Quyển 3 Chương 25: Đã biết than đau
Khi vào Di viên, ánh mắt Địch Phi nhanh chóng quét đến một chỗ tường viện.
“Tai mắt ngươi vẫn linh như vậy.” Bạch Kinh Hồng mỉm cười “Ta bảo người giáo huấn người kia ở ngoài tường. Có phải ngươi muốn nhìn thử?”
Địch Phi nhàn nhạt ừm một tiếng, không chút để ý: “Theo ý ngươi nhỉ?”
Người kia đang chịu tội, y biết, bất quá khó được Kinh Hồng chịu nguôi giận, khó được Kinh Hồng chịu chủ động mời y ngắm hoa tán gẫu, khó được Kinh Hồng không nhớ chuyện không khoái hoạt kia nữa, vậy thì tại sao y còn phải nhắc thêm.
Hôm nay, là hoa chính tươi, nước chính đẹp, ánh dương chính rực rỡ nhỉ. Cho nên Kinh Hồng mới mỉm cười với y, cho nên Kinh Hồng mới bằng lòng tâm sự với y, những việc đã qua từng khiến họ khoái lạc đó.
Y không chần chừ, ôm nam tử kia vào lòng. Người nọ hơi giãy giụa, nhưng cũng rất nhanh ôm lại y. Phải chăng chờ đợi bao lâu, rốt cuộc đã có kết quả, phải chăng sự kiên trì đằng đẵng, rốt cuộc có thể chờ được hồi báo, thế nhưng tại sao y rõ ràng đang dỏng thẳng hai tai, ngưng tụ tất cả nội lực, cẩn thận lắng nghe.
Không có tiếng roi, không có tiếng kình phong, không có tiếng gào thét, hẳn không phải quất roi, bất quá, những hình phạt còn độc địa hơn tiên hình, nhiều không đếm xuể.
Cách khá xa, y lại phải phân tâm nghe Kinh Hồng nói chuyện, cho nên y không thể xác định, cách một bức tường bên kia, người dụng hình có động tác gì.
Bất quá, không nghe thấy tiếng kêu thảm, không nghe tiếng gào thét, hẳn là y không đau đớn lắm đâu nhỉ.
Kinh Hồng đang nói gì, vừa rồi không nghe rõ, bất quá, không sao, chỉ cần mỉm cười với y, chỉ cần đáp mấy tiếng “Đúng vậy” là được. Cứ chuyên tâm một chút thì hơn, để Kinh Hồng biết lòng ta đang không yên, lại sẽ cáu gắt không đâu.
Kỳ thật, Kinh Hồng cũng chỉ là muốn hả giận, vô luận thế nào cũng sẽ không thật sự giết y. Kỳ thật, y xưa nay không sợ đau. Kỳ thật, chuyện này, y cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm. Kỳ thật, y chưa bao giờ ghi hận, cho nên, chờ sự tình sáng tỏ, bảo người xem thương thế cho y, đối đãi tốt một chút là được.
Bạch Kinh Hồng cười nắm tay y, cùng y sóng vai ngồi xuống, đưa chén trà xanh, cười nói đến những điều tốt đẹp và vui vẻ từng có.
Y lẳng lặng nghe, mỉm cười ngưng mắt nhìn nam tử đời này y yêu nhất, nhìn chân mày khóe mắt đối phương, dần dần có vui vẻ.
Mỗi một câu Kinh Hồng nói, y đều nghe rõ mồn một, y có thể mỉm cười, có thể gật đầu, có thể đúng lúc chen vào vài câu diệu ngữ, hai người cùng nhau ngửa đầu cười to.
Khi Bạch Kinh Hồng đề nghị chơi cờ, y mỉm cười gật đầu.
Bạch Kinh Hồng hưng trí bừng bừng đứng dậy đi lấy bàn cờ. Để tiện cùng Địch Phi gặp gỡ, y đã sai đi tất cả hạ nhân, chút việc nhỏ này, tự mình đi làm, tất nhiên là không sao.
Sau khi y đi, Địch Phi chậm rãi buông tay, cúi đầu nhìn bóng mũi chân mình. Y ngồi trên chiếc ghế dài, im lặng lạ thường, chỉ có bản thân y biết, chớp mắt ấy, y cần bao nhiêu sức mạnh, mới có thể khắc chế mình không nhảy dựng lên, chạy đến nơi chỉ cần nhảy hai ba bước là có thể tới kia.
Đúng vậy, y không sợ đau. Cho nên y đáng bị thương tổn.
Đúng vậy, y chưa từng ghi hận, cho nên có thể không hề cố kỵ bán đứng y.
Đúng vậy, Kinh Hồng sẽ không giết y, cho nên trường phản bội này, có thể không mảy may có cảm giác tội ác.
Cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay vẫn chảy vào lòng. Người kia không biết đau, nhưng đau đớn vô tội phải chịu đó là y cho, người kia không ghi hận, nhưng oan khuất lần lượt đó là y tạo thành. Kinh Hồng không giết người kia, nhưng người không chút lưu tình đẩy người kia ra, là… là bản thân y… là Địch Phi y…
“Địch Phi.” Tiếng hô hoán, trong sáng mà vui vẻ.
Y ngẩng đầu, thấy Bạch Kinh Hồng tươi cười ôm bàn cờ.
Vẻ tươi cười y từng thề nguyền, dùng cả thế giới để đổi lấy.
Cách một bức tường, người yêu y đang chịu khổ, người y yêu đang mỉm cười, y còn có thể đưa ra lựa chọn gì đây.
Nhân tính trước nay như vậy, thế sự tự cổ như thế, lựa chọn của y chỉ có thể là…
Y đứng lên, mỉm cười, nhận bàn cờ mà bày ra, cười nắm quân cờ: “Đoán trước!”
Bạch Kinh Hồng ý cười trong mắt ung dung: “Lẻ!”
Ánh dương như thế, hoa tươi như thế, nước hồ như thế, thanh trà như thế, nhân gian như thế.
Hết thảy trong hồn trong mộng y cầu mà không được, hiện giờ đã ở hết trước mắt.
Y là Huyết Tu La Địch Phi, y không thể nói không giữ lời. Y không thể lại đòi về người y tự mình giao ra. Y không thể phá hỏng hết thảy tốt đẹp đến thế ở trước mắt.
Hôm nay tâm tình Kinh Hồng tốt, là vì sao?
Vì đã báo được mối thù chịu nhục, vì đã xác định trong lòng ta, nam sủng cỏn con kia, nhỏ nhặt không đáng kể.
Vô luận là vì điểm nào, y cũng không thể ngu xuẩn đến mức mở miệng cầu tình, một lần nữa đẩy người đã đi đến trước mắt ra xa.
Cho nên, y hơi nhắm mắt, thu nạp chân lực tiềm tàng, không đi thử tra xét nơi cách một bức tường, đã xảy ra chuyện gì nữa. Y không muốn nhìn người nọ máu thịt đầm đìa, y không muốn nghe người nọ rên rỉ trầm thấp. Y chỉ cần mỉm cười xòe tay, dưới ánh mặt trời, nói với nam tử dung mạo như họa kia: “Năm quân, ngươi trước.”
Cảm giác này là gì, quen thuộc lại xa lạ. Quen thuộc là, từ sau khi gặp Địch Phi, vẫn luôn bị cảm giác kỳ lạ này làm phiền. Xa lạ là, trong vô số những năm tháng trước kia, chưa bao giờ cảm giác được rõ ràng như thế, sâu sắc như thế, đau kịch liệt như thế.
Đau đớn như vậy, khiến A Hán vừa bỡ ngỡ, vừa vô thố.
Lời của Bạch Kinh Hồng, phảng phất còn vang bên tai: “Trên đời này, thật sự có người hoàn toàn không sợ đau sao? Trừ phi y là người chết, hoặc tri giác tê liệt. Chẳng qua có người cảm giác linh mẫn, có người cảm giác trì độn thôi. Chính như cùng bị kim đâm vào tay, tiểu thư trong khuê phòng sẽ thấp giọng kêu đau, nông phu ngoài ruộng, e rằng căn bản chẳng cảm thấy, nhưng một đao ra sức chém đứt cả tay, bất kể là ai, đều sẽ đau đến không muốn sống. Bất kể là kiên cường cũng vậy, không sợ đau cũng thế, đều có một cực hạn, chỉ cần có thể phá tan cực hạn này, kẻ kiên cường đệ nhất thiên hạ cũng chẳng qua là một kẻ đáng thương.”
Là như thế này sao. Tinh thần cường đại hơn, cũng vẫn có cực hạn.
Người bình thường bị một đao, y chỉ xem như bị muỗi chích một cái. Nhưng nếu ngàn đao đau đớn đồng thời phát tác, dù là y cũng phải đau không chịu nổi.
Đây là đau nhỉ. Cho nên, thân thể kịch liệt run rẩy, không phải xuất phát từ bản năng thân thể, mà bởi vì linh hồn đang rên rỉ, đây là đau nhỉ, cho nên tay chân mới ra sức co quắp, mười ngón ra sức cào tảng đá dưới đất, không phải bởi vì phản ứng tự nhiên, mà bởi vì, tinh thần đang kêu thảm. Đây là đau nhỉ, cho nên mới xa lạ như vậy, đáng sợ như vậy, khiến người cảm thấy sự tồn tại của sinh mệnh như vậy, ý thức thanh tỉnh, là trừng phạt đáng sợ nhất trên trời.
Là ai nâng đầu y lên, bức mắt y cách hốc tường, nhìn người sóng vai mà đứng trong lâm viên mỹ lệ kia, là ai không ngừng lặp lại bên tai y: “Công tử có giao, bảo chúng ta không được chỉ lo dụng hình, ngươi nhìn thêm phong cảnh bên trong mới được.”
Nhưng mà, đau quá, đau quá đi, ta có thể ngất đi không, có thể không cần nhìn không.
Trong truyền thuyết, nhân loại vì bảo vệ bản thân, cho nên khi cảm thấy đau đớn cực hạn, sẽ tự nhiên đình chỉ tất cả cảm giác với bên ngoài.
Nhưng là người trong Tiểu Lâu, là sinh mệnh tinh thần lực đứng ngoài hết thảy tồn tại, họ sớm đã quên mất, làm sao để thần chí cường đại của mình khi gặp phải thương tổn trốn tránh vào trong thế giới tăm tối kia.
Trong truyền thuyết, người bình thường khi phải chịu đựng đau đớn, sẽ cao giọng kêu to, hòng giảm bớt đau đớn của thân thể, nhưng mà, A Hán chưa bao giờ cảm thụ được đau đớn cường đại như thế, dưới tình trạng xa lạ này, thật sự luống cuống, y thậm chí không biết, y kỳ thật có thể kêu to rống to lớn tiếng gào thét.
Cách hốc tường nhìn qua, trong vườn hoa đang rộ, cây cỏ xanh mướt, nước ao xanh biếc. Bạch Kinh Hồng ánh hoa rơi nước chảy đều ảm đạm nọ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nói gì đó với chủ nhân, cho nên chủ nhân ôm chặt y vào lòng, không chịu buông ra nữa.
A Hán muốn lắc đầu, lắc bay choáng váng đầy đầu kia, y muốn nặng nề thiếp đi, chẳng tỉnh lại nữa, tại sao không thể ngất đi, lại chỉ cảm thấy mê ảo.
Đau quá, đau quá, cả thân thể như đang bị từng điểm từng phân từng tấc xé rách thiêu rụi. Tại sao lại đau như vậy.
“Công tử bảo trang chủ, ngươi đang chịu hình ở bên này, trang chủ ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi nhiều một câu, một nam sủng cỏn con như ngươi, thật cho mình là cái thá gì? Dám mạo phạm công tử.”
A Hán hơi mê mê mang mang, phảng phảng phất phất nhìn về phía trước, lúc Bạch Kinh Hồng mỉm cười, trong mắt chủ nhân, là ôn nhu sao? Ông nói, muốn ta làm nam sủng ông sủng ái nhất, ta nghĩ, nam sủng sủng ái nhất, hẳn sẽ chẳng phải đãi ngộ thế này đâu. Chủ nhân, kỳ thật nói chẳng giữ lời.
Khẽ hít một hơi, thân thể đau đớn run rẩy, rồi lại như cả run rẩy cũng chẳng có sức. Nhân loại thông tuệ như thế, từ trong một phiến mông muội, đi đến cả vũ trụ, từ ăn lông ở lỗ, đến có thể gần như tay nắm thế gian hết thảy. Nhưng mà tại sao trí tuệ như vậy lại chỉ biết dùng trên chuyện tàn khốc như thế. Tại sao sinh là thể trí tuệ cao nhất, lại lấy nghiên cứu làm sao thương tổn đồng loại càng sâu làm vui.
Dòng nước lạnh băng giội xuống đầu, một lần nữa kéo A Hán đang mơ mơ hồ hồ xây xây xẩm xẩm về lại vực sâu đau đớn. Thật sự đau lắm. Trương Mẫn Hân nói, không trải qua mưa gió, làm sao gặp được cầu vồng. Nhưng mà, nếu ta không chờ mong cầu vồng, phải chăng có thể không cần trải qua mưa gió như vậy.
Tại sao nước lại lạnh vậy, hệt như kết thành vô số tảng băng đâm loạn khắp trong thân thể, cắt nát xé rách mỗi một mảng máu thịt. Trương Mẫn Hân nói, tiểu thụ nhất định phải bị tiểu công ngược, hiện tại ngược càng thảm, tương lai tiểu công hối hận càng sâu. Đau khổ hiện tại tiểu thụ phải chịu, tương lai đều sẽ từng chút báo hết lên người tiểu công.
Nhưng mà, đau đớn thế này. Nếu như ta cũng đau đến khó sống thế này, chủ nhân làm sao chịu được.
Ta không muốn ông ấy đau, vậy thì phải chăng có thể cầu ông ấy, đừng làm ta đau.
A Hán nỗ lực nhìn qua hốc tường. Hai nam tử kia, một anh vĩ, một tuấn tú. Ngồi một chỗ, nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng nói cười mấy câu, mặt mày toàn là tươi cười khoái ý.
Nhớ Bạch Kinh Hồng từng nói “Nếu ngươi không chịu nổi thì cứ kêu chủ nhân của ngươi đến cứu ngươi. Xem trước mặt ta, y lựa chọn cuối cùng lại là ai. Sẽ không có ai bịt miệng ngươi, đau cực, ngươi có thể khóc, có thể kêu, xem trước mặt ta, y liệu có vì ngươi mà nhíu mày không.”
Đau quá, đau quá, nhưng mà họ đang rất vui vẻ. Quấy rầy sự vui vẻ của chủ nhân, là không nên nhỉ. Kỳ thật chủ nhân, dường như là một người rất ít vui vẻ. Ông ấy có nhiều như thế, tại sao không khoái hoạt. Ta rất khoái hoạt, có ăn có uống lại có ngủ, nếu chủ nhân có thể sủng ái ta hơn một chút thì càng tốt.
Thật sự đau lắm, nhưng chủ nhân thật sự thích Bạch công tử, cho nên đừng gọi ông ấy.
Trương Mẫn Hân nói, một ngày nào đó, tiểu công sẽ yêu tiểu thụ, một ngày nào đó, y sẽ đối với tiểu thụ rất rất rất tốt, nâng trong tay, ngậm trong miệng, cho y mọi thứ tốt đẹp.
Nhưng mà, ta kỳ thật không cần nhiều như thế, ta chỉ cần ông hơi tốt với ta một chút, ta chỉ cần ông, ông đừng, để ta đau thế này.
Chủ nhân, ta không giận ông, ta không trả thù ông. Tương lai, ông hối hận, ta sẽ không phớt lờ ông, sẽ không khiến ông khổ sở, khiến ông bị giày vò, vậy thì, phải chăng, ông có thể, có thể, từ bây giờ, bắt đầu yêu ta. Đừng chờ về sau.
Bởi vì, ta thật sự, thật sự đau lắm.
Kỳ thật, ta rất sợ đau.
Cho nên, chủ nhân, xin ông, mau một chút, yêu ta, một chút, được không?
“Tai mắt ngươi vẫn linh như vậy.” Bạch Kinh Hồng mỉm cười “Ta bảo người giáo huấn người kia ở ngoài tường. Có phải ngươi muốn nhìn thử?”
Địch Phi nhàn nhạt ừm một tiếng, không chút để ý: “Theo ý ngươi nhỉ?”
Người kia đang chịu tội, y biết, bất quá khó được Kinh Hồng chịu nguôi giận, khó được Kinh Hồng chịu chủ động mời y ngắm hoa tán gẫu, khó được Kinh Hồng không nhớ chuyện không khoái hoạt kia nữa, vậy thì tại sao y còn phải nhắc thêm.
Hôm nay, là hoa chính tươi, nước chính đẹp, ánh dương chính rực rỡ nhỉ. Cho nên Kinh Hồng mới mỉm cười với y, cho nên Kinh Hồng mới bằng lòng tâm sự với y, những việc đã qua từng khiến họ khoái lạc đó.
Y không chần chừ, ôm nam tử kia vào lòng. Người nọ hơi giãy giụa, nhưng cũng rất nhanh ôm lại y. Phải chăng chờ đợi bao lâu, rốt cuộc đã có kết quả, phải chăng sự kiên trì đằng đẵng, rốt cuộc có thể chờ được hồi báo, thế nhưng tại sao y rõ ràng đang dỏng thẳng hai tai, ngưng tụ tất cả nội lực, cẩn thận lắng nghe.
Không có tiếng roi, không có tiếng kình phong, không có tiếng gào thét, hẳn không phải quất roi, bất quá, những hình phạt còn độc địa hơn tiên hình, nhiều không đếm xuể.
Cách khá xa, y lại phải phân tâm nghe Kinh Hồng nói chuyện, cho nên y không thể xác định, cách một bức tường bên kia, người dụng hình có động tác gì.
Bất quá, không nghe thấy tiếng kêu thảm, không nghe tiếng gào thét, hẳn là y không đau đớn lắm đâu nhỉ.
Kinh Hồng đang nói gì, vừa rồi không nghe rõ, bất quá, không sao, chỉ cần mỉm cười với y, chỉ cần đáp mấy tiếng “Đúng vậy” là được. Cứ chuyên tâm một chút thì hơn, để Kinh Hồng biết lòng ta đang không yên, lại sẽ cáu gắt không đâu.
Kỳ thật, Kinh Hồng cũng chỉ là muốn hả giận, vô luận thế nào cũng sẽ không thật sự giết y. Kỳ thật, y xưa nay không sợ đau. Kỳ thật, chuyện này, y cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm. Kỳ thật, y chưa bao giờ ghi hận, cho nên, chờ sự tình sáng tỏ, bảo người xem thương thế cho y, đối đãi tốt một chút là được.
Bạch Kinh Hồng cười nắm tay y, cùng y sóng vai ngồi xuống, đưa chén trà xanh, cười nói đến những điều tốt đẹp và vui vẻ từng có.
Y lẳng lặng nghe, mỉm cười ngưng mắt nhìn nam tử đời này y yêu nhất, nhìn chân mày khóe mắt đối phương, dần dần có vui vẻ.
Mỗi một câu Kinh Hồng nói, y đều nghe rõ mồn một, y có thể mỉm cười, có thể gật đầu, có thể đúng lúc chen vào vài câu diệu ngữ, hai người cùng nhau ngửa đầu cười to.
Khi Bạch Kinh Hồng đề nghị chơi cờ, y mỉm cười gật đầu.
Bạch Kinh Hồng hưng trí bừng bừng đứng dậy đi lấy bàn cờ. Để tiện cùng Địch Phi gặp gỡ, y đã sai đi tất cả hạ nhân, chút việc nhỏ này, tự mình đi làm, tất nhiên là không sao.
Sau khi y đi, Địch Phi chậm rãi buông tay, cúi đầu nhìn bóng mũi chân mình. Y ngồi trên chiếc ghế dài, im lặng lạ thường, chỉ có bản thân y biết, chớp mắt ấy, y cần bao nhiêu sức mạnh, mới có thể khắc chế mình không nhảy dựng lên, chạy đến nơi chỉ cần nhảy hai ba bước là có thể tới kia.
Đúng vậy, y không sợ đau. Cho nên y đáng bị thương tổn.
Đúng vậy, y chưa từng ghi hận, cho nên có thể không hề cố kỵ bán đứng y.
Đúng vậy, Kinh Hồng sẽ không giết y, cho nên trường phản bội này, có thể không mảy may có cảm giác tội ác.
Cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay vẫn chảy vào lòng. Người kia không biết đau, nhưng đau đớn vô tội phải chịu đó là y cho, người kia không ghi hận, nhưng oan khuất lần lượt đó là y tạo thành. Kinh Hồng không giết người kia, nhưng người không chút lưu tình đẩy người kia ra, là… là bản thân y… là Địch Phi y…
“Địch Phi.” Tiếng hô hoán, trong sáng mà vui vẻ.
Y ngẩng đầu, thấy Bạch Kinh Hồng tươi cười ôm bàn cờ.
Vẻ tươi cười y từng thề nguyền, dùng cả thế giới để đổi lấy.
Cách một bức tường, người yêu y đang chịu khổ, người y yêu đang mỉm cười, y còn có thể đưa ra lựa chọn gì đây.
Nhân tính trước nay như vậy, thế sự tự cổ như thế, lựa chọn của y chỉ có thể là…
Y đứng lên, mỉm cười, nhận bàn cờ mà bày ra, cười nắm quân cờ: “Đoán trước!”
Bạch Kinh Hồng ý cười trong mắt ung dung: “Lẻ!”
Ánh dương như thế, hoa tươi như thế, nước hồ như thế, thanh trà như thế, nhân gian như thế.
Hết thảy trong hồn trong mộng y cầu mà không được, hiện giờ đã ở hết trước mắt.
Y là Huyết Tu La Địch Phi, y không thể nói không giữ lời. Y không thể lại đòi về người y tự mình giao ra. Y không thể phá hỏng hết thảy tốt đẹp đến thế ở trước mắt.
Hôm nay tâm tình Kinh Hồng tốt, là vì sao?
Vì đã báo được mối thù chịu nhục, vì đã xác định trong lòng ta, nam sủng cỏn con kia, nhỏ nhặt không đáng kể.
Vô luận là vì điểm nào, y cũng không thể ngu xuẩn đến mức mở miệng cầu tình, một lần nữa đẩy người đã đi đến trước mắt ra xa.
Cho nên, y hơi nhắm mắt, thu nạp chân lực tiềm tàng, không đi thử tra xét nơi cách một bức tường, đã xảy ra chuyện gì nữa. Y không muốn nhìn người nọ máu thịt đầm đìa, y không muốn nghe người nọ rên rỉ trầm thấp. Y chỉ cần mỉm cười xòe tay, dưới ánh mặt trời, nói với nam tử dung mạo như họa kia: “Năm quân, ngươi trước.”
Cảm giác này là gì, quen thuộc lại xa lạ. Quen thuộc là, từ sau khi gặp Địch Phi, vẫn luôn bị cảm giác kỳ lạ này làm phiền. Xa lạ là, trong vô số những năm tháng trước kia, chưa bao giờ cảm giác được rõ ràng như thế, sâu sắc như thế, đau kịch liệt như thế.
Đau đớn như vậy, khiến A Hán vừa bỡ ngỡ, vừa vô thố.
Lời của Bạch Kinh Hồng, phảng phất còn vang bên tai: “Trên đời này, thật sự có người hoàn toàn không sợ đau sao? Trừ phi y là người chết, hoặc tri giác tê liệt. Chẳng qua có người cảm giác linh mẫn, có người cảm giác trì độn thôi. Chính như cùng bị kim đâm vào tay, tiểu thư trong khuê phòng sẽ thấp giọng kêu đau, nông phu ngoài ruộng, e rằng căn bản chẳng cảm thấy, nhưng một đao ra sức chém đứt cả tay, bất kể là ai, đều sẽ đau đến không muốn sống. Bất kể là kiên cường cũng vậy, không sợ đau cũng thế, đều có một cực hạn, chỉ cần có thể phá tan cực hạn này, kẻ kiên cường đệ nhất thiên hạ cũng chẳng qua là một kẻ đáng thương.”
Là như thế này sao. Tinh thần cường đại hơn, cũng vẫn có cực hạn.
Người bình thường bị một đao, y chỉ xem như bị muỗi chích một cái. Nhưng nếu ngàn đao đau đớn đồng thời phát tác, dù là y cũng phải đau không chịu nổi.
Đây là đau nhỉ. Cho nên, thân thể kịch liệt run rẩy, không phải xuất phát từ bản năng thân thể, mà bởi vì linh hồn đang rên rỉ, đây là đau nhỉ, cho nên tay chân mới ra sức co quắp, mười ngón ra sức cào tảng đá dưới đất, không phải bởi vì phản ứng tự nhiên, mà bởi vì, tinh thần đang kêu thảm. Đây là đau nhỉ, cho nên mới xa lạ như vậy, đáng sợ như vậy, khiến người cảm thấy sự tồn tại của sinh mệnh như vậy, ý thức thanh tỉnh, là trừng phạt đáng sợ nhất trên trời.
Là ai nâng đầu y lên, bức mắt y cách hốc tường, nhìn người sóng vai mà đứng trong lâm viên mỹ lệ kia, là ai không ngừng lặp lại bên tai y: “Công tử có giao, bảo chúng ta không được chỉ lo dụng hình, ngươi nhìn thêm phong cảnh bên trong mới được.”
Nhưng mà, đau quá, đau quá đi, ta có thể ngất đi không, có thể không cần nhìn không.
Trong truyền thuyết, nhân loại vì bảo vệ bản thân, cho nên khi cảm thấy đau đớn cực hạn, sẽ tự nhiên đình chỉ tất cả cảm giác với bên ngoài.
Nhưng là người trong Tiểu Lâu, là sinh mệnh tinh thần lực đứng ngoài hết thảy tồn tại, họ sớm đã quên mất, làm sao để thần chí cường đại của mình khi gặp phải thương tổn trốn tránh vào trong thế giới tăm tối kia.
Trong truyền thuyết, người bình thường khi phải chịu đựng đau đớn, sẽ cao giọng kêu to, hòng giảm bớt đau đớn của thân thể, nhưng mà, A Hán chưa bao giờ cảm thụ được đau đớn cường đại như thế, dưới tình trạng xa lạ này, thật sự luống cuống, y thậm chí không biết, y kỳ thật có thể kêu to rống to lớn tiếng gào thét.
Cách hốc tường nhìn qua, trong vườn hoa đang rộ, cây cỏ xanh mướt, nước ao xanh biếc. Bạch Kinh Hồng ánh hoa rơi nước chảy đều ảm đạm nọ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nói gì đó với chủ nhân, cho nên chủ nhân ôm chặt y vào lòng, không chịu buông ra nữa.
A Hán muốn lắc đầu, lắc bay choáng váng đầy đầu kia, y muốn nặng nề thiếp đi, chẳng tỉnh lại nữa, tại sao không thể ngất đi, lại chỉ cảm thấy mê ảo.
Đau quá, đau quá, cả thân thể như đang bị từng điểm từng phân từng tấc xé rách thiêu rụi. Tại sao lại đau như vậy.
“Công tử bảo trang chủ, ngươi đang chịu hình ở bên này, trang chủ ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi nhiều một câu, một nam sủng cỏn con như ngươi, thật cho mình là cái thá gì? Dám mạo phạm công tử.”
A Hán hơi mê mê mang mang, phảng phảng phất phất nhìn về phía trước, lúc Bạch Kinh Hồng mỉm cười, trong mắt chủ nhân, là ôn nhu sao? Ông nói, muốn ta làm nam sủng ông sủng ái nhất, ta nghĩ, nam sủng sủng ái nhất, hẳn sẽ chẳng phải đãi ngộ thế này đâu. Chủ nhân, kỳ thật nói chẳng giữ lời.
Khẽ hít một hơi, thân thể đau đớn run rẩy, rồi lại như cả run rẩy cũng chẳng có sức. Nhân loại thông tuệ như thế, từ trong một phiến mông muội, đi đến cả vũ trụ, từ ăn lông ở lỗ, đến có thể gần như tay nắm thế gian hết thảy. Nhưng mà tại sao trí tuệ như vậy lại chỉ biết dùng trên chuyện tàn khốc như thế. Tại sao sinh là thể trí tuệ cao nhất, lại lấy nghiên cứu làm sao thương tổn đồng loại càng sâu làm vui.
Dòng nước lạnh băng giội xuống đầu, một lần nữa kéo A Hán đang mơ mơ hồ hồ xây xây xẩm xẩm về lại vực sâu đau đớn. Thật sự đau lắm. Trương Mẫn Hân nói, không trải qua mưa gió, làm sao gặp được cầu vồng. Nhưng mà, nếu ta không chờ mong cầu vồng, phải chăng có thể không cần trải qua mưa gió như vậy.
Tại sao nước lại lạnh vậy, hệt như kết thành vô số tảng băng đâm loạn khắp trong thân thể, cắt nát xé rách mỗi một mảng máu thịt. Trương Mẫn Hân nói, tiểu thụ nhất định phải bị tiểu công ngược, hiện tại ngược càng thảm, tương lai tiểu công hối hận càng sâu. Đau khổ hiện tại tiểu thụ phải chịu, tương lai đều sẽ từng chút báo hết lên người tiểu công.
Nhưng mà, đau đớn thế này. Nếu như ta cũng đau đến khó sống thế này, chủ nhân làm sao chịu được.
Ta không muốn ông ấy đau, vậy thì phải chăng có thể cầu ông ấy, đừng làm ta đau.
A Hán nỗ lực nhìn qua hốc tường. Hai nam tử kia, một anh vĩ, một tuấn tú. Ngồi một chỗ, nhàn nhã thưởng trà, thỉnh thoảng nói cười mấy câu, mặt mày toàn là tươi cười khoái ý.
Nhớ Bạch Kinh Hồng từng nói “Nếu ngươi không chịu nổi thì cứ kêu chủ nhân của ngươi đến cứu ngươi. Xem trước mặt ta, y lựa chọn cuối cùng lại là ai. Sẽ không có ai bịt miệng ngươi, đau cực, ngươi có thể khóc, có thể kêu, xem trước mặt ta, y liệu có vì ngươi mà nhíu mày không.”
Đau quá, đau quá, nhưng mà họ đang rất vui vẻ. Quấy rầy sự vui vẻ của chủ nhân, là không nên nhỉ. Kỳ thật chủ nhân, dường như là một người rất ít vui vẻ. Ông ấy có nhiều như thế, tại sao không khoái hoạt. Ta rất khoái hoạt, có ăn có uống lại có ngủ, nếu chủ nhân có thể sủng ái ta hơn một chút thì càng tốt.
Thật sự đau lắm, nhưng chủ nhân thật sự thích Bạch công tử, cho nên đừng gọi ông ấy.
Trương Mẫn Hân nói, một ngày nào đó, tiểu công sẽ yêu tiểu thụ, một ngày nào đó, y sẽ đối với tiểu thụ rất rất rất tốt, nâng trong tay, ngậm trong miệng, cho y mọi thứ tốt đẹp.
Nhưng mà, ta kỳ thật không cần nhiều như thế, ta chỉ cần ông hơi tốt với ta một chút, ta chỉ cần ông, ông đừng, để ta đau thế này.
Chủ nhân, ta không giận ông, ta không trả thù ông. Tương lai, ông hối hận, ta sẽ không phớt lờ ông, sẽ không khiến ông khổ sở, khiến ông bị giày vò, vậy thì, phải chăng, ông có thể, có thể, từ bây giờ, bắt đầu yêu ta. Đừng chờ về sau.
Bởi vì, ta thật sự, thật sự đau lắm.
Kỳ thật, ta rất sợ đau.
Cho nên, chủ nhân, xin ông, mau một chút, yêu ta, một chút, được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất