Chương 61: Dật Tinh Vọng là cậu sao (Tớ xin phép xì poi là chap này nam8 thực sự lên sàn)
Duẫn Thành tay bóp chặt ly rượu, ông mấp máy
" Cậu là...Dật Tinh Vọng " như muốn xác nhận điều gì, ông hơi hoảng
"Là ông à?" Dật Tinh Vọng có chút ấn tượng về người này, cậu từng gặp ông ta ở bệnh viện
"Là tôi, không ngờ cậu lại là em trai của Dật tổng, tình cờ thật"
"Đúng là rất tình cờ"
"Chuyện lần trước còn tính không"
"Ông quyết định rồi?"
"Già rồi, cũng cần có chút niềm hy vọng được sống"
"Được, ông báo ngày đi, tôi đến nhà xem bệnh cho ông"
"Tôi nhất định sẽ trả công xứng đáng"
"Ừm"
"Ngày mai cậu rảnh không?"
"Rảnh"
"Vậy cứ quyết định là ngày mai đi"
"Được"
Dật Kim Uẩn đợi cậu trò chuyện xong mới lên tiếng
"Em quen Duẫn Thành"
"Ông ấy là cha cô ta?"
"Ừ"
"Vừa mới quen thôi, em muốn giúp ông ta trị bệnh"
"Giúp ông ta?"
"Vâng, vì căn bệnh này rất đặc biệt"
"Không được quá sức"
"Em biết rồi anh cả"
Lời vừa dứt, thư kí cũng đưa lại ly nước táo đã qua kiểm tra cho cậu, Dật Tinh Vọng vui vẻ nhận lấy rồi đi đến bàn ngồi, Dật Bất Ôn cũng theo ngay sát. Ai cũng có thể nhìn thấy, sự bao dung vô lượng mà hai anh em họ Dật dành cho cậu út, thậm chí đến lúc cậu bảo biết chữa bệnh cũng không một ai nghi ngờ, cho dù cậu không biết, nhưng với sự đối xử hiện tại, không ai dám thừa nhận cậu chữa bệnh không khỏi, còn đau cũng phải nói là hết đau
Duẫn Thành hoài niệm...
Vào năm ông 50 tuổi có đến thành phố Xuyên Mộc để gặp con trai thất lạc, người đàn bà vô tâm ấy đã mang con ông đi mất, mãi đến khi nó đã 10 tuổi ông mới nhận được tin. Ông vui mừng đi đến gặp con trai, cho người đàn bà ấy một số tiền với mong muốn mang con đi nhưng không được, bà ta kiên quyết giữ Duẫn Thiên Lạc lại. Ông thuyết phục mãi bà mới đồng ý đển khi con 18 tuổi sẽ cho nó về với ông, bà không thể lo đủ cho nó tiền học phí, bà cũng mong muốn nó có cuộc sống tốt hơn.
Duẫn Thành đặt tay lên trán, đang ngày mai đứa con trai của ông sẽ đặt chân đến thành phố này, sẽ trở về ngôi nhà vốn dĩ là của nó. Ông mong ngóng chờ trông đến nỗi khi tiệc tàn dù mệt đến lã nhưng chẳng thể vào giấc ngủ. Ông trằn trọc, trăn trở với những suy tư phức tạp. Cuộc đời ông đã sống hơn nữa đời vô nghĩa, có lẽ...ông cũng phải tìm một chốn bình yên. Nghĩ là làm, Duẫn Thành lấy điện thoại gọi vào số của người đàn bà khi ấy, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy
"Có chuyện gì" Một giọng nữ thanh thoát lướt nhẹ qua
"Bà Mộng"
"Ừ"
"Bà hãy cùng con trai tôi chuyển đến đây đi, vé máy bay tôi đã chuẩn bị sẵn rồi''
"Tôi không muốn"
"Bà nỡ bỏ nó sao"
"Không...nhưng mà"
"Tôi chỉ không muốn trông thấy gương mặt chán nản của nó, cứ đến đây đi, chúng ta vẫn sẽ sống một cách yên bình"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị làm gì, tôi muốn mang lại điều tốt nhất cho Thiên Lạc"
"Được"
"Cảm ơn bà đã hiểu cho tôi"
"Ừ" Đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy, lúc này, Duẫn Thành mới chầm chậm chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau ông dậy từ sớm để ra sân bay đón con mình, đến khu vé thương gia, Duẫn Thành lạnh hết cả tay, người đàn ông trung niên lần đầu cảm nhận rõ sự phấn khích. Ông còn mang điện thoại ra soi vuốt vuốt lại cái tóc.
Sân bay thông báo chuyến bay đã đáp, Duẫn Thành lúc này run đến lợi hại, ông hy vọng rằng đứa con yêu quý này sẽ gần gũi hơn với mình.
Đón được y, Duẫn Thành nhanh chóng đưa hai mẹ con ra xe, để Mộng Diệp ngồi ghế lái phụ. Trên suốt đoạn đường trở về nhà, chẳng có một tiếng nói được cất lên, đến nơi, ông sắp xếp phòng cho hai mẹ con rồi gọi Thiên Lạc vào phòng làm việc. Anh cũng không có gì phản kháng
...........
Cửa phòng làm việc phát ra âm thanh cộc cộc cộc
Duẫn Thành hắn giọng: "Vào đi"
Thiên Lạc bước vào, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, toàn thân toát ra khí chất phú nhị đại như thể đã quen rồi
Duẫn Thành không nhanh không chậm nói:"Ta có một đứa bé rất tốt muốn giới thiệu cho con"
Thiên Lạc trả lời: "Con không cần bạn gái"
"Là nam"
"Bạn trai?"
"Không phải, ta cảm thấy cậu bé đó rất được, muốn con giao lưu với nó nhiều chút"
"Con đã có người trong lòng rồi"
"Thì liên quan gì đến việc con kết bạn với cậu bé đó"
"Em ấy là con trai"
"À ra là người trong lòng con...Hả??"
"Ừm"
"...."
"Cũng...được, ta sẽ không ngăn cấm, nhưng chỉ là kết bạn thôi. Ta tin chắc con sẽ thích cậu bé đó"
"Chỉ kết bạn?"
"Ừm"
"Được rồi"
Giữa hai cha con cũng không có gì để nói, anh xin phép ra ngoài, đóng cửa thật khẽ rồi trở về phòng
Sáng sớm hôm sau, Dật Tinh Vọng đến trước cửa Duẫn gia, Duẫn Thành tự thân ra nghênh tiếp, ông dắt cậu vào nhà, bảo cậu ngồi ghế rồi đi lên thư phòng lấy bệnh án. Phía trên lầu, Duẫn Thiên Lạc cũng chậm chạp ra khỏi phòng, anh biếng nhác nhìn xuống lầu xem dung mạo người mới đến. Trong lòng liền chấn động, miệng lắp bắp
"Dật Tinh Vọng? Là cậu ấy?"
" Cậu là...Dật Tinh Vọng " như muốn xác nhận điều gì, ông hơi hoảng
"Là ông à?" Dật Tinh Vọng có chút ấn tượng về người này, cậu từng gặp ông ta ở bệnh viện
"Là tôi, không ngờ cậu lại là em trai của Dật tổng, tình cờ thật"
"Đúng là rất tình cờ"
"Chuyện lần trước còn tính không"
"Ông quyết định rồi?"
"Già rồi, cũng cần có chút niềm hy vọng được sống"
"Được, ông báo ngày đi, tôi đến nhà xem bệnh cho ông"
"Tôi nhất định sẽ trả công xứng đáng"
"Ừm"
"Ngày mai cậu rảnh không?"
"Rảnh"
"Vậy cứ quyết định là ngày mai đi"
"Được"
Dật Kim Uẩn đợi cậu trò chuyện xong mới lên tiếng
"Em quen Duẫn Thành"
"Ông ấy là cha cô ta?"
"Ừ"
"Vừa mới quen thôi, em muốn giúp ông ta trị bệnh"
"Giúp ông ta?"
"Vâng, vì căn bệnh này rất đặc biệt"
"Không được quá sức"
"Em biết rồi anh cả"
Lời vừa dứt, thư kí cũng đưa lại ly nước táo đã qua kiểm tra cho cậu, Dật Tinh Vọng vui vẻ nhận lấy rồi đi đến bàn ngồi, Dật Bất Ôn cũng theo ngay sát. Ai cũng có thể nhìn thấy, sự bao dung vô lượng mà hai anh em họ Dật dành cho cậu út, thậm chí đến lúc cậu bảo biết chữa bệnh cũng không một ai nghi ngờ, cho dù cậu không biết, nhưng với sự đối xử hiện tại, không ai dám thừa nhận cậu chữa bệnh không khỏi, còn đau cũng phải nói là hết đau
Duẫn Thành hoài niệm...
Vào năm ông 50 tuổi có đến thành phố Xuyên Mộc để gặp con trai thất lạc, người đàn bà vô tâm ấy đã mang con ông đi mất, mãi đến khi nó đã 10 tuổi ông mới nhận được tin. Ông vui mừng đi đến gặp con trai, cho người đàn bà ấy một số tiền với mong muốn mang con đi nhưng không được, bà ta kiên quyết giữ Duẫn Thiên Lạc lại. Ông thuyết phục mãi bà mới đồng ý đển khi con 18 tuổi sẽ cho nó về với ông, bà không thể lo đủ cho nó tiền học phí, bà cũng mong muốn nó có cuộc sống tốt hơn.
Duẫn Thành đặt tay lên trán, đang ngày mai đứa con trai của ông sẽ đặt chân đến thành phố này, sẽ trở về ngôi nhà vốn dĩ là của nó. Ông mong ngóng chờ trông đến nỗi khi tiệc tàn dù mệt đến lã nhưng chẳng thể vào giấc ngủ. Ông trằn trọc, trăn trở với những suy tư phức tạp. Cuộc đời ông đã sống hơn nữa đời vô nghĩa, có lẽ...ông cũng phải tìm một chốn bình yên. Nghĩ là làm, Duẫn Thành lấy điện thoại gọi vào số của người đàn bà khi ấy, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy
"Có chuyện gì" Một giọng nữ thanh thoát lướt nhẹ qua
"Bà Mộng"
"Ừ"
"Bà hãy cùng con trai tôi chuyển đến đây đi, vé máy bay tôi đã chuẩn bị sẵn rồi''
"Tôi không muốn"
"Bà nỡ bỏ nó sao"
"Không...nhưng mà"
"Tôi chỉ không muốn trông thấy gương mặt chán nản của nó, cứ đến đây đi, chúng ta vẫn sẽ sống một cách yên bình"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị làm gì, tôi muốn mang lại điều tốt nhất cho Thiên Lạc"
"Được"
"Cảm ơn bà đã hiểu cho tôi"
"Ừ" Đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy, lúc này, Duẫn Thành mới chầm chậm chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau ông dậy từ sớm để ra sân bay đón con mình, đến khu vé thương gia, Duẫn Thành lạnh hết cả tay, người đàn ông trung niên lần đầu cảm nhận rõ sự phấn khích. Ông còn mang điện thoại ra soi vuốt vuốt lại cái tóc.
Sân bay thông báo chuyến bay đã đáp, Duẫn Thành lúc này run đến lợi hại, ông hy vọng rằng đứa con yêu quý này sẽ gần gũi hơn với mình.
Đón được y, Duẫn Thành nhanh chóng đưa hai mẹ con ra xe, để Mộng Diệp ngồi ghế lái phụ. Trên suốt đoạn đường trở về nhà, chẳng có một tiếng nói được cất lên, đến nơi, ông sắp xếp phòng cho hai mẹ con rồi gọi Thiên Lạc vào phòng làm việc. Anh cũng không có gì phản kháng
...........
Cửa phòng làm việc phát ra âm thanh cộc cộc cộc
Duẫn Thành hắn giọng: "Vào đi"
Thiên Lạc bước vào, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, toàn thân toát ra khí chất phú nhị đại như thể đã quen rồi
Duẫn Thành không nhanh không chậm nói:"Ta có một đứa bé rất tốt muốn giới thiệu cho con"
Thiên Lạc trả lời: "Con không cần bạn gái"
"Là nam"
"Bạn trai?"
"Không phải, ta cảm thấy cậu bé đó rất được, muốn con giao lưu với nó nhiều chút"
"Con đã có người trong lòng rồi"
"Thì liên quan gì đến việc con kết bạn với cậu bé đó"
"Em ấy là con trai"
"À ra là người trong lòng con...Hả??"
"Ừm"
"...."
"Cũng...được, ta sẽ không ngăn cấm, nhưng chỉ là kết bạn thôi. Ta tin chắc con sẽ thích cậu bé đó"
"Chỉ kết bạn?"
"Ừm"
"Được rồi"
Giữa hai cha con cũng không có gì để nói, anh xin phép ra ngoài, đóng cửa thật khẽ rồi trở về phòng
Sáng sớm hôm sau, Dật Tinh Vọng đến trước cửa Duẫn gia, Duẫn Thành tự thân ra nghênh tiếp, ông dắt cậu vào nhà, bảo cậu ngồi ghế rồi đi lên thư phòng lấy bệnh án. Phía trên lầu, Duẫn Thiên Lạc cũng chậm chạp ra khỏi phòng, anh biếng nhác nhìn xuống lầu xem dung mạo người mới đến. Trong lòng liền chấn động, miệng lắp bắp
"Dật Tinh Vọng? Là cậu ấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất