ra, rồi tiếng người ngã xuống đất.
Diệp Duệ Thăng bị đẩy xuống đất thật mạnh, sau đó bụng bị vật nặng đè xuống. Một thiếu niên với dáng vẻ đắc ý dào dạt ngồi lên đó, cười đến nỗi quả thực khiến người ta không dời mắt được. Hàm răng trắng như loé sáng. Tay cậu còn cầm lấy chiếc lá to dài giống như miếng vải lụa xanh, một chiếc khác cột lấy hai cổ tay Diệp Duệ Thăng.
Cẩn Sơ cúi đầu, còn nắm chiếc đũa đang gắp miếng gà thái vuông ở trong tay Diệp Duệ Thăng cắn một miếng ăn luôn. Nhai nhai, hương vị thật là ngon cực kỳ. Cậu đập một cái bốp lên ngực Diệp Duệ Thăng: “Đồ ngốc, ai bảo anh trêu tôi!”
。。。。。。。。
“Eo ôi, tình ghê á! Cái khung cảnh này thật ám muội...” :3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất