Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Quyển 4 Chương 29: Về kinh

Trước Sau
Phong Kính Tiết sau khi dùng thủ đoạn lôi đình bình ổn biến loạn của người Mạc Sa tộc, liền tạm thời ở lại Mạc Sa tộc, thứ nhất là để sĩ binh trọng thương có thể ngay lập tức trị liệu thương thế, thứ hai là cũng có thể ổn định cục diện.

Y ôn ngôn trấn an tộc trưởng cùng tất cả các trưởng lão Mạc Sa tộc, ân uy cùng thi, nhưng cũng lắng nghe đại bộ phận bất mãn và yêu cầu của Mạc Sa tộc nhân, đồng ý nghĩ cách giúp họ.

Mấy ngày liền Mạc Sa tộc cử hành đại yến khoản đãi y. Đã lâu chưa uống rượu, phen này y cũng thích thú nâng cốc, một người hạ gục tộc trưởng, trưởng lão, ngoài ra còn mấy chục dũng sĩ nổi danh của Mạc Sa tộc, vẫn không khoái, vẫn muốn ôm rượu chạy ra ngoài chui vào giữa đám tộc nhân thấp nhất, cùng họ đấu rượu, đùa giỡn, tâm tình. Rỗi rãi còn đấu vật, kéo tay, so đao pháp, người tới tất ứng, lại bách chiến bách thắng.

Bộ tộc trên sa mạc tính tình hào sảng sùng bái dũng sĩ. Phong Kính Tiết thời niên thiếu từng bán dạo trên sa mạc nhiều năm, thói quen sở thích của các bộ tộc đều hiểu rõ trong lòng bàn tay, là một thương nhân thành công, bản lĩnh vừa lòng người chỉ cần y thi triển ra, thật sự không mấy ai có thể không bị y đả động.

Mấy ngày nay, y tại Mạc Sa tộc đã có uy vọng cực cao, tộc nhân bên dưới đều thích y, những dũng sĩ nổi danh trong tộc cũng đều bội phục y, mà tộc trưởng và các trưởng lão đối với y thì vừa kính vừa sợ.

Sau khi gầy dựng cơ sở kiên cố như vậy, lại xác định lời đồn y cần đã truyền khắp sa mạc, quan hệ của Trần quốc với Mạc Sa tộc nhất định bị phá hỏng, y mới dẫn dắt nhân mã, lên đường quay về Định Viễn quan.

Mạc Sa tộc trưởng tự mình viết huyết thư, bày tỏ trung thành với Triệu vương, lại phái trưởng lão cao quý làm sứ giả đồng hành theo đội. Lại thêm hàng loạt tuấn mã, da lông, lạc đà, hương liệu Mạc Sa tộc nhân kính dâng xem như lễ vật hiến cho Triệu vương để bồi tội. Đầu sứ giả Trần quốc thì bỏ trong hộp vàng, mà những tòng nhân của sứ giả đều bị trói lại áp giải về toàn bộ.

Sau khi đại đội nhân mã trở lại Định Viễn quan, Phạm Dao không hề giận dữ, y thậm chí không gặp Phong Kính Tiết, chỉ phái người khích lệ các chiến sĩ một phen, cũng thưởng cho tất cả sĩ binh tham chiến mỗi người một cân rượu.

Trên biên quan, trong quân luôn cấm rượu, bình thường chỉ khi có tiệc mừng công, hoặc là mừng lễ tết mới bỏ lệnh cấm, phần thưởng này cũng coi như là chủ soái đã thừa nhận công lao của binh lính.

Yêu cầu của binh sĩ bên dưới cực nhỏ bé. Được tưởng thưởng như vậy đã hoan hỉ vô cùng.

Mà với Phong Kính Tiết thì không thưởng không phạt, ngay cả chào hỏi cũng không có một lời.

Chẳng qua, bản thân Phong Kính Tiết lại không mảy may kinh ngạc. Ngày đó ép Lư Đông Ly ở lại, có một phần cũng là để hôm nay về thành có thể vô tai vô nạn. Để Lư Đông Ly lại, có thể y sẽ tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, cũng nhất định sẽ nghĩ cách chạy vạy chu toàn cho mình, lấy thân phận của y, Phạm Dao dù sao cũng phải nể mặt. Nhưng nếu dẫn y đi, lúc về quan, Phạm Dao đã đại thăng quân trướng, đại đàm quân pháp, dưới sự chứng kiến của nhiều người, Lư Đông Ly nếu muốn ngăn, chỉ sợ hơi không cẩn thận, ngược lại làm căng sự tình. Đến lúc đó Đại nguyên soái không xuống đài được, tính mạng của tiểu tướng quân y sẽ đáng lo.

Trước đó đã bày một ván cờ nhìn như kỳ hiểm, nhưng tuyệt đối hữu hiệu này, y tự nhiên yên tâm thoải mái. Đại nguyên soái không thèm để ý mình, y còn mừng được thanh nhàn. Sau khi về thành, vừa giao công sự liền trực tiếp quay về nơi ở.

Y định sẽ tắm rửa thay quần áo rồi nhào lên giường ngủ đến trời đất u ám, nhưng đáng tiếc, vừa đẩy cửa ra đã thấy bên trong thoải mái ngồi một vị khách không hợp thời lắm.

Y nhướng mày, đến cạnh bàn ngồi xuống, uể oải ngáp một cái: “Có việc thì mau nói, không có việc thì để ta nghỉ ngơi một lát đi. Một đường cưỡi ngựa về vội, một thân xương cốt cũng sắp rã ra rồi.”

Lư Đông Ly dở khóc dở cười. Ta còn chưa cáu chuyện ngươi đánh ngất ta đây, ngươi ngược lại chê ta vướng víu. Trong lòng buồn bực, lại không thể không nén giận nói: “Tình hình hiện giờ, ngươi không thấy kỳ quái.”

“Có gì đáng kỳ quái, ngươi mấy ngày nay ở lại trong quan, dù sao cũng phải làm chút việc chứ.”

Lư Đông Ly thở dài lắc đầu: “Ta cũng chẳng biết làm như vậy có đúng không, Phạm Dao đáp ứng không truy cứu ngươi nữa, nhưng tất cả công lao của ngươi đều bị xóa sạch.”

Phong Kính Tiết không cho là đúng: “Với xuất thân của ta, lập công có nhiều hơn cũng chẳng thăng được đi đâu, công lao bị đoạt thì cứ đoạt, chẳng phải chuyện gì to tát. Bất quá, bị cướp đi, không chỉ là công lao của mình ta đâu nhỉ?” Y cười nhìn Lư Đông Ly, “Với thân phận của ngươi, đại công lần này không chừng có thể cho ngươi lên một cấp.”

Lư Đông Ly chỉ cười cười: “Chuyện của ngươi nếu Phạm Dao muốn truy cứu, ta sẽ lấy thân phận khâm sai báo lên triều đình cả sự kiện, bản thân y cũng khó trốn tội thất trách. Hiện giờ, ta đã cùng y liên danh viết tấu chương, nội dung chính là chuyện y làm sao quyết đoán kịp thời, chém chết sứ giả Trần quốc, dương quốc uy với dị tộc, bản thân ta cũng lấy thân phận khâm sai khen ngợi công tích của y, tấu này đệ lên, phần thưởng của y tuyệt đối không thiếu được.”



Phong Kính Tiết nhàn nhạt hỏi: “Tấu đã đệ lên rồi?”

“Y đã triệu tập tướng sĩ toàn quân, công khai tuyên bố cả sự kiện, nói đội ngũ các ngươi là nhận bí lệnh của y mà đi Mạc Sa tộc. Sau đó ta liền cùng y sáu trăm dặm khẩn cấp đưa tấu lên kinh.”

Phong Kính Tiết cười ha ha: “Đều là những kẻ không thấy thỏ thì không tung chim ưng, ngươi muốn y giữa đám đông tuyên bố, xác định chuyện này, về sau sẽ không tiện sửa miệng dùng quân pháp với ta nữa, y muốn ngươi đệ tấu lên trước khi ta trở về, sợ ngươi trước mặt thì như vậy nhưng sau khi về kinh sẽ nói khác.”

Lư Đông Ly cười khổ thở dài, vẻ mặt hơi buồn bã: “Thật không ngờ có một ngày, ta lại khi quân.”

Phong Kính Tiết không hề để ý nói: “Chuyện khi quân nhiều lắm, bị phát hiện mới bảo là tội lớn, không bị phát hiện chính là công lớn.”

Lư Đông Ly lắc đầu không nói gì, thân tại quan trường lâu ngày, càng ngày càng minh bạch, rất nhiều chuyện nhất định phải thỏa hiệp, chỉ có thể cúi đầu, càng ngày càng minh bạch, hóa ra công đạo không phải nhất định sẽ thực hiện, hóa ra người tốt cũng không phải là luôn được báo đáp tốt.

Thế nhưng, loại chuyện này nhìn trong mắt, luôn bi thương, loại chuyện này thân ở trong đó vĩnh viễn không thể quen được.

Người vì nước lập công, ngược lại phải cẩn thận dè dặt lấy lòng hạng người ngu ngốc vô năng, mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, mới có thể có cơ hội, tiếp tục làm việc cho quốc gia, hiện thực thế này thật sự khiến người chỉ nghĩ một chút đã đau thấu tâm can.

Phong Kính Tiết lại không đa sầu đa cảm như y, vươn vai cười nói: “Sự tình ngươi đã giao xong rồi, xong rồi thì về đi, ta phải kêu Tiểu Đao lấy ít nước cho ta tắm rửa.”

Lư Đông Ly ngạc nhiên nói: “Ngươi…”

“Nếu không thì ngươi tắm cùng ta, ta cũng không thành vấn đề đâu…” Phong Kính Tiết cười hì hì nói.

Lư Đông Ly vội vàng đứng dậy lao ra ngoài, đi được vài bước, phía sau truyền đến giọng điệu vĩnh viễn uể oải của Phong Kính Tiết kia: “Cuộc sống của người Mạc Sa tộc cũng không dễ chịu lắm, muốn đầu Trần quốc là có nguyên nhân. Mấy ngày qua ta ở lại đó, bảo thân binh ghi lại rất nhiều yêu cầu và khốn khổ của họ, ngươi sau khi về kinh, có cơ hội thì nói một câu với Hoàng thượng đi. Muốn người ta xuất lực cho chúng ta, chúng ta chung quy không thể quá không tốt với họ.”

Lư Đông Ly dừng bước trang nghiêm đáp một tiếng, chợt nhớ tới một chuyện, quay người nói: “Chuyện này, Đại Bảo, Tiểu Đao và cả những tướng sĩ kính trọng ngươi đó, sợ là trong lòng đều sẽ bất bình cho ngươi…”

Phong Kính Tiết phất tay không hề gì: “Yên tâm yên tâm, ta sẽ xử lý. Có gì không cao hứng không thống khoái, để họ ở chỗ ta, nói nói cười cười mắng mắng một chút, uống một ngụm trà, nội bộ bóp chết hết thảy mâu thuẫn, tuyệt không để họ lan truyền ra toàn quân, tuyệt không ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí là được. Ngươi còn chuyện gì nhọc lòng muốn giao thì nói luôn một lần đi.”

Lư Đông Ly cười khổ nhanh chóng chạy đi, ngửa đầu nhìn ánh dương sáng ngời rợp trời, lắc đầu không thể nề hà.

Mất công mình mọi sự đều đặt lên trên, đặc ý tìm y giải thích thuyết minh, hóa ra y căn bản chẳng để tâm bất cứ chuyện tày trời nào, đúng là đồ… khốn nạn!

Mấy ngày sau, Lư Đông Ly rốt cuộc khởi hành về kinh. Lúc đến, y đưa đến một khoản đáng kể tặng phẩm cho tướng soái biên quan, mà lúc quay về lại đưa theo ba trưởng lão Mạc Sa tộc, mười mấy tùy tùng của sứ giả Trần quốc, một cái đầu người, một phong huyết thư, cùng mấy chục xe cống phẩm của Mạc Sa tộc.

Phạm Dao tự mình dẫn chúng tướng ra tiễn đưa y, dưới nghi thức quy củ chính thức như thế, Lư Đông Ly tất nhiên không có cơ hội để nói một câu riêng tư với Phong Kính Tiết, chỉ dùng ánh mắt xa xa từ biệt, rồi lên ngựa rời đi.

Thấy đoàn người ngựa của khâm sai đại nhân dần đi xa, vẻ lễ độ tươi cười tiễn biệt trên mặt Phạm Dao dần biến mất, quay đầu nhìn quét chúng tướng, ánh mắt lạnh lùng hung ác ngừng lại trên mặt Phong Kính Tiết: “Hồi phủ thăng trướng, chuyện trong quân, bổn soái muốn điều phái một phen.”

Phần lớn ánh mắt lo lắng của chúng tướng lĩnh đều bắn về phía Phong Kính Tiết.



Phong Kính Tiết lại chẳng hề để ý, chỉ quay đầu, xa xa ngóng theo đội ngũ khâm sai đã sắp không nhìn thấy một cái.

Lư Đông Ly vẫn quá thiện lương, y làm quan đã nhiều năm như vậy, nhưng với lòng người hiểm ác lại vẫn chưa biết đủ. Cho dù y vạn phần cẩn thận, trước đó đã bảo Phạm Dao tuyên bố quân lệnh giữa đám đông, biến tự mình xuất binh thành phụng mệnh xuất chinh, thế nhưng y vẫn quên mất đạo lý người dưới mái hiên, thượng ty trên đầu muốn khó dễ thủ hạ, có cả đống biện pháp. Cho dù không định được tử tội, kiếm chuyện còn không dễ dàng sao.

Y mỉm cười, vẻ uể oải mỏi mệt cùng lạnh lùng trong ánh mắt đồng dạng giấu kín không ai thấy được, thản nhiên quay ngựa, theo đám đông quay về quan.

Trước khi Lư Đông Ly về kinh, tấu chương đã tới hoàng cung, Triệu vương hết sức vui mừng, trong cung mở thịnh yến chúc mừng, đến lúc Lư Đông Ly về kinh dâng tù binh, Triệu vương càng vui vẻ vô cùng.

Triệu quốc đã nhiều năm chưa đánh trận nào lớn, hiếm khi có việc trọng đại nổi bật thế này, cả kinh thành đều cao hứng bừng bừng, giăng đèn kết hoa.

Trưởng lão Mạc Sa tộc yết kiến, tạ tội, dâng lễ vật, một loạt sự tình này đều làm cho Triệu vương vui mừng cực độ.

Tuy trong bản tấu không nói đến công lao của Lư Đông Ly, nhưng đã gặp chuyện trọng đại này, Triệu vương tự nhiên cũng có ấn tượng rất tốt với y, ban thưởng đồng dạng không thể thiếu. Lư Đông Ly luôn miệng nói không công không dám được thưởng mà chối từ, Triệu vương cũng không để ý.

Lư Đông Ly nhân cơ hội tấu lên, nói Mạc Sa tộc nhân đời sống gian khổ, vì tuyệt ý niệm của người Trần, nên thưởng thêm để trấn an.

Triệu vương đồng ý, tự mình hạ chỉ, chẳng những khôi phục tài vật trước kia ban cho Mạc Sa tộc nhân, mà còn thêm ba phần.

Trưởng lão Mạc Sa tộc cảm kích dập đầu chảy máu cả trán, càng khiến Triệu vương cảm thấy thánh uy thiên tử khắp tứ hải, cảm giác tốt muốn chết. Mà kinh thành nhất phái khí tượng hân hoan, cả triều trên dưới không ai không vui mừng, rất nhanh chóng bàn đến chuyện phần thưởng của Phạm Dao.

Y là biên soái một phương, lập đại công này, đương nhiên phải thưởng mạnh.

Cuối cùng quyết định thăng quan một bậc, nhưng vẫn ở lại Định Viễn quan, trông giữ mọi chuyện biên cương. Triệu vương đích thân hạ chỉ khen ngợi, cũng công báo, thông truyền toàn quốc, lệnh cho biên soái các nơi lấy đây làm gương.

Ngoài số vàng bạc tiền của này, châu báu gấm vóc các loại ban cho càng nhiều không đếm xuể.

Lư Đông Ly với việc này vẫn chỉ im lặng, tuyệt không có lời phản đối, chỉ là sau khi đã bàn xong chuyện thưởng cho Phạm Dao, ra mặt xin thưởng cho tướng sĩ xuất chinh.

Triệu vương tâm tình đang tốt, thuận miệng hỏi một câu tướng quân xuất chinh là ai, biết được là Phong Kính Tiết, cảm thấy hơi quen tai, có thần tử nhắc đây là thương nhân đã đánh Trần quân kia, mới gật đầu: “Ừm, người này tuy là thương nhân, nhưng cũng có lòng vì nước, cũng nên ban thưởng.”

Quân vương đã tỏ thái độ, quan viên bên dưới tự nhiên theo đuôi phụ họa, rất nhanh chóng, Phong Kính Tiết cùng tất cả sĩ binh tham chiến đều định thưởng, đương nhiên so với Phạm Dao nhận được thì nhỏ hơn rất nhiều.

Phần thưởng đã quyết, liền chọn quan viên thay thiên tử đi áp tải phần thưởng và thay mặt Hoàng thượng tuyên đọc chiếu lệnh ngợi khen.

Triệu vương trên triều đường hỏi vị thần tử nào muốn đi, Lư Đông Ly không khỏi động lòng, đứng ra tự tiến cử.

Lẽ ra, y liên tiếp hai lần lấy thân phận khâm sứ đi biên thành thì không thỏa đáng lắm, nhưng lúc này Triệu vương tâm tình đang tốt, gặp ai cũng thuận mắt, nghe lời gì cũng thuận tai. Thấy Lư Đông Ly tự tiến cử, không khỏi gật đầu: “Cũng được, Lư ái khanh đã gặp việc trọng đại này, tự nhiên phải nắm rõ tình hình hơn người khác, tất cả tướng sĩ, công lao lớn nhỏ, trong lòng tự biết rõ, để khanh thay mặt trẫm ban thưởng, cũng hợp tình hợp lý.”

Cứ như thế, trong một thời gian ngắn ngủi, Lư Đông Ly hai lần liên tục lấy thân phận khâm sai đến Định Viễn quan. Chẳng qua, y không ngờ được chính là, khi y lại đến Định Viễn quan lần nữa, Phong Kính Tiết đã không còn là tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau