Chương 30: Dật Tinh Vọng đòi gặp Chu Trình
Chu Trình vẫn trầm mặc chờ đợi bên ngoài. Cũng vì sự cố này mà tiết học bị gián đoạn, chẳng ai còn tâm trí muốn học, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn khiến giáo viên chẳng biết nên làm gì với cả lớp. Lại là cô bạn thân của Liên Bạch chí chóe mấy câu lỉ rỉ bên tai cô nàng
"Dật Tinh Vọng này phiền thật đấy, bệnh tim mà còn đi học, muốn được mọi người quan tâm đến mức đó cơ à"
Liên Bạch cười trừ, cô vuốt nhẹ phần tóc bên tai gọn ra sau:" Tớ cũng không chắc nữa, nhưng trông cậu ấy thảm hại thật, à ý tớ là đáng thương ấy"
Cô bạn nọ nghe thấy Liên Bạch không bác bỏ liền nói dõng dạc hơn, thanh âm cũng lớn dần:"Rõ là thế còn gì, cậu đừng bên vực cậu ta, cái người chẳng làm nên trò trống gì như Dật Tinh Vọng chỉ nên chết sớm cho đỡ phí tài nguyên thôi"
Liên Bạch:" Cậu đừng nói thế, nhỡ gia đình cậu ấy là hào môn thế gia thì lại rắc rối lắm" Cô vừa nói vừa cười đến híp cả hai mắt, độ chừng rất nhân từ thấu hiểu.
Đám con trai trong lớp nghe thấy thế cứ tưởng Liên Bạch đang muốn tốt cho bạn mình, vừa nghĩ vừa câu mồm lên thần tượng, nhưng chưa được mấy giây liền bị cô gái bên cạnh vả bốp một cái, không vào tay cũng vào đầu. Là một người con gái, họ dĩ nhiên hiểu rõ hàm ý trong câu nói vừa rồi của Liên Bạch, thấy đám con trai hiểu sai ý không nhịn được mà đánh cho rồi mới thì thầm giải thích. Đến khi rõ ngọn nguồn, cả bọn đồng loạt cau mài, hướng ánh mắt hoài nghi về Liên Bạch. Còn cô ả cứ tưởng bản thân mình được mọi người mến mộ nên vội vã e thẹn tạo góc đẹp nhất để người khác chiêm ngưỡng. Cả lớp trợn tròn mắt lập tức quay lên, có người nói nhỏ
A:"Trông cũng xinh nhưng nhìn kĩ lại cứ là lạ"
B:"Xinh đấy nhưng nói xéo DTV là dở rồi"
C:"DTV đẹp hơn cô ta nha, chỉ do cậu ấy hơi thiếu sức sống thôi"
D:"Tán thành với bên trên"
.....
Nhóm chat vừa mới lập nhanh chóng trở nên sôi nổi...Nhưng cũng chỉ là sự nghi hoặc tức thời, những điều này chưa đủ để hình ảnh và vị trí của Liên Bạch trong mắt mọi người bị lung lay
Trở lại phòng y tế, Dật Tinh Vọng mãi lúc sau cũng tỉnh, xung quanh cậu trừ Diệp Vong Lệnh còn có Dật Bất Ôn, khi được nhà trường báo tin, anh đang chơi cùng đám bạn lập tức chạy vọt đi trong sự khó hiểu của họ. Vừa đến trường đã muốn làm loạn lên một trận ra trò, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh nhợt không mấy khả quan của cậu mà chuyển từ tức giận sang lo lắng, từ lo lắng sang suy sụp. Em trai bảo bối của anh mới yên bình được mấy hôm lại xảy ra chuyện rồi, anh có thể không suy sụp sao. Đã thế vừa bước vào liền trông thấy một Chu Trình dựa cửa, một Diệp Vong Lệnh túc trực bên giường, bọn nó định dụ dỗ em ấy à.
Dật Tinh Vọng thấy nhoi nhói bên lồng ngực, cậu hơi đè vào nó, cố gượng dậy nhưng không thành, đành nằm ịch trở lại hỏi
"Anh ơi, Chu Trình đâu rồi ạ"
Diệp Vong Lệnh + Dật Bất Ôn:"Vừa mới tỉnh dậy đã tìm hắn à, em có biết lo cho bản thân không đấy"
Cùng một câu nói, cùng một giọng điệu đồng thời phát ra ở cả hai người, Dật Tinh Vọng sững sốt một lúc, cậu xoa xoa hai đầu ngón tay bảo
"Em có chuyện muốn nói rõ với Chu Trình"
Dật Bất Ôn bất đắc dĩ gật đầu, anh đi ra khỏi phòng bảo Chu Trình vào trong rồi đứng chặn ngay cửa, Diệp Vong Lệnh cũng theo bước ra ngoài.
"Dật Tinh Vọng này phiền thật đấy, bệnh tim mà còn đi học, muốn được mọi người quan tâm đến mức đó cơ à"
Liên Bạch cười trừ, cô vuốt nhẹ phần tóc bên tai gọn ra sau:" Tớ cũng không chắc nữa, nhưng trông cậu ấy thảm hại thật, à ý tớ là đáng thương ấy"
Cô bạn nọ nghe thấy Liên Bạch không bác bỏ liền nói dõng dạc hơn, thanh âm cũng lớn dần:"Rõ là thế còn gì, cậu đừng bên vực cậu ta, cái người chẳng làm nên trò trống gì như Dật Tinh Vọng chỉ nên chết sớm cho đỡ phí tài nguyên thôi"
Liên Bạch:" Cậu đừng nói thế, nhỡ gia đình cậu ấy là hào môn thế gia thì lại rắc rối lắm" Cô vừa nói vừa cười đến híp cả hai mắt, độ chừng rất nhân từ thấu hiểu.
Đám con trai trong lớp nghe thấy thế cứ tưởng Liên Bạch đang muốn tốt cho bạn mình, vừa nghĩ vừa câu mồm lên thần tượng, nhưng chưa được mấy giây liền bị cô gái bên cạnh vả bốp một cái, không vào tay cũng vào đầu. Là một người con gái, họ dĩ nhiên hiểu rõ hàm ý trong câu nói vừa rồi của Liên Bạch, thấy đám con trai hiểu sai ý không nhịn được mà đánh cho rồi mới thì thầm giải thích. Đến khi rõ ngọn nguồn, cả bọn đồng loạt cau mài, hướng ánh mắt hoài nghi về Liên Bạch. Còn cô ả cứ tưởng bản thân mình được mọi người mến mộ nên vội vã e thẹn tạo góc đẹp nhất để người khác chiêm ngưỡng. Cả lớp trợn tròn mắt lập tức quay lên, có người nói nhỏ
A:"Trông cũng xinh nhưng nhìn kĩ lại cứ là lạ"
B:"Xinh đấy nhưng nói xéo DTV là dở rồi"
C:"DTV đẹp hơn cô ta nha, chỉ do cậu ấy hơi thiếu sức sống thôi"
D:"Tán thành với bên trên"
.....
Nhóm chat vừa mới lập nhanh chóng trở nên sôi nổi...Nhưng cũng chỉ là sự nghi hoặc tức thời, những điều này chưa đủ để hình ảnh và vị trí của Liên Bạch trong mắt mọi người bị lung lay
Trở lại phòng y tế, Dật Tinh Vọng mãi lúc sau cũng tỉnh, xung quanh cậu trừ Diệp Vong Lệnh còn có Dật Bất Ôn, khi được nhà trường báo tin, anh đang chơi cùng đám bạn lập tức chạy vọt đi trong sự khó hiểu của họ. Vừa đến trường đã muốn làm loạn lên một trận ra trò, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh nhợt không mấy khả quan của cậu mà chuyển từ tức giận sang lo lắng, từ lo lắng sang suy sụp. Em trai bảo bối của anh mới yên bình được mấy hôm lại xảy ra chuyện rồi, anh có thể không suy sụp sao. Đã thế vừa bước vào liền trông thấy một Chu Trình dựa cửa, một Diệp Vong Lệnh túc trực bên giường, bọn nó định dụ dỗ em ấy à.
Dật Tinh Vọng thấy nhoi nhói bên lồng ngực, cậu hơi đè vào nó, cố gượng dậy nhưng không thành, đành nằm ịch trở lại hỏi
"Anh ơi, Chu Trình đâu rồi ạ"
Diệp Vong Lệnh + Dật Bất Ôn:"Vừa mới tỉnh dậy đã tìm hắn à, em có biết lo cho bản thân không đấy"
Cùng một câu nói, cùng một giọng điệu đồng thời phát ra ở cả hai người, Dật Tinh Vọng sững sốt một lúc, cậu xoa xoa hai đầu ngón tay bảo
"Em có chuyện muốn nói rõ với Chu Trình"
Dật Bất Ôn bất đắc dĩ gật đầu, anh đi ra khỏi phòng bảo Chu Trình vào trong rồi đứng chặn ngay cửa, Diệp Vong Lệnh cũng theo bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất