Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Quyển 3 Chương 35: Vương tử thở than

Trước Sau
Kính Tiết hồi lâu chẳng nói gì, mà Phương Khinh Trần cũng qua rất lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Trương Tam và Lý Tứ đều là ăn mày, nương tựa lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, xin được miếng cơm cũng chia nhau ăn. Một người tốt bụng thấy họ có nghĩa khí như vậy, liền cho họ một thỏi vàng, hai người hết sức cao hứng, một kẻ đi mua rượu, một kẻ đi mua thịt, cùng nhau ăn mừng, kết quả đồng thời bị độc trong rượu trong thịt độc chết, có tội chính là thỏi vàng kia sao? Thiện niệm của người tốt là sai sao?”

Tiểu Dung trầm mặc không đáp.

Kính Tiết ngập ngừng một lúc, mới nói: “Cái gọi là nhặt vàng ở nơi hoang dã, gặp đàn bà đẹp ở mật thất, nghe kẻ thù hấp hối, đều là đá thử vàng tốt nhất với nhân tính. Nhưng chúng ta có tư cách gì đi thử luyện nhân tính. Nhớ cổ đại có đế vương, phái người đi hối lộ bề tôi, thần tử của ông ta nhận hối lộ, ông ta liền xử tội thần tử, một đại thần nọ dũng cảm đứng ra chỉ trích, nói rằng nếu thần tử nhận hối lộ có tội, vậy quân vương đút lót chẳng lẽ vô tội, người phạm tội tất nhiên là có lỗi, người dụ dỗ người khác phạm tội, chẳng lẽ không phải gánh vác trách nhiệm.”

Phương Khinh Trần cười khẩy: “Chúng ta đang dụ dỗ người khác phạm tội sao? Ai sinh con trai không hy vọng nó tuấn tú, ai nuôi con gái không hy vọng nó xinh đẹp, nếu là bởi vậy mà dẫn đến tặc hái hoa, họa bức cưới, chúng ta không trách kẻ mạnh không có nhân tính, lại phải trách cha mẹ nuôi con xinh đẹp đến thế có lỗi sao?”

Tiểu Dung và Kính Tiết đồng thời nghẹn họng.

Phương Khinh Trần lại nói: “Các ngươi muốn làm gì đây, để y biến lại như ngày trước, trở thành cỏ dại ven đường, ai gặp cũng muốn giẫm vài phát? Chúng ta chỉ muốn để y đủ mỹ lệ, có thể khiến mỗi người sinh lòng thương yêu, để cho y có thể tránh tai nạn. Chúng ta không hề muốn thử luyện bất kỳ ai, chính như chúng ta chẳng cần có trách nhiệm với nhân tính vốn đã hắc ám.”

Tiểu Dung vẫn trầm mặc.

Kính Tiết do dự một chút: “Nếu không thì thế này, đời kế tiếp cho cậu ta xuất thân đủ cao quý, cho dù người khác có dục vọng gì, cũng không dám tùy ý ra tay, chỉ có thể đứng bên dưới, tận lực bảo hộ cậu ta.”

Tiểu Dung vẫn không nói lời nào.

Phương Khinh Trần lại không biết có phải là đã chấp nhận mà cười một tiếng, ý cười cực kỳ lạ: “Được, cứ làm vậy đi.”

“Nhưng mà…” Tiểu Dung còn định nói gì, Phương Khinh Trần đã cười lạnh nói “Có phải ngươi muốn cho y đời thứ ba lại bị vài lần sơ tẩy nữa?”

Tiểu Dung rốt cuộc trầm mặc không nói gì nữa.

Đời thứ hai của A Hán, có lẽ là bởi quá ngắn, cho nên A Hán mặc dù cảm thấy chán ghét và phẫn nộ không hiểu, nhưng không mỏi mệt như đời đầu tiên, cũng không ngủ lâu lắm. Gần như kỳ hạn quy định vừa đến là lập tức bước vào đời thứ ba.

Đời thứ ba, giáo sư Trang dưới sự yêu cầu của mấy học sinh, đặc ý để máy tính trung ương chọn cho A Hán trở thành trưởng tử của Đới vương. Trước lúc vào đời, Trương Mẫn Hân lại ngàn dặn vạn dò.

Không được uống rượu độc, sẽ chết người, không được thắt cổ, sẽ chết người, không được nhảy núi nhảy sông, sẽ chết người, quan trọng nhất là, quyết không được tùy tiện nhảy dựng lên giúp người chắn đao chắn kiếm chắn chưởng, toàn bộ đều sẽ chết người.

A Hán ừ ừ à à một hồi rồi bắt đầu cuộc sống nhân gian thứ ba.

Y là con trai đầu tiên của Đới vương, vừa chào đời cả nước đã đón mừng, Đới vương yêu như trân bảo, lập y làm Thái tử. Sau y, vương thất hương hỏa hưng thịnh, trước sau được cả thảy năm người con trai. Theo chúng vương tử ngày một lớn lên, vẻ đẹp phong nghi của Thái tử đã thành mỹ đàm của cả quốc gia, ngay đến thái phó nghiêm khắc nhất cũng không nhẫn tâm ép Thái tử đọc sách, Đới vương càng thêm dung túng Thái tử, hoàn toàn không lấy sự nghiêm khắc của quân chủ quốc gia tương lai để yêu cầu y. Chúng hoàng đệ, hoặc văn hoặc võ, đều có thành tựu, lại đều đối đãi y cực tốt.

Cuộc sống cẩm y ngọc thực như thế, khiến A Hán cảm thấy quen thuộc, dục vọng ngày càng rõ rệt trong mắt phụ vương, sự cấp thiết và bất an ngày một tăng thêm trong thần sắc đám hoàng đệ, tất cả đều quen thuộc như thế, như đã từng quen biết.

Khi trong điện các tăm tối kia, phụ thân bổ đến, y lại cảm thấy sự chán ghét từng có. Đời đầu tiên, y chưa từng cảm thấy loại chuyện này, kỳ thật sẽ khiến người chán ghét, song y giãy giụa không ra cũng trốn tránh không được. Y chẳng còn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn người ta hỏi, ông như vậy sẽ cảm thấy khoái hoạt sao, y cũng sẽ chẳng mê hoặc không hiểu mà hỏi, luyện công cùng hành phòng có liên quan sao?

Mà cả chán ghét, cũng chỉ là nhàn nhạt, không thể khiến y có quá nhiều cảm giác khó chịu.

Y nhẹ nhàng nói: “Người thế này, sẽ có tai nạn thôi.”



Người được y gọi là phụ vương hơn mười năm kia, cười thâm trầm: “Vì ngươi, có đại nạn gì ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Cho nên, cuối cùng khi đại nạn tới, A Hán không hề giật mình chút nào. Máu tươi khắp cung, thi thể khắp điện. Tam hoàng đệ khẽ cười với y: “Đại hoàng huynh, người như huynh, chỉ thích hợp cất giấu trong thâm cung, được chăm sóc tốt nhất, quốc gia thiên hạ quá mệt mỏi, chuyện cực khổ như thế, để hoàng đệ làm giúp huynh đi.”

Hắn đi qua, ôn nhu ôm y vào lòng, mùi máu tanh xộc vào mũi: “Coi, phụ hoàng chết rồi, thiên hạ này chính là của ta. Ta đã giết hết các huynh đệ, không còn ai dám nhìn huynh, ôm huynh như ta nữa.”

A Hán không lui lại, y biết, trong tòa cung điện rộng lớn này, lại chẳng mảy may có đường lui. Y vẫn không thích hết thảy những điều này, nhưng y lại nhớ vững vàng, không thể tuyệt thực, không thể đâm tường, không thể lấy đao cắt cổ, rạch tay, không thể từ trên cao nhảy xuống, không thể thắt cổ, không thể ăn độc dược, bởi vì nhất định sẽ chết, bởi vì tự sát sẽ bị trừ điểm.

Nhưng y thật sự không thích hết thảy chút nào. Song cho dù không thích thì thế nào, y thản nhiên nhắm mắt, chỉ xem như một giấc mộng không tốt lắm, ngủ một giấc là được.

Thế mà giấc mộng này so với y tưởng còn đẫm máu hơn.

Khi đại quân Tông quốc giết vào kinh thành, tam hoàng đệ mình đầy những máu trở về hoàng cung, mắt đỏ ngầu cầm kiếm chạy đến trước mặt y: “Đại hoàng huynh, huynh đi cùng ta đi.”

Y nghĩ, giấc mộng khiến người chán ghét này có thể tỉnh rồi, thế mà một mũi tên bằng không bay đến kia, khiến trường kiếm giơ cao nọ vô lực buông xuống, khi tam hoàng đệ bị binh lính Tông quốc lôi ra như chó chết, hắn vẫn còn gào to: “Đại hoàng huynh.”

Tông vương trẻ tuổi rảo bước đi đến trước mặt, ánh mắt si mê nhìn y: “Từ ba năm trước, đến Đới quốc làm khách, trong lúc vô ý nhìn thấy ngươi, trẫm liền biết vô luận phải trả giá gì, trẫm cũng nhất định phải có được ngươi. Trẫm diệt quốc đồ tộc, chính là để có thể tới đón ngươi, tương lai, trẫm nhất định sẽ vì ngươi bình định thiên hạ này.”

Hết thảy đều không có biến hóa, y vẫn ở tại nơi hoa lệ nhất, hưởng thụ sự chăm sóc tốt nhất, y vẫn có thể ăn ngủ ngủ ăn, không cần lo lắng gì, chẳng qua người thích chạy tới cùng y vận động nhàm chán đã đổi thành người khác thôi.

Đời đầu tiên, đối với vận động, y không thể nói là thích cũng không thể nói không thích, nhưng hiện tại y thật sự có chút chán ghét, chỉ là chút chán ghét và khó chịu đạm đạm, cũng chưa đủ để y làm ra phản kháng quá cực khổ gì.

Y được người che chở như châu như bảo, Tông vương luôn nói bên tai y: “Trẫm đã vì ngươi diệt quốc gia nào đó, sao ngươi không cao hứng.”

“Trẫm đã vì ngươi đánh hạ ba thành trì, sao ngươi không khoái hoạt?”

“Trẫm đã vì ngươi giết sạch đám khởi nghĩa kia, sao ngươi không cười với ta một lần?”

Y không hiểu, hết thảy những điều này thì liên quan gì đến việc y khoái hoạt, không phải y không khoái hoạt, chỉ là y không biết có lý do gì để mà phải khoái hoạt.

Không còn ai đánh y, không còn ai chửi y, sủng phi nói xấu y nọ bị trượng phu mình một đao chém chết, người bởi vì thất sủng mà muốn xông đến đánh nhau với y kia, bị đế vương từng ngày ngày nói ân nghĩa với mình lôi đi lăng trì.

Có một lần, y ăn xong, rất không thoải mái, Thái y nói là trúng độc, cuối cùng là Lan phi và gia tộc của Lan phi, cả nhà Tả tướng bị xử trảm. Sau bao nhiêu ngày tháng, Tông vương ở bên tai y tùy tiện nói một tiếng, trẫm đã điều tra ra, ngày đó ngươi trúng độc, kỳ thật là Hữu tướng hãm hại Tả tướng, trẫm đã tru cả tộc nhà lão rồi.

Y là bảo vật trân quý nhất, không thể bị đụng khẽ một chút, nếu y không cười, hạ nhân bên cạnh sẽ bị xử tử cả tốp.

Y kỳ thật cũng không phải là quá quan tâm sinh tử của người khác, chẳng qua, cảm giác khi chứng kiến sinh mệnh sống sờ sờ bị hủy diệt trước mắt, luôn không thể nói là dễ chịu, thế là y bắt đầu cố gắng nhớ lại chức trách nam sủng ở đời đầu tiên, bắt đầu tận lực học tập mỉm cười.

Một ngày nọ, lúc ánh dương xán lạn, y dạo bước trong ngự hoa viên, nghe bộp một tiếng, y quay đầu, trông thấy một công tử cẩm y hoa phục đang lăng lăng nhìn y ngẩn người, trước chân ném một cái rương khảm đầy trân châu.

Biểu tình như thế y thấy nhiều rồi, cũng không để ý, quay người bỏ đi.



Đêm đó, Tông vương mặt âm trầm hỏi y: “Hôm nay ngươi đã gặp Thái tử Triệu quốc?”

Y suy tư một chút, “Gặp một người lạ.”

Tông vương vẻ mặt u ám: “Triệu quốc là cường quốc, trẫm mặc dù vẫn muốn thôn tính nó, lại bởi vì thực lực chưa đủ mà một mực ẩn nhẫn, nhưng hiện tại không chờ được nữa rồi, ngày mai trẫm sẽ điều động binh mã, chuẩn bị xuất chinh.”

“Phải đánh trận?”

“Đúng vậy, năm đó trẫm chính bởi vì ở Đới quốc gặp được ngươi, mới huy binh diệt Đới, hôm nay Thái tử Triệu quốc đã trông thấy ngươi, trẫm không thể ngồi nhìn lịch sử tái diễn, tiên hạ thủ vi cường mới là đại trượng phu.”

A Hán nghĩ một thoáng, liền hỏi: “Triệu quốc cũng lớn như Đới quốc, có nhiều bách tính như vậy?”

Tông vương cười to: “Triệu quốc lớn hơn Đới quốc, bất quá, ngươi không cần lo lắng, vì ngươi, trẫm sẽ không thua đâu.”

A Hán bình tĩnh gật đầu. Y còn nhớ Tông vương giết vào hoàng cung, lôi y đi khắp kinh thành, y nhìn thấy thi thể khắp thành, thấy tử vong vô số, nơi máu tươi đẫm nhất kia lại có thể ngập đến đầu gối.

Đời đầu tiên, y từng không hiểu mà hỏi Địch Phi, tại sao phải giết người. Sinh mệnh quý giá như thế, vì sao không biết che chở để ý, lại phải hại lẫn nhau.

Địch Phi cười y không hiểu.

Đời thứ ba, y vẫn chẳng hiểu, chỉ là y đã không hỏi nữa. Không còn hỏi, tại sao mạng người có thể rẻ mạt hơn cả cỏ dại, tại sao giết người có thể càng đơn giản hơn cắt cỏ.

Y biết, thì ra Triệu quốc so với Đới quốc còn lớn hơn, so với Đới quốc còn nhiều người hơn. Nhiều người như thế, nhiều sinh linh như thế.

Tông vương luôn nói, trẫm vì ngươi lại diệt một quốc gia, trẫm vì ngươi lại giết một thành, trẫm vì ngươi lại hủy diệt một bộ tộc. Trẫm vì ngươi giết chết phi tử của mình, trẫm vì ngươi chém thần tử của mình, trẫm vì ngươi, đánh chết những hạ nhân này…

Y không hiểu, vì sao, vì sao, vì sao, là vì ta?

Bao nhiêu sinh linh như thế, bao nhiêu máu tươi như thế, vì sao?

Ngày hôm sau, y trèo lên Trích Tinh lâu cao nhất trong cung, trông ra ngoài cung, nhiều người như thế, nhiều máu tươi như thế, nhiều sinh linh như thế.

Sau đó, y nhẹ nhàng nhảy xuống, cuối cùng nghe được, là tiếng kinh hô liên tiếp.

A Hán đời thứ ba, hai mươi tuổi, tự sát mà chết.

Lần này không có hiểu lầm, không có sai lầm, không có bất cứ chuyện gì buồn cười, chớp mắt nhảy xuống đó, y hiểu rất rõ, từ trên lầu nhảy xuống, sẽ chết người. Y càng thêm tinh tường biết, tự sát, là sẽ bị trừ điểm.

Y không bị ngược đãi, không bị thương tổn, không bị hình tù. Y chỉ cảm thấy hết thảy những điều này không cần tiếp tục nữa.

Y chỉ là một kẻ lười, chỉ cần an an ổn ổn ngủ việc y, thiên hạ đại loạn, thế nhân sinh tử, chưa bao giờ liên quan tới y, y lười đến mức vừa không có ghê tởm, cũng chẳng có thiện niệm, y không phải Bồ Tát, cũng không phải ác ma, nhưng cho dù là gỗ đá băng sắt, cũng sẽ chẳng thích quá nhiều máu tươi và tử vong như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau