Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Quyển 4 Chương 57: chuyện cũ

Trước Sau
“Hóa ra chuyện năm đó, lại là như thế.” Lục Trạch Vi nghe Thụy vương giải thích một phen, bất giác than nhẹ, “Hai người này lại vì những việc này, âm sai dương thác như thế, phân biệt từ thương nhân và Tri phủ, biến thành tướng soái trấn thủ biên quan, lại lập được chiến công như vậy.”

Thụy vương chỉ than mà không nói gì.

Năm đó người Trần quốc lấy mấy ngàn binh mã dễ dàng phá được Định Viễn quan khiến họ đặc biệt coi thường quân đội Triệu quốc, chẳng qua coi trọng mỗi mình Phong Kính Tiết mà thôi. Chỉ một lòng cho rằng, Phong Kính Tiết vừa trừ, Định Viễn quan y nguyên dễ như trở bàn tay. Chẳng qua, muốn diệt trừ Phong Kính Tiết tùy tiện tụ tập một đám binh lính ly loạn, là có thể đánh lui quân đội *** nhuệ Trần quốc kia, nhất định phải phí một phen công phu.

Cho nên Trần quân tuy đã tập kết hàng loạt quân đội trên biên cảnh, nhưng không tùy tiện hành động. Quân đội của họ chỉ cần vừa chuyển quân về phía sa mạc, tất sẽ bị người Mạc Sa tộc tra ra. Mà nhìn từ nhiều loại thủ đoạn mượn sức Mạc Sa tộc của Phong Kính Tiết, nếu muốn kéo Mạc Sa tộc về bên mình lần nữa, hầu như chẳng có hy vọng gì.

Tướng lĩnh Trần quân bắt đầu phái người âm thầm tiếp xúc với các bộ tộc khác trong sa mạc.

Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có phân tranh, sẽ có mâu thuẫn.

Là bộ tộc lớn nhất trong sa mạc, lại được Triệu quốc nâng đỡ, Mạc Sa tộc đối với những bộ tộc nhỏ khác, khó tránh khỏi thường có phần khi lăng áp bức. Các bộ tộc nhỏ giận nhưng không dám nói, mà bộ tộc khá lớn, nguyện vọng khát vọng thay thế Mạc Sa tộc trở thành bộ tộc lớn mạnh nhất trên sa mạc vẫn âm thầm giấu trong lòng.

Sau khi sứ giả Trần quốc lưỡi như lò xo ưng thuận đủ loại ưu đãi bằng trời, cũng thật sự đưa đến rất nhiều tài vật lễ phẩm, quả có không ít bộ tộc sẵn lòng hợp tác với họ.

Trần quốc phân tán nhánh quân đội năm ngàn người, lẫn trong các bộ tộc, nhờ sự yểm hộ của các bộ tộc, giấu được tuần phòng của Mạc Sa tộc, lặng lẽ im tiếng tiến vào sâu trong sa mạc.

Căn cứ vào tin tức các bộ tộc khác cung cấp, trên đại tế lễ Mạc Sa tộc cử hành mỗi năm, đều sẽ mời tướng quân Triệu quốc làm khách, mà hai năm qua, mỗi lần đến đều là Phong Kính Tiết.

Còn chuyện gì có thể đơn giản hơn, ít thương vong hơn, mười phần chắc chín hơn nửa đường phục kích Phong Kính Tiết chỉ dẫn theo tiểu đội nhân mã, không hề chuẩn bị.

Chuẩn bị cho phục kích đang lặng lẽ tiến hành, tin tức liên quan cũng được yên ắng truyền về biên cảnh, Thống soái Trần quân cũng lập tức chuẩn bị sẵn sàng để quân đội tiến về sa mạc.



Tất cả thời gian đều phối hợp vô cùng tốt, khi người Mạc Sa tộc phát hiện động tĩnh của Trần quân, đã không thể truyền quân tình đến Định Viễn quan, bởi vì quân đội năm ngàn người đã triệt để cắt đứt đường truyền tin của họ. Hơn nữa, quân đội chủ lực của họ nhân số đông đảo, người Mạc Sa tộc cũng không dám đối kháng chính diện, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ tiến về Định Viễn quan.

Mà sau khi năm ngàn quân đội phát động phục kích, trong vòng hai ba ngày, đại quân chủ lực hậu phương cũng sẽ đến, cùng họ đồng thời tiến công Định Viễn quan, cần phải khiến Định Viễn quan vừa mất đi tướng *** linh hồn quân đội, hoàn toàn không có thời gian cơ hội ứng biến.

Song, họ ngàn tính vạn tính, lại vẫn tính sót rất nhiều chuyện. Họ không ngờ đến, chủ soái Lư Đông Ly của Định Viễn binh sẽ đồng hành với Phong Kính Tiết, không ngờ đến, Phong Kính Tiết có thể sớm phát hiện phục kích của họ, không ngờ đến, Phong Kính Tiết có thể dùng sức một người, kiềm chế cả năm ngàn sĩ binh, dẫn một nhánh quân mệt mỏi, đánh bại họ.

Cho dù là mấy năm sau, khi Thụy vương nói đến trận chiến này với Lục Trạch Vi, trong ánh mắt cũng không khỏi tràn đầy ý hướng về. Ngay cả người tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn vô tình như y, lúc này cũng thoáng kích động, đứng trước song trông phương xa, trong mâu quang đều là vẻ hướng về: “Một người thân xác máu thịt, rốt cuộc làm sao đối kháng năm ngàn *** nhuệ, rốt cuộc làm sao kéo được cả năm ngàn người xoay quanh y, bị y nắm trong tay, bị y dụ vào bẫy rập.”

Lục Trạch Vi im lặng. Cho dù là thư sinh mưu sĩ như y, vừa rồi khi mới nghe Thụy vương nói đến đoạn chuyện cũ kia, cũng không khỏi sóng lòng kích động, sinh ra tiếc nuối nam nhi hận không thể lên chiến trường. Nói như vậy, thật không thể trách Thụy vương vừa nói đến Phong Kính Tiết, liền thở dài như thế, tiếc nuối như thế, không tự giác thần thương như vậy.

“Một trận chiến này, Phong Kính Tiết trọng thương gần chết, hoặc giả nói, hầu như mọi người đều cho là y chết chắc, nhưng y cư nhiên sống sót. Kiên nghị cường kiện của người này, cùng hào dũng thiện chiến của y, đều khiến người than rằng xem thế là đủ. Theo những sĩ binh may mắn sống sót sau đó nói, lúc ấy, nếu không phải vì yểm hộ các sĩ binh khác có thể chạy trốn, y sẽ không bị thương nặng như vậy. Song cũng là trận chiến ấy, quân tâm của cả quân đội đều hoàn toàn thuộc về y, mọi người đều bị sự anh dũng của y chấn động, cũng bị đại nghĩa của y cảm động. Chi tiết liên quan đến việc y ngày đó làm sao dùng sức một người tác chiến với vô số Trần quân, được chúng binh sĩ bên cạnh những người may mắn sống sót hỏi tới hỏi lui, kế đó lại rất nhanh chóng lưu truyền toàn quân, sau đó y liền thành quân hồn của cả Định Viễn quan. Mà lạ thường là, đến cả quân đội Trần quốc cũng kinh hoàng vì sự hào dũng của y, sợ hãi sự cường đại của y, Trần quân đối với sự anh dũng vô địch của y khi chiến đấu, tán dương thậm chí còn lợi hại hơn quân đội chúng ta, Trần quân coi y là chiến thần, nghe danh y mà táng đảm, cũng là việc đương nhiên.”

Thụy vương nhàn nhạt nói ra, chỉ là ngữ thanh thấp dần, một tay vỗ nhẹ song lan, ánh mắt mất mát dị thường, tiếc hận thở than vô hạn.

Lục Trạch Vi biết y vì sao cảm thán, trên thực tế, sau khi nghe Thụy vương kể chuyện năm đó như thế, bản thân y trong lòng cũng tiếc nuối bất đắc dĩ dị thường.

Kỳ thật, trận chiến ấy biểu hiện của Lư Đông Ly cũng rất không tồi, một văn quan chưa bao giờ lên chiến trường, có thể dũng cảm đứng trên thành lâu, từ khoảnh khắc chiến tranh khai hỏa ấy, kiên trì mãi đến khi địch nhân cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt. Một Thống soái lần đầu tiên tiếp xúc với chiến tranh, khi ái tướng cậy nhờ như tay sắp chết, không hề kinh hoảng luống cuống, ngược lại có thể cổ vũ toàn quân, thong dong ứng chiến, đây đã là cực kỳ giỏi giang.

Nếu nói lúc đầu khi gặp phải phục kích, là Phong Kính Tiết bằng sự thần dũng của cá nhân y, xoay chuyển chiến cục dưới tình huống gần như không thể, vậy thành trì công phòng chiến cuối cùng, chính là Lư Đông Ly dùng sự trầm ổn trấn định của y, hoàn toàn ổn định cục diện, dưới tình huống không có sự trợ giúp của Phong Kính Tiết, liên tiếp đánh lui quân địch tiến công điên cuồng, khiến quân đội Trần quốc sau khi tổn thất nặng nề, không thể không ôm hận lui binh.

Song nguyên nhân bởi Cửu vương, ngay từ đầu họ đã không ôm hy vọng quá lớn với việc lôi kéo Lư Đông Ly, cũng không tranh thủ nỗ lực lắm, cho nên lúc này không đến mức quá buồn. Ngược lại Phong Kính Tiết, phong hoa như thế, thần uy như thế, thân là một trí giả Triệu quốc có chí hướng rộng lớn, tầm nhìn nhạy bén, Lục Trạch Vi không khỏi có cảm giác than tiếc tự bẻ cánh.

Y trầm mặc rất lâu, mới nói khẽ: “Vương gia, khi ngài kể những chuyện cũ đó, với rất nhiều việc nhỏ đều cực rõ ràng, đây không như là điều tra bình thường, ngược lại như là ngài đã dốc hết toàn lực, với quá khứ của họ, hoàn hoàn toàn toàn điều tra lớn nhỏ không bỏ. Chúng ta tuy nói đích xác từng thử thu Lư Đông Ly vào dưới trướng, nhưng bởi vì khúc mắc giữa Cửu vương với Lư Đông Ly, không hề kiên quyết lắm, cũng chưa từng nghiêm túc, chẳng qua là có không đều được mà thử một chút. Nói như vậy, đối tượng kiểu này, chúng ta không cần tra tường tận đến thế, tại sao…”



“Ta hạ lệnh triệt tra tỉ mỉ hết thảy, không phải vì Lư Đông Ly, mà là bởi Phong Kính Tiết. Chẳng qua, quá khứ của Phong Kính Tiết, luôn không thoát khỏi quan hệ với Lư Đông Ly, cho nên trong tất cả tư liệu đạt được, cũng không khỏi có rất nhiều nội dung về Lư Đông Ly.” Thụy vương khẽ thở dài, “Ngươi còn nhớ lần đó các tướng lĩnh chủ yếu của Định Viễn quan về triều nhận thưởng chứ?”

Lục Trạch Vi gật đầu.

Từ sau thất bại lần đó, trong vòng một năm, Trần quốc lại liên tục tụ tập đại quân, trước sau lấy bốn vạn, năm vạn, sáu vạn nhân mã, ba lần tiến công Định Viễn quan.

Nhưng mỗi lần đều bị thủ quân Định Viễn quan trấn định mà kiên quyết chống cự, quân đội dưới sự chỉ huy của Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết, chưa từng tham công đánh liều, đại bộ phận thời gian đều chỉ dựa vào cái lợi thành tường, thủ vững không ra. Tuy rằng nhân mã ít, nhưng mấy lần chiến tranh, tổn thất luôn rất ít.

Mà Trần quân cường ngạnh công thành, tổn thất lớn không nói, người Mạc Sa tộc ở hậu phương không ngừng tập kích đường tiếp viện của họ, lương thảo luôn rất khó bảo đảm cung ứng, thân trong sa mạc, cho dù muốn lấy chiến dưỡng chiến, đi cướp bóc, cũng chẳng có đối tượng.

Mà những bộ tộc khác từng hiệp trợ họ, không lâu sau lần đầu tiên họ chiến bại lui binh, đã bị Mạc Sa tộc và quân đội Định Viễn quan liên thủ vây quét, không phải từ đây biến mất, cả tộc đều vong, thì chính là nguyên khí đại thương, cúi đầu nhận tội, hoặc là kinh hồn bạt vía, không dám có mảy may chiến ý nữa, chỉ biết không ngừng nhận sai xin tha, cũng cam đoan không dám hiệp trợ quân đội Trần quốc nữa.

Dưới tình huống như vậy, Trần quân không được bao nhiêu trợ giúp của hậu phương, thế là sau khi thương vong nặng nề, lương thảo sắp cạn đành phải lui binh.

Liên tục bốn lần binh bại, Trần quân tổn thất cực lớn, quân lực của chư quận biên cảnh sa mạc trống không, tài lực hậu phương cũng nhất thời khó mà ứng phó. Dưới tình huống như vậy, chẳng những tạm thời không còn sức tiến công, thậm chí sợ vạn nhất Triệu quân lúc này phản công thì vô lực phòng ngự.

Cũng may, thứ nhất có sa mạc hiểm trở ngăn cách, thứ hai, Triệu quốc luôn không hiếu chiến, có thể giữ được là được, quân thần chưa từng nghĩ đến vấn đề phản công, thứ ba, Định Viễn quan trú quân có hạn, một mặt phải bảo hộ thành trì, một mặt phải băng qua đại sa mạc phản công, cũng không có bao nhiêu khả năng. Cho nên, Trần quân có được thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà Định Viễn quan, cũng có một quãng thời gian an bình khá dài.

Mà lúc này, bởi vì biên quan liên tiếp có tin chiến thắng, triều đình Triệu quốc vô cùng vui mừng, thường xuyên chúc mừng, Triệu vương cũng hạ chiếu, bảo chủ soái Định Viễn quan dẫn tướng lĩnh trọng yếu về kinh nhận thưởng, bản thân cũng muốn tự mình hỏi thăm tình hình chiến đấu, hòng thỏa mãn tâm lý thân là đế vương anh vũ, văn trị võ công đều xuất sắc mười phần của mình.

Thụy vương nhàn nhạt nói: “Năm ấy, bởi vì Trần quân công kích mãnh liệt, cùng Định Viễn quan liên tiếp báo tin thắng trận, Lư Đông Ly nhất thời thân giá trong triều tăng mạnh, chạm tay có thể bỏng, đến cả Cửu vương thúc cường hãn thế lớn như vậy, tạm thời cũng không dám có hành động trả thù gì nhằm vào Lư Đông Ly. Ta lúc ấy cũng có ý mời chào y, chẳng qua là chú ý Cửu vương thúc, không dám làm quá lộ liễu, chỉ là biết phu nhân Lư Đông Ly tại kinh thành sống bần hàn qua ngày, liền lệnh người tặng rất nhiều lễ phẩm, tài vật, cùng tôi tớ qua, cũng bảo người chọn mấy phòng xá trạch viện, hoa viên phòng sản tốt nhất, để tỏ ý giao hảo. Có điều, Lư phu nhân này cũng là người đáng kính, chỉ lễ phép nhận vài món đồ *** xảo không đáng giá lắm, để tỏ lòng tôn kính với Vương gia tặng, những thứ khác đều đưa về cả. Trượng phu nàng ta thanh danh đại chấn, quan viên đến cửa nịnh bợ kết thân, đồng hương cố cựu nhờ vả đi cửa sau, cả những thân thích bằng hữu ngày trước từng vô lễ hoặc lạnh nhạt cũng thường tới cửa. Nàng ta lấy nữ tắc, không tiện gặp khách lạ nhiều làm lý do, bao nhiêu phồn hoa náo nhiệt, phú quý không ngớt, lễ vật vô số, đều tùy tùy tiện tiện đóng ngoài cửa như vậy, đối mặt với một số thân thích không gặp không được, cũng không kiêu không nóng, tuyệt không tùy ý hứa hẹn, nhưng cũng không hề thất lễ. So với Lư Đông Ly gia môn phong quang, Phong Kính Tiết bên kia vắng vẻ hơn rất nhiều. Y tuy dũng nghị vô song, nhưng truyền thống Triệu quốc chúng ta trước nay là…” Y cười khẩy một tiếng, mới nói, “Trước nay là coi khinh chèn ép võ tướng, đánh trận thắng tự nhiên là công lao của chủ soái, bộ tướng con con bất quá là sính dũng mãng phu, có đáng gì đâu? Cho nên, mặc dù Lư Đông Ly từng liên tiếp dâng biểu tấu công cho y, Hoàng thượng cũng tưởng thưởng khá nhiều, trong triều nghị cũng khá có tiếng tốt, nhưng kỳ thật đây chẳng qua là nể mặt Lư Đông Ly, đám sĩ phu trong triều này, trước nay chưa từng coi y là gì.”

Ngữ khí của y bỗng hơi bi thương, thanh âm cực cực nhẹ nói: “Chỉ trừ ta…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau